Yêu Không Chậm Trễ - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Yêu Không Chậm Trễ


Chương 4


Không chỉ gã đàn ông trung niên mà ngay cả Lục Tinh đều sửng sốt.

Giọng điệu lạnh như băng này hình như không đúng lắm? Scandal của anh và Trình Phi lan truyền cũng gần ba năm nay. Mấy ngày trước Trình Phi còn mơ mơ hồ hồ nói ra vài câu khiến đám phóng viên thi nhau lên đề tài nóng, từng tiêu đề trên tạp chí đều dính líu đến anh… Đây là bạn bè bình thường sao?

Gã đàn ông trung niên có hơi xấu hổ, ông ta cười cười. Vừa rồi nhìn cách ăn mặc của Lục Tinh thì ông ta biết không phải cô đến tham gia tiệc rượu, tự cho là người không quan trọng nên ông ta mới bỏ qua cô, không bấu víu chút quan hệ… Trong đám người ở đây ai mà không muốn làm quen làm thân với nhà họ Phó?

Gã nịnh nọt: “Phó tổng nói thật hay đùa vậy? Mấy ngày trước tôi đã xem tin tức rồi, ai cũng biết chuyện của Phó tổng và cô Trình Phi, làm sao lịch trình của cô ấy không biết được chứ? Ở đây không có phóng viên…”

Phó Cảnh Sâm cũng cười: “Nếu là tin tức, thì có thật có giả.”

Nụ cười trên mặt đối phương cứng lại, lúc này mới nhìn ra Phó Cảnh Sâm đang cầm tay Lục Tinh, vẻ mặt chán nản.

Lục Tinh cũng bối rối, chưa kịp tỉnh táo lại đã bị Phó Cảnh Sâm kéo ra đến sân thượng, lúc đó mới buông tay cô ra.

Phó Cảnh Sâm chống hai tay lên lan can nhìn xuống tầng, Lục Tinh thất thần nhìn bóng lưng cao lớn của anh. Cô tự hỏi không biết anh đưa cô đến nơi này làm gì, trong đầu vẫn còn nghĩ đến những lời anh mới vừa nói. Cô biết tin tức có thực có giả, tin giải trí lại càng khó phân thật giả, rất nhiều tiêu đề gây chú ý chỉ với mục đích lăng xê, thu lợi ích.

Cho nên… Những tin tức giải trí kia chỉ là thổi phồng lên thôi? Nghĩ như vậy, bỗng nhiên Lục Tinh lại có cảm giác vui vẻ.

Tuy nhiên Trình Phi và Phó Cảnh Sâm đúng thật là thanh mai trúc mã. Khi còn bé Cảnh Tâm thường hay kéo cô đi chơi, lần nào cũng có mặt Trình Phi, Trình Phi thường đến nhà họ Phó chơi.

Lục Tinh tự dưng thấy buồn bực, cô và Phó Cảnh Sâm ở cùng nhau hơn mười năm có được coi là thanh mai trúc mã hay không? Chắc chỉ có mình cô nghĩ vậy thôi!

“Anh kéo tôi tới đây làm gì?” Giọng Lục Tinh rầu rĩ. Nhiều năm không gặp, đối phương lại là người cô thích lúc trước, cô thật sự không thể thản nhiên được như vậy, cũng không muốn ở chung với anh quá lâu, “Không có việc gì… vậy tôi đi trước.”

Thật ra cô hơi sợ, sợ anh mở miệng hỏi cô ‘Tại sao trở về’…

Đang muốn quay người rời đi, bỗng nhiên một bóng đen che khuất tầm mắt, một cánh tay kéo mạnh cơ thể cô vào trong ngực, nhẹ nhàng cong người, tiến sát gần đến bên tai cô, thì thầm: “Lục Tinh, hoan nghênh trở về.”

Hơi thở ấm áp phả lên vành tai cô, Lục Tinh như rơi vào mộng ảo, gò má áp lên ngực anh, phảng phất quanh đầu mũi đều là hương thơm mát lạnh của anh. Nói xong câu nói đó, anh liền buông cô ra.

Cái ôm chỉ vỏn vẻn vài giây, không biết có phải ảo giác hay không… nhưng rõ ràng cô cảm nhận được cánh tay của Phó Cảnh Sâm từ đầu là siết chặt rồi mới từ từ buông lỏng, dường như có chút tiếc nuối. Suy đoán này khiến trái tim cô rung lên mạnh mẽ.

Hai má dần dần ửng đỏ, một lúc lâu sau mới có phản ứng.

Ồ… Hình như tình huống này… sai sai…

Lục Tinh không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi còn nghĩ rằng anh không chào đón tôi trở về đấy.”

Phó Cảnh Sâm thu hết nét mặt của cô vào đáy mắt, cười cười: “Em suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Lục Tinh nhăn mũi, cúi đầu hừ một tiếng: “Hết cách… Tôi đây thật sự sợ Phó đại thiếu gia chỉ cần không vừa mắt một chút liền tống tôi ra nước ngoài ngay lập tức.”

Vẻ mặt Phó Cảnh Sâm sa sầm.

Khi còn bé Lục Tinh đã rất sợ Phó Cảnh Sâm, nhưng lúc này lại không sợ, trông thấy nét mặt khó coi của anh, cô còn cảm thấy thoải mái: “Nếu không phải là như vậy thì tôi yên tâm, tôi còn có việc đi trước.”

Ngẩng đầu xoay người rời đi, có chút kiêu ngạo. “Đưa điện thoại cho tôi!”

Cô lại bị túm lại, sự kiêu ngạo của Lục Tinh chỉ duy trì ba giây, cô ngu ngơ hỏi lại: “Anh lấy điện thoại của tôi làm gì?” Cho tới bây giờ cô không nuôi hi vọng xa vời anh sẽ tìm cô ôn lại chuyện xưa.

Phó Cảnh Sâm nghiêng người một chút, trực tiếp đút tay vào túi áo khoác của cô rút điện thoại. Có mật mã, ngón tay anh ấn vài cái đã mở được khóa. Anh bấm số của mình, khi trông thấy tín hiệu trên màn hình… anh khẽ nở nụ cười tà mị. Đợi cho đến khi nghe thấy tiếng chuông của anh reo lên mới trả lại di động cho cô.

Ừ… thì anh cũng rất tốt bụng, biết thả lại di động vào túi áo khoác, nhìn động tác có vẻ rất thuần thục.

Lục Tinh: “…”

Lục Tinh nhanh chân quay lại sảnh tiệc, từ cửa nhìn vào trông thấy Tiêu Nghệ và một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trò chuyện khá rôm rả, nhìn dáng vẻ cũng không uống nhiều.

Cô cảm thấy cách ăn mặc của mình không phù hợp với hoàn cảnh ở đây nên quyết định ra khu nghỉ phía bên ngoài chờ. Chưa đi được mấy bước nhận được điện thoại của ông chủ, anh ta báo cô có thể về nhà.

Lục Tinh chán nản cúp điện thoại, rốt cục cô đến đây làm gì? Ngoại trừ gặp Phó Cảnh Sâm thì chẳng có việc gì làm cả.

Ra khỏi khách sạn, một cơn gió lạnh thổi qua, cô cảm giác thoải mái hơn nhiều… vừa rồi thần kinh quá mức căng thẳng.

Hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại gọi cho Diệp Hân Nhiên, theo thói mở lịch sử cuộc gọi để tìm số mới trông thấy cuộc gọi tám phút trước.

Hai chữ — Cảnh Sâm.

Lục Tinh hoàn toàn sụp đổ. Mấy năm nay cô chưa từng gọi vào dãy số này, nhưng nó vẫn luôn luôn tồn tại trong danh bạ của cô, không nỡ xóa bỏ. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua anh vẫn dùng số này. Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của anh… Chợt thấy quá xấu hổ!

Lục Tinh gãi gãi đầu, leo lên chiếc taxi đậu bên đường, gọi cho Diệp Hân Nhiên hẹn ra ngoài đi dạo.

Ngay quán ăn gần tiểu khu, Lục Tinh ăn no nê, lúc này mới ngập ngừng kể cho Diệp Hân Nhiên: “Tối nay tớ gặp Phó Cảnh Sâm rồi.”

“Khụ khụ khụ…” Câu nói này khiến Diệp Hân Nhiên giật thót người, ho khù khụ, nước cam bắn tung tóe lên áo khoác kaki, không thèm lau, xoay người lại hỏi cô: “Sau đó thì sao? Anh ta có kêu cậu cút không?”

Lục Tinh: “…”

Diệp Hân Nhiên quả nhiên vẫn còn ghi thù Phó Cảnh Sâm. Cô lắc đầu: “Anh ấy nói với tớ ‘Hoan nghênh trở về’.” Diệp Hân Nhiên liếc xéo cô: “Thật hay giả?”

“Thật!” Lục Tinh nhớ tới vòng ôm mạnh mẽ ấm áp kia, dường như còn có thêm một phần lưu luyến, gương mặt không kìm được đỏ lên. Cô vỗ vỗ mặt, giọng điệu nghiêm túc: “Hân Nhiên, thật ra Phó Cảnh Sâm không nợ tớ, cậu không cần lúc nào cũng bất bình thay tớ. Thật lòng tớ muốn cám ơn anh ấy. Có rất nhiều người muốn được du học mà không có điều kiện đó.”

Diệp Hân Nhiên nhíu mày nhìn Lục Tinh thật kỹ: “Cậu còn yêu anh ta đúng không?”

Lục Tinh quay sang chỗ khác: “Tớ nói đúng sự thật thôi, đâu liên quan gì đến việc yêu hay không yêu!”

Diệp Hân Nhiên cũng không quanh quẩn vấn đề này nhiều, mắt đảo qua đảo lại, sau đó kéo Lục Tinh tính tiền rời đi.

Hai ngày tiếp theo, Lục Tinh không nhận được điện thoại của Phó Cảnh Sâm, thầm nghĩ chắc anh chỉ qua loa mà thôi, sẽ không hề muốn tìm cô nói chuyện cũ.

Thế nhưng cô lại nhận được điện thoại của Cảnh Tâm. Cảnh Tâm vẫn hoạt bát như trước, trong điện thoại liên miệng trách cứ cô vì sao về nước mà không chịu liên lạc với cô ấy, cũng không quay về thăm nhà họ Phó. Đối mặt với những câu hỏi của cô ấy, Lục Tinh chẳng biết nên trả lời ra sao, cô im lặng một lát mới lên tiếng: “Làm sao em biết số của chị?”

Cảnh Tâm tự nhiên đáp lại: “Em lấy từ chỗ anh của em đó.”

Được rồi, Lục Tinh cũng không hỏi thêm vì sao cô ấy biết Phó Cảnh Sâm gặp lại cô, Cảnh Tâm phấn khích tiếp lời: “Hôm nay em mới từ thành phố A trở về, tối nay chúng ta ăn uống nhé! Em đặt chỗ cả rồi!”

Cảnh Tâm nhỏ hơn Lục Tinh một tuổi, từ nhỏ hai người đã khắng khít. Chỉ có điều… mấy năm ở nước ngoài, cô và Cảnh Tâm dần dần ít liên lạc hơn, vậy mà Cảnh Tâm cũng không để ý, giọng điệu nói chuyện với cô vẫn như trước.

Điểm này giống Phó Cảnh Sâm như đúc, quả không hổ danh là anh em ruột.

Buổi tối Lục Tinh đến trễ, tới nhà hàng đã hơn bảy giờ, cô tiếp tân đưa cô đến tận cửa phòng, đẩy cửa bước và… Cô chết trân tại chỗ, trong phòng có hai người.

Vì sao Cảnh Tâm không nói cho cô biết, Phó Cảnh Sâm cũng có mặt. “Tinh Tinh!” Cảnh Tâm hăng hái, nhảy lên rồi ôm chầm lấy cô: “Cuối cùng

chị đã tới, em đói bụng lắm rồi.”

Cô ấy không hề nói ‘Đã lâu không gặp’, Lục Tinh bị tâm tình của Cảnh Tâm ảnh hưởng, cô nở nụ cười tươi: “Xin lỗi, công việc xảy ra chuyện nên tan làm muộn.”

Đồ ăn đã được gọi, Phó Cảnh Sâm ra hiệu có thể dọn đồ ăn lên… rất nhanh món ăn đã đầy bàn.

Có Cảnh Tâm ở đây hai người cũng bớt lúng túng, phần lớn thời gian là Cảnh Tâm nói, Lục Tinh đáp, Phó Cảnh Sâm hoàn toàn làm người nghe, thỉnh thoảng nhắc Cảnh Tâm hai ba câu, không nói chuyện với cô.

Cảnh Tâm vừa ăn vừa mở WeChat lên: “Tinh Tinh thêm WeChat em đi.” Lục Tinh lấy điện thoại từ trong túi của cô ra, ánh mắt nhìn thoáng qua Phó

Cảnh Sâm cũng đang cầm điện thoại. Cô không để ý, đợi đến khi cô khởi động WeChat mới có thông báo hai yêu cầu kết bạn.

Cô ngẩng đầu liếc Phó Cảnh Sâm, đôi mắt Phó Cảnh Sâm mang theo ẩn ý sâu xa, nhìn cô chằm chằm.

WeChat cô mới lập, buộc phải đăng ký bằng số điện thoại, dựa vào số di động có thể tra ra.

Để công bằng… Cô dĩ nhiên phải ‘Thêm bạn’ ‘Thêm bạn’!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN