Yêu Không Chậm Trễ - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Yêu Không Chậm Trễ


Chương 54


Giọng điệu anh bình thường, nói rõ ràng từng chữ, không hề giống người say.

Không biết có phải do uống rượu hay không, hơi thở của anh nóng rực hơn bình thường, Lục Tinh nằm trong lòng anh khẽ run, trong thoáng chốc cô cảm thấy mình mới chính là người say.

Đừng cắn tai cô chứ! Lục Tinh lại run thêm một trận, đỏ mặt né tránh, giọng nhỏ như muỗi vang lên: “Anh chưa cầu hôn…”

Thì ra lí do là vậy? Phó Cảnh Sâm bật cười, ngón tay thon dài nâng cằm cô, khiến cô đối mặt với anh.

Lục Tinh thấy sự trêu chọc trong mắt anh, bỗng nhiên thẹn quá hoá giận, đánh anh một cái: “Cười cái gì mà cười, đáng lẽ phải như vậy, mặc dù em chắc chắn sẽ gả cho anh, nhưng anh không cầu hôn, tiền tiết kiệm của em… Của hồi môn của em đều sớm đưa cho anh rồi! Còn anh thì ngay cả nhẫn cũng không mua.”

Phó Cảnh Sâm nhanh chóng nắm được trọng điểm, đuôi lông mày nhướng lên: “Ừ, em chắc chắn sẽ gả cho anh.”

Lục Tinh: “… Đó không phải trọng điểm!”

Trọng điểm là chưa cầu hôn! Chưa có nhẫn kim cương!

Mua một mạch tận bốn bộ lễ phục cho cô, cũng tặng không ít vòng cổ khuyên tai, vì sao không thể mua một chiếc nhẫn, cầu hôn một lần?

Lục Tinh tức giận bĩu môi, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, đôi môi đang bĩu lên bị người khác ngậm lấy, cô mở to hai mắt nhìn “A…” một tiếng, không ngờ anh lại hôn cô vào lúc này, mọi chuyện vẫn chưa nói rõ ràng mà!

Nụ hôn trên môi càng thêm mãnh liệt, bờ môi Lục Tinh bị anh cắn nên hơi đau, tay anh thăm dò vào trong áo len của cô, cô hoảng loạn ngăn anh lại, nơi này là gara, bọn họ còn đang trên xe… anh định làm gì? Chợt nhớ tới lần trước thấy một chiếc xe không ngừng lắc lư trong bãi đỗ xe, cô vội vàng né tránh môi anh, nhỏ giọng nói: “Đừng ở chỗ này…”

Tháng này bà dì của cô chậm ba ngày so với tháng trước, hôm nay đúng lúc kết thúc, cô đỏ mặt nghĩ, để anh phải nhịn nhiều ngày rồi.

Phó Cảnh Sâm nhìn cô một lúc, đáy mắt dần dần lấy lại sự bình tĩnh, mở cửa xe, chân phải thon dài chạm xuống đất, cánh tay ôm cô xuống xe.

Lục Tinh căng thẳng nhìn xung quanh, đúng lúc có xe lái vào đây, cô ngượng ngùng giãy dụa: “Thả em xuống.”

Cô đạp đạp giãy giãy chân, Phó Cảnh Sâm khẽ cười buông cô ra.

Lục Tinh che khuôn mặt nóng bừng, bước nhanh đến cửa thang máy, Phó Cảnh Sâm lấy áo khoác ngoài và khăn quàng cổ của hai người ở ghế sau, nhanh bước đuổi theo rồi khoác áo lên người cô.

Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, khẽ cười nói: “Chuyện cầu hôn anh đã nghĩ đến nhiều năm trước rồi.” Nếu không thì cô cho rằng anh cố ý sắp xếp mấy ngày nghỉ là vì lí do gì?

Lục Tinh trợn mắt, Phó Cảnh Sâm ôm cô đi vào thang máy, hai người đều không nói gì, trong không khí dần dần tràn đầy niềm hạnh phúc.

Bây giờ đã hơn mười giờ, từ sau khi Phó Cảnh Sâm đến đây sống, hai người đều bận rộn, đôi khi trở về muộn, Tiểu Cáp và Kitty không có người chăm sóc, anh thuê một dì quét dọn vệ sinh theo giờ, cho hai thú cưng ăn.

Sau khi về đến nhà, Tiểu Cáp đứng từ xa chỗ bên cạnh TV chào đón bọn họ, Lục Tinh đi đến sờ nó, Tiểu Cáp nhìn anh như chủ nhân, cảm thấy mình đang ở trong tình trạng an toàn, lập tức nhào tới thè lưỡi ra liếm cằm Lục Tinh, Lục Tinh cười ha ha ôm nó chơi một lúc.

