Yêu Một Kẻ Ngốc - Chương 108
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Yêu Một Kẻ Ngốc


Chương 108


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Edit: Dú

Giản Tùy Anh cũng không ngủ say quá, lòng hắn ngổn ngang nhiều chuyện, ngủ được một chốc lại choàng tỉnh.

Khi tỉnh giấc trông thấy Lý Ngọc bên mình, hắn sửng sốt giây lát, dường như mới phát hiện ra cậu đang ở đây.

Đối với hắn thì ba mươi tiếng này quá gian nan, hắn đã thờ ơ với rất nhiều thứ, bao gồm cả Lý Ngọc vẫn luôn lảng vảng bên cạnh mình.

Khi nhìn thấy chiếc xe nọ nhắm thẳng đến Lý Ngọc, cảm xúc nôn nóng và tuyệt vọng đó của bản thân bỗng dưng được hắn nhớ lại, lòng hắn thấy xót xa. Nếu hiện giờ người nằm trong phòng bệnh là Lý Ngọc, hắn chẳng biết mình sẽ có cảm xúc thế nào nữa.

Hắn giật mình, kìm lòng không đặng hỏi: “Tay sao rồi.”

Lý Ngọc khựng người, cất giọng khản đặc: “Không sao nữa rồi.”

Giản Tùy Anh nhìn thoáng qua bàn tay đã quấn lớp băng vải rất dày, nhắm mắt lại, “Cậu đã nói với Triệu Nghiên thế nào.”

“Em nói cậu ta vốn dĩ muốn tông anh, song lại đổi ý.” Lý Ngọc nghĩ, bổ sung thêm: “Bà ấy tin.”

Giản Tùy Anh gật đầu, trầm giọng nói: “Dù thế nào thì cũng phải cảm ơn cậu.”

Lý Ngọc xót xa đáp: “Em chỉ không muốn anh phải đau lòng.”

Giản Tùy Anh né tránh đôi mắt trần trụi đó của cậu, đứng dậy khỏi ghế, xoay lưng đi, “Cậu về nghỉ ngơi đi.”

Lý Ngọc cũng đứng dậy theo, “Em ở đây với anh, xem có thể giúp gì kh…”

“Cậu chẳng giúp được gì cả, về đi, nếu nó tỉnh lại được, cũng sẽ không muốn gặp cậu đâu, tôi nghĩ cậu cũng không muốn gặp nó.”

Môi Lý Ngọc run nhè nhẹ, bóng lưng mà Giản Tùy Anh để lại cho cậu ngập tràn sự khước từ, khiến cậu cảm thấy hơi thở mình cũng ngừng lại.

Cậu không dằn lòng nổi mà ôm lấy Giản Tùy Anh từ phía sau.

Cơ thể Giản Tùy Anh cứng còng, nhưng lần này hắn không đẩy Lý Ngọc ra, giờ hắn không có sức để so đo với Lý Ngọc nữa.

“Anh Giản à, anh đừng đuổi em đi, em không thể rời đi, nhất là bây giờ, em muốn hỏi cho rõ cái đã.”

“Hỏi gì?”

Lý Ngọc siết chặt cánh tay mình, vùi mặt vào cổ hắn và hít thở đầy tham lam, “Em muốn hỏi anh, tại sao lại phải cứu em, có phải anh vẫn còn yêu em không.”

Giản Tùy Anh hít một hơi thật sâu, “Lý Ngọc…”

“Đừng nhắc đến những chuyện khác nữa, em chỉ muốn biết điều này thôi. Anh Giản à, anh không phải người dám làm không dám nhận, anh hãy thừa nhận đi, rằng anh còn yêu em, tại sao anh không thể thừa nhận chứ.” Trong giọng nói Lý Ngọc ngập tràn nỗi khát vọng, “Em van xin anh đấy, anh hãy thừa nhận đi, chỉ cần anh thừa nhận thôi, anh bắt em đi chết ngay bây giờ cũng được.” Giọng cậu đã run rẩy không thành tiếng, cậu vừa mong ngóng, vừa lo sợ trước đáp án của Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh chịu đựng nỗi đau đớn, nói một cách tối nghĩa, “Lý Ngọc, giờ tôi không có sức nào để cãi cọ với cậu nữa. Tôi yêu cậu thì sao, tôi lại chẳng dựa vào điều vớ vẩn này để ăn cơm, không có thì tôi cũng chẳng thiếu tay thiếu chân gì. Tôi là một người làm ăn, một lần kinh doanh lỗ vốn đã chịu đủ rồi, tôi sẽ không làm lần thứ hai nữa, cũng như việc tôi có thích một thứ gì lần nữa, thì tôi cũng đếch còn đủ sức mà thích, tôi dứt khoát từ bỏ. Lý Ngọc này, sau khi đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy rồi, chúng ta vẫn chưa từng có lần nào bình tĩnh chuyện trò, hôm nay ngay tại nơi không được to tiếng ồn ào này, tôi vừa khéo nói ra lời trong lòng mình với cậu luôn.”

Lý Ngọc bỗng dưng thấy sợ, cậu ôm chặt eo Giản Tùy Anh, hệt như vô số lần trước đây, cậu ôm eo người này, gác cằm lên bờ vai hắn, biếng nhác nhìn hắn cạo râu, hoặc kể hắn nghe ý tưởng hiện giờ của mình. Những phút những giây ngọt ngào của hồi đó, cậu bằng lòng lấy hết tất cả để đổi.

Đôi mắt vô hồn của Giản Tùy Anh nhìn hành lang như không có điểm cuối, lòng hệt tro tàn, “Chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi, hiện giờ không có khả năng, sau này cũng không thể. Tôi không phải người rộng lượng, chỉ cần nghĩ đến chuyện cậu đã làm ra với tôi, tôi đã cảm thấy nếu tôi mà tha thứ cho cậu, thì tức là có lỗi với bản thân mình. Con người tôi đây, ích kỷ nhất là không được áy náy với bản thân mình. Với cả, giữa chúng ta đã không còn sự tin tưởng nữa, tôi không muốn lãng phí tinh lực trên người cậu, rằng cứ phải hao tâm tổn trí đoán xem cậu đang nghĩ gì, rằng cậu có hại tôi nữa hay chăng. Hai người bên nhau, chẳng qua là để hạnh phúc, tôi có thích cậu đi nữa, tôi vừa nghĩ đến cậu là đã rầu rĩ về chuyện này, tôi với cậu bên nhau làm gì cho khổ nhau cơ chứ.”

Lý Ngọc nức nở: “Nhưng em sẽ không hại anh nữa mà, em chắc chắn đấy…”

“Cậu đừng nói những điều vô ích đó nữa, trên thế giới này không bán thuốc hối hận, tôi cũng không có nghĩa vụ gì mà bảo cậu nuốt lời. Sự khoan dung và nhượng bộ lớn nhất cả đời này của tôi, đều đã dành cho cậu hết rồi đấy Lý Ngọc, kết quả là cậu vẫn phụ lòng tôi. Nếu cậu còn chút tình cảm với tôi thì đừng đến làm phiền tôi nữa. Giờ tôi sống rất tốt rất hài lòng, xin cậu hãy đừng xuất hiện, thì tâm trạng tôi sẽ khá khẩm hơn đấy.” Khi Giản Tùy Anh nói đoạn này, thực sự như có cảm giác trái tim đang ứa máu, song mỗi câu hắn thốt ra đều là lời thật lòng.

Dẫu đã trải qua nhiều chuyện rắc rối đến vậy, nhưng cảnh mạo hiểm của ngày hôm qua vẫn khiến hắn không tài nào dối lòng mình nữa. Hắn ti tiện vậy đấy, hắn hận Lý Ngọc, hận đến nghiến răng nghiến lợi, song tình yêu đối với cậu vẫn chưa bao giờ ngừng.

Xưa nay hắn không nghĩ mình là người nặng tình nặng nghĩa gì cả, cũng chẳng biết trên người Lý Ngọc có gì thần bí mà hắn có thể cố chấp với một người đến mức này. Điều đó khiến hắn vừa thấy căm ghét, vừa thấy sợ hãi.

Cho nên hắn phải cách Lý Ngọc thật xa, tốt nhất là mãi mãi đừng gặp lại nữa, có thế mới tránh được rủi ro tự bẽ mặt và trở thành trò hề cho kẻ khác.

Tình yêu không phải thứ cần thiết của hắn, hắn không thể gom cả tôn nghiêm lẫn cuộc đời của mình vào nó được.

Hắn thừa nhận rằng, hắn đã thua không gượng dậy nổi nữa rồi.

Lý Ngọc lại òa khóc.

Cậu khóc thực sự rất thương tâm, dù đang vùi đầu vào vai hắn cúi đầu nức nở, Giản Tùy Anh cũng nêm nếm được nỗi tuyệt vọng trong những hàng nước mắt đó.

Cậu cảm nhận được sự quyết tâm cắt đứt quan hệ với mình của Giản Tùy Anh, cậu đã chẳng còn cách nào để ôm lòng ăn may, hi vọng Giản Tùy Anh có thể mềm lòng, có thể xoay người lại nhìn mình, có thể trở về bên mình nữa rồi.

Song những thứ này chỉ toàn là ảo tưởng của riêng mình cậu, ngay cả việc lấy chúng ra để an ủi bản thân cũng đã là không thể nữa rồi.

Giản Tùy Anh nói rất rõ ràng, chẳng để lại lựa chọn khác, không giữ lại không gian để cậu suy nghĩ, không để cậu lừa mình dối người nữa.

Họ đã hoàn toàn chấm dứt, Giản Tùy Anh đã biểu đạt một cách rõ ràng hơn bao giờ hết, và với thái độ kiên quyết hơn bao giờ hết.

Lý Ngọc không thể không òa khóc, cậu đã chìm đắm trong nỗi bi thương và đớn đau, tuy cậu có đang ôm người này thật chặt, thì trái tim họ vẫn xa cách tới nỗi cậu chẳng tài nào với tới.

Cậu đã hoàn toàn đánh mất Giản Tùy Anh rồi.

Cậu tranh giành gay gắt với Giản Tùy Lâm, cuối cùng trở mặt thành thù, vật lộn cách trở đến vậy, đánh rơi chính mình vào bao bê bối, song chẳng ai có được người này, đây đúng là sự mỉa mai quá đỗi to lớn, cũng là hình phạt nặng nhất mà ông trời dành cho bọn cậu.

Lý Ngọc mới chỉ hai mươi mốt tuổi đầu, cậu thực sự không biết làm thế nào để xóa bỏ nỗi bi thương nặng nề đến thế, chỉ muốn ôm Giản Tùy Anh một cách bất lực như một đứa trẻ, không ngụy trang, cũng chẳng hề tính kế, òa khóc một cách thoải mái. Khóc cho tình cảm của mình, khóc cho sai lầm của mình, khóc cho sự hối hận của mình, khóc cho cái được và mất của mình.

Giản Tùy Anh cảm giác khóe mắt mình dần ướt, bèn ra sức mở to mắt, nhìn trần nhà không chớp mắt.

Tiếng nức nở bên tai và sự ẩm ướt nơi đầu vai, như thọc xuyên qua trái tim hắn.

Lý Ngọc đã đi rồi, không liên lạc với hắn nữa, cũng chẳng xuất hiện ở bệnh viện nữa.

Giản Tùy Lâm tỉnh lại sau cơn hôn mê suốt bốn ngày trời, câu đầu tiên khi mở miệng là muốn gặp Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh cũng không thấy bất ngờ gì, hắn gác công việc xuống, lái xe đến bệnh viện.

Giản Tùy Lâm nhập viện lần thứ hai, cũng đả kích Giản Đông Viễn phải nằm viện cùng, Giản Tùy Anh rơi vào bước đường cùng, đành phải tiếp quản cái công ty mà hắn đã bán cho Giản Tùy Lâm lần nữa.

Chuyện ngoài ý muốn, hắn đã không dư sức nào mà ôm nỗi oán thán, hắn chỉ biết rằng, là một đứa con trưởng của nhà họ Giản, là một người đàn ông, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn sau lưng. Càng là vào lúc nguy nan, càng cần có người gánh vác tất cả mọi thứ xuất hiện.

Chuyện trong nhà, hắn hãy còn gạt ông nội và anh em họ hàng, chỉ có vài người chú là biết tình hình mà thôi.

Gánh nặng của công ty và gia đình tức thì rơi xuống người Giản Tùy Anh. Chăm chút đồng thời cho ba công ty vận hành, đối với Giản Tùy Anh mà nói, dù là về mặt tinh thần và sức lực, hay là tài chính, đều gặp áp lực khá lớn, hắn bận bịu đến nỗi người gầy rộc hẳn đi.

Việc Giản Tùy Lâm có thể tỉnh lại một cách thuận lợi, chắc chắn đã giúp hắn thở phào nhẹ nhõm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN