Yêu Một Kẻ Ngốc - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
215


Yêu Một Kẻ Ngốc


Chương 3


Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Edit: Vacory

Beta: Dú

—————————————–

Tiễn hai người đi xong, Giản Tùy Anh trở về công ty.

Tuy rằng trong mấy tiếng này từ lúc thấy Lý Ngọc, lòng hắn cứ dâng lên một cảm giác hưng phấn khó nhịn như tìm thấy đại lục mới, nhưng dù sao hắn cũng là người đàn ông bận rộn, nên tạm thời ném Lý Ngọc ra đằng sau, chuyên tâm xử lý công việc.

Bận bịu xong thì trời cũng tối, hắn gọi Bì Bì cùng đi ăn cơm, buổi tối ở khách sạn thì đặt bé trai trắng nõn nà dưới thân rồi mạnh mẽ phát tiết một phen.

Làm tình nhiều lần đều không cảm nhận được cảm giác vui sướng tràn trề, tuy cơ thể đã rất mệt, nhưng trong lòng lại không thỏa mãn. Hắn hi vọng người đang rên rỉ dưới thân hắn lúc này là cậu thiếu niên anh tuấn lạnh lùng kia.

Có điều, tuy Giản đại thiếu gia có là cầm thú, nhưng cũng không định ra tay với Lý Ngọc lúc này.

Không tới hai tháng nữa là thi đại học, thằng nhỏ đã học hành gian khổ hơn mười năm, mình không thể làm lỡ cơ hội của người ta ngay lúc này. Gia đình chú Lý nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, con cháu tài năng xuất chúng, thằng nhóc Lý Ngọc này trông cũng không đơn giản.

Hơn nữa sau khi bị nhan sắc của cậu kích thích mạnh mẽ, đầu óc Giản đại thiếu gia cũng tỉnh táo không ít. Hắn hơi do dự, không nên động đến người nhà họ Lý thì tốt hơn.

Hắn có biết chút chút về tình huống mấy đời con cháu nhà họ Lý.

Năm đó cha Lý Ngọc đã có một đứa con bụ bẫm, sau không ngờ lại có thêm Lý Ngọc, hơn nữa mẹ cậu ta lại cố sống cố chết không chịu phá thai. Làm quan chức đến tầng cấp như bọn họ sẽ có vô số cặp mắt nhìn vào chằm chặp. Những năm 80 chính là khoảng thời gian kế hoạch hóa gia đình thắt chặt nhất. Làm sếp phải lấy gương, không mấy ai dám phạm vào những điều kiêng kỵ, chức càng lớn càng không dám. Có người nói lúc đó nhà bọn họ bắt mẹ cậu phải phá thai, nhưng bà ấy sống chết không chịu, nói rằng đứa con này đã về báo mộng, con của bà mệnh đại phú đại quý, dù thế nào cũng phải giữ, muốn bà bỏ nó thì trừ phi giết chết bà luôn đi.

Gia đình bọn họ hết cách bèn lén lút đưa Lý Ngọc qua nhà cô cậu ta, vì thế mà cô chú của cậu suýt nữa đã mất việc, nhưng cũng cố bảo vệ cha cậu ta.

Bây giờ nhìn lý lịch của Lý Ngọc, vẫn là con của cô cậu, chỉ có điều mấy năm qua chính sách mở rộng, quản lý cũng lỏng dần. Những người quan hệ tốt một chút với nhà họ Lý cũng biết chuyện này, nhưng bây giờ cũng không làm gì được nữa cả. Một là thời gian có hiệu lực đã sớm hết, hai là ông nội của Lý Ngọc đã mang chức quyền đến mức không ai có thể động đến.

Một đứa trẻ được cả gia tộc mạo hiểm giữ lại như vậy chính là tâm can cốt nhục của cả nhà.

Giản đại thiếu gia cảm thấy cứ lừa rồi bẻ cong thằng bé, nếu bị nhà họ Lý biết thì hắn không thể giãy dụa được nữa đâu.

Nhưng đổi sang một góc độ khác, có mấy ai là con trai còn trẻ tuổi mà chưa từng làm mấy chuyện khác người chứ. Hắn chỉ “ngủ” cùng thì Lý Ngọc còn có thể làm gì khác đâu, sớm muộn gì hai người cũng chia tay. Đến lúc ấy, dù hắn có lạnh nhạt như nào hay ngốc nghếch ra sao, Lý Ngọc nên làm gì thì làm, cứ tận hưởng lạc thú trước mắt đã, không phải rất đẹp đó sao.

Giản Tùy Anh lại nghĩ, theo lý trí của hắn, hắn chỉ nên ý dâm một tí là được rồi, dù gì Lý Ngọc cũng đẹp, nhưng trên thế gian này muốn bé trai xinh đẹp nào thì chỉ cần vung tay một cái là có, làm gì phải chịu ngược như thế. Nhưng diện mạo, chí chất kia của Lý Ngọc sao lại hợp với khẩu vị hắn đến thế, sao lại khiến hắn yêu thích đến vậy. Người như hắn phàm càng là điều không thể lại càng muốn thử, càng cảm thấy không nên động đến Lý Ngọc, hắn càng muốn động vờ cờ lờ.

Giản đại thiếu gia thở dài vì cái tính này của mình.

Hắn dí điếu thuốc vào trong gạt tàn.

Má nó chứ, không nghĩ nữa. Không chừng mấy hôm nữa còn chẳng nhớ nổi mặt mũi Lý Ngọc ra sao, mình ngồi đây tự xoắn xuýt cái khỉ gì.

Hắn với tay vào chăn, bóp bờ mông mềm mịn: “Bé con, đừng ngủ nữa.” Vừa nói xong là đã xốc chăn lên, vuốt ve khắp người bé trai.

Bì Bì lầm bầm một tiếng, bật cười khanh khách: “Giản thiếu gia, đâm em đi. Anh thật giỏi, đêm nay còn muốn nữa…”

Ba ngày cuối tuần liên tiếp, Giản Tùy Anh cũng không về nhà, suy nghĩ về Lý Ngọc cũng phai nhạt.

Nhưng cũng vào lúc này, ba hắn vừa gọi điện bảo hắn về nhà ăn cơm, còn dặn tiện đường thì đi đón em trai luôn.

Ba vẫn chắc mẩm rằng nếu anh em hắn ở chung với nhau nhiều hơn thì sẽ cải thiện được tình cảm. Nhưng thật ra Giản Tùy Lâm càng ở gần hắn thì hắn càng cảm thấy phiền hà.

Không nói đến bà mẹ không biết xẩu hổ kia của Giản Tùy Lâm thì chính bản thân Giản Tùy Lâm cũng không phải là người em trai mà hắn muốn.

Hắn nhớ rõ lúc Giản Tùy Lâm mới vào nhà, khúm núm, ai hỏi gì cũng chỉ rụt cổ, giống y hệt một đứa con gái, Giản Tùy Anh vừa thấy đã ghét.

Dù thế nào bây giờ cũng đã lớn, Giản Tùy Anh cũng không còn không biết chừng mực như trước đây, cho nên Giản Tùy Lâm cũng dễ chịu hơn nhiều, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn như đang bước lên một tấm băng mỏng. Giản Tùy Anh không muốn về nhà, cũng là không muốn mình phải phiền lòng.

Thế nhưng ba đã lên tiếng thì hắn cũng không thể trốn tránh, đành phải gác lại công việc, đến trường đón Giản Tùy Lâm.

Lúc hắn đến thì học sinh đã về gần hết. Hắn gọi điện cho Giản Tùy Lâm, không ngờ vừa mới kết nối thì đã nghe thấy tiếng nhạc vang lên ở gần đó.

Giản Tùy Anh quay đầu thì thấy nơi sân bóng rổ cách trường không xa đang có ba người chơi bóng. Hắn liếc một cái đã thấy Giản Tùy Lâm, cũng vừa thấy bên cạnh là Lý Ngọc.

Giản Tùy Anh cảm nhận tim mình bỗng đập thình thịch trong lồng ngực, cúp điện thoại, lập tức đi về phía sân bóng rổ.

Giản Tùy Lâm đã thấy hắn từ xa, vội chạy nhanh đến, cười toe toét: “Anh, anh đến rồi.”

“Ừ.” Giản Tùy Anh bâng quơ nhìn Giản Tùy Lâm, mắt thì nhìn sang phía Lý Ngọc. Trên người Lý Ngọc là áo sơ mi đồng phục đã thấm đẫm mồ hôi, ống quần xắn đến đầu gối, lộ ra bắp chân thon dài săn chắc. Ánh mặt trời tản mạn trên người cậu sáng rỡ không thốt được thành lời, chẳng trách xung quanh sân bóng có rất nhiều cô gái nhìn cậu với vẻ si mê.

Động tác ba bước nhảy treo bóng lên giỏ của cậu rất đẹp, đám con gái liên tục thét chói tai. Sau đó cậu bỏ bóng xuống, nhìn trái nhìn phải như tìm người. Cuối cùng thấy bọn họ ở bên kia, cậu dừng một lát rồi chạy tới.

Tầm mắt Giản Tùy Anh đã hoàn toàn bị cậu hấp dẫn, mỉm cười khi thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, từng bước ấy như giẫm vào lòng hắn. Giản Tùy Anh thật sự không ngờ cũng có lúc tim mình lại đập nhanh vì một người đến vậy, mà người đó còn là một tên nhóc. Cảm giác này rất mới mẻ và rất đẹp đẽ, làm hắn cảm tưởng như bản thân đang quay trở về thời niên thiếu.

Khoảng thời gian hắn không gặp Lý Ngọc đã khiến hắn quên đi ham muốn với người này, nhưng giờ phút này lại như muốn bùng nổ.

Lý Ngọc gật đầu với hắn: “Anh Giản.”

Giản Tùy Anh cười nói: “Lý Ngọc.” Hắn chậm rãi gọi tên như thể đang nhẹ nhàng nhấm nuốt, tinh tế thưởng thức. “Lâu rồi không gặp, chắc phải hai, ba tuần rồi.”

“Dạ, phải.” Lý Ngọc thuận miệng trả lời rồi quay sang bên Giản Tùy Lâm, “Đi được chưa?”

Giản Tùy Lâm gật đầu “Đi thôi.”

Giản Tùy Anh như mở cờ trong bụng, cố gắng kiềm chế bản thân để không lộ ra sơ hở nào, “Cậu ta cũng đến hả?”

“Đúng vậy, em còn mời mấy bạn nữa nhưng Lý Ngọc đi với chúng ta về nhà ăn cơm trước.”

Giản Tùy Anh còn đang muốn hỏi Giản Tùy Lâm là còn mời thêm bạn làm gì.

Lý Ngọc như nhìn ra suy nghĩ của hắn, giọng hơi lạnh: “Hôm nay là sinh nhật Tùy Lâm.”

Giản Tùy Anh “Ừ” một tiếng, cũng không nói gì nữa, “Đi thôi.”

Trong mắt Giản Tùy Lâm vụt qua một tia thất vọng thì bị Lý Ngọc phát hiện, vẻ mặt của cậu càng thêm lạnh lùng.

Trên đường đi, Lý Ngọc chỉ đối đáp cho có lệ với Giản Tùy Anh, không thêm thắt một câu nào. Giản Tùy Anh cảm thấy mất mặt nên đành im lặng. Ba người có tâm sự riêng của mình, đều tự nhìn ra ngoài cửa sổ.

Về đến nhà thì đã thấy đèn sáng trưng, ở cửa có mấy chiếc xe, Giản Tùy Anh biết là mấy người họ hàng đến.

Lúc vừa vào đến nhà, tất cả ánh nhìn đều tập trung lên người hắn.

“Tùy Anh đã về rồi à.” Cô hai mỉm cười đón hắn, nhìn thấy hắn thì mặt mày đã tươi tỉnh.

“Cô hai, chú.”

Giản Tùy Anh chào hỏi từng người một, cuối cùng đường nhìn mới dừng trên người ngồi ở sô pha trong góc.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, thanh nhã, nhìn như chưa đến ba mươi, vẻ mặt hơi lạnh lùng, rõ ràng là bị cô lập ở nơi đó, cả phòng họ hàng thân thích đều xem như không thấy. Cho đến khi Giản Tùy Lâm đi đến ngồi vào bên cạnh, gọi một tiếng “Mẹ”, vẻ mặt bà mới dịu xuống một chút.

Giản Tùy Anh mỉm cười đầy châm chọc.

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Giản Tùy Lâm, coi như là một ngày ý nghĩa nên họ hàng thân thích đến không ít, trong nhà rất rộn ràng.

Trên bàn cơm, mọi người cũng chỉ hỏi tình hình học tập gần đây của Giản Tùy Lâm là chủ yếu, hết người này đến người kia phân tích thành tích rồi khuyên bảo nên chọn trường gì mới tốt, không khí như một buổi liên hoan gia đình bình thường.

Giản Tùy Anh cố ý ngồi gần Lý Ngọc, chuyện của mấy người kia thì không thèm quan tâm, nhưng hắn cứ luôn theo sát Lý Ngọc hỏi han. Nhưng Lý Ngọc cũng bận chẳng kém gì, cháu trai của ông Lý đến nên họ hàng trong nhà đều vô cùng khách sáo, hỏi chuyện Giản Tùy Lâm rồi cũng hỏi sang luôn Lý Ngọc, ai bảo cả hai là bạn học chứ.

Giản Tùy Anh cảm thấy mất mặt vô cùng.

Cơm nước xong, các trưởng bối bắt đầu cho Giản Tùy Lâm tiền lì xì.

Giản Tùy Anh thấy Giản Tùy Lâm cầm trong tay một đống bao lì xì, rút trong túi ra một tờ chi phiếu rồi ghi một số tiền vào đó cho em trai, “Này, cầm mà tiêu.”

Giản Tùy Lâm từ tốn nhận lấy, trên mặt không có biểu cảm gì: “Cảm ơn anh.”

Ba của hai người vừa lúc đứng cạnh bên, mắt nhìn chi phiếu bèn nói với vẻ khó chịu: “Tùy Anh, con không biết chọn quà cho em trai gì cả. Nó mới là học sinh mười tám tuổi mà cho nhiều tiền như vậy làm gì, không được.”

Giản Tùy Anh không thèm quan tâm: “Nó lớn rồi, tự biết cách dùng.”

Giản Đông Viễn nhíu mày hừ một tiếng, rõ ràng là không hài lòng. Ông nói với Giản Tùy Lâm: “Con cũng lớn rồi, đừng chỉ biết tiêu mà không biết kiếm tiền. Sau này còn phải học hỏi anh con nhiều hơn.”

“Vâng, thưa ba.” Giản Tùy Lâm gật đầu, đôi mắt như pha lê nhìn anh trai của mình.

“Được rồi, kêu chú Mã đưa đến chỗ tụ tập với bạn đi, đêm nay cứ chơi vui vẻ.”

Giản Tùy Anh cướp lời: “Để con đưa bọn nó đi.”

Giản Đông Viễn hỏi: “Con không ở lại nói chuyện với mọi người hả?”

Giản Tùy Anh đã muốn chuồn sớm, nghĩ thầm, ở lại với các ông bà già thì có cái gì tâm sự chứ, “Không, buổi tối con còn có việc, tiện đường thì đưa bọn nó đi luôn.”

“Thế đi đi.”

Giản Tùy Anh như được đại xá, mang hai cậu nhóc kia nhanh chóng rút lui.

Giản Tùy Anh đưa hai người đến một KTV, luyến tiếc nhìn Lý Ngọc rồi tính đi luôn.

Giản Tùy Lâm do dự hỏi hắn: “Anh, vào chơi một chút đã.”

Giản Tùy Anh: “Đi gì, không phải đều là bạn học của bọn cậu sao?”

Giản Tùy Lâm cắn môi, nói lí nhí: “Thì cứ lên ngồi một lát thôi….”

Giản Tùy Anh trừng mắt liếc cậu ta: “Cậu bảo anh và đám nhóc bọn cậu ngồi với nhau thì chơi cái trò khỉ gì?” Nói xong đã khởi động xe. Hắn mới chẳng thèm ngồi nhìn một đám choai choai đâu.

Lý Ngọc bỗng nói: “Anh Giản, vào ngồi một lát đi, hôm nay là sinh nhật Giản Tùy Lâm mà.”

Giản Tùy Anh đang khởi động xe, chìa khóa chưa vặn xong thì động cơ tắt phựt.

Hắn xoay mặt nhìn Lý Ngọc, gương mặt thiếu niên đẹp trai trong ánh đèn nê-ông lúc sáng lúc tối, nhìn qua có hơi gợi tình.

Đôi mắt Lý Ngọc nhìn hắn đầy trông chờ.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Giản Tùy Anh rút chìa khóa ra: “Thôi được rồi, hôm nay anh hy sinh chút thời gian đi chơi với các cậu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN