YÊU LINH CHI VƯƠNG - NỮ NHÂN CỦA VƯƠNG CHỦ
CHƯƠNG 4: DIỆN KIẾN THÁNH THƯỢNG
Mẹ nàng vì hắn mà ngay đôi mắt của mình cũng bỏ, đôi cánh là bộ phận quan trọng nhất của bán yêu ấy thế mà bà vẫn kiên quyết như cũ, một nhát chặt đứt đôi cánh
Haha thật là nực cười
Nàng ghét bà ấy, chỉ vì một tên nam nhân trên người treo thêm danh hiệu là Hoàng đế mà ngay cả đôi cánh, đôi mắt, cả tộc nhân cũng từ bỏ vì cái thứ mang tên là Tình Yêu
Tình yêu là một thứ độc dược không có thuốc trị, nàng không muốn bản thân mình lại đạp lên vết xe đổ của mẹ nên bao nhiêu năm qua Vương chủ nhiều lần ngỏ ý, nàng chỉ lạnh lùng cự tuyệt
Diêu Uyển thức tỉnh trong cơn mộng quá khứ, quay lại hỏi Bích Ca
“ Hải Đường đâu?”
“ Bẩm cô nương, Hải Đường cô nương hình như là ở phía trước đấy ạ” Bích Ca cúi đầu
Diêu Uyển quay đầu vừa vặn thấy Hải Đường đang đi về phía Thanh Hòa điện. Hải Đường dường như nhận ra tỷ tỷ liền vui vẻ chạy tới ôm lấy cánh tay của nàng, thì thầm
“ Tỷ tỷ, muội có phát hiện mới!”
Nàng chau mày nhìn Hải Đường, đang đợi Hải Đường nói tiếp
“ Tỷ tỷ, trong khắp Nam điện và Bắc điện đều có ám vệ của Thượng Quan Tào. Có khoảng 10 người. Mục đích chắc là bắt chúng ta uy hiếp Vương chủ”
Hải Đường tuy không sợ đám ám vệ sát thủ của Thượng Quan Tào, nàng chỉ sợ Diêu Uyển của Vương chủ bị thương
Như thế khi quay về chẳng phải nàng thê thảm nhất sao. Không được, không được, tuyệt đối phải bảo vệ tỷ tỷ mặc dù võ công, yêu thuật, và linh thú của tỷ ấy là thượng thừa
“ Tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận tuyệt đối nếu không quay về Vương chủ sẽ….”
“ Vương chủ cái gì?” Diêu Uyển nheo đôi đồng tử màu xanh nguy hiểm nhìn Hải Đường như đang rình mồi
Tên yêu nghiệt đó kể từ khi tuyên bố sẽ theo đuổi nàng, Hải Đường liền theo phe hắn đi theo nàng. Mọi hoạt động sinh hoạt của nàng đều bị hắn thu vào mắt
Hải Đường biết mình có tội liền nở nụ cười hì hì với nàng, cả hai tiến vào Thanh Hòa điện
Diêu Uyển cùng Hải Đường tiến vào chánh điện, dung mạo của Hải Đường mang vẻ băng thanh ngọc khiết, bế nguyệt tu hoa. Hơn nữa, xiêm y của Hải Đường là màu trắng, nhìn từ trên xuống dưới chẳng khác nào một đóa sen trắng thuần khiết
Nhưng Diêu Uyển lại khác, nàng mang vẻ đẹp diễm mỹ tuyệt tục, diện tái phù dung khiến mọi người chìm đắm vào sắc đẹp tựa thiên tiên của nàng
Giữa đôi chân mày đẹp được vẽ chu sa màu đỏ trông khá mị hoặc, đôi mắt màu lam thần bí tràn ngập sự lạnh lẽo không nên có của một cô nương vừa tròn 18 tuổi
Đôi môi hồng xinh đẹp mỉm cười cúi đầu hành lễ với vị hoàng đế trên cao
“ Diêu Uyển bái kiến thánh thượng, hoàng hậu nương nương.”
“ Hải Đường bái kiến thánh thượng, hoàng hậu nương nương.”
Thượng Quan Tào cùng Tưởng Hà Hoàng hậu ngồi trên cao nhìn xuống bọn họ, đúng là bán yêu có khác, dung mạo thật sự khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ
“ Dung mạo của hai vị thực làm người khác ngưỡng mộ!”
Hoàng hậu Tưởng Hà ngồi trên cao nhìn xuống Diêu Uyển khen ngợi, nhưng ánh mắt của nàng ta lại vô cùng chán ghét
Diêu Uyển thấy rõ sự ghen ghét trong mắt bà ta, nàng khinh thường loại nữ nhân như Tưởng hoàng hậu này, mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau chẳng lẽ thấy người khác đẹp hơn mình thì liền đố kị người ta sao
Diêu Uyển nhận thức được ánh mắt như dao găm của Tưởng hoàng hậu luôn gắm gửi trên người mình, nàng cũng lười đấu với nàng ta nên chỉ thuận miệng đáp lại
“ Đa tạ hoàng hậu khen ngợi, Diêu Uyển thực sự chưa bằng một phần của người đâu ạ”
Tuy rằng miệng khen ngợi nhưng trong đáy mắt nàng lại tỏ ra chán nản nhưng nhanh chóng biến mất
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!