Yêu Không Chậm Trễ - Chương 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Yêu Không Chậm Trễ


Chương 59


Phó Cảnh Sâm nhìn ánh mắt cong cong giống như vầng trăng của cô, anh sờ sờ tóc cô: “Ở ngoài lạnh, về nhà rồi nói.”

Lục Tinh biết anh ngầm cho phép, cười híp mắt kéo cánh tay anh đi về phía cửa lớn, vừa rồi thấy Tiểu Cáp cô rất vui mừng, không ngờ anh đã mang chúng đến trước rồi, hiển nhiên Tiểu Cáp rất thích chỗ này, bởi vì nơi này có cái sân rất lớn, không có ai cản nó, nó cũng có thể tự chơi trong sân.

Tiểu Cáp cách bọn họ khoảng bốn năm mét, Lục Tinh đổi một đôi dép xong, vẫy vẫy tay với nó, Tiểu Cap thấy Phó Cảnh Sâm đã đi ra xa mới vui vẻ chạy nhanh về phía trước.

Lục Tinh đưa tay đè lại đầu nó, nhỏ tiếng nói: “Đừng lộn xộn, thấy tay chị bị thương không? Ngoan để chị sờ cái nào.”

Tiểu Cáp nheo mắt hưởng thụ, Lục Tinh sờ sờ nó, sau đó đi đến phòng khách, Tiểu Cáp cuống cuồng chạy theo sau.

Phó Cảnh Sâm vốn chỉ mời người đến quét dọn theo giờ, ngày đó Lục Tinh bị thương, anh liền mời một dì tới nấu cơm, một ngày ba bữa của Lục Tinh đều là dì làm, dinh dưỡng cân bằng, ngoại trừ bữa sáng, mỗi bữa đều có canh xương, đồ ăn cũng toàn là món thích hợp giúp xương cốt mau lành.

Lúc này, dì đang trong nhà bếp chuẩn bị cơm tối, Phó Cảnh Sâm đổi một bộ quần áo ở nhà màu xám tro đi từ tầng hai xuống, dường như Tiểu Cáp rất tò mò về tầng hai, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cái cầu thang đó.

Lục Tinh vỗ về Tiểu Cáp, muốn lên tầng hai, cô còn phải đi cầu tình, bán nhan sắc đây này.

Phó Cảnh Sâm đi tới ghế sofa rồi kéo cô lên, Lục Tinh thầm nghĩ, lại muốn khử trùng nữa rồi.

Anh ghét chó như vậy, cũng không ưa Tiểu Cáp, vậy mà giờ lại cho phép Tiểu Cáp vào nhà anh.

Rõ ràng là anh quá cưng chiều, rộng lượng với cô mà.

Phó Cảnh Sâm dùng khăn lông cẩn thận lau khô tay cho cô, Lục Tinh vẫn luôn nhìn anh, đột nhiên cô hỏi: “Cảnh Sâm, anh thích cái gì ở em?” Rõ ràng lúc cô còn nhỏ không đẹp, một tai lại không nghe được, còn có vết sẹo xấu xí, trong mắt người khác cô là một đứa bé tàn tật.

Lúc mười bảy tuổi rõ ràng cô đã cảm nhận được nhưng không dám tin. Bọn họ xa nhau nhiều năm như vậy, nguyên nhân lớn nhất là vì cô không đủ can đảm, không có dũng khí quay về.

Có lúc cô rất tò mò, rốt cuộc anh thích cái gì ở cô, có thể vấn đề này có chút trẻ con, nhưng vào lúc cô mười bảy tuổi, khẳng định cô không dám hỏi.

Cho nên bây giờ cô muốn hỏi để biết.

Phó Cảnh Sâm treo khăn lông xong thì véo mũi cô, nhìn qua cũng không để ý cho lắm: “Anh cũng không biết.”

Cái tốt cái xấu của cô, trong mắt anh đều tốt cả.

Lục Tinh nín thở chờ câu trả lời, kết quả anh lại nói ra câu nhự vậy, cô buồn bực đánh anh một cái.

Đồ ăn đã nấu xong, Phó Cảnh Sâm mỉm cười dắt tay cô vào bếp.

Ăn cơm xong, Phó Cảnh Sâm tìm một cái đĩa CD, điều chỉnh đèn phòng khách nhỏ lại, ôm cô ngồi trên ghế sofa rộng rãi xem phim. Lục Tinh tìm tư thế thoải mái trong ngực anh, cứ như vậy làm tổ, anh hỏi cô: “Sinh nhật em muốn tổ chức thế nào?”

Sinh nhật hai mươi lăm tuổi, nếu như không phải xảy ra việc ngoài ý muốn này thì sinh nhật của cô phải là ngày anh cầu hôn cô, cô không muốn nghĩ nữa.

Giọng nói ai oán của Lục Tinh vang lên: “Không biết nữa, bây giờ em bị anh cấm túc ở nhà dưỡng thương rồi này, anh nói cái gì thì là cái đó thôi.”

Phó Cảnh Sâm dở khóc dở cười, không phải anh đã hủy bỏ ngày nghỉ phép rồi à? Sao lại thành cấm túc chứ?

“Vào hôm diễn ra bữa tiệc thường niên anh còn phải dẫn theo bạn gái sao?

Tay của bạn gái anh bó thạch cao này.” Cô lại hỏi. “Sao lại không muốn?” Anh khẽ cười. “Nhưng em không nghĩ sẽ đi với anh…”

“Bộ dạng thế này mặc lễ phục sẽ rất xấu xí.” Cô cúi đầu nhìn tay mình, có chút thất vọng.

“Không xấu.” “Thật sao?” “Thật”

Đại khái do bị thương sinh bệnh nên nói chung là có chút ỷ lại, lòng người ta sẽ trở nên rất mềm yếu, Lục Tinh giống như một đứa bé đang làm nũng với anh vậy.

Cô nghĩ, sau này trước mặt anh, cô sẽ càng ngày càng trở nên mềm yếu.

Phó Cảnh Sâm rất hưởng thụ việc cô làm nũng, ngón tay vuốt ve khuyên tai mềm mại của cô, nội dung của bộ phim nói về cái gì bọn họ đều không xem kĩ. Hai ngày nay thời gian Lục Tinh làm việc và nghỉ ngơi hơi loạn nên uống thuốc xong được một lúc đã muốn ngủ, cô nói một thôi một hồi, sau đó bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

Bộ phim mới chiếu được hai phần ba, cô đã dựa vào ngực anh ngủ thiếp đi. Phó Cảnh Sâm tắt TV, ôm cô đứng lên.

Tiểu Cáp vung vẩy cái đuôi đi theo sau lưng anh, Phó Cảnh Sâm bước lên cầu thang, đi được một nửa anh quay đầu đứng trên cao nhìn nó, Tiểu Cáp ngước đầu liều mạng lắc đuôi, nó muốn lên tầng hai.

Phó Cảnh Sâm nhíu mày, không quản nó nữa, tiếp tục ôm Lục Tinh lên tầng.

Tiểu Cáp thử thăm dò, nó nhấc móng vuốt bước lên bậc thang thứ nhất, lại sợ sợ rút lại, lặp đi lặp lại mấy lần, vẫn không đủ can đảm đi lên, cuối cùng rút lui cụp đuôi trở về ổ chó của nó.

Trước đó Lục Tinh đều ngủ bên phải anh, vì như vậy anh có thể đối diện với tai trái của cô, thì thầm vào tai cô thì cô có thể nghe rất rõ ràng.

Hai ngày nay, buổi tối cô chuyển sang ngủ ở bên trái, lúc bắt đầu có hơi không quen.

Sau khi được đặt lên giường, Lục Tinh mơ mơ màng màng lên tiếng: “Ngủ ngon.”

Phó Cảnh Sâm hôn lên môi cô một cái, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Cô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, hai ngày nay Phó Cảnh Sâm rất ít nghỉ ngơi, tối hôm trước càng không ngủ, nhưng lúc này lại không buồn ngủ lắm, anh xoay người đi vào thư phòng.

Hơn mười hai giờ anh mới trở lại phòng, cô vẫn duy trì tư thế nằm thẳng, ngủ say sưa.

Anh cẩn thẩn nằm xuống bên cạnh cô, đã ôm cô như vậy ngủ hai buổi tối rồi, rất muốn làm chút gì đó nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả.

Buổi tối Lục Tinh ngủ sớm nên thức dậy khá sớm.

Cô không thấy Phó Cảnh Sâm đâu, tầng 1 hay tầng 2 cũng không thấy, bây giờ mới bảy giờ, không phải anh đến công ty rồi chứ?

Cẩn thận lắng nghe, mới mơ hồ nghe thanh âm nho nhỏ từ tầng ba, Lục Tinh ngẩng đầu nhìn rồi đi lên tầng ba.

Trong phòng tập thể thao thu nhỏ, Phó Cảnh Sâm mặc áo đen, quần thể thao ngắn, đang chạy bộ trên máy chạy bộ.

Lục Tinh đi đến bên máy chạy bộ, khoác tay lên tay vịn, liếc nhìn bảng hiện thị thời gian, anh đã chạy được ba mươi phút rồi, nói vậy lúc sáu giờ hơn anh đã rời giường rồi sao?

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh dậy sớm thế?’

Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô một cái, khóe miệng khẽ cong lên: “Quá nhiều tinh thần và sức lực mà không có chỗ dùng.”

Lục Tinh: “…”

Cô đỏ mặt bước lên máy chạy bộ kia, từ từ đi.

Nghĩ đến mấy câu bình luận cô thấy được trên weibo, dù tay cô bị thương cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc đó đâu nhỉ…

Càng nghĩ càng đỏ mặt, cũng không biết bản thân đã đi được mấy phút, càng không chú ý đến người đàn ông bên cạnh đã đi xuống khỏi máy chạy bộ, còn nhấn nút dừng lại cho cô.

Lục Tinh từ từ dừng lại, Phó Cảnh Sâm ngước mắt nhìn gương mặt cô: “Mới đi mười lăm phút mà mặt đỏ như vậy, rõ ràng là thiếu rèn luyện rồi. Rèn luyện thân thể trợ giúp cho việc hồi phục xương cốt, trước khi tháo thạch cao, mỗi ngày em phải đi bốn mươi phút, bắt đầu từ ngày mai.”

Lục Tinh: “…”

Mặt cô đỏ không phải vì thiếu rèn luyện mà!

Cô vẫn đứng trên máy chạy bộ, Phó Cảnh Sâm cười, ôm cô xuống, anh thấp giọng nói bên tai cô: “Sinh nhật vui vẻ!”

Lục Tinh cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn anh…”

“Anh đi tắm đã, em đến phòng khách ngồi một chút đi rồi ăn sáng với anh.”

“Vâng.”

Ăn sáng xong, Phó Cảnh Sâm cũng không có ý định đến công ty, Lục Tinh nhìn anh đầy kỳ quái: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”

“Không đi, toàn bộ thời gian hôm nay đều ở bên cạnh em.” Phó Cảnh Sâm đặt di động lên bàn, nhìn cô: “Em muốn đi đâu không?”

Lục Tinh nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra muốn đi đâu, chủ yếu là vì tay phải bó thạch cao, thực sự… có chút không vui, lại đang là mùa đông, mặc quần áo dày cũng không tiện, cô lại không phải kiểu người rảnh rỗi đến nỗi ở nhà buồn bực mấy ngày sẽ chán.

Cuối cùng, Lục Tinh không muốn đi đâu cả, buổi trưa lại về phòng ngủ một lúc, Phó Cảnh Sâm có chuyện phải ra ngoài làm.

Đợi lúc cô tỉnh lại thì phát hiện dưới tầng có không ít người, khá là náo nhiệt.

Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn cô, hưng phấn vẫy vẫy tay, sau đó chạy lên tầng: “Tinh Tinh, sinh nhật vui vẻ.”

Lục Tinh nhìn xuống dưới tầng, thấy có mấy cô gái trẻ không quen biết đang trang trí phòng khách, nhìn cái này… là bữa tiệc sao? Bữa tiệc sinh nhật cô?

Cô có chút mờ mịt nhìn Cảnh Tâm: “Ở dưới muốn làm gì vậy? Tổ chức tiệc à?”

