Yêu Ma - Chương 9. Con Ma Thứ 3 : Khơi Nguồn – Thế Giới Thay Đổi Theo Chiều Ngược Lí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Yêu Ma


Chương 9. Con Ma Thứ 3 : Khơi Nguồn – Thế Giới Thay Đổi Theo Chiều Ngược Lí


Con ma thứ 3 :

Khơi nguồn – Thế giới thay đổi theo chiều ngược lí

24 giờ, Trái Đất quay hết một vòng

Trong khoảng thời gian 4, 45 tỷ năm

Đã có bao nhiêu cơn mưa trút xuống?

Bao nhiều con người chết đi?

Và có bao lần thế giới này đổi thay?

***

Lại một ngày mới bắt đầu, gió tinh hoa thổi khe khe dèm cửa và luồn vào căn phòng vắng vẻ, nơi có một cô gái đang thiu thiu ngủ. Giống mọi ngày thôi. Thanh Cách Nhiên bắt đầu một ngày mời khá chậm, cô chưa bao giờ dậy mà không được mẹ gọi hay chiếc đồng hồ mắc dịch kẹt bánh vì kêu quá lâu.

Đầu tóc rối tung, miệng bốc mùi hôi thối với bộ đồ ngủ “hết cả chuối”. Cô đã đinh ninh rằng anh sẽ đến và xin lỗi cô nhưng anh bỗng biệt tăm. Dù chỉ mới quen nhau nhưng cô thấy con ma phiền phức đó thực sự có giá trị, anh ta có thể giúp cô, vài điều.

Cô đem trong mình một cảm giác thiếu vằng ai, mội ai đó cô thật sự quan tâm. Cũng chẳng lấy làm lạ, cô đã đem cái cảm giác này vào mỗi sáng thức dậy từ cái ngày ấy, ngày mà người con trai đã tặng cho cô chiếc nhẫn trơn. Người đã hứa sẽ đến và đem cô trở về lâu đài. Và cũng là người giết chết những điều mộng mơ của một cô bé.

Cô xuống phòng ăn vào lúc 8 giờ kém, gương mặt uể oải vì mất ngủ cộng thêm mỗi lo thi cử. Cách Nhiên chào mẹ rồi ngồi vào bàn ăn, giờ mà cô có chạy vội đến trường cũng trễ nên thôi ở nhà ăn sáng cái đã, cô nghĩ vậy đấy.

-Trễ rồi đấy con gái yêu! – Mẹ cô đặt đĩa bánh mì lên bàn rồi nhẹ nhàng âu yếm cô.

-Chào mẹ, giờ con mà đi thì cũng trễ rồi. – Cách Nhiên uể oải.

-Thôi nào, con ma vui vẻ thường ngày đâu rồi!

-Mẹ đừng nói đến ma mãnh nữa!- Cô gắt nhẹ, cứ nghe đến hai chữ m và a ghép lại với nhau là cô nhớ đến anh, Phong Dương, nhớ đến kẻ đáng ghét.

-Sao dữ vậy con, ăn đi nào, ăn nhanh mẹ đưa đến trường rồi xin phép cho!

-Vâng! Vâng! – Cô đã có một lối thoát mới.

Vài ngày trước, cô, Thanh Cách Nhiên gặp anh, con ma đặc biệt nhất, và giờ, có thể anh sẽ bỏ rơi cô.

Mẹ cô đưa cô đến trường lúc đã ngót nghét 9 giờ, mẹ cô cũng đâu có vừa, bà bảo là trên đường chở con đi học bà thấy có người gặp nạn nên đành đưa người đó đến bệnh viện vậy nên mới đến trễ. Mà đời nào cô giám thị Loan Thị tin nhưng vì là phụ huynh nên cô cũng “tha bổng” cho Cách Nhiên lần này.

Cách Nhiên lên lớp lúc đang trong tiết của cô chủ nhiệm, vừa thấy Cách Nhiên là cô chủ nhiệm, Phạm Cao Hoa, đã rối rít chúc mừng cô.

-Cách Nhiên, Cách Nhiên vào lớp đi nhưng đừng đi muộn nữa nhé, mà tiện đây cô chúc mừng em vì em đã qua cuộc “thi lại” nhé!

Đúng ra là cô Hoa không nên nói to như vậy, đó đúng hơn là nỗi ô nhục thì đúng hơn. Cô chán nản ngồi phịch xuống ghế, ngồi cạnh cô là con nhỏ lắm điều Thảo Mi. Kì thực là nhỏ không hề ưa Cách Nhiên bởi thực ra thì trong cái lớp này đâu có ai ưa cô. Có thể là cô chảnh, cô khó gần hay đơn giản là con nhỏ lớp trưởng quyền lực nhất lớp, cũng là Thảo Mi, không hề thích cái cách cô nhìn nhỏ.

Đúng là nhỏ Thảo Mi không thích cô thật nhưng nhỏ thuộc loại người thích dùng cái đầu hơn là bạo lực. Thảo Mi đã nghĩ ra hàng tá trò trêu chọc cô. Vì dụ như việc đổ tương ớt vào cặp cô hay vấn đề nan giản sách vở tự bay vào thùng rác. Mà người như cô, Thanh Cách Nhiên nào có để yên, đã mấy lần cô đứng lên nói chuyện thẳng thắn với Thảo Mi rồi chứ nhưng mỗi lần như vậy cô càng bị bắt nạn nhiều hơn.

Hôm nay cũng vậy, chỗ cô ngồi để lênh láng chất dịch trong suốt bốc mùi giấm. Cách Nhiên cũng thật sự khâm phục sự dai như đỉa của Thảo Mi.

-Em thưa cô!

Cô Cao Hoa dừng bài giảng hướng mắt về phía Cách Nhiên :

-Chuyện gì vậy Cách Nhiên!

Cô đứng lên :

-Thưa cô, bàn của em bị đổ đầy giấm!

Cao Hoa quay về hướng Thảo Mi có chút khó chịu :

-Lớp trưởng Thảo Mi! Phiền em nói cho cô biết tại sao lại có chuyện này?

Thế mà Cách Nhiên đã đinh ninh là cô đã “hãm hại” được nàng lớp trưởng lắm chiêu :

-Dạ, là em đấy ạ, em đang có vấn đề về tiêu hóa nên mang giấm đi để uống một chút nhằm kích thích tiêu hóa nhưng do bất cẩn nên làm đổ mà lúc ấy em lại ngồi nhờ chỗ của bạn Cách Nhiên, em đã định lau đi rồi nhưng lúc ấy lại đến giờ vào lớp lại thấy bạn ấy vẫn chưa đến lớp nên nghĩ rằng lúc ra chơi sẽ lau thể, em xin lỗi!

Trông cô Cao Hoa có vẻ như là đang vô cùng mãn nguyện, mạn nguyện vì có một lớp trưởng gương mẫu, hiểu chuyện và “tốt bụng”. Đúng là đừng tin vào bề ngoài của ai đó mà đoán tính cách.

-Được rồi, em ngồi xuống đi, Cách Nhiên em chịu khó dọn dẹp hộ bạn nhé!

-Nhưng… cô!

Đúng là thiên vị, cô Cao Hoa chẳng nói thêm gì mà quay lại bài dạy còn cô thì đành ngậm ngùi làm việc “không đâu”.

“ Điên mất thôi”

“ Có ngày tao sẽ cho mày biết thế nào là nếm mùi”

“ Đáng ghét”

Dù Cách Nhiên có chửi thầm thế nào đi nữa thì cô cũng phải an phận thủ thường thôi, đời là vậy, có phản khoa học hay không cũng vậy, mà có anh hay không thì vẫn vậy.

-Cách Nhiên này, bạn giỏi thật đấy!

Thảo Mi lên giọng chế giễu cô khi cô đang hùng hục “san phẳng” bãi chiến trường do chính nhỏ tạo nên.

-Thật không ngờ bạn có thể đỗ kì thi lại đấy, giỏi lắm luôn, mình thậm chí còn không bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ thi nó.

-Bạn quá khen, bạn thì làm sao đủ “tư cách” để được thi. – Răng Cách Nhiên nổ canh cách.

Biết chắc là mình đang bị chế giễu mà Thảo Mi này thì làm sao để yên được, nhỏ ta liền đứng lên, mạnh miệng lắm :

-Thưa cô!

-Có chuyện gì vậy em? – Cô Cao Hoa lại phải dừng bài giảng này lại.

-Dạ, để chúc mừng cho việc bạn Thanh Cách Nhiên thi đỗ em đề nghị cho bạn ấy một tràng vỗ tay.

-Cô thấy ý này hay lắm, nào cả lớp chúc mừng bạn Cách Nhiên nào!- Cô Cao Hoa vỗ tay trước rồi đến đám học sinh bên dười, tiếng vỗ tay nghe rõ to.

Cách Nhiên thấy cái lớp này như ở mẫu giáo ấy, cứ làm được cái gì to to mà chẳng biết đúng sai cũng hoan hô reo hò rõ là bôi nhọ cô mà. Cô bực rọc ném tấm rẻ lau rách vào thùng rác rồi trở về chỗ ngồi, cô ngả người vào bàn phía sau mà không thèm đụng vào bàn của mình, đụng vào làm sao được khi mà cô cảm giác mình sắp bị ăn sống bởi mùi giấm.

Mà nào có được như ý, Cách Nhiên đang thiu thiu ngủ thì Thảo Mi để ý đến, nhỏ đánh động cho đứa bàn dười Cách Nhiên kê bàn dịch xuống.

Và cũng theo tự nhiên thôi.

“ Bịch”

-Có chuyện gì vậy? – Cô Cao Hoa khó chịu quay xuống.

Ôi, Cách Nhiên ơi là Cách Nhiên, cô gái nhỏ nhắn với mái tóc bù xù nằm vật vã trên nền gạch lạnh lùng. Dám cá là cô đã nhận được một cục u to tướng trên đầu, còn chưa hoàn hồn cô lại nhận thêm gáo nước lạnh :

-Cách Nhiên, em ghét tiết của cô lắm sao mà em cứ liên tục quậy phá thế hả!!!

-Em… em đâu có! – Cách Nhiên gượng dậy, xoa xoa đầu.

Thế mà cô Cao Hoa chẳng hiểu cho cô, Cao Hoa chỉ thở dài rồi quay lại bài giảng mà trước khi quay đi cô còn nói trắc nịch :

-Cô cảnh cáo em đấy, một lần nữa thì …

“Trời ơi!” – Cô thoảng thốt trong tim.

Đúng là anh đi cô lại trở về với sự đen đủi.

Mà Thảo Mi tha cho cô mới là chuyện lạ. Từ cái vụ bàn trước – sau này cô đã để ý hơn rồi.

Gần hết giờ của cô Cao Hoa.

“Viu…”

Một tờ giấy vò nát trò vo bay thẳng vào mặt Cách Nhiên, Thêm một tờ nữa, thêm nữa, thêm nữa,…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN