Sau khi bị người phụ nữ này xem như giá áo, anh lại phải thành người hầu lau tóc cho cô có đúng không?
Ngay lúc Lâm Lạc Tang bị nhìn chằm chằm đến mức đánh trống lui quân thì không biết Bùi Hàn Chu nghĩ đến cái gì mà nhanh chóng cong môi, nụ cười nơi khóe miệng có ý tứ khá lương thiện và lưu luyến.
Anh giơ tay, bình tĩnh tự nhiên mà cụp mắt: “Được.”
Được.
Hơi thở này nghe có vẻ hơi khó chịu, trong giọng nói bọc lấy giọng mũi nhạt nhẽo không khỏi khơi gợi lên một đoạn hồi ức nào đó không tốt lắm của Lâm Lạc Tang.
Lần trước cô hỏi anh có muốn cô giúp gội đầu hay không, anh cũng cười như không cười như vậy mà trả lời một câu, sau đó cô đã bị túm vào phòng tắm, sống chết mặc bay, chết đi sống lại.
Vì tránh cho giây tiếp theo bị anh túm đến dưới thân, Lâm Lạc Tang nhanh chóng đứng dậy với thế sét đánh không kịp bưng tai lật nghiêng hai lần, tự giác lấy khăn lông lau đuôi tóc rồi cười ngượng ngùng: “Không sao, tôi có thể tự làm.”
Anh không có tâm tình gì mà hơi mỉm cười, nói một cách thong thả ung dung, “Vậy vất vả cho em.”
Cô vuốt đuôi tóc ướt đẫm, toàn bộ linh hồn và thể xác đều đắm chìm trong việc lau tóc: “Tôi vất vả cũng không thể khiến anh vất vả á.”
….
Trong phòng ngủ im lặng hết ba giây đồng hồ.
Anh còn chưa kịp “vất vả” đã quay đầu, dường như muốn khám phá kỹ ý nghĩa sâu xa đằng sau từ này.
Họa là từ trong miệng mà ra Lâm Lạc Tang liếm liếm cánh môi, nhất thời cạn lời, cho đến khi thấy màn hình điện thoại sáng lên mới nắm chặt thời gian rời khỏi nơi mép giường thị phi này.
“Tôi có một nhiệm vụ công việc…… Đi trước nha, tạm biệt.”
“……”
Lâm Lạc Tang xông vào phòng tắm vuốt tóc