Yêu Nghiệt Đại Nhân Cẩm Y Vệ
Chương 5: Triền miên
Buổi tối hôm nay sẽ diễn ra lễ hội hoa đăng mỗi năm một lần, Phỉ Huyễn Minh đã đáp ứng là sẽ đi cùng Thẩm Phạn.
Từ xa nàng đã thấy hắn tới đón. Hắn mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, mặt trắng nõn phiêu bồng cùng với mái tóc dài được buộc lại bằng dải lụa, một nửa rối tung, một nửa trói buộc, có vẻ phong lưu phóng khoáng.
Thật là công tử vô song làm Thẩm Phạn nhìn đến mà ngây ngất.
Xem xong hội hoa đăng, Phỉ Huyễn Minh ôm lấy Thẩm Phạn, thần bí nói: “Phạn Phạn, ta mang nàng đi chỗ này.” Sau đó hắn lấy ra một chiếc khăn nhỏ nhẹ nhàng che đôi mắt nàng lại.
Khi đến nơi, hắn cởi bỏ khăn trên mắt nàng xuống. Trước mắt Thẩm Phạn hiện giờ là một mảnh trời trắng sáng, những cái hoa đăng đăng phiêu đãng nhìn như những đám mây trắng đang lướt nhẹ, như hoa tuyết rơi đầu cầu, đầy trên đất, nhẹ nhàng, dịu dàng. Phong cảnh không thể chê vào đâu được.
“Phỉ Phỉ, thật đẹp!” Thẩm Phạn kinh hô.
“Sẽ càng đẹp hơn nữa đây.” Hắn từ trong lồng ngực lấy ra một cái ống trúc, hướng về phía bầu trời mà phát tín hiệu. Một lát sau, hơn một ngàn cái đèn Khổng Minh chậm rãi bay lên cao, bầu trời đêm trong nháy mắt được phát sáng, tựa như có hàng ngàn ngôi sao đang tô điểm cho nó, khung cảnh đẹp đến xao xuyến làm lòng người rối loạn. Hắn ôm nàng vào lòng: “Phạn Phạn thích không?”
Trong lòng nàng hiện giờ đã cực kỳ cảm động, nước mắt không tự chủ được dâng lên, rồi tràn ra khỏi khóe mắt. Bờ môi mỏng của hắn khẽ chạm vào cái trán của nàng rồi đến đôi mắt, chóp mũi. Ngậm lấy đôi môi mật ngọt nhẹ nhàng liếm láp, đầu lưỡi cạy hàm răng đang cắn chặt ra rồi khuấy đảo. Nước mắt của nàng được hòa tan giữa nụ hôn triền miên này.
Chàng, nắm lấy tay ta, cho ta nhớ về kiếp trước;
Chàng, ôm ta vào lòng, giải khai đi hết mọi phiền muộn.
Nắm lấy tay chàng, cùng chàng si tâm cuồng vọng;
Hôn lên mắt chàng, cùng chàng trải qua ngàn kiếp luân hồi.
Nắm lấy tay nhau, cùng nhau trải qua một đời phong ba.
Phỉ Huyễn Minh đem áo ngoài trải ra trên đất, để nàng nằm lên nó. Cúi người xuống, nàng ôn nhu mà nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó cuốn một lọn tóc vào ngón tay, rồi cũng làm tương tự như thế với hắn, ánh mắt sáng ngời: “Chúng ta kết tóc làm phu thê, đời đời ân ái. Dù có khó khăn, gian khổ, dù có vui sướng, phúc phận phải mãi mãi ở bên cạnh nhau, dính chặt nhau mãi không xa rời.”
Bên trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng là hai sợi tóc đang quấn chặt lấy nhau. (Kua Kua)
Lòng Phỉ Huyễn Minh rung động mạnh, mở to mắt nhìn nàng, “Phạn Phạn, nàng nói thật chứ?”
Thẩm Phạn ngượng ngùng gật gật đầu.
Ánh mắt hắn thâm thúy, nhấc tay lên mà thề: “Trời có thiên, đất có lành, xin Nguyệt Lão chứng giám. Ta, Phỉ Huyễn Minh, nguyện đời đời kiếp kiếp cùng Thẩm Phạn đầu bạc không xa nhau. Cho dù nàng vô tâm, ta cũng sẽ không hối hận. Nguyện dâng cả cuộc đời này bên cạnh nàng.”
Tâm Thẩm Phạn sớm đã mềm nhũn ra: “Phỉ Phỉ, ta…”
Phỉ Huyễn Minh cởi bỏ vạt áo trước ngực nàng, thân thể mềm mại bạch ngọc của thiếu nữ tỏa sáng dưới ánh trăng êm đềm, hai vú tròn trịa tuy rằng không phải lần đầu hắn nhìn đến, nhưng chúng vẫn làm hắn yêu thích không thôi. Một cổ nhiệt khí bốc lên, hạ thân lại bành trướng. Hắn nhịn không được mà đưa tay ra vuốt ve cự nhũ kia, ngón tay vừa nhéo vừa khảy đỉnh vú hồng nhạt. Đầu lưỡi trằn trọc khiêu khích, rồi lại khẽ cắn, thoáng chốc hai tiểu nha đầu đã thấm đầy nước bọt. Hắn hôn dọc theo một đường thân thể của nàng, xuống đến bụng nhỏ, liếm láp cái rốn nhỏ nhỏ, đáng yêu kia.
Hắn đốt lửa khắp nơi trên người nàng, da thịt trắng nõn mềm mại bị khiêu khích đến ửng đỏ. Bởi vì nóng bỏng như thế, mà muốn tránh cũng không được, thế nên bên trong cơ thể chỉ có thể tiết ra một dòng dịch để dập tắt đi ngọn lửa tình dục này.
Hai mắt Thẩm Phạn mê ly, miệng phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều: “Phỉ Phỉ, ta muốn chàng, ta muốn chàng… Cho ta.” Nàng khó chịu mà vặn vẹo vòng eo.
Phỉ Huyễn Minh tách hai chân nàng ra, nơi tư mật dưới ánh trăng lại càng thêm mê người. Hắn say mê mà nhìn đến tiểu nhục huyệt của người con gái hắn tha thiết này.
Thẩm Phạn nghẹn ngùng mà nghiêng mặt sang một bên: “Đừng xem, Phỉ Phỉ.” Đang định đem chân khép lại thì bị hắn ngăn cản: “Phạn Phạn, nàng không biết tiểu huyệt nàng đẹp như thế nào đâu, chúng đang quyến rũ ta này.” Lần trước hắn chỉ được dùng ngón tay mà sờ đến, lần này hắn phải dùng hàng thật giá thật mà chinh phục nó hoàn toàn.
Ngón tay để ở cửa huyệt, thấm một chút d*m thủy mà tới bên miệng nhấm nháp: “Mật thủy của Phạn Phạn thật ngọt.” Hắn vùi đầu vào nơi đó, dùng đầu lưỡi mà phác họa đường cong nơi hoa huy*t dâm đãng, liếm mút hai cánh thịt môi kia. Thẩm Phạn khó có thể chịu được loại trêu chọc thế này, toàn thân tê tê dại dại, tiếng ngâm nga kiều mị thanh thoát tiến vào trong lòng hắn, giống như thanh âm của tự nhiên, làm hắn như muốn mất cả hồn phách.
Liếm rồi lại cắn, động tác của hắn làm d*m thủy của tiểu mỹ nhân không ngừng trào ra. Phỉ Huyễn Minh dùng miệng hút hết vào, uống đến trong miệng, hương vị ngọt ngào kia như thấm vào ruột gan, làm hắn khuây khỏa không thôi.
Đầu lưỡi của hắn bị tiểu huyệt hút vào trong động, bề mặt thô ráp không ngừng cọ xát xung quanh.
“Phỉ Phỉ, bên trong thật ngứa, Phạn Phạn rất khó chịu, sâu… Sâu thêm chút nữa đi.” Thẩm Phạn vô lực cầu xin.
Phỉ Huyễn Minh thấy cơ thể nàng cũng đã chuẩn bị tốt, lại dùng ngón tay nhẹ trấn an tiểu huyệt, ngón tay đi vào huyệt động quấy loạn, khiêu khích mị thịt, qua lại theo tiết tấu, phía dưới của Thẩm Phạn bị kích thích đến cực độ, d*m thủy không ngừng tuôn trào thấm ướt bàn tay hắn.
Phỉ Huyễn Minh cởi quần áo ra, cả người không mảnh vải che thân. Không nói đến thân hình cao lớn của hắn, cơ bắp hắn cũng rất vĩ đại, toàn thân không có bất cứ cái sẹo nào, nhìn những giọt mồ hôi treo mình trên cơ bắp cường tráng của hắn, Thẩm Phạn bỗng dưng có khao khát tiến lên liếm mút lấy chúng.
Thẩm Phạn nhìn xuống chút nữa, tựa như vô tình mà thoáng qua vật kia, mắt trừng to tay vội che đi tiếng hét lớn ở miệng: “Đó là cái gì vậy? Sao, sao… To thế?”
Phỉ Huyễn Minh kiêu ngạo nhìn Thẩm Phạn: “Phạn Phạn, đây là tiểu đệ đệ, dùng để cắm tiểu muội muội của nàng. côn th*t của phu quân, Phạn Phạn có vừa lòng không?”
Thẩm Phạn quan sát quy đầu to như trứng ngỗng cùng với những đường gân xanh bạo khởi quấn quanh côn th*t hùng vĩ kia. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến mình đã chọc phải một rắc rối lớn rồi, xoay người dậy tính chạy trốn, lại bị Phỉ Huyễn Minh bắt lấy mắt cá chân kéo trở lại: “Phạn Phạn vậy là có ý gì?”
“Không, không được đâm vào. Phỉ đại nhân đây có tài có đức, chúng ta từ từ thảo luận lại!” Thẩm Phạn nhè nhẹ run.
“Phạn Phạn nghĩ có thể thoát được sao? Ta sẽ chậm rãi, nếu đau thì cắn ta.” Hắn dụ dỗ nàng.
Hắn đỡ lấy côn th*t thô to kia cọ xát vào khe thịt của Thẩm Phạn, quy đầu chậm rãi đẩy hai cánh môi ra, làm cho nhục huyệt từng chút một cắn nuốt nó. Thân mình Thẩm Phạn thoáng căng chặt lên: “A… Thật chật.”
Hắn thở dài một tiếng, tiểu huyệt nhỏ nhắn kia kẹp hắn quá chặt đến nỗi hắn không thể nhúc nhích, cảm thụ được vách tường thịt ấm áp bên trong đang gắt gao hấp thụ côn th*t của hắn, làm hắn thật muốn mau chóng đem toàn bộ gốc rễ hoàn toàn đi vào.
“Phạn Phạn nhẫn nhịn chút đi, ta muốn đâm hết vào tiểu huyệt của nàng, ta muốn nàng. Nàng là của ta.” Nói xong, hắn nhẹ động vài cái, hoãn một chút cho Thẩm Phạn bình tĩnh rồi sau đó dùng sức xỏ xuyên qua, xuyên luôn qua tấm màng mỏng manh mà tiến sâu vào bên trong.
Cái đau này, làm sao so được với mũi tên xuyên tim đời trước, làm sao so được với nỗi đau mất đi người thân yêu.
Thẩm Phạn nhu tình xoa lấy khuôn mặt hắn: “Vì chàng, ta nguyện ý.”
Phỉ Huyễn Minh như được thêm cổ vũ, mạnh mẽ thao lộng lên. Sau khi Thẩm Phạn thích ứng được thì tiểu huyệt nhi càng thêm nhiều nước, có của chính nàng chảy ra, cũng có một chút ít bị hắn làm cho bắn ra ngoài…
Thẩm Phạn bị hắn đâm đến điên loan đảo phượng, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn: “Phỉ Phỉ, không… Không cần, ta chịu không nổi, chàng đi ra đi, mau lên.”
Khoái cảm chinh phục làm hắn càng thêm điên cuồng, mỗi sợi lông tơ trên người đều không ngừng kêu gào, côn th*t lớn bị huyệt thịt gắt gao xoắn chặt lại, cảm giác hút hồn ập đến, thịt hành nhảy lên. Từ mã mắt phun ra một dòng tinh dịch trắng sữa lấp đầy toàn bộ cổ tử cung nàng, phát ra tiếng thở thỏa mãn.
Hắn muốn nhanh chóng chiếm hữu nàng như vậy là vì hắn sợ đây chỉ là mộng xuân. Nếu khi tỉnh giấc sẽ không nhìn thấy hình ảnh của nàng. Nhưng hiện tại, nàng rốt cuộc cũng đã thuộc về hắn.
Hắn ôm thân thể mềm mại của nàng, hít thở lấy mùi thơm của cơ thể nàng, miên man đắm chình trong suy nghĩ của bản thân.
Một dòng luân hồi, một năm tuổi, ai vì ai mà hối hận.
Một ý nghĩ, một tiếng thở dài, ai thích ai.
Một lần buông tay, một cái ngoảnh đầu, ai nhớ về ai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!