Phó Cảnh Sâm nhìn cô ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, nhíu mày đi đến, Tiểu Cáp ư ử một tiếng, cụp đuôi bỏ chạy.

Anh dùng một tay kéo cô từ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Khử trùng để đi ngủ.”

Cô: “…”

Lục Tinh tắm rửa xong thì tựa vào đầu giường lướt Weibo một lúc, cô vào Weibo của Cảnh Tâm, xem xong Weibo gần đây của cô ấy, rồi lướt xem bình luận, cửa phòng tắm “Két” một tiếng rồi mở ra, cô ngẩng đầu, chớp mắt nhìn người đàn ông đang đi về phía cô.

Phó Cảnh Sâm lau khô tóc, tiện tay ném khăn mặt lên ghế sofa, kéo chăn ra ngồi cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Đang xem gì vậy?”

Cô nhỏ giọng nói: “Xem Weibo của Tâm Tâm.”

Điện thoại trong tay bị lấy đi, anh lấn người đè cô bên dưới cơ thể, vén vài sợi tóc trên cô, ngón tay thon dài quấn quấn tóc cô, thấp giọng nói: “Tóc em dài hơn lúc vừa trở về rất nhiều, nhưng có thể giữ lại lâu hơn.”

Sắc mặt Lục Tinh dần trở nên đỏ, khẽ gật đầu.

Phó Cảnh Sâm cong môi, cúi đầu hôn lên môi cô, ngón tay gỡ nút áo ngủ cô, chạm đến nơi mềm mại trắng nõn ấy, hô hấp anh dần dần nặng nề, mê luyến hôn bên cổ cô.

Hô hấp của cô trở nên khó khăn, nhiệt độ trên người không ngừng tăng lên, suy nghĩ cũng càng ngày càng mơ hồ, dần dần đắm chìm vào kích thích giác quan mà anh mang đến.

Không biết qua bao lâu sau, anh lại hôn lên môi cô, đồng thời xâm nhập vào cơ thể cô.

Cô không thoải mái nhíu nhíu mày, mặc cho anh vỗ về, nhanh chóng thất thủ, lúc chìm lúc nổi.

Hồi lâu sau, Phó Cảnh Sâm nhìn người ngủ say bên cạnh, nắm tay cô đặt lên môi, khẽ hôn, rồi ôm cô ngủ.

Hai ngày này, Lục Tinh thấy mấy tấm hình từ Diệp Hân Nhiên, biết cô ấy đi đến Tây An, tiếp theo là Tây Tạng.

Trong ảnh của cô ấy không có nơi gửi đi, đủ loại ảnh chụp chung của hai người.

Theo thói quen, mỗi ngày Lục Tinh đều lướt xem hoạt động mới nhất của họ, đúng thật đi ra ngoài giải sầu sẽ trở nên vui vẻ hơn sao? Sau khi chia tay với Quan Nghị, rất lâu cô chưa thấy Diệp Hân Nhiên cười vui vẻ đến vậy.

Chi nhánh của Phó thị ở thành phố H tổ chức họp hàng năm vào ngày 31, Phó Cảnh Sâm phải về trước một ngày, máy bay cất cánh lúc bốn giờ rưỡi chiều.

Giữa trưa Lục Tinh ăn cơm với anh ở nhà hàng gần công ty cô, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Ngày mùng 1 anh đừng quay lại đón em, trong cuộc họp hàng năm nhất định anh sẽ phải uống rượu, hãy nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối 9 giờ em đến đó, đến lúc đó anh ra sân bay đón em là được rồi.”

Ngày nghỉ của cô bắt đầu từ ngày 2 tháng 2, dự định là buổi tối ngày mùng 5 sẽ về, vì cuộc họp hàng năm của tổng công ty Phó thị vào ngày mùng 6.

Phó Cảnh Sâm định sáng ngày mùng 1 quay lại thành phố B, buổi tối lại cùng cô ngồi máy bay quay trở lại thành phố H, sáng ngày hôm sau lái xe trở về thị trấn.

Lục Tinh cảm thấy quá vòng vèo, hoàn toàn không cần thiết.

Đột nhiên, cô như hiểu rõ, vì sao Phó Cảnh Sâm muốn cô sắp xếp nghỉ vào mấy ngày nay rồi, vì sinh nhật cô vào ngày 3 tháng 2, à… anh chuẩn bị cầu hôn vào ngày sinh nhật của cô sao?

Lục Tinh ngây người nghĩ, Phó Cảnh Sâm nói gì cô cũng không chú ý nghe, bên tai lại truyền đến giọng nói của anh: “Còn chờ gì nữa?”

“Hả, không có.” Cô giật mình hoàn hồn, đỏ mặt lắc đầu, “Anh thật sự không cần quay lại đón em, em không phải trẻ con, đến lúc đó bảo tài xế đưa em đến sân bay là được, có ổn không?”

Phó Cảnh Sâm yên lặng, cô chăm chú nhìn anh, anh đành phải gật đầu: “Được rồi.”

Cơm nước xong xuôi, Lục Tinh về công ty, Phó Cảnh Sâm đợi trên xe một lúc, trợ lý vội vàng chạy đến, đưa một cái hộp gấm tinh xảo cho anh.

Phó Cảnh Sâm nhận lấy, ngón tay vuốt vuốt bề mặt hộp vài lần mới mở ra, một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo nằm bên trong, viên kim cương khảm nạm không lớn lắm, vì ngón tay Lục Tinh rất thon, đeo viên kim cương quá to thì không đẹp, cô đã từng nói viên kim cương bồ câu trên tay nữ minh tinh nào đó quá lớn, cô chỉ thích nhỏ nhắn tinh xảo thôi.

Chiếc nhẫn này dựa vào sở thích của cô, đặc biệt mời nhà thiết kế tạo ra, hôm nay vừa lấy được.

Trợ lý ngưỡng mộ nhìn ông chủ mình, ông chủ muốn kết hôn, lần trước nói muốn chia phúc lợi đặc biệt cho mấy nhân viên nam độc thân ở công ty nhưng cũng chưa nói gì tiếp, vì đây là chuyện Phó tổng tự đề ra, bọn họ đều phải chờ đợi.

Nếu không tin, đợi đến khi họp hàng năm, mọi người đã đợi không kịp được, phải biết rằng, cuộc họp hàng năm đều tập hợp được mấy đôi tình nhân.

Phó Cảnh Sâm hài lòng nhìn chiếc nhẫn một lúc, đóng hộp lại, nói với tài xế: “Đến sân bay.”

Trợ lý thấy tâm trạng của anh rất tốt, đánh bạo hỏi: “Phó tổng, lần trước anh nói bạn thân của tiểu thư Lục Tinh muốn đi xem mắt, bây giờ còn nữa không? Hôm qua tổng thanh tra Trình có hỏi tôi.”

Thật ra anh ta cũng muốn hỏi, lỡ như cô bạn thân kia không vừa mắt với mấy tổng thanh tra và người quản lý kinh doanh, mà lại vừa ý anh ta thì sao?

Phó Cảnh Sâm cười cười: “Chuyện này, đến lúc đó tôi hỏi Lục Tinh một chút rồi nói cho cậu biết đáp án.”

Trợ lý: “Được, làm phiền Phó tổng rồi.”

Mấy ngày nay Lục Tinh giao hết công việc cho Đỗ Tiểu Vi, buổi chiều cô không có việc gì, liền mua một ít thức ăn đến studio.

Đến studio mới biết, cô nàng Bành Duyệt bị cảm rồi, cô nàng khoác áo ngoài dày kiểu dáng quân đội ngồi ở khu nghỉ ngơi lau nước mũi, khăn giấy bị vo tròn chất đầy nửa thùng rác.

Cô cau mày đi đến: “Sao lại bị cảm rồi? Không phải bảo em giữ sức khỏe cho tốt sao?”

Bành Duyệt khịt mũi, vành mắt hơi hồng ngẩng đầu lên, dùng giọng mũi nói: “Chị Tinh, tối hôm qua quay cảnh đêm NG rất nhiều lần, sáng hôm nay liền bị cảm, thật xin lỗi chị…”

Cô ấy cũng lo vì thân thể mình mà ảnh hưởng đến quá trình quay của tổ phim, đạo diễn Trần nghiêm khắc hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, ngay cả Tiêu Nghệ cũng bị NG rất nhiều lần, rồi bị phê bình, thật sự không nể tình chút nào.

Chẳng trách trước đó Lục Tinh nói, bộ phim điện ảnh này có thể sẽ ra rạp muộn hơn bộ phim điện ảnh của Cảnh Tâm, Trần Thuấn chuẩn bị bốn năm,

nhất định sẽ không cho phép một chút sai lầm nào, không đạt tiêu chuẩn dù chỉ một tí tẹo tèo teo cũng phải làm lại.

Lục Tinh cau mày: “Đã uống thuốc chưa? Có phát sốt không?”

Bành Duyệt gật đầu: “Uống rồi, không sốt, chỉ chảy nước mũi và đau đầu, cõ lẽ không có gì đáng ngại.”

Lục Tinh khẽ thở ra, nửa phần trước của bộ phim điện ảnh này là quay cảnh mùa đông, vì vậy tiến trình quay khá gấp rút, toàn bộ tổ quay phim chỉ có năm ngày nghỉ mừng năm mới, đúng lúc phần diễn nửa phần trước của Bành Duyệt khá nhiều, nếu bị bệnh chắc chắn ảnh hưởng đến tiến trình.

Trần Thuấn bên kia hô to: “Quay lại!” Tiếp theo là một đống lời dạy dỗ diễn viên.

Lục Tinh quay đầu nhìn sang, là nam chính nữ chính, Bành Duyệt nhỏ giọng nói: “Cảnh này chị Tiêu Nghệ NG 18 lần rồi, ngay cả thở cũng không kịp thở…”

Lục Tinh mấp máy môi, đi về phía Trần Thuấn, Trần Thuấn nhìn cô một cái, phất phất tay với mọi người: “Nghỉ 15 phút.”

Lục Tinh trêu chọc nói: “Đạo diễn Trần dạy bảo bạn gái mình không hề mềm lòng chút nào.”

Trần Thuấn hít một hơi thật sâu, đau đầu xoa xoa giữa hai lông mày: “Lục tiểu thư đừng nói đùa, tôi sợ rằng sau khi quay xong bộ phim này, cô ấy sẽ đòi chia tay với tôi.”

Lục Tinh cười nói: “Không đâu, tính cách của Tiêu Nghệ anh còn không rõ sao? Để cô ấy bình tĩnh vài phút, cô ấy sẽ quay trở lại trạng thái ban đầu.”

Trần Thuấn ngẫm nghĩ, gật đầu, Lục Tinh quay người đi tìm Tiêu Nghệ.

Tối hôm đó vẫn quay đêm, Lục Tinh nghĩ Phó Cảnh Sâm không ở nhà nên không vội trở về mà cùng ăn cơm hộp với tổ quay phim và đám người Bành Duyệt Tiêu Nghệ, chỉ có điều cơm hợp của tổ phim không tệ, cô chụp vài tấm ảnh gửi cho Phó Cảnh Sâm.

Phó Cảnh Sâm nhanh chóng gọi điện thoại cho cô: “Với tổ quay phim?”

Lục Tinh cười dịu dàng nói: “Đúng vậy, đồ ăn không tệ, công ty Hoa Thần của các anh thật hào phóng.”

Anh cười khẽ: “Khi nào trở về?”

Lục Tinh suy nghĩ: “Muộn một chút, anh ăn cơm chưa?”

Phó Cảnh Sâm liếc nhìn cửa ghế lô đang rộng mở, tất cả mọi người đang đợi anh vào gọi món ăn, “Đang chuẩn bị ăn, em về sớm một chút, trước khi về nhớ gọi cho anh, sau khi về đến nhà cũng phải gọi cho anh.”

Lục Tinh đồng ý: “Được rồi, anh mau đi ăn cơm đi.”

Cúp điện thoại, Lục Tinh trở về studio, Bành Duyệt và Tiêu Nghệ vừa mới bắt đầu ăn, Lục Tinh chia đùi gà cho Bành Duyệt: “Ăn nhiều một chút.”

Bành Duyệt mở to hai mắt, nói đùa: “Chị Tinh không lo em béo phì sao?”

Lục Tinh ngẩng đầu: “Em gầy hơn lúc trước rồi, giai đoạn đầu của vai diễn này em phải béo một chút, giai đoạn sau em mới cần gầy.”

Bành Duyệt nhỏ giọng nói: “Thật ra gần đây lúc cơm hộp được đưa tới, tụi em vẫn còn quay phim, đến khi quay xong thì không còn khẩu vị nữa.”

Lục Tinh hiểu ra, ngón tay chỉ vào túi đồ lớn mang đến lúc chiều, “Chị mua chút thịt bò khô và các loại quả hạch, bình thường lúc nghỉ ngơi các em có thể ăn một chút để bổ sung năng lượng.”

Hơn tám giờ tối, Lục Tinh thấy thời gian không còn sớm, chuẩn bị trở về, kết quả xe không thể nào nhúc nhích được, cô bảo người giúp đỡ đến nhìn hộ, người nọ nói: “Hình như hết xăng.”

Lục Tinh: “… Không phải đâu, tôi nhớ vạch xăng còn tận hai vạch.” “Có phải cô nhớ lầm rồi không?”

Lục Tinh yên lặng một lát rồi lên tiếng: “Không sao, tôi đi nhờ xe người khác là được.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN