Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi ở tầng hai, Cảnh Tâm ở tầng hai, đợi bọn họ lên tầng xong, Phó Cảnh Sâm mới dắt Lục Tinh lên tầng ba.
Về đến phòng, Lục Tinh mới mở WeChat trong điện thoại ra xem, hạn mức tiền lì xì cao nhất trên WeChat là 200 đồng, cũng không biết anh gửi cho cô bao nhiêu bao lì xì, Lục Tinh không đếm, chỉ ngồi kiểm kê tiền lì xì.
Kiểm kê một lúc, rốt cuộc cũng xong, thu tiền vào trong túi, nhìn một cái, cô lập tức bị con số kia dọa cho hết hồn.
Phó Cảnh Sâm từ phòng tắm bước ra, Lục Tinh vẫn còn chơi điện thoại.
Anh tiện tay ném khăn lông sang một bên, đặt cô lên đùi mình, sau đó nhìn màn hình di động trong tay cô.
Lục Tinh ngẩng đầu nhìn anh cười: “Nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng, em đang trả lời bọn họ, còn có, em vừa mới nhận bao lì xì, em là vận khí Vương này!”
Bao lì xì này là Thời Vực gửi, đúng là ông chủ có khác, mới gửi có vài cái bao lì xì lớn mà mọi người đã mù quáng giành giật nhau, Lục Tinh đến muộn nhưng vẫn lấy được hai cái, thêm nữa còn là vận khí Vương khiến mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Bao lì xì lớn bao lì xì nhỏ được tung ra không ngừng nghỉ, Lục Tinh kiểm kê rồi lại tiếp tục kiểm kê tiền lì xì.
“Em cũng gửi một cái.” Cô hưng phấn nói.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi Phó Cảnh Sâm cho cô nhiều tiền lì xì như vậy, cô gửi một cái 1888, mấy giây sau đã bị cướp hết.
Đỗ Tiểu Vi: [mỉm cười] Tôi là vận khí Vương rồi này, bạn gái chủ tịch có khác, tung bao lì xì thật hào phóng.
Lục Tinh ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, có chút lúng túng.
Phó Cảnh Sâm bật cười thành tiếng, anh lấy điện thoại của mình qua, Lục Tinh lại cúi đầu tự chơi điện thoại, đúng lúc lại có người gửi bao lì xì, cô chưa thấy rõ là ai gửi đã xông vào cướp!
Lục Tinh mở một cái ra xem bao lì xì cô vừa cướp được trong vài giây đó, phát hiện bản thân lại là vận khí Vương.
Đang muốn chia sẻ niềm vui với Phó Cảnh Sâm, ánh mắt liếc qua thấy người gửi bao lì xì là anh thì nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Tại sao lại là anh gửi? Sao anh lại ở trong nhóm chat của công ty em?”
Người trong nhóm chat của công ty cũng khá đông, Lục Tinh cũng không chú ý trong nhóm chat có ai, cũng không ngờ Phó Cảnh Sâm sẽ ẩn nấp trong nhóm chat này.
Đột nhiên nhớ lại trước đây Đỗ Tiểu Vi có nói, trong công ty ngoại trừ Thời Vực là boss, còn có một người khác nữa, chỉ là từ trước tới giờ vị boss này chưa từng lộ diện.
Đỗ Tiểu Vi: Ơ? Người vừa gửi bao lì xì là ai vậy? Ra tay cũng hào phóng quá rồi đó.
Chú Thắng: Vận khí Vương lại là Lục Tinh, sao tối nay Lục Tinh lại ăn may đến vậy chứ.
Đỗ Tiểu Vi: [tạm biệt] [tạm biệt] [tạm biệt]
Lục Tinh liếc màn hình di động một cái, lại nhìn về phía Phó Cảnh Sâm, vị boss trước giờ không lộ diện sẽ không phải là anh chứ?
Phó Cảnh Sâm lại gửi hai bao lì xì lớn rồi ném di động sang một bên, cùng xem với Lục Tinh.
Lục Tinh cảm thấy hình như anh đang loại bỏ chướng ngại vật, sau một vài lần quay vòng vòng, cô bị anh đè lên chiếc giường mềm mại, Lục Tinh khẩn trương nhìn anh.
Ga giường mới được thay, dường như cô ngửi thấy được hương vị mát lạnh mà quen thuộc năm đó, Phó Cảnh Sâm cúi đầu hôn cô: “Từ trước tới giờ anh vẫn ở trong nhóm chat, đêm nay là lần đầu tiên lộ mặt.”
Lần đầu tiên lộ mặt đã gửi bao lì xì…
Trong nhóm chat vẫn còn rất náo nhiệt, Đỗ Tiểu Vi: Lục Tinh đâu? Cướp vận khí Vương xong thì biến mất luôn, vừa rồi có một người… chỉ xuất hiện vài giây gửi năm bao xì lì rồi biến mất, ai vậy?
Một đám người theo sau: Rốt cuộc là ai vậy?
Không có ai giải đáp.
Nụ hôn ấm áp rơi trên cổ cô, Lục Tinh thở hổn hển, đã quên mất việc hỏi anh tại sao lại ở trong nhóm chat rồi.
Phó Cảnh Sâm phát hiện mỗi lần ở chỗ mới cô đều rất khẩn trương, khiến anh khó có thể hành động, anh hôn trấn an cô, cạy hàm răng của cô ra, thấp giọng dụ dỗ: “Thả lỏng một chút, tầng ba chỉ có chúng ta thôi, sẽ không có ai
nghe thấy đâu, kêu ra đi…”
Lục Tinh không nhịn được mà bật ra một tiếng rên khẽ, ngượng ngùng xoay mặt sang một bên, cô cũng không hiểu tại sao mình lại khẩn trương như vậy.
Có thể là bệnh…
Khi anh dụ dỗ, cô từ từ thả lỏng, chìm sâu vào thế giới kích tình của anh, bọn họ kết hợp với nhau, cần nhau.
Ban đêm trôi qua chầm chậm.
Vào mùng một đầu năm mới có rất nhiều người tới Phó gia, Phó Cảnh Sâm đưa Lục Tinh xuống chào hỏi, ngồi được một lát lại đưa cô trở về phòng.
Cô ngáp một cái, ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn anh: “Chúng ta ở phòng này không tốt lắm đúng không?”
Mặc dù cô cũng không muốn xuống tầng dưới, người đến đều là anh chị em của Phó Khải Minh mang theo người thân tới đây, phòng khách lập tức có thêm rất nhiều người, lúc nhỏ khi vào mùng một đầu năm mới, trong nhà có nhiều người như vậy tới, Lục Tinh đều chào hỏi xong, bản thân cũng không có chuyện gì liền trốn vào thư phòng đọc sách.
Nhưng hiện tại đã lớn rồi, thân phận cũng không giống hồi trước nữa… “Không sao, chúng ta đã xuống chào hỏi rồi, thêm nữa người dưới tầng rất
đông, khá ồn ào.” Phó Cảnh Sâm vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Có phải em
buồn ngủ không?”
Sắc mặt Lục Tinh hơi đỏ, nhẹ nhàng gật đầu, tối qua bị anh chơi đùa đến khuya, sáng lại thức dậy sớm, so với giấc ngủ 10 tiếng mỗi ngày hồi trước thì chênh lệch khá nhiều nên không thích ứng được.
Anh mỉm cười: “Vậy em đi ngủ thêm đi, có chuyện gì anh sẽ gọi em.”
Bây giờ Lục Tinh thật sự không chịu nổi nữa, chỉ đành gật đầu: “Vâng, có chuyện gì anh nhất định phải gọi em đó.”
Phó Cảnh Sâm hôn lên môi cô: “Ừ, ngủ đi.” Kết quả, cô ngủ cho đến khi tự tỉnh.
Phó Cảnh Sâm vẫn dựa vào đầu giường đọc sách, nghe tiếng cô khẽ lẩm bẩm thì để sách xuống nhìn cô, “Tỉnh rồi à?”
Lục Tinh bò dậy: “Mấy giờ rồi…” “Bốn giờ chiều.”
“… Em ngủ ba tiếng rồi á? Sao anh không gọi em dậy?” “Không có chuyện thì gọi em làm gì.”
“…”
Lục Tinh sửa soạn xong thì cùng Phó Cảnh Sâm xuống tầng, phát hiện Phó Hạo Nhiên cũng tới, anh ta nhìn bọn họ một cái, không nói gì.
Ngược lại mẹ của Phó Hạo Nhiên lại hỏi han tay trái bị thương của Lục Tinh, rất có lòng.
Vẻ mặt Phó Cảnh Sâm vẫn lạnh lùng, Lục Tinh miễn cưỡng đối phó mấy câu.
Quả nhiên cô cũng không quá thích mùng một đầu năm mới mà.
Phó Cảnh Sâm biết cô không thích, sau khi ăn xong thì đưa cô ra ngoài Phó gia, Lục Tinh vui vẻ hỏi: “Đi đâu vậy anh?”
Anh đang lái xe, hơi phân tâm quay sang nhìn cô một cái: “Em muốn đi đâu?”
Lục Tinh mỉm cười vui vẻ: “Anh đưa em đi đâu thì em đi đó.” Phó Cảnh Sâm bật cười.
Bọn họ đi dạo một vòng, Phó Cảnh Sâm lái xe quay trở lại biệt thự, Lục Tinh hỏi: “Tối nay không quay về nhà họ Phó sao?”
Phó Cảnh Sâm đáp: “Ừ.”
Tiểu Cáp thấy bọn họ quay về thì rất hưng phấn muốn nhào lên, lại e ngại uy nghiêm của Phó Cảnh Sâm nên chỉ có thể đứng đằng xa ra sức vẫy đuôi, không ngừng kêu gâu gâu.
Lục Tinh vui vẻ chạy qua sờ sờ đầu nó, một lát sau, cô quay đầu nhìn Phó Cảnh Sâm: “Cảnh Sâm, cho Tiểu Cáp chút thịt gà đi, đã bước sang năm mới rồi.”
Phó Cảnh Sâm nhíu mày, một con chó thì có đóng góp gì cho sự náo nhiệt của năm mới chứ?
Lục Tinh muốn cho Tiểu Cáp thêm đồ ăn, nếu anh không làm cô sẽ tự mình làm, Phó Cảnh Sâm không còn cách nào nữa, không thể làm gì khác đành đi vào nhà bếp.
Cô đắc ý sờ sờ Tiểu Cáp: “Cha vẫn rất thương con.” Tiểu Cáp: Gâu gâu
Rõ ràng là Phó Cảnh Sâm thương cô.
Anh bận rộn trong phòng bếp còn Lục Tinh đi lên tầng hai, Tiểu Cáp cũng
lặng lẽ theo sau.
Cô đứng ngoài cửa căn phòng bên cạnh thư phòng kia, nhẹ nhàng mở cửa ra, bên trong có chiếc bàn học nhỏ của cô, cái đèn nhỏ, kệ để sách giáo khoa màu xanh da trời…
Trên giường đặt con gấu bông của cô, trên bệ cửa sổ có treo chuông gió mà cô mua…
Toàn bộ đều ở đây, Lục Tinh nhìn những thứ đó, dường như nhìn thấy những năm tháng mình đã đi qua, đột nhiên mắt cô hơi ươn ướt.
Phó Cảnh Sâm đi từ trong phòng bếp ra, không thấy Lục Tinh và Tiểu Cáp đâu.
Anh đi lên tầng hai, cửa của căn phòng bên cạnh thư phòng mở toang, đèn sáng trưng, cái đuôi Tiểu Cáp quét tới quét lui trên cánh cửa, vừa nhìn thấy anh liền vội vàng chạy đi, tìm chỗ xa nhất để trốn.
Lục Tinh nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy Phó Cảnh Sâm đã đi tới cửa, cô chớp chớp mắt, vành mắt hồng hồng.
Phó Cảnh Sâm đi qua ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Khóc cái gì?”
Lục Tinh hít hít mũi: “Em vui mà.” “Ngốc.” Anh cưng chiều nói.
“Vậy anh yêu một người ngốc sao?” Cô không nghĩ đã buột miệng nói, đến lúc nhận ra thì hơi xấu hổ.
“Yêu.”
Mùng ba đầu năm mới, Lục Tinh nhận được điện thoại của Johnson:
“Lucie, bây giờ tôi đang ở chỗ thị trấn nhỏ của bọn cậu, tôi không gọi được cho Diệp Hân Nhiên, cậu có thể liên lạc với cô ấy giúp tôi không?”
Lúc trước Johnson nói muốn đi đến thị trấn cổ gần thành phố H, cô đoán có thể Johnson sẽ đến thị trấn nhỏ của bọn họ.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “OK, cậu chờ tôi một chút.”
Quả nhiên không gọi được cho Diệp Hân Nhiên, cũng may cô biết số điện thoại của cha mẹ Diệp Hân Nhiên, cô gọi điện trò chuyện với mẹ cô ấy mấy câu rồi mới hỏi: “Sao Hân Nhiên lại không nghe máy ạ?”
Mẹ Diệp vội kêu lên: “Tiểu Nhiên, qua nghe điện thoại này.”
“Điện thoại của cậu bị sao vậy?” Lục Tinh không nhịn được bắt đầu than thở.
“Bị một đứa bé làm rơi vào bể nước…” Diệp Hân Nhiên đau lòng nói, “Lần trước rót nước bị đổ vào nhưng còn có thể dùng được, lần này hoàn toàn hỏng rồi.”
“Điện thoại của cậu gặp nhiều tai nạn thật đấy.”
“Đúng vậy, đợi mấy ngày nữa về thì mua điện thoại lại thôi, có chuyện gì thì lên Weibo hay QQ tìm tớ là được.”
“Bây giờ Johnson đang ở trong thị trấn.” Đột nhiên Lục Tinh nói vậy khiến Diệp Hân Nhiên trầm mặc một lúc, có lẽ là quá kinh ngạc, “Nếu cậu ấy đã tìm tới đây rồi, ít nhất cậu cũng phải cố gắng hết sức với vai trò người bản địa chứ? Dù sao hai người đã từng là bạn cùng đi du lịch mà.”
Diệp Hân Nhiên trầm mặc rất lâu mới lên tiếng: “Lát nữa tớ sẽ gọi điện cho cậu ấy.”
Cúp điện thoại, Lục Tinh nhắn tin lại cho Johnson.
Kì nghỉ Tết rất ngắn, mùng tám tháng giêng Phó Cảnh Sâm quay về công ty làm việc, Lục Tinh hết nhõng nhẽo rồi lại cứng rắn mấy ngày, rốt cuộc cũng được ân chuẩn quay về công ty làm việc.
Cô chưa thể lái xe nên Phó Cảnh Sâm bảo tài xế đưa cô đi, Lục Tinh nghe theo tất cả sự sắp xếp của anh.
Chưa đến mấy ngày Diệp Hân Nhiên cũng trở về, cô đã từ chức khỏi chỗ làm việc cũ vào năm trước, định thừa dịp năm mới thì tìm công việc mới tốt hơn.
Về chuyện của cô ấy và Johnson, Lục Tinh rất rõ ràng, giữa bọn họ có một điểm mấu chốt.
Diệp Hân Nhiên thuận lợi tìm được công việc mới, cuối tháng hai Johnson phải quay trở về Mỹ.
Đầu tháng ba, Lục Tinh được tháo thạch cao trên tay, nhất thời cảm thấy cả người được thả lỏng, vui vẻ quơ quơ cánh tay: “Rốt cuộc cũng được tháo thạch cao rồi, khó chịu chết đi được.”
Phó Cảnh Sâm đè cánh tay đang quơ qua quơ lại của cô lại, trầm giọng nói: “Tháo thạch cao không có nghĩa đã hoàn toàn khỏi, vẫn cần tĩnh dưỡng cho tốt, kiểm tra đúng hạn.”
Lục Tinh bĩu môi: “Biết rồi mà.”
Phó Cảnh Sâm khẽ cười, anh véo ngón tay mảnh khảnh của cô một cái, “Nếu tháo thạch cao rồi, vậy chúng ta tìm thời gian quay về thị trấn đi.”
Lục Tinh cúi đầu suy nghĩ, lại ngẩng đầu cười với anh: “Được thôi.”
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Thấy mọi người kêu gào đòi ngoại truyện nhỏ nên tôi đành viết một cái, bởi vì lúc trước viết nhiều rồi, về sau trong
lúc viết chính văn, đang chuẩn bị viết lại một số chi tiết thì chợt nhận ra lúc đó đã từng viết ngoại truyện nhỏ, còn đang do dự có nên viết tiếp hay không, nếu không viết thì lời thoại trong chính văn sẽ không được liền mạch, nếu viết thì… thôi các bạn cứ xem đi, tôi xoắn não quá rồi… sẽ hơi tạp nham một tẹo.
Bởi vì lúc viết cũng không nghĩ gì nhiều, cho nên cũng có chút ảnh hưởng đến chính văn… hy vọng thấy nội dung ngoại truyện có trong chính văn thì bỏ qua cho tôi nhé… haha
Chuyện của Diệp Hân Nhiên và Johnson, quá trình sẽ không nói thêm nữa, dù sao bọn họ không phải nhân vật chính, ngoại truyện sẽ viết cặn kẽ hơn… haha
o0o
Ngoại truyện nhỏ — Tinh Tinh năm 15 tuổi
Mùng một đầu năm mới, trong nhà có không ít người, toàn là anh chị em của Phó Khải Minh sang thăm, có khá nhiều trẻ con nên trưởng bối cũng thoải mái lì xì cho chúng.
Ngoại trừ nhận tiền lì xì của Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi, Tinh Tinh cũng không quen những người khác, một năm không gặp được mấy lần nên cô không đi xếp hàng nhận tiền lì xì với mấy đứa trẻ khác, mà một mình trốn trong thư phòng đọc sách.
Cảnh Tâm nhận tiền lì xì xong thì không thấy Tinh Tinh đâu, mò tới thư phòng, quả nhiên thấy cô đang ở bên trong đọc sách.
Cô ấy đi qua, nói với giọng không vui: “Mọi người đều ở bên ngoài nhận tiền lì xì, chị trốn trong này làm gì?”
Tinh Tinh nhìn cái túi nhỏ căng phồng của cô ấy, thầm nghĩ bên trong chắc
chắn có rất nhiều bao lì xì, cô cúi đầu, hơi ngượng ngùng đáp: “Chị và bọn họ không thân không quen, nhận tiền lì xì của họ… xấu hổ lắm.”
Cảnh Tâm nháy mắt một cái, đột nhiên kéo cô đứng dậy: “Chúng ta đi tìm anh đi.”
Tinh Tinh có chút mơ màng: “Tìm anh ấy làm gì?”
“Tìm anh lấy tiền lì xì, anh là người lớn rồi, không giống chúng ta, anh có thể tự mình kiếm tiền.”
“… Vậy cũng là tiền của anh mà.”
Trong đầu Tinh Tinh tưởng tượng hình ảnh bản thân đưa tay xin tiền lì xì của anh, cảm giác rất xấu hổ, cô không chịu đi.
Cảnh Tâm vẫn kiên quyết kéo cô đi, “Đi nào, anh đang ở tầng ba, không có ai hết, với lại anh rất hào phóng nữa.”
Tinh Tinh cứ như vậy bị cô ấy kéo lên tầng ba, quả nhiên tầng ba không có ai, mấy đứa bé nghịch ngợm cũng không dám lên tầng ba, tầng ba là địa bàn của Phó Cảnh Sâm mà.
Cảnh Tâm gõ gõ cửa, giọng nói của anh truyền từ bên trong ra: “Vào đi.”
Hai người đứng trước cửa, Tinh Tinh mặc chiếc váy màu xanh da trời anh mua về, xinh xắn sống động đứng ở chỗ đó.
Phó Cảnh Sâm nhìn hai cô: “Sao vậy?”
Cảnh Tâm cười hì hì chìa tay ra, “Anh, lì xì em đi.”
Phó Cảnh Sâm nhíu mày, nhìn Tinh Tinh, Tinh Tinh cắn môi, nhỏ giọng nói: “Lì xì… em cũng muốn…”
Phó Cảnh Sâm không ngờ hai cô nhóc này sẽ tìm mình đòi lì xì nên không chuẩn bị, nhưng tiền mặt trong túi cũng khá nhiều, anh hỏi: “Muốn bao nhiêu?”
Cảnh Tâm: “Anh cho bao nhiêu em lấy bấy nhiêu.” Tinh Tinh: “Cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu…”
“Tự lấy đi.” Phó Cảnh Sâm khẽ cười rồi đưa ví tiền cho hai cô.
Cảnh Tâm không khách khí rút một xấp tờ tiền màu đỏ, đến lượt Tinh Tinh, dưới ánh mắt áp lực của hai anh em bọn họ, cô đưa tay…
Rút ra… một tờ…
Phó Cảnh Sâm nhìn tờ 100 nhân dân tệ trên tay cô, thầm nghĩ: “Đúng là không có tiền đồ.”
Cảnh Tâm nhỏ giọng thì thầm: “Tinh Tinh, chị lấy thêm đi…”
Tinh Tinh cà lăm: “Đủ rồi, đủ rồi…” Cô không dám nhìn vào ánh mắt anh, cảm thấy bản thân gần đây rất kì quái, nhìn thấy anh thì dễ dàng xấu hổ lại khẩn trương.
Phó Cảnh Sâm khẽ cười, lấy hết thẻ trong ví ra rồi nhét toàn bộ ví tiền vào tay cô: “Cầm lấy.”
Tinh Tinh ngơ ngác nhìn ví tiền màu đen trong tay.