Yêu Không Chậm Trễ - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Yêu Không Chậm Trễ


Chương 6


Vài ngày sau, Lục Tinh thường nhận được tin nhắn WeChat của Phó Cảnh Sâm. Anh không nhiều lời nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ làm đầu óc cô rối loạn. Cô không dám trả lời tin anh, chỉ xóa đi làm bộ như không nhận được. May là công việc của cô bận rộn, không có nhiều thời gian để nghĩ lung tung.

Ngày thứ hai sau khi kết thúc cuộc họp, Trương Hân Giai gọi Lục Tinh vào văn phòng cô ta.

Trương Hân Giai vào thẳng vấn đề: “Sao em lại hủy tất cả thông báo phỏng vấn của Tiêu Nghệ như thế?”

Giọng nói của cô rất ôn hòa, Lục Tinh nói lên suy nghĩ của mình: “Vâng, em cho rằng những chương trình này không cần thiết. Danh tiếng của Tiêu Nghệ bây giờ không cần dựa vào nỗi đau thất tình để gây chú ý. Thêm vào đó, quan trọng nhất là danh tiếng Giang Hoài đã tiêu rồi, cho dù Tiêu Nghệ cần được lăng xê, thì đối tượng không còn là anh ta nữa.”

Tin tức Tiêu Nghệ và Giang Hoài chia tay vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Trên weibo, cộng đồng mạng bu lại chỉ trích Giang Hoài, người nào cũng mắng anh ta là tên đàn ông cặn bã. Bình luận lên đến một triệu nhưng chín mươi phần trăm đều chửi rủa anh ta, mười phần trăm còn lại toàn là mấy fan não tàn và dàn thủy quân (1). Anh ta đã nhờ vả mấy công ty truyền thông và trả tiền cho dàn thủy quân nhưng vì phóng viên chụp ảnh, có đầy đủ bằng chứng nên Giang Hoài hoàn toàn không có biện pháp tẩy trắng. Đúng là một phút mê gái cả đời ngậm đắng.

(1) Thủy quân: nhóm người nhận tiền của cá nhân hoặc công ty để bình luận, chia sẻ, nói chung là tâng bốc cho nghệ sỹ nào đó

Dính đến thứ đàn ông cặn bã này, chỉ là tự hạ thấp giá trị con người. Tiêu Nghệ từ lúc khởi nghiệp danh tiếng đã rất nổi. Đây là lần đầu tiên chuyện tình cảm của cô ta lộ ra ngoài ánh sáng, vốn dĩ chẳng có gì nghiêm trọng nhưng bây giờ tình hình thế này, Lục Tinh cho rằng không cần phải dựa vào đoạn tình cảm này để lấy chút tiếng tăm nữa.

Trương Hân Giai suy nghĩ một lát, nở nụ cười: “Em nói đúng! Bây giờ nghệ sĩ nào cũng tranh thủ mấy tin tức hot để có chút danh… Em lại có thể nhìn ra được những điểm này thật tốt. Đúng là Thời tổng không nhìn lầm người.”

“Thời tổng?” Lục Tinh ngạc nhiên.

“Ừm, ban đầu chị định sắp xếp giao Tiêu Nghệ cho Nhậm Kì đấy, nhưng Thời tổng chỉ định em.”

Nhậm Kỳ là người quản lí giỏi nhất, đã từng quản lý không ít nghệ sĩ nổi tiếng, Lục Tinh tự nhận trình độ của cô còn kém xa.

Vì vậy Lục Tinh càng thêm kinh ngạc: “Vậy sao… Vậy thì em phải cám ơn Thời tổng rồi.” Cô thật không nghĩ tới xảy ra chuyện thế này.

“Được rồi! Không có việc gì, em làm việc tiếp đi!” Trương Hân Giai lên tiếng.

“Vâng!” Lục Tinh quay người ra văn phòng. Cô nhớ lại bữa tiệc tối hôm đó, Thời Vực và Phó Cảnh Sâm rõ ràng là có quen biết.

Cô thầm suy đoán, vậy hôm đó gọi cô đến là ý của Thời Vực hay của Phó Cảnh Sâm?

Buổi chiều Lục Tinh hẹn bên công ty Ảnh Thị bàn bạc kịch bản mới. Trong lúc đợi thang máy tình cờ gặp Thời Vực, cô lễ phép chào: “Thời tổng.”

Thời Vực liếc cô một cái: “Cô muốn đi ra ngoài?”

Lục Tinh thành thật trả lời: “Vâng, có hẹn với người của công ty Ảnh Thị. Tôi cảm thấy bộ phim bây giờ Tiêu Nghệ nhận tuy là hay nhưng đề tài không đủ đặc sắc, muốn qua xem thử xem có cách nào tốt hơn không.”

“Vậy sao?” Thời Vực nhíu mày, “Khi về tôi giới thiệu cho cô mấy nhà biên kịch.”

Mắt Lục Tinh sáng rực lên, giọng cảm kích: “Cảm ơn Thời tổng!”

Cô vừa về nước chưa lâu, không quen biết nhiều người, có ông chủ nhận lời giới thiệu còn gì tốt hơn chứ!

Hai người tiến vào thang máy, bên trong có mấy người, bọn họ không tiếp tục nói chuyện với nhau.

Lục Tinh ở công ty Ảnh thị bàn xong công việc cũng đến lúc tan làm. Cô ngẫm nghĩ không có hẹn nên sẽ về thẳng nhà. Đột nhiên điện thoại reo, nhìn màn hình tên người gọi đến, tim cô bỗng chốc đập thình thịch, không dám nghe máy. Tiếng chuông ngừng một chút, lại tiếp vang lên.

Lần thứ ba đổ chuông, cô đành phải ấn nút nghe máy.

Đầu dây bên kia Phó Cảnh Sâm hỏi cô: “Vì sao không nghe?” Ngữ điệu mang theo nhàn nhạt uy hiếp.

“Tôi… vừa rồi không nghe thấy.” Lục Tinh đáp bừa, trong lòng thì lẩm bẩm ‘Mấy ngày vừa rồi không trả lời tin nhắn của anh, bởi vì sợ không giữ được con tim mình…’

“Em quay lại đằng sau đi.” Anh nói ra một câu rồi trực tiếp ngắt điện thoại.

Lục Tinh ngơ ngác, sững sờ xoay người, Phó Cảnh Sâm mặc áo khoác màu đen đang đứng ở cửa ra vào nhìn cô, anh nhét di động túi áo khoác, đôi chân thon dài nhanh chóng đi về phía cô. Mãi cho đến khi hình dáng anh tuấn kia bước đến trước mắt cô, cô mới hồi phục tinh thần, ấp úng: “Tại sao anh ở đây?”

“Tại sao không nghe?” Anh chờ ở đại sảnh dưới tầng, thấy cô vội vội vàng vàng bước đi. Nhớ lại những tin nhắn không được hồi đáp kia, anh đứng phía sau gọi cho cô, quả thật cô không thèm nghe máy.

Lục Tinh bị ánh mắt tinh anh quét toàn thân, cô chột dạ, chắc chắn anh biết rõ là cô cố ý không nghe. Cô nghiêng mặt sang hướng khác, từ chối trả lời.

Phó Cảnh Sâm thấy vẻ lúng túng của cô, khẽ nở nụ cười: “Vì sao tôi không thể ở đây?”

Lục Tinh có hơi bực mình, thì thầm: “Làm sao mà biết chứ!”

Phó Cảnh Sâm quay đầu về hướng bãi đỗ xe ở tầng hầm: “Đi thôi, tôi đưa em về.”

Lục Tinh nhìn theo tầm mắt anh, chiếc xe màu đen sáng choang đang đỗ ở ven đường. Cô nghĩ một chút rồi gật đầu. Người đàn ông tên Phó Cảnh Sâm này mắc chứng ‘ép buộc’ nghiêm trọng. Từ nhỏ cô đã biết từ chối anh đều vô dụng. Không làm theo lời anh e rằng sẽ bị anh lôi lên xe thôi!

Phó Cảnh Sâm mở cửa ghế phụ ra hiệu cô lên xe, tài xế đã chủ động rời khỏi ghế lái. Lục Tinh nhấc chân tiến vào.

Rầm một tiếng, cửa xe đóng lại, cô thấy anh nói gì đó với tài xế, tài xế gật đầu nhận lệnh.

Anh không hỏi cô đi đâu. Lục Tinh vẫn nghĩ anh sẽ đưa cô về nhà. Một lúc sau cô mới phát giác hình như không phải đường về nhà cô, nhưng cô không chắc chắn lắm, dù gì đã nhiều năm xa quê. Cô lên tiếng hỏi: “Đây đâu phải đường về nhà tôi?”

“Đi ăn cơm trước.” Phó Cảnh Sâm dứt khoát. “Tôi về nhà ăn!” Lục Tinh nhíu mày.

“Cùng tôi dùng bữa cơm mà thôi, em sợ cái gì?” Phó Cảnh Sâm phanh lại, dừng đèn đỏ, một tay cầm tay lái, nghiêng người nhìn cô. Trông bộ dạng im lặng không vui, anh đành nhường nhịn, “Không phải em muốn làm quen với biên kịch sao? Thời Vực hẹn hai người biên kịch.”

“Hả…” Lục Tinh há miệng.

Ba tiếng trước Thời Vực nói là muốn giới thiệu cho cô mấy biên kịch, không ngờ anh ta hành động nhanh như vậy. Cô im lặng một lát, giọng cả quyết: “Anh và Thời tổng có quen biết, đúng không?”

Thời tổng đã hẹn biên kịch, lại không gọi điện thoại báo cô biết, mà là Phó Cảnh Sâm tới đón cô. Dụng ý gì đây?

Đèn xanh, Phó Cảnh Sâm đạp chân ga, ngữ điệu pha ý cười: “Em cũng quen, năm em 16 tuổi đã từng gặp qua. Quên rồi ư?”

Cô đã gặp… sao? Lục Tinh cố gắng nhớ lại, khuôn mặt và phong độ của Thời Vực đều rất xuất chúng, nếu cô đã từng gặp phải có ấn tượng mới đúng, nhưng cô nghĩ mãi cũng không nhớ ra.

“Con dâu nuôi từ bé.” Phó Cảnh Sâm tốt bụng nhắc nhở cô. Con dâu nuôi từ bé…

Đầu óc Lục Tinh bỗng chốc nổ tung. Sự việc kia với cô mà nói quá mức sâu sắc, chỉ cần nhắc sơ đều có thể nhớ lại rõ ràng.

Kỳ nghỉ hè năm ấy một mình cô ngồi xe lửa trở về thị trấn nhỏ, ở nhà Diệp Hân Nhiên hơn nửa tháng mới quay lại. Ngày đó trời mưa rất lớn, sấm chớp đầy trời, mưa to gió lớn, rất nhiều người chen vào nhà ga sốt ruột đợi mưa tạnh. Cô đợi hơn một tiếng, trận mưa kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Bụng cô réo ầm ĩ, đành phải đi đến cửa hàng bên cạnh mua món gì ăn tạm, đồ ăn ở nhà ga đều rất đắt, cô không nỡ mua những thứ khác, chỉ mua đại ổ bánh mì.

Lúc trả tiền cô tìm mãi vẫn không thấy chiếc túi nhỏ màu hồng xinh xinh của mình. Cô ngồi xổm trên mặt đất lục lọi ba lô, hầu như lấy toàn bộ quần áo bên trong đều ra, cô lo lắng đến rơi nước mắt. Chiếc túi nhỏ ấy là Cảnh Tâm tặng, cô rất quý, trong túi có tiền và thẻ… còn có điện thoại! Điện thoại là Phó Cảnh Sâm tặng sinh nhật cô, điện thoại màu trắng, chiếc máy đời mới.

Đó là bảo bối cô quý nhất thời ấy.

“Cô gái nhỏ, túi tiền có phải bị trộm rồi không?” Bên cạnh có người hỏi cô. “Vừa rồi nhà ga rất nhiều người đụng cháu, chắc là bị trộm rồi…”

Lục Tinh lập tức ngây ngốc, tại sao lại bị trộm? Khi vừa xuống xe cô còn cầm điện thoại gọi cho Diệp Hân Nhiên, mới hơn một tiếng thôi… Làm sao cô không đau lòng cho được chứ? Kìm lòng không được, hai mắt đỏ hoe.

Một cô gái xinh đẹp òa khóc khiến người ta vô cùng thương cảm, có người tốt bụng hỏi cô, muốn gọi điện thoại về nhà không. Lục Tinh liếc mấy người đàn ông xung quanh cô, tuy trên môi là nụ cười thân thiện nhưng lại làm cho cô sợ hãi. Cộ vội lắc đầu nói không cần, nhanh chóng thu xếp lại túi, thoát khỏi tình huống này.

Cô được nhân viên nhà ga cho mượn điện thoại, nhà họ Phó có tới mấy người tài xế, bình thường đi ra ngoài cùng Cảnh Tâm luôn luôn có xe đưa đón, nhưng cô không tài xế riêng, mà cô cũng không thể gọi về nói lên yêu cầu này.

Suy nghĩ một lúc lâu mới quyết định gọi cho Phó Cảnh Sâm, anh vừa về nước không lâu. Cô e dè, cẩn thận từng li từng tí hỏi anh: “Anh có thể đến nhà ga đón em hay không? Ví tiền và điện thoại của em bị trộm…”

“Đồ ngốc!” Phó Cảnh Sâm mắng cô một câu, Lục Tinh mím môi cảm thấy oan ức, một giây sau nghe tiếng anh vang lên: “Em đừng chạy lung tung, anh qua ngay bây giờ đây!”

Tim Lục Tinh lập tức đập loạn. Cô muốn nhắc anh lái xe cẩn thận, nhưng điện thoại đã ngắt rồi.

Hơn bốn mươi phút sau, anh chen chúc khỏi đám đông trong nhà ga, bước ra, trông thấy cô ngồi xổm trong một góc. Anh bước tới, nắm lấy tay của cô, đỡ cô dậy, cầm lấy ba lô to trong ngực cô, dắt tay cô ra khỏi nhà ga. Anh không nói gì nhưng lại mang đến cho cô cảm giác an toàn. Cô lặng lẽ nắm chặt ngón tay cái của anh. Lúc ấy cô còn nhỏ, chưa trưởng thành, thân hình nhỏ bé một mét năm bảy được thân hình cao hơn một mét tám ôm vào trong khuỷu tay, che chung một cây ô đi dưới màn mưa. Khi bước qua vũng nước đọng, anh thấp giọng nói: “Nắm chặt!”

Nhẹ nhàng nhấc cô nhảy qua, sau đó nhét vào trong xe. Cả đoạn đường Lục Tinh đều mơ mơ hồ hồ.

Trên xe, Phó Cảnh Sâm thấy cô không lên tiếng, hiếm thấy lại nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao rồi, chẳng phải chỉ là một cái điện thoại sao? Anh cho em một cái khác là được.”

Dạo đó cô đâu còn có tâm tư nghĩ đến điện thoại, trong đầu đều là hình ảnh anh ôm cô ban nãy, tim đập nhanh đến mức khiến cô sợ hãi, lắp bắp lên tiếng: “Không, không có…”

Ngay cả anh đang nói về chuyện gì cô cũng không biết.

Trời mưa to, giao thông trở nên hỗn loạn. Phó Cảnh Sâm tập trung lái xe, không suy nghĩ nhiều như vậy, cho rằng cô vẫn còn buồn chuyện mất túi tiền và điện thoại, anh nói tiếp: “Anh đưa em ra ngoài chơi một lát, tối nay về.”

Lục Tinh: “Dạ… vâng!”

Trong tình huống bình thường, chỉ khi nào cực kỳ căng thẳng cô mới cà lăm và người có thể khiến Lục Tinh mắc chứng này chỉ duy nhất một mình Phó Cảnh Sâm làm được. Khi còn nhỏ là vì sợ anh, luôn có cảm giác anh đánh cô nên vì sợ cô mới cà lăm. Trưởng thành, Lục Tinh thích Phó Cảnh Sâm, vì quá căng thẳng khi đối mặt với anh nên lại cà lăm.

Tại một phòng riêng sang trọng, Lục Tinh ngại ngùng nhìn mấy thanh niên ngồi trên ghế salon, ánh mắt hiếu kỳ của bọn họ rơi xuống người cô, có người trêu chọc: “Cô bé này nhặt được ở chỗ nào đây?”

Lục Tinh nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe của Phó Cảnh Sâm vang lên: “Cô bé của nhà tôi, đừng bắt nạt cô ấy.”

‘Cô bé nhà anh’ đỏ mặt, lại nghe giọng một người khác vang lên: “Không phải là con dâu nuôi từ bé của cậu đấy chứ?”

Lục Tinh xấu hổ chết mất, không nghe tiếng Phó Cảnh Sâm phản đối. Anh đưa cô đến ghế sofa trong góc, đặt đồ ăn trước mặt cô: “Em ăn chút gì đi, lát nữa anh đưa về!”

“Vâng…” Cô nhỏ giọng đáp. Thật sự cực kì đói bụng, cầm miếng thịt bò khô trên bàn chấm chút tương, cho vào trong miệng.

Cô đang ăn ngon lành, bỗng nhiên có người tiến lại gần cô, cười ranh mãnh: “Em gái nhỏ, em thật sự là con dâu nuôi từ bé của Phó Cảnh Sâm?”

Cô sặc sụa vì vị cay nồng của nước chấm thịt bò khô, mãnh liệt ho khan, lắc lắc đầu.

Nghe cô ho liên hồi, Phó Cảnh Sâm lập tức đi tới, giọng không vui: “Cút ngay, đừng bắt nạt cô ấy.”

Mười sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời Lục Tinh ho nhiều đến mức này.

Phó Cảnh Sâm đưa cô một ly nước, đóng gói đĩa thịt bò khô cô đang ăn, rồi đưa cô rời đi. Toàn bộ quá trình chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, khi ấy cô lại xấu hổ, nên không nhìn kỹ những người ở đó trông như thế nào.

Mưa đã tạnh, anh đưa cô đến cửa hàng đối diện, mua cho cô một chiếc điên thoại giống y cái cũ, xử lý xong, lại dắt cô đi ăn xiên nướng. Tối hôm đó, cô muốn ăn gì, làm gì anh đều đồng ý, Lục Tinh cực kỳ vui vẻ.

Gần mười hai giờ khuya, Phó Cảnh Sâm chở cô về nhà, cô giống như cô bé lọ lem mất đi giày thủy tinh.

Nếu như nói trước đó, Lục Tinh đối với Phó Cảnh Sâm chỉ là tình cảm mơ hồ, thì ngay ngày hôm sau Lục Tinh xác định mình thật sự thích anh, cực kỳ cực kỳ thích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN