Nhưng cảm giác lần này rất thực, hơi thở trong phòng ngoại trừ mùi của nước khử trùng, còn có hơi thở dễ ngửi của Phó Cảnh Sâm mà cô rất quen thuộc. Lục Tinh dần dần mở mí mắt nặng nề, gương mặt anh tuấn của Phó Cảnh Sâm từ từ phóng đại trước mắt, rất rõ ràng.
Anh cúi đầu áp vào trán cô, cảm nhận mấy giây mới hơi đứng dậy nhìn cô, nhỏ giọng nói, “Hạ sốt rồi, có biết là đêm qua em phát sốt cả đêm không?”
Lục Tinh có chút mơ màng, trong phút chốc không phân biệt được đang là sáu năm trước hay hiện tại.
Ngây ngốc nhìn anh hồi lâu, mới phản ứng lại được…là hiện tại.
Cô có rất nhiều nghi vấn, hỏi: “Anh…về khi nào vậy? Bây giờ mấy giờ rồi? Tối qua…sao anh biết em phát sốt cả đêm?” Giọng nói của cô vẫn còn khàn khàn.
Phó Cảnh Sâm nhẹ nhàng cong môi, cúi đầu hôn cô một cái, “Gần tám giờ rồi. Đáp chuyến bay cuối cùng trở về vào tối qua, vốn muốn cho em bất ngờ, kết quả em lại làm anh sợ hãi.”
Thì ra anh trở về từ tối qua rồi… bảo sao cô cảm giác giống như có người ôm cô, lần này không phải là mơ.
Lục Tinh vô tội nháy mắt, anh lại cúi người ôm cô, cô nghe được anh hít một hơi sâu.
“Lục Tinh, em thật sự đã dọa chết anh…”
Lục Tinh muốn ôm anh, nhưng lại phát hiện tay trái mình bị thương, có chút chán nản, thất vọng dựa đầu vào vai anh, “Em không sao, ngoại trừ tay bị thương một chút, đầu có chút choáng, bụng có chút đói…”
Phó Cảnh Sâm bị câu nói cuối cùng của cô chọc mà bật cười thành tiếng, anh kéo cô rời giường, “Đi đánh răng rửa mặt đi, bữa sáng đã đưa tới rồi.”
Phó Cảnh Sâm đứng sau lưng cô, “Cần anh giúp một tay không?”
Lục Tinh nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, súc miệng rồi rửa sạch sẽ bọt ở khóe miệng, ngước hai mắt to nhìn anh: “Anh giúp em rửa mặt đi.” Dù sao sau khi Tiểu Cáp đã liếm mặt cô anh cũng toàn khử trùng giúp cô, chuyện rửa mặt cho cô, anh đã sớm quen rồi.
Phó Cảnh Sâm cười cười, với tay lấy khăn lông, ôm cô vào trong khuỷu tay. Cả người Lục Tinh dựa vào anh, ngẩng mặt lên nhắm mắt hưởng thụ, mặc cho khăn lông ấm áp trong tay anh lau mặt cho mình.
Rửa mặt cho cô xong, anh cúi người hôn lên môi cô, thân thiết một lúc mới dẫn cô ra ngoài ăn sáng.
Bữa ăn sáng là cháo trắng và mấy món nhỏ khác, độ thích hợp cho người bệnh vừa hạ sốt ăn.
Lục Tinh thật sự rất đói bụng, cô ăn hết hai bát cháo, uống thuốc xong, lại có người đến kiểm tra, một buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Bác sĩ chủ trị dẫn y tá ra khỏi phòng bệnh, hai người y tá trẻ rất hưng phấn: “Người vừa rồi là anh Phó đó! Người thật vừa cao vừa đẹp trai! Người đó chắc là Tinh Tinh rồi, không ngờ sẽ gặp được họ trong bệnh viện này…”
“Nghe nói là Tinh Tinh bị cướp, cho nên mới bị thương, đầu năm nay cướp bóc cũng quá lộng hành rồi! Ở gần bệnh viện cũng dám cướp nữa!”
“Quá nhiều tiền cũng không phải là chuyện tốt, may là chỉ cướp chứ không có bắt cóc, làm bạn gái của anh Phó cũng có chút nguy hiểm…”
Bác sĩ chủ trị là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, căng lỗ tai nghe một lúc cũng coi như là hiểu ra. Lúc trước, đám mấy y tá lúc nào cũng tám chuyện trên weibo, mở miệng đóng miệng nói cái gì mà anh với chả Phó, ông ta còn đi theo xem một chút, bảo sao lại cảm thấy quen mắt như vậy, thì ra là từng nhìn thấy trên TV.
Chuyện cướp bóc là bảo vệ tối qua nói với y tá, nhắc nhở họ tan ca cẩn thận một chút, nói là tối qua có một cô gái bị cướp khiến tay bị thương, mà tối qua bởi vì tay Lục Tinh bị thương nên phải nằm viện, chuyện này truyền đi ngay lập tức trở thành chủ đề tám nhảm.
Có một tài khoản trên weibo đăng: Bạn gái của Tổng giám đốc Phó thị – Tinh Tinh bị kẻ cướp gây thương tích, tay trái bị gãy; là bạn gái làm việc ở bệnh viện nói cho tôi biết.
Cảnh Tâm đang quay phim, lúc nghỉ ngơi cô lại lướt weibo, đúng lúc nhìn thấy tiêu đề kia thì hoảng hốt, lập tức gọi điện thoại cho Lục Tinh, không ngờ đã tắt mắt.
Cô lập tức gọi cho Phó Cảnh Sâm, điện thoại vừa kết nối đã vội hỏi: “Anh, Tinh Tinh nằm viện sao? Là thật à?”
Phó Cảnh Sâm liếc nhìn thấy Lục Tinh kiểm tra xong đã ngủ, nhẹ giọng đáp, “Ừ.” Sau đó đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
“Tay trái bị gãy à?” Cảnh Tâm nhíu mày.
Phó Cảnh Sâm đứng ở hành lang, thấp giọng hỏi lại, “Ừ, sao em biết?”
“Có người đăng trên Weibo, có muốn em liên hệ với chủ Weibo đó xóa đi không?”
“Không cần.”
“À… sao di động của Lục Tinh lại tắt vậy?” “Di động cô ấy hỏng rồi…”
“Tinh Tinh thật sự bị cướp sao?” “Không phải.”
“…Em không muốn nói chuyện với anh, em muốn nói chuyện với Tinh Tinh.” Cảnh Tâm tức giận, rõ ràng anh biết cô muốn hỏi gì, vậy mà không chịu nói cho cô biết.
“Cô ấy ngủ rồi.” Phó Cảnh Sâm biết Cảnh Tâm muốn hỏi gì, có điều bây giờ anh vẫn chưa điều tra rõ ràng, anh sẽ không nói cho cô biết.
Cảnh Tâm bĩu môi, “Được rồi, vậy tối em đi thăm cô ấy.”
Cúp điện thoại, Cảnh Tâm chie sẻ lại bài đăng trên weibo đó: [Tức giận] [Tức giận] [Tức giận] [ Tức giận] Ai làm chị dâu tôi bị thương, cẩn thận anh trai tôi đó, anh ấy rất hung dữ!
“A…bình hoa nhà tôi chia sẻ rồi! Hóa ra là thật, tôi còn tưởng tài khoản weibo đó viết lung tung…”
“Tinh Tinh không sao chứ? Chắc chắn Anh Phó đau lòng muốn chết rồi…” “Bọn cướp thật là quá lộng hành rồi, dám đùa giỡn trên đầu anh Phó,chắc là không muốn sống rồi [mỉm cười].”
“Thật may chỉ bị thương ở tay, sẽ không ảnh hưởng đến tính cách anh Phó, cầu phúc. [mặt chó].”
“Lầu trên hình như là lầu nghiêng nha, ha ha, tôi sẽ không nói ý tôi cũng giống vậy.”
Cảnh Tâm tự mình chia sẻ bài đăng này, sau đó không ít người cũng chia sẻ bài đăng trên weibo của cô, cùng lên án bọn cướp bóc.
Sau đó chuyện Lục Tinh kẻ cướp gây thương tích ngày một hot lên.
Lục Tinh ngủ từ lúc 11 giờ nên cũng tỉnh lại khá nhanh, Phó Cảnh Sâm thấy cô dậy thì đưa tay xoa xoa tóc cô, thấp giọng nói, “Tỉnh ngủ rồi à? Dậy ăn cơm đi.”
“Ồ.” Lục Tinh hơi mê man, nắm cánh tay anh bò dậy, ngửi thấy mùi canh xương nồng đậm thì nói: “Anh nấu canh xương sao?”
“Dì hầm rồi mang tới.” Phó Cảnh Sâm trực tiếp ôm lấy cô rồi thả lên ghế, từ tối qua cho tới tận lúc này anh vẫn chưa rời khỏi cô dù chỉ một lúc, sao có thể nấu canh xương chứ?
Lục Tinh ăn xong bát cánh xương thì đột nhiên thở dài, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh: “Ngày nghỉ có phải sẽ bị hủy không…”
Dựa vào tính cách của anh, tình trạng của cô bây giờ chắc chắn là sẽ hủy rồi.
Phó Cảnh Sâm sờ sờ cái hộp nhỏ trong túi, sắc mặt hơi cứng lại sau đó khẽ cười: “Đợi qua mùa xuân chúng ta lại đi.”
Cô cũng biết là sẽ như vậy mà! Lục Tinh có chút buồn bã, ngày nghỉ của cô, lời cầu hôn của cô…
“Không hủy có được không? Em đã không sao rồi, chỉ là bó thạch cao thôi, vẫn có thể chạy nhảy được mà, chỉ cần đúng giờ đến bệnh viện kiểm tra, uống thuốc là được rồi.” Cô quơ quơ cánh tay trước mặt anh, đáng thương nài nỉ.
Trong phút chốc Phó Cảnh Sâm chợt mềm lòng, nhưng vẫn quả quyết từ chối: “Không được, tay của em phải được chăm sóc tốt.”
Lục Tinh vẫn không buông tha: “Được không…”
Từ nhỏ đến lớn, cô muốn gì, chỉ cần có thể anh đều bằng cho cô, hơn nữa lần này vốn dĩ là kế hoạch của anh bị buộc phải hủy, anh cũng rất bất đắc dĩ.
Lục Tinh vẫn bám lấy cánh tay anh, Phó Cảnh Sâm nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đang đóng mở không dứt của cô.
Lục Tinh mở to hai mắt, lại vậy nữa rồi!
Lúc Phó Cảnh Sâm buông cô ra, Lục Tinh thấy thứ ham muốn quen thuộc trong đáy mắt anh, cô đỏ mặt, vội cúi đầu uống canh, không dám nhắc lại chuyện ngày nghỉ nữa.
Ăn uống xong, Phó Cảnh Sâm thấy sắc mặt cô tốt hơn lúc sáng nhiều, vì vậy thấp giọng hỏi: “Chuyện tối qua, em vẫn không muốn nói gì với anh sao?”
Vốn dĩ buổi sáng Lục Tinh đã muốn nói với anh, nhưng sau khi kiểm tra xong lại ngủ thiếp đi, vẫn chưa có cơ hội nói.
Cô nói rõ mọi chuyện tối qua cho anh nghe, sau đó nhìn tay trái của mình, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy người đó muốn đập vào tai trái của em, theo bản băng em dùng tay cản lại, không biết trong túi xách của hắn có cái gì, rất nặng, cũng may không đập vào đầu em…”
Nếu như người đó thật sự có ý định đập vào tai của cô, là muốn khiến cô hoàn toàn bị điếc sao?
Lục Tinh không dám tưởng tượng không nghe được mọi thứ trên thế giới này sẽ ra sao nữa.
Phó Cảnh Sâm nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, “Xe của em hỏng sao không nói với anh? Bị bệnh cũng không nói anh? Không phải anh đã cho em số của tài xế sao? Có chuyện gì có thể gọi tài xế đến đón, tại sao em lại không nghe lời?”
Lục Tinh thấy ánh mắt anh, bao nhiêu lời muốn nói đều tiêu tan, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng đáp: “Chỉ là bị sốt thôi, lúc trước ở nước ngoài thỉnh thoảng cũng như vậy, toàn là em tự mình đi khám, cũng quen rồi…”
Phó Cảnh Sâm trầm mặc ôm cô vào trong lòng, đặt cằm lên đầu cô, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, để em một mình ở ngoài ngẩn ngơ lâu như vậy.”
Nhìn đi, anh muốn cô độc lập kiên cường, khi cô thật sự kiên cường thì anh lại đau lòng.
“Về sau bị sốt hay cảm, anh ở đây thì đều là chuyện lớn, phải nói cho anh biết, nhớ chưa?”
Đó là chuyện trong mấy năm qua họ không làm gì được, ngay cả mặt đối phương cũng không thấy được, trong trí nhớ của nhau cũng giống như tờ giấy trắng vậy, Lục Tinh không muốn nhắc đến, cô dựa gần vào ngực anh, nhẹ nhàng hứa hẹn với anh: “Vâng, vậy sau này có chuyện gì anh cũng phải cho em biết, à…chuyện làm ăn thì không cần nói đâu.”
Phó Cảnh Sâm theo thói quen sờ sờ lỗ tai cô, thấp giọng cười: “Được.”
Lục Tinh cũng cười cười, một lúc lâu sau cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Tối qua, người đó…”
Phó Cảnh Sâm cau mày, “Anh đã cho người đi điều tra rồi, em không cần lo lắng, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, Lục Tinh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, có anh ở đây em cũng không lo lắng.”
Màn hình di động của Lục Tinh hỏng rồi, vốn cũng không có bao nhiêu cuộc gọi, sáng sớm lúc tỉnh lại thì tự động tắt luôn.
Phó Cảnh Sâm đã sai người đi mua một cái di động mới, thuận tiện mang thêm cái Ipad nữa, chủ yếu sợ cô ở bệnh viện sẽ nhàm chán.
Phó Cảnh Sâm giúp cô cài sim vào di động mới, Lục Tinh vừa mở máy đã nhận được rất nhiều tin nhắn, có chút nghi ngờ mở ra xem, phần lớn là tin nhắn hỏi thăm của đồng nghiệp, còn có của Diệp Hân Nhiên nữa; cô có chút kinh ngạc, sao bọn họ lại biết tay cô bị gãy phải nằm viện, còn có chuyện bị cướp nữa chứ?
Phó Cảnh Sâm thấy cô nghịch di động, xoa xoa tóc cô, Lục Tinh ngẩng đầu chớp mắt hỏi: “Anh muốn về công ty sao?”
Nếu ngày nghỉ đã hủy rồi, anh cũng nên về công ty làm việc thôi.
Phó Cảnh Sâm có việc muốn làm, có điều không phải về công ty, anh dặn dò cô: “Anh ra ngoài một lát, buổi tối nếu như về trễ thì em tự ăn cơm, mệt thì ngủ sớm, có chuyện gì thì nhờ dì giúp em nhé.”
Cô có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua chỉ là bị thương một tay thôi, ngoại trừ sinh hoạt có chút bất tiện thì cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Lục Tinh gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”
Phó Cảnh Sâm vừa ra ngoài phòng liền nhận được điện thoại của Thời Vực, “Chiếc xe kia của Lục Tinh bị người ta động tay động chân, không biết có phải sợ gây tai nạn chết người hay không, lại còn đổ hết dầu đi.”
Bước chân của anh dừng lại, trong phút chốc sắc mặt lạnh đi, trầm giọng hỏi: “Còn gì nữa?”
“Tìm được phóng viên lần trước rồi.” “Người đó đang ở đâu?”
Thời Vực nói tên một địa chỉ: “Tôi và cậu cùng qua đó, nói thế nào Lục Tinh cũng là nhân viên công ty tôi.”
Lục Tinh nhập hết số vào di động mới, lại cài đặt phần mềm xong mới đăng nhập vào các trang mạng xã hội. Đầu tiên là mở weibo, theo thói quen nhìn nhìn mấy top search, lướt một loạt những chủ đề hot thì chợt ngẩn người, cô… sao lại lên top search rồi.
Lần này thì cô cũng hiểu vì sao mọi người lại biết cô nằm viện rồi, còn nói cô bị cướp nữa.
Lục Tinh nhìn weibo của mình, không nhịn được cười thành tiếng, ừ, anh Phó của cô rất hung dữ, cô đồng ý.
Weibo của Lục Tinh có ghi rõ là người đại diện của công ty truyền thông Thời Quang, những người trên mạng lần theo status của Tiêu Nghệ và Cảnh Tâm mới mò sang weibo của cô, rồi kể từ sau tiết mục đó của Phó Cảnh Sâm, cộng thêm mấy cái trên weibo của Cảnh Tâm sau này, người hâm mộ cô… à… cũng nhiều hơn rồi, đại đa số là từ bên Cảnh Tâm và Tiêu Nghệ qua đây.
Đương nhiên, bình thường cũng có không ít người mắng cô, có điều từ trước tới nay Lục Tinh không quan tâm mấy cái này.
Phần lớn những bình luận nhận được hôm nay và tin nhắn đều là hỏi thăm cô, Lục Tinh nhìn một lát, ngày thường ngoại trừ khi công việc cần thì cô sẽ không up weibo, càng không để lộ tình huống của bản thân.
Cô gõ gõ một lúc, mới khó khăn đăng một status: “Tôi không sao, cảm ơn mọi người đã quan tâm, đồng thời hy vọng mọi người khi ra ngoài phải cẩn thận một chút. [Trái tim].”
Up tấm hình mấy ngày trước cô chụp cho Tiểu Cáp.
“Oa…Tinh Tinh đột nhiên đăng weibo này, bé chó thật dễ thương!”
“Hiếm khi chỉ có mình tôi chú ý đến bóng người trên mặt đất này, hai bóng người đó, cảm giác Tinh Tinh nhỏ bé rúc vào trong lòng anh Phó [mặt chó].”
Lục Tinh vội mở hình ra xem xem, quả thật có hai bóng người…
Tấm này là do cô kéo Phó Cảnh Sâm cùng dắt Tiểu Cáp đi dạo, ngày đó mặt trời rất đẹp, có điều đã là chạng vạng rồi, cho nên cái bóng rất nhạt, vốn cô không chú ý đến điểm này, quả nhiên mấy người trên mạng thật tinh mắt.
Cô cười cười, thoát khỏi trang cá nhân của mình, tiếp tục lướt weibo, phát hiện có không ít người suy đoán nguyên nhân cô bị thương, có người nói có thể là cướp bóc, không chừng có người muốn bắt cóc nữa, hoặc là cố tình gây thương tích nữa.
Bất kể là bắt cóc hay cố tình gây thương tích, đều nghiêm trọng hơn cướp bóc rất nhiều.
Đây cũng là lý do vì sao Phó Cảnh Sâm không bắt tài khoản weibo đã tung tin kia xóa bài đăng đi.