Yêu Không Phải Lúc
Chương 30: Quả lựu đỏ (13)
Gừng từ còn chưa đi xa, vừa tới cửa chính. Đàm Hạ gọi một tiếng, vội vàng đi lên kéo cánh tay của cô, “Sao lại đi vội thế?”
Khương Từ hất tay ra, mặt trầm như nước, không nói gì.
Đàm Hạ không giải thích được, bị cô không cho mặt mũi hất tay ra như vậy, sắc mặt cũng không quá dễ nhìn. Chờ giây lát, vẫn không nghe thấy Khương Từ trả lời. Đúng lúc này, phía trước chợt chiếu đến hai ánh đèn xe, cô híp mắt nhìn, vẫy vẫy tay, không nhìn Khương Từ một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Xe dừng ở dưới đèn đường, Đàm Hạ mở cửa đi lên. Khương Từ nhìn vào cửa sổ chỗ ghế lái xe phía xa xa, cảm thấy cha Đàm Hạ hình như có mấy phần quen mắt. Cẩn thận suy nghĩ một chút, không nhớ được đã từng thấy ở chỗ nào, nhưng đoán chừng từng là một trong số những bạn làm ăn của Khương Minh Viễn. Thành phố Sùng tuy lớn như vậy, vòng luẩn quẩn lại nhỏ, lại còn cùng trong một lĩnh vực , hai người tùy tiện trải qua mấy tầng quan hệ, cũng có thể liên quan đến nhau.
Cũng giống như cô và Đàm Hạ vậy, trước là thầy của hai người là bạn tốt, sau lại thành bạn học, hôm nay thì đất phẳng xây nhà lầu, trong nháy mắt nâng cấp thành tình địch.
Lúc này Khương Từ đang đứng ở giữa đường, chắn đường đi, quanh đi quẩn lại có người vô tình hay cố ý đụng vào cánh tay cô. Sau một lúc lâu, hình như cô ý thức được, tránh sang một bên. Đột nhiên, một cái tay từ phía sau nắm lấy cánh tay của nàng. Khương Từ chấn động, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lương Cảnh Hành.
Lương Cảnh Hành cũng không nói gì, kéo cô thật nhanh cách xa đám người, nhét cô vào trong xe, quẹo khúc quanh, rẽ vào một ngõ nhỏ ít người, lúc này mới dừng xe, khàn giọng nói xin lỗi với cô: “Thật xin lỗi.”
Khương Từ lập tức lắc đầu, “Chuyện như vậy cũng không phải là lỗi của anh…”
Dĩ nhiên cũng không phải nói là lỗi của Đàm Hạ —— cô cũng không biết quan hệ thật sự của hai người, chẳng qua là giống một fan cuồng theo đuổi thần tượng, nếu vì cái này mà trách cứ cô ấy, cũng có vẻ như đang cố tình gây sự.
Nhưng mặc dù hiểu đạo lý này, vẫn không thể ngăn nổi chấp niệm lan tràn trong lòng.
Lương Cảnh Hành lại mở miệng, “Lần tới muốn tới gặp anh, nói trước với anh một tiếng. Cứ đột nhiên xuất hiện như vậy, vui mừng quá, trái tim anh không chịu nổi.”
Khương Từ nghiêng người nghe anh nói vậy thì phì cười, cơn tức cuối cùng cũng tiêu đi phân nửa.
Lương Cảnh Hành vươn tay cầm lấy tay cô, hướng trên người nàng nhìn sang, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Mặc ít như vậy, chẳng trách tay lại lạnh như thế.”
“Thể chất của em vốn như vậy, quanh năm đều thế, không tin thì và mùa hè anh sờ thử xem.”
Lương Cảnh Hành vẫn dặn dò một câu, ” Mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm.” Buông tay cô ra, nhổm người dậy, cánh tay vươn về phía sau, cầm lấy một cái áo khoác ở trên ghế sau đưa cho cô, “Khoác.”
Khương Từ thuận theo cầm lấy áo khoác mặc vào, nhìn kỹ, áo này hình như chính là trời mưa năm ngoái, anh mặc khi đang đợi cô ở cổng trường học.
Ngồi trong xe một lát, tâm trạng Khương Từ cuối cùng cũng tốt lên.
“Đã đến đây rồi, anh dẫn em dạo một vòng quanh trường học.”
Khương Từ gật đầu, nhưng rồi lại chần chừ, “Vẫn nên thôi đi, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy. . . . . .”
Còn chưa dứt lời, Lương Cảnh Hành kéo cái mũ áo của cô lên, nói, “Như vậy là được rồi.”
Cái mũ có chút lớn, mắt Khương Từ đều bị che kín. Cô cười một tiếng, vén lên, “Như vậy chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao.”
Lương Cảnh Hành xuống xe, vòng sang bên kia mở cửa xe cho cô, Khương Từ mới vừa chui ra nửa người, bị anh chặn ngang ôm một cái, một giây tiếp theo hai chân liền đáp xuống mặt đất.
Hai người nắm tay đi trên đường lớn, Khương Từ trông thấy sinh viên đi qua đi lại, khẽ giãy ra, ngón tay thoát khỏi lòng bàn tay của Lương Cảnh Hành.
Trong tay Lương Cảnh Hành thoáng chốc trống không, nghiêng đầu nhìn cô, lại thấy cô bỏ tay vào trong túi áo. Áo khoác lớn hơn một vòng, trống rỗng, càng lộ vẻ mỏng manh của cô.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành phức tạp, Khương Từ lại giống như không thèm để ý chút nào, hướng anh cười một tiếng, “Đi thôi.”
Con đường trong trường đại học Sùng cũng không phải là ba ngõ bốn đường, thườngc có đường dốc lối rẽ, quanh co tĩnh mịch, chẳng trách xe taxi không muốn vào bên trong. Bởi vì là buổi tối, vả lại vào thứ sáu, trong sân trường hết sức trống trải. Lương Cảnh Hành dọc đường giới thiệu với cô, nghe đâu có người nói có người từng tự tử chết ở hồ Kính, thường có các cặp đôi hẹn hò trên sườn núi, chủ nhật sân thể dục trở thành địa điểm tập luyện cho hệ điện ảnh. . . . . . Cuối cùng đi lên một con đường mòn.
“Trên con đường này đều là cây hoa anh đào, mùa xuân sang năm anh sẽ dẫn em tới đây chụp ảnh.”
Khương Từ bấm đầu ngón tay tính toán một chút, cười nói, “Cái này còn những mấy tháng nữa cơ.”
Một bên lại trồng cây bạch quả, gạch màu xám tro trên lối đi bộ, một tầng vàng óng ánh mỏng manh. Lương Cảnh Hành giẫm lên lá cây trên mặt đất, sóng vai bước đi chậm rãi.
Vào lúc này, Lương Cảnh Hành đột nhiên lại nghĩ đến Diệp Ly đã mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!