Yêu Không Chậm Trễ - Chương 74: Ngoại truyện 7: Cậu nhóc con lai và Tiểu Đậu Đậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Yêu Không Chậm Trễ


Chương 74: Ngoại truyện 7: Cậu nhóc con lai và Tiểu Đậu Đậu


Diệp Hân Nhiên kể khổ với Lục Tinh: “Lần trước tớ nói dối cha mẹ Johnson là bạn tốt của cậu, bây giờ tớ ở chung một chỗ với anh ấy, chắc bọn họ không chấp nhận nổi mất.”

Lục Tinh quay sang nhìn cô ấy: “Đáng đời, ai bảo cậu không nói thật, còn lôi tớ ra làm bia đỡ đạn.”

Diệp Hân Nhiên: “Tớ sai rồi, cầu giúp đỡ.”

Lục Tinh đưa cho cô mấy tấm ảnh cục cưng đáng yêu, khẽ cười: “Đưa những tấm ảnh này cho cha mẹ cậu xem, nói sau này đứa trẻ sẽ đáng yêu như thế này, mẹ cậu nhất định sẽ đồng ý. Cậu lại nói cho cha cậu, sau này con của các cậu sẽ mang họ Diệp, ông ấy nhất định cũng sẽ đồng ý.”

Dựa theo lời Lục Tinh, Diệp Hân Nhiên quả nhiên giải quyết xong cha mẹ mình.

Mặc dù Diệp Hân Nhiên kết hôn muộn hơn Lục Tinh, nhưng lại sinh con sớm hơn.

Cô chọn cho con trai bảo bối nhà mình tên tiếng Trung là Diệp Tư Nam.

Khi Tiểu Đậu Đậu nhà Lục Tinh mới sinh, Diệp Tư Nam đã biết đi biết nói chuyện, lớn hơn Đậu Đậu một tuổi rưỡi.

Ngày đầy tháng Đậu Đậu, Diệp Hân Nhiên mang Diệp Tư Nam đến.

Diệp Hân Nhiên ôm Diệp Tư Nam, đùa giỡn Đậu Đậu trong lòng Lục Tinh:

” Cục cưng, có phải Đậu Đậu rất đáng yêu hay không?”

Diệp Tư Nam có đặc điểm rất rõ ràng, đến một tuổi ngũ quan đã rất sắc nét, hốc mắt sâu, đôi mắt đen láy hòa cùng màu xanh nhàn nhạt, lông mi khá dài, cậu bé nhìn đứa bé nho nhỏ trong ngực Lục Tinh, trả lời Diệp Hân Nhiên: “Đáng yêu.”

Diệp Hân Nhiên cười hì hì nhìn Lục Tinh: “Vậy để cho em Đậu Đậu làm con dâu nuôi từ bé có được không?”

Lục Tinh liếc cô ấy một cái. Con dâu nuôi từ bé…

Diệp Hân Nhiên cố ý đúng không? Biết rõ cô bị gọi là con dâu nuôi từ bé của Phó Cảnh Sâm mà.

“Có muốn không nào, chúng ta để bọn trẻ kết thân nhé, cậu nhìn dáng dấp con trai tớ có tốt không?” Diệp Hân Nhiên hết sức chào hàng con trai bảo bối nhà mình.

“Tớ thì không có vấn đề gì, nhưng mà… Phó Cảnh Sâm phải đồng ý mới được, Đậu Đậu là bảo bối của anh ấy, nếu anh ấy biết công chúa nhỏ của mình bị người ta đặt trước, chắc chắn sẽ rất tức giận.” Lục Tinh nhìn chồng mình cách đó không xa, mỉm cười nói.

Diệp Hân Nhiên bĩu môi: “Như thế này đi, khí thế Phó Cảnh Sâm quá mạnh mẽ, hay là để con trai tớ cố gắng theo đuổi công chúa nhỏ nhà cậu nhé.”

Cô đặt Diệp Tư Nam xuống để cho bé tự đi chơi. Cô nhận lấy Đậu Đậu trong ngực Lục Tinh, cẩn thận sờ mặt bé: “Đáng yêu quá, tớ cũng muốn có một cô con gái.”

Lục Tinh cười: “Vậy các cậu lại tiếp tục sinh đi.”

Diệp Hân Nhiên sụp đổ: “Có hai người anh, tớ cảm thấy tớ sống lại cũng muốn làm con trai…”

Trên bàn ăn nhà họ Phó, Đậu Đậu ngồi trên ghế chỗ thức ăn trẻ em, lắc lắc đôi chân nhỏ, một tay cầm thìa gỗ nhỏ đút canh trứng gà vào miệng, mấy ngày nữa bé phải đến nhà trẻ, khoảng thời gian này Lục Tinh luôn cố gắng dạy bé ăn cơm.

Đậu Đậu đã ăn xong một bát canh trứng gà nhỏ, mặc dù bé cũng làm cho bàn nhỏ trở nên bẩn.

Bé bưng bát nhỏ lên kiêu ngạo nói: “Cha, mẹ, con ăn xong rồi.” Lục Tinh lau miệng bé xong thì khẽ hôn bé: “Đậu Đậu giỏi lắm.”

Phó Cảnh Sâm ôm bé từ trong ghế lên, hôn lên mặt bé một cái: “Đậu Đậu rất thông minh.”

Đậu Đậu từ trong ngực cha mình bò lên vai nhìn về phía Lục Tinh, giọng nói nho nhỏ nũng nịu vang lên: “Mẹ, mẹ dẫn con sang nhà anh Tiểu Nam chơi được không?”

Mấy tháng trước Diệp Hân Nhiên sinh thêm một đứa, quả nhiên vẫn là con trai, cô ấy phiền muộn nói: “Nhỡ con trai nhỏ cũng thích công chúa nhỏ Đậu Đậu thì làm thế nào? Tớ không muốn hai thằng nhóc nhà tớ vì con gái cậu mà không hòa thuận.”

Lục Tinh không nhịn được muốn nôn: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Cô nhìn ánh mắt mong đợi của Đậu Đậu, lại liếc sang Phó Cảnh Sâm, sau đó bật cười: “Hôm nay Đậu Đậu ngoan ngoãn nghe lời, mai mẹ sẽ dẫn con sang.”

Phó Cảnh Sâm nhìn cô một cái, lại không nói gì, một lúc nữa anh sẽ bay sang thành phố H, buổi chiều còn có cuộc họp.

Đậu Đậu vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ bé: “Tốt quá!”

Chiều tối ngày hôm sau, nghe nói Lục Tinh đã tan làm về sớm, lại đúng lúc là cuối tuần, Diệp Hân Nhiên không có việc gì làm nên dẫn Diệp Tư Nam sang.

Lục Tinh hỏi: “Con trai nhỏ nhà cậu đâu?”

Diệp Hân Nhiên cười: “Ở nhà cùng mẹ tớ, không mang theo nó, mang theo hai đứa bé rất mệt, như cậu lại hay, chỉ sinh một đứa.”

Hôm nay Đậu Đậu mặc một chiếc váy công chúa kẻ ca rô, chui từ sau lưng Lục Tinh ra.

Hôm nay, mẹ tết tóc cho bé thành hai bím đuôi sam, thêm đồ trang sức nữa, cực kỳ đáng yêu, bé giơ tay lên sờ sờ đuôi tóc của mình.

Diệp Hân Nhiên ngồi trước mặt bé, cười híp mắt bóp bóp mặt bé: “Đậu Đậu nhà chúng ta ngày càng đáng yêu.”

Cô quay đầu gọi: “Cục cưng, mau lấy quà tặng con đã chọn cho Đậu Đậu ra đây.”

Diệp Tư Nam cầm một cái cặp sách nhỏ đưa đến trước mặt Đậu Đậu: “Cho em này Đậu Đậu, cặp sách nhỏ này em có thể mang đi nhà trẻ.”

Chịu ảnh hưởng từ Johnson, Diệp Tư Nam nói tiếng phổ thông hơi… không tốt lắm, không nói đủ chữ.

Đậu Đậu nhìn Diệp Tư Nam, đưa tay ra nhận cặp sách, cô bé vui vẻ nhìn cặp sách, cười: “Cảm ơn anh Tiểu Nam.”

Diệp Tư Nam sờ sờ đầu cô bé.

Đậu Đậu nâng cánh tay nhỏ bé của mình lên sờ đuôi tóc.

Ở bên cạnh, Diệp Hân Nhiên kêu la om sòm: “Ôi chúa ơi, con trai tớ mới bốn tuổi đã biết sờ đầu rồi kìa.”

Lục Tinh không thể nhịn được nữa kéo cô ấy qua một bên: “Đừng dạy hư trẻ con.”

“Ha ha ha, không sao, anh Phó nhà cậu không có nhà.” “Con gái tớ còn nhỏ.”

“Con trai tớ cũng còn nhỏ, yên tâm đi, con trai tớ nhất định không lăng nhăng, ở nhà trẻ có một cô bé đút cho nó ăn nó cũng không muốn.”

Đậu Đậu nũng nịu nói: “Anh Tiểu Nam, anh muốn ăn nho không? Cha em mua rất nhiều nho ngọt.”

Diệp Tư Nam gật đầu: “Em ăn không? Anh bóc cho em.” Đậu Đậu nói: “Em muốn ăn.”

Hai đứa nhóc tự chơi với nhau, Diệp Hân Nhiên ở bên cạnh xúc động nhìn. Lục Tinh… Sao cô lại cảm thấy Đậu Đậu bị bắt đi nhỉ.

May mà Phó Cảnh Sâm không có ở đây.

Lục Tinh rửa sạch một đĩa nho, lại cắt mấy loại trái cây khác. Đầu tiên Đậu Đậu đặt bát nhỏ của mình trên bàn, rồi xoay người chạy lạch bạch, một lát sau lại bê ghế đến gần, nhấc chân leo lên. Lục Tinh vội vàng đỡ, cô cười hỏi bé: “Con muốn làm gì?”

Đậu Đậu bỏ một miếng táo đã cắt vào miệng, cắn một miếng: “Mẹ làm một đĩa hoa quả, Đậu Đậu cũng muốn làm.”

Lục Tinh bật cười, để cho bé rửa tay, lại lấy mấy loại trái cây bày ra trước mặt để bé tự chọn.

Đậu Đậu thích ăn táo với nho, bé chất đầy táo với nho vào bát nhỏ của mình, nói với Lục Tinh: “Mẹ, con làm một đĩa hoa quả này.”

Lục Tinh bóc một quả nhỏ bỏ vào miệng bé, ôm bé từ trên ghế xuống.

Đậu Đậu ôm bát nhỏ của mình vào trong phòng khách, đặt ở trước mặt Diệp Tư Nam, bàn tay nhỏ bé cầm một quả táo đưa cho Diệp Tư Nam: “Anh ăn đi.”

Diệp Tư Nam nhìn bé một cái, nhận lấy: “Cảm ơn em.”

Lục Tinh mang đĩa trái cây đi ra, nhìn Đậu Đậu… luôn cảm thấy rất giống cô hồi bé.

Diệp Hân Nhiên ở bên cạnh cười không ngừng được, Lục Tinh khó chịu huých cô ấy.

Đậu Đậu đưa cho Diệp Tư Nam một miếng táo, sau đó bắt đầu nói yêu cầu nhỏ của mình, bé cầm một quả nho đưa cho Diệp Tư Nam: “Anh bóc giúp em đi.”

Diệp Tư Nam suy nghĩ một chút, đứng lên: “Anh đi rửa tay.” Đậu Đậu chớp chớp mắt, cô bé chu môi: “Vâng…”

Diệp Tư Nam rửa tay sạch sẽ rồi mới quay lại bóc nho cho Đậu Đậu. Đậu Đậu ngồi trên thảm, lắc lắc chân chờ.

Diệp Tư Nam cẩn thận bóc nho xong thì đưa lên miệng Đậu Đậu, cậu khẽ cười: “Ăn đi.”

Ngay lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.

Lục Tinh quay đầu, hơi kinh ngạc: “Sao anh đã về rồi? Không phải anh nói buổi tối mới về sao?”

Ánh mắt Phó Cảnh Sâm rơi trên người Đậu Đậu, thấy bé đang há miệng cắn miếng nho trên tay Diệp Tư Nam, không nhịn được cau mày.

Lục Tinh mím môi, ho khan: “Đậu Đậu, cha về kìa.”

Đậu Đậu vừa nghe thì lập tức quay đầu bò dậy, cô bé chạy đến ôm bắp đùi Phó Cảnh Sâm: “Cha!”

Lúc này sắc mặt Phó Cảnh Sâm mới dịu đi, khom người mỉm cười ôm lấy bé, hôn lên khuôn mặt trắng noãn của bé, nhỏ giọng hỏi: “Con có nhớ cha không?”

Đậu Đậu gật gật đầu: “Nhớ ạ.”

Bé ôm cổ cha, ngẩng đầu hôn cha một cái. Phó Cảnh Sâm nhìn về phía Lục Tinh.

Lục Tinh nháy mắt một cái, Hân Nhiên đang ở đây, cô cần dè dặt một tí, không thể nhào lên giống Đậu Đậu được.

Diệp Hân Nhiên cảm thấy mình đã trở thành bóng đèn, đang lo lắng có nên rút lui trước hay không thì Diệp Tư Nam đã đi đến trước mặt Phó Cảnh Sâm: “Cháu chào chú Phó.”

Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn bé trai, đưa tay ra sờ đầu cậu: “Chào cháu.”

Diệp Tư Nam nhìn Đậu Đậu trong ngực anh, có chút mất mát cúi đầu xuống. Sau khi chú Phó về, Đậu Đậu sẽ không chơi với cậu nữa.

Diệp Hân Nhiên nhìn đồng hồ, đưa con trai bảo bối của mình về trước.

Lục Tinh đưa bọn họ đến cửa, bỗng nhiên Đậu Đậu chạy từ trong nhà ra, ôm bắp đùi Lục Tinh, ló cái đầu nhỏ, giơ giơ bàn tay nhỏ bé: “Hẹn gặp lại anh sau nhé.”

Diệp Tư Nam cười vui vẻ, vẫy vẫy tay: “Gặp lại em sau.”

Đậu Đậu ôm đùi Lục Tinh, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, con đi nhà trẻ, anh Tiểu Nam có ở đấy không?”

Lục Tinh ôm bé cười: “Có, hai con ở cùng một nhà trẻ, nhưng anh Tiểu Nam lớn hơn con, Tiểu Nam học lớp lớn, con học lớp nhỏ.”

Đậu Đậu cái hiểu cái không gật đầu: “À…” “Con thích anh Tiểu Nam không?”

“Có thích, nhưng con vẫn thích cha và mẹ hơn.” “Ha ha.”

Lục Tinh vui vẻ bật cười, đúng lúc nhìn thấy bóng người nào đang đi về phía bọn họ, chắc hẳn đã nghe thấy lời của Đậu Đậu, khóe miệng cong lên, hình như tâm trạng rất tốt.

Phó Cảnh Sâm nhận lấy Đậu Đậu trong ngực cô, thuận tiện hôn nhẹ lên tai cô, Đậu Đậu thấy, uốn éo người ôm cổ Lục Tinh hôn lỗ tai cô.

Lục Tinh bị hai cha con bọn họ làm cho hai tai ngứa ngáy, vội cười né tránh.

Buổi tối, vận động xong, Lục Tinh nằm bò trên ngực anh, sau đó cô nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không cần sinh thêm đứa nữa sao? Bây giờ em lại nghĩ, sinh con cũng không đau lắm đâu, nhìn Đậu Đậu đáng yêu như vậy, đau bao

nhiêu cũng đáng giá.”

Phó Cảnh Sâm sờ mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói: “Không cần, có Đậu Đậu là đủ rồi.”

“Nhưng em sợ Đậu Đậu sẽ cô đơn.” Cô khẽ nói.

“Không sao đâu, Đậu Đậu rất đáng yêu, sau này đi học sẽ có rất nhiều bạn, hơn nữa không phải con bé rất thích Diệp Tư Nam à?” Người nào đó nói xong câu cuối cùng thì giọng hơi trầm xuống.

Lục Tinh bật cười, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em còn tưởng anh không thích Tiểu Nam.”

Phó Cảnh Sâm nói: “Đứa bé kia rất thông minh lại lễ phép, nếu như lớn lên nhân phẩm và tính cách của nó vượt qua bài kiểm tra, Đậu Đậu cũng thích nó, anh sẽ không phản đối. Nhưng bọn nó muốn yêu nhau cũng phải chờ sau khi Đậu Đậu tròn 20 tuổi đã.”

Lục Tinh nhìn anh: “Em nhớ có người nào đó lúc mười bốn tuổi đã có ý với em rồi, mười bảy tuổi còn hôn trộm em…”

Phó Cảnh Sâm híp mắt lại, bình tĩnh nhìn cô. Lục Tinh nhíu mày, cố ý khiêu khích anh.

Anh lập tức xoay người đè cô xuống, Lục Tinh đẩy anh ra: “Anh làm gì thế?”

“Phạt em.”

“…”

Ngày mùng 9 tháng 1, Lục Tinh và Phó Cảnh Sâm đưa Đậu Đậu đi nhà trẻ.

Đậu Đậu đeo cặp sách nhỏ mà Diệp Tư Nam tặng lần trước, nhìn rất vui vẻ.

Phó Cảnh Sâm ôm bé từ trên xe xuống, Đậu Đậu lộn xộn trong ngực anh, tò mò nhìn những người bạn khác cũng được cha mẹ ôm trong lòng, có bạn khóc rất to, cô bé hỏi nhỏ: “Cha, sao bọn họ lại khóc?”

Phó Cảnh Sâm sờ đầu bé, khẽ nói: “Bởi vì bọn họ không muốn xa cha mẹ.”

Đậu Đậu lập tức ôm lấy cổ anh, quay đầu nhìn Lục Tinh, âm thanh mềm nhũn: “Đậu Đậu cũng không muốn xa cha mẹ.”

Anh cười: “Chúng ta chỉ tạm thời tách ra thôi, cha mẹ phải đi làm, Đậu Đậu đi học ở nhà trẻ, sau khi cha mẹ tan làm sẽ đến đón con về nhà, chúng ta sẽ không xa nhau, cho nên ở nhà trẻ con phải ngoan ngoãn, nhớ không?”

Đậu Đậu nhìn anh một chút, lại nhìn Lục Tinh một chút, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

Đến cửa lớp học, Phó Cảnh Sâm đặt Đậu Đậu xuống, Đậu Đậu có chút không nỡ nhìn bọn họ, cô bé bĩu môi.

Lục Tinh sờ sờ mặt bé, nói: “Đậu Đậu ngoan ngoãn nghe lời, cha mẹ đi làm, tan làm sẽ đến đón con, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Mắt Đậu Đậu sáng rực: “Con muốn ăn suất ăn trẻ em.”

Suất ăn trẻ em bé nói chắc là suất ăn trẻ em của nhà hàng Feast, Lục Tinh gật đầu: “Được rồi, con vào đi, cha mẹ đứng đây nhìn con.”

Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, cô bé vẫn ôm bắp đùi anh. Phó Cảnh Sâm khom người sờ đầu nhỏ của con gái mình, nhẹ giọng cười: “Ngoan.”

Đậu Đậu khoác cặp sách nhỏ đi vào phòng học, Phó Cảnh Sâm và Lục Tinh sợ bé khóc nên đứng ở cửa nhìn một lúc.

Có một bé trai móc một cái kẹo que từ trong cặp của mình ra, đi đến trước

mặt Đậu Đậu đưa cho bé.

Lục Tinh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, quả nhiên thấy anh nhíu mày, vội vàng kéo anh đi: “Chúng ta đi làm thôi.”

Phó Cảnh Sâm trầm giọng nói: “Đậu Đậu không thể ăn nhiều đường, sẽ sâu răng.”

Lục Tinh: “… Một lần hôm nay thôi, sau này sẽ không ăn nữa.” Phó Cảnh Sâm dừng bước nhìn cô, Lục Tinh cong môi nhìn anh. Anh nhìn cô, khóe miệng cũng cong lên.

TOÀN VĂN HOÀN

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN