Yêu Ma - Chương 3 : (1.3) Con Ma Thứ Nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Yêu Ma


Chương 3 : (1.3) Con Ma Thứ Nhất


– Trời ơi! Muộn rồi, về thôi! Ngày mai, ngày mai là THI!

Nói rồi cô chạy vụt đi trong đêm tối.

*

– Con về rồi!

Tại nhà của Thanh Cách Nhiên, cô đang cực kì lo lắng khi mà phải quyết định có nên nói cho mẹ cô về việc “thi lại” hay không. Và cô quyết định sau khi ăn tối xong sẽ nói. Thật khó khăn khi mà cô vừa về đến nhà là mẹ cô ra đón với nụ cười tươi vui trên môi. Thế là cô chỉ còn biết cúi đầu buồn bã bước vào nhà.

Nhưng ngay khi vào phòng bếp cô lại thấy cực kì tức giận.

Chính là anh, con ma đáng ghét(cô vẫn chưa biết anh là ma)!

Cô hét lên giận dữ tay chỉ thẳng vào mặt anh :

– Mẹ! Sao mẹ lại cho hắn vào nhà!

– Ai cơ, mẹ có cho ai vào nhà đâu?- Bà mẹ ngơ ngác nhìn đứa con gái độc nhất đang phát rồ lên mà chẳng có lí do gì cả.

Anh, con ma ương ngạnh đang ngồi trên một chiếc ghế cạnh bàn ăn, lúc đầu anh tính nằm trên bàn cơ nhưng khi thấy mẹ Cách Nhiên đang làm vài món ăn. Còn anh thì lại là một tín đồ ăn uống nên cũng chẳng muốn nằm đề lên mấy món ăn.

Cô vẫn chỉ tay vào anh :

– Thì hắn làm sao mà vào đây! Mẹ, đuổi hắn đi!

Mẹ cô nhìn về hướng con gái mình chỉ vào nhưng chẳng có gì ngoài bộ bàn ghế lạnh lẽo.

– Con khùng thật rồi đấy, có ai đâu nào!

– Vậy mẹ lại không thấy một thằng con trai đẹp hơn cả sao Hàn đang ngồi lù lù một mống ở đây hả?

Đang cáu lại thấy thêm cái bản mặt chai nơ của anh làm cô phát rồ lên. Nhưng còn điên lên nữa khi mà mẹ cô lại một mực phủ nhận sự tồn tại của một kẻ làm con gái bà ấy ghét.

Còn về phần anh, anh vẫn chưa thể ngừng ôm bụng cười quằn qoại. Làm sao mà một người trần mắt thịt như mẹ cô nàng đây lại có thể thấy anh. Nhưng anh lại biết rằng cô là con người duy nhất nhìn thấy anh, một con ma “đặc biệt”. Và anh sẽ bám dính lấy cô.

Thế rồi anh vẫy tay ra hiệu cô đến gần. Và cô cũng nhất nhất làm theo và tiến đến ngồi cạnh anh. Nhưng cô lại làm khác những gì anh nghĩ. Cô, Thanh Cách Nhiên đã dùng hết sức lực đấm anh một cái. Đúng là cô nàng đanh đá!

Để bữa cơm tối không bị phá hỏng nên anh đã đề nghị đình chiến trước và còn đòi lên phòng cô. Tất nhiên là cô cho anh lên phòng bởi cô không sợ thằng trai ngố này sẽ thể làm gì cô.

*

Trong phòng Thanh Cách Nhiên.

Anh bước vào và điều đầu tiên anh quan tâm là nhìn xung quanh. Cũng chẳng giống phòng con gái là mấy. Một cái giường, tủ sách, bàn học, tủ quần áo, tivi, hết.

Thậm chí còn không bằng nhà của anh.

– Đây là phòng con gái sao?

– Là phòng của Thanh Cách Nhiên chứ không phải là của con gái. – Cô nói trong khi đẩy cái cửa mở toang ra, cô gọi đó là “phản xạ của con gái”.

– Thì ra là cô tên là Thanh Cách Nhiên! Có muốn biết tên tôi không?

Cô ngồi phịch xuống giường tay cầm một con dao lam nhìn anh đằm đằm sát khí. Cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi có một tên khốn trong phòng mình và cô cũng vô cùng hối hận khi để anh vào.

– Mày muốn gì, nói thẳng luôn đi!

Anh đi loanh quanh phòng, chạm vào bất cứ thứ gì làm mắt anh chú ý và thích thú vừa nói :

-Theo Dương thấy thì một cô gái như cô…

Sự thật thì, chẳng ai cần hỏi tên anh khi mà anh cứ tự xưng tên như thế.

– Thì sao? – Cô mất bình tĩnh.

-Một cô gái xấu như cô không thể nào đã từng hôn ai đó! – Anh nói chắc nịch.

Cô đỏ mặt vì tức giận và vì bị nhắc đến nối đau thầm kín nhưng cô sẽ không đánh anh trong lúc này.

-Và tôi, Phong Dương, trịnh trọng thông báo nụ hôn đầu của bạn đã bị tôi cướp mất!

Lần này thì anh không thể tránh được cú đấm đầy “nội công” của cô. Và cũng chẳng có một cú đâu mà là cả ngàn cú ấy chứ, nhiều đến nỗi anh thậm chí còn không nhận ra mặt mình trong gương.

Đến lúc cô thỏa mãn được con khát máu sau cuộc trả thù dã man cô mới ấm ức nói :

-Mày sẽ phải cưới tao!

-“Thao” tôi lại phải cưới cô! – Anh xuýt xoa những vết bầm trên mặt vừa cáu kỉnh nói – Tôi sẽ không cưới con quỷ cái về làm vợ đâu!

Cô tóm lấy cổ anh như hổ vồ mồi, cô dĩ mắt anh vào mắt cô với giọng điệu đầy hăm dọa :

-Nghe đây, tao không nói nhiều với thằng khốn như mày nữa. Thứ nhất tao đã bị phản bội một lần rồi…

-Cô cũng có người mà phản bội hả?- Anh xen vào và lập tức bị cô đánh.

-Thứ hai tao đã thề sẽ cưới đứa nào có được nụ hôn đầu của mình.

-Vậy tôi là chàng trai xấu số đó!

Anh lại bị cô đánh và những “đòn roi” khiến anh nghĩ về cô như một kẻ vũ phu.

-Được thôi, cưới thì cưới!- Anh bất ngờ giở giọng rùng rợn đúng nghĩa của một con … – Nhưng cô vẫn sẽ lấy một con ma chứ!

-Có là ma tao cũng đuổi theo xuống địa ngục mà đòi cưới! – Cô nói nhanh mà không để ý đến lời nói của anh.

Và giờ thì cô đã thật sự ngẫm nghĩ lại câu hỏi đó. Đến khi cô nhận ra ý nghĩa của nó thì đã quá muộn để hét lên, nhưng cô gái theo chủ nghĩa phản bác mọi hiện tưởng phản khoa học này không thể chỉ với một lời nói mà tin được.

-Mày điên! – Cô tát anh một cái nổ bôm bốp.

-Vậy là cô không tin?

-Làm sao mà tin được!

Thấy lời nói của mình không có giá trị nào anh quyết sẽ chứng minh nó là thật. Thế là anh nhảy bốc lên rồi dùng hai tay bám chặt lấy trần nhà trước ánh mắt kinh ngạc của cô. Cô đang nén không cho cổ họng mình sản sinh thêm nhiều âm thanh hoảng hốt. Nhưng Thanh Cách Nhiên vẫn chưa tin.

Và anh cũng đoán được câu trả lời của cô trong ánh mắt. Anh vẫn cười ngờ nghệch và tiếp tục đu trên trần nhà. Phải, đó là vỏ bọc của sự ma mãnh.

-Nếu như cô vẫn không tin thì thử chụp một tấm ảnh xem có thấy tôi trong đấy không! Thường thì ma sẽ có trong ảnh như tôi lại khác!

Còn Cách Nhiên thì chẳng thể xác định được chính mình có tin anh hay không nhưng dù vậy cô vẫn rút điện thoại ra chụp thật. Và không ngoài dự đoán của anh. Chẳng có hình cốc khô nào của anh trong ảnh.

Thanh Cách Nhiên há hốc mồm sửng sốt.

Nhưng cô vẫn không tin, cô vẫn đinh ninh dù không hiểu biết gì về khoa học : Đây chắc chắn là ảo giác, ảo giác do áp lực thi cử, đúng vậy!

-No! – Cách Nhiên khẳng định.

-“Nhâu “(No) thao (sao)? – Anh nhảy xuống, hụt hẫng.

Làm sao mà tin được, cô thậm chí còn cho anh là một nhân vật tưởng tượng chỉ cần nhắm mắt lại là biến mất.

Phong Dương rẫy rụa trong khi cô nhắm tịt mắt miệng lẩm bẩm điều gì không rõ như : “Không tồn tại”, “quên đi”, “…”, …

Nhưng rồi anh nghĩ ra một cách hay hơn.

Anh bắt đầu xử sự như một con ma, đầu tiên là hóa khí lượn lờ trước mặt cô sau lại tỏa ra luồng không khí lạnh buốt. Nhưng có vẻ như điều đó không làm cô thêm sợ anh : “Không, lần này lại là ảo giác. Có thể do áp lực hoặc là mày “hồi xuân” mơ mộng thái quá. Nhắc lại lần cuối. Trên đời này không có MA”, Cách Nhiên tự nhủ.

-Thôi mà! – Anh hóa lại hình người, ngồi cạnh cô, lung người cô. Tỏ vẻ trẻ con nhất có thể.

Cô chỉ thở dài :

-Biến đi!

Anh bíu môi, cố gắng bám trụ. Mặc kệ sự ra sức “đuổi đánh”.

-Đáng ghét, già rồi mà khỏe thế! – Anh lại hóa khí, bay lên quá đầu cô, cười tít mắt.

-Cái búa!

Cách Nhiên gào lên, túm lấy gối ném về phía anh, nhưng anh lại như làn khói trắng, bồng bềnh và khó nắm bắt. Chiếc gối xuyên qua người anh, rơi bộp xuống đất. Cách Nhiên lại nhặt lên ném tiếp, lúc nào cũng trúng mà như không trúng.

-Không, chơi đùa thế đủ rồi! Suy nghĩ vẫn là suy nghĩ, mày bị ảo tưởng rồi! Tỉnh lại đi! Thanh Cách Nhiên!!!

Cô bỗng dừng “cuộc chơi” như thể sực nhớ ra điều gì.

-Này, này, đang vui mờ! Chơi tiếp đi! – Anh lo lắng nói, rõ ràng là anh sợ mình sẽ buồn chán đến chết lần hai nếu không có ai chơi cùng.

Phong Dương biến lại thành dạng người nhưng do tính toán sai lệch mà anh ngã trổng võ xuống sàn nhà vì biến hình trên không.

Thấy thế, Cách Nhiên bỗng bò lăn ra cười nhưng cô vẫn cho đây chỉ là ảo tưởng viển vông cố làm cho chính mình vui vẻ.

~.~.~.~.~.`.~.`.~.`.~.`……………….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN