Yêu lại từ đầu chàng trai năm 17 tuổi
Chương 7 : từ chối
********************************
Tại sân bay, xuất hiên một chàng trai khuôn mặt lãng tử, cao 1m80, phong độ ngợi ngợi, đeo kính đen phối cùng quần jean dài, áo thun cộng khoac ngoài cá tính. Khuôn mặt không quá nghiêm nhưng toát lên vẻ thoải mái, làm dễ chịu biết bao trái tim thiếu nữ..
Cô thì không biết Ngôn Phong trở về, vẫn nằm suy nghĩ, nhìn từ cổ xuống dưới chẳng khác nào bị bạo hành, làm sao cô dám ra đường đây. Nằm dài trên chiếc giường mà cô không còn sức để làm gì khác, cô không thể nào quên được cái đêm hôm qua. Hắn như một con thú vồ lấy miếng mòi ngon làm cô không khỏi sợ hãi. Chợt có tiếng điẹn thoạii cũa cô vang lên, đến lấy điện thoại cô cũng không còn sức lực.
– Alo , ai thế ?
– Tuyết Tinh, là anh. Ngôn phong đây. Em đang ở đâu, anh sẽ tới gặp em.
– Ơ, anh về khi nào thế sao không bao trước với em, để em sắp xếp thời gian đón anh.
– Không cần đâu, anh có thể tự về được, anh rất muốn gặp em, chúng ta gặp nhau được không?
– Thật xin lỗi Ngon Phong, công ty em đang có dự án rất gấp vì bên đối tác họ luôn hối thúc giao trước tiến độ, nếu có sai sót có thể kịp sữa. 1 tuần nữa sẽ kết thúc chúng ta sẽ gặp nhau nhé. Đừng buồn em nhé, đáng lẽ khi anh về nước em sẽ là người đãi anh đầu tiên, nhưng thật sự em không bỏ đồng nghiệp mà đi cùng anh được.
– Không sao, anh sẽ đợi em, khi nào em hoàn thành dự án rồi có thể liên lạc với anh, dù sao anh cũng đã đợi mấy năm mới gặp em mà thêm 1 tuần nữa là chuyện nhỏ, nhưng đừng lo làm mà bỏ bữa. Anh sẽ rất lo đó.
Kết thúc cuộc gọi, cô không muốn gặp Ngôn Phong với tình trạng bây giờ nếu không anh sẽ hỏi đến khi cô chịu nói mới thôi. Ngôn Phong vẫn thế, vẫn luôn quan tâm cô, vẫn nhẹ nhàng như thế, và luôn chờ đợi cô vô điều kiện. Cô nợ Ngôn Phong quá nhiều, nhưng không thể lấy tình cảm cũa mình mà bù đắp cho anh, đó chẳng phải làm tổn thương Ngôn Phong hơn sao, bởi trái tim cô chĩ xem anh là một người thân trong gia đình, nếu như ỡ bên cạnh anh thì sẽ rất thiệt cho Ngôn Phong và cô thật sự không muốn mất đi Tình bạn giữa cô và Ngôn Phong. suốt bao năm qua cô vẫn không thể nào quên được hình ảnh Lưu Thần, vẫn biết mỗi khi nhớ về là sẽ rất đau nhưng mỗi ngày vẫn cố nhớ. Đúng là trong tình yêu, mối tình đầu là khó quên nhất !
Khi còn trẻ chưa nếm trãi sư đời thì nghĩ răng đó là tình yêu trong sáng, khiến mình đắm chìm trong tình yêu ấy một cách mù quáng , đến khi trưởng thành thì mới hiểu đó là mối quan hệ dằn vặt khó quên. Cho dù trải qua bao nhiêu năm đi nữa, khi đối diện với chính nó thì sẽ không tránh khỏi sự đau lòng. Cô cũng thế khi đối diện với hắn yêu có ghét có và đau khổ cũng có, cô tự hỏi chính bản thân mình ‘ tại sao cuộc sống đang im ắng thì hắn xuất hiện khiến cho cô một lần nữa rơi vào tuyệt vọng. Liệu rằng cô có thoát khỏi nó không hay là sẽ đằm chìm vào nó một lần nữa. ‘
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!