Cảnh Tâm cười cười: “Đúng rồi.”

Lục Tinh ngây người: “Cảnh Sâm đâu?”

Cảnh Tâm nháy mắt một cái: “Anh vẫn còn ở ngoài, sẽ nhanh chóng về thôi.”

Hơn hai tiếng sau, phòng khách xa hoa được trang trí biến thành kiểu hoàn toàn khác, bong bóng, hoa tươi, gấu bông, một loạt đồ trang trí dễ thương… mấy cô gái trẻ trang trí phong cách rất mơ mộng, có chút giống bữa tiệc năm đó Cảnh Lam Chi tổ chức mừng sinh nhật mười mấy tuổi cho Cảnh Tâm.

Sinh nhật Lục Tinh vào tháng hai, không phải gần lễ mừng năm mới thì chính là Tết âm lịch, lúc này mọi người đều vội vàng chuẩn bị đồ Tết để đón Tết, hoặc là vội vàng đi thăm người thân.

Lúc cô ở Phó gia, ngoài Phó Cảnh Sâm và Cảnh Tâm thì không có ai chúc mừng sinh nhật cô cả, có đôi khi đúng lúc nhà bọn họ phải quay về Cảnh gia thì sinh nhật cô sẽ trở nên rất cô quạnh.

Có đứa bé nào không thích tổ chức sinh nhật chứ? Đôi lúc cô thấy rất buồn, về sau lớn lên một chút thì không quá để ý đến sinh nhật nữa.

Trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ và bày những chiếc bánh ngọt tinh xảo xinh đẹp, cùng với các loại món ăn tự chọn ngon miệng, rất hấp dẫn.

Mấy người mặc quần áo đầu bếp đang dùng xe đẩy thức ăn tới, kéo vào phòng bếp.

Lục Tinh đứng dựa vào lan can có hoa văn chạm trổ trên tầng hai, nhìn xuống dòng người bận rộn ở dưới, để đề phòng mấy người bận rộn đó va phải cô, Cảnh Tâm khuyên cô đừng xuống dưới.

Nhưng tại sao Phó Cảnh Sâm vẫn chưa về? Đã năm giờ rồi.

Đang suy nghĩ thì người đàn ông mặc âu phục đi giày da từ ngoài cửa bước vào thu hút ánh mắt cô, dường như cảm nhận được, anh ngẩng đầu nhìn, khóe miệng cong cong, chậm rãi bước lên tầng.

Lục Tinh nhìn anh đi tới trước mặt cô, cô nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không nói với em là sẽ mở tiệc mừng sinh nhật em?”

Trong tay Phó Cảnh Sâm cầm theo mấy cái túi tinh xảo, anh dắt cô vào phòng ngủ, vừa đi vừa giải thích: “Vì tay em bị thương, nếu ra ngoài chơi anh sẽ không yên tâm, lỡ như bị va phải thì sao? Năm nay là sinh nhật đầu tiên em quay về, kế hoạch lúc đầu bất đắc dĩ phải hủy bỏ, anh biết trong lòng em vẫn còn băn khoăn, nên muốn mời mọi người đến đây tổ chức tiệc.”

Anh đặt mấy cái túi lên sofa, quay người nắm vai cô, thấp giọng nói: “Coi như đền bù cho việc hủy bỏ ngày nghỉ nhé, em vui không?”

Trong lòng Lục Tinh rất xúc động, cô gật gật đầu: “Vui lắm.”

Đây là lần đầu tiên có người chuyên tâm tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho cô, chỉ vì đền bù một chút tiếc nuối trong lòng cô, làm sao cô lại không vui được chứ?

“Vậy thay quần áo đi, chờ chút bọn họ sẽ tới.”

Lục Tinh nhận ra được mấy logo trên mấy cái túi kia, từ trong túi Phó Cảnh Sâm lấy ra hai bộ lễ phục, kiểu dáng thoải mái, rất dễ mặc vào.

Một cái màu xanh, một cái màu trắng. Anh hỏi: “Thích cái nào?”

Lục Tinh chỉ tay về cái màu xanh: “Cái này.”

Dưới sự giúp đỡ của Phó Cảnh Sâm, Lục Tinh đã thay xong lễ phục, cô đỏ mặt ngồi trên ghế sofa.

Anh đeo cho cô một sợi dây chuyền, lại giúp cô chỉnh chỉnh tóc một chút, sau đó hôn một cái lên tai cô: “Được rồi, đi soi gương một chút đi.”

Lục Tinh nghe lời đi soi gương, nếu như không để ý đến việc tay đang bó thạch cao thì coi như hoàn hảo rồi.

Cô quay đầu nhìn anh, cong mắt cười: “Đẹp rồi, em đi tìm Tâm Tâm để nhờ em ấy trang điểm giúp em.”

Lục Tinh và Cảnh Tâm trang điểm xong thì cùng nhau đi xuống tầng, lúc này đã có không ít người đến, Đỗ Tiểu Vi, Trương Hân Giai, chú Thắng, còn có hai ba người đồng nghiệp thân thiết của cô nữa. Thời Vực và Cố Tây, Tần Sâm, Hà Diệc Sâm và bạn gái của anh ta cũng đến, còn có vài người bạn lần trước của Phó Cảnh Sâm nữa.

Đỗ Tiểu Vi vui vẻ: “Lục Tinh, sinh nhật vui vẻ, quà sinh nhật này.” Lục Tinh mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn em.”

Tiếp theo, Lục Tinh bắt đầu nhận quà đến mỏi cả tay.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gào quen thuộc: “A a a, chúng tôi không đến muộn chứ?”

Lục Tinh kinh ngạc quay đầu lại, Diệp Hân Nhiên và Johnson đứng lù lù

trước cửa, cô vui mừng nhìn bọn họ: “Các cậu về rồi sao?”

Diệp Hân Nhiên cởi áo khoác dày xuống. cười hì hì đi tới: “Vài ngày nữa là sang năm mới rồi, trở về sớm chút vẫn có thể đến mừng sinh nhật cậu, tớ đã mang quà đến rồi, nhưng lát nữa mới đưa cho cậu.”

Mấy ngày nay Johnson chưa cạo râu, theo thói quen muốn ôm Lục Tinh một cái, Phó Cảnh Sâm giơ tay ra cản lại, anh ta đảo mắt đành thu tay về, khẽ cười với Lục Tinh: “Lucie, Happy Birthday!”

Phó Cảnh Sâm lạnh nhạt giải thích: “Ôm thì miễn, sẽ va phải tay cô ấy.” Mọi người cười ầm lên, có người trêu: “Chỉ vì sợ va phải tay thôi sao?”

Mặt Lục Tinh hơi đỏ, Phó Cảnh Sâm mặt không cảm xúc: “Nếu không thì sao?”

Diệp Hân Nhiên nhìn mấy cặp nam nữ trong phòng, âu phục giày da, lễ phục giày cao gót, lại nhìn bản thân mình, cau mày: “Các cậu ai ai cũng giống nhau, khiến chúng tớ thật mờ nhạt.”

Mọi người lại cười rộ lên, Đỗ Tiểu Vi tò mò: “Hai người đi đâu về vậy?” Johnson hưng phấn đáp: “Tây Tạng, nơi đó quá tuyệt luôn.”

Nói lời này, không biết tại sao Diệp Hân Nhiên hơi…đỏ mặt.

Lục Tinh không nhận ra sự bất thường của Diệp Hân Nhiên, cô kéo kéo tay cô ấy: “Cậu có muốn thay quần áo không?”

Diệp Hân Nhiên hớn hở: “Thay thay thay.”

Lục Tinh dẫn Diệp Hân Nhiên lên tầng thay quần áo, Diệp Hân Nhiên cao 1m68, so với vóc dáng nhỏ xinh của cô thì cao hơn cô nhiều, chắc chắn không thể mặc vừa lễ phục được thiết kế theo yêu cầu của cô, Lục Tinh lấy bộ váy

dài màu trắng lúc chiều Phó Cảnh Sâm mang đến đưa cho cô ấy.

Diệp Hân Nhiên thay váy, lại rửa mặt sau đó nhanh chóng trang điểm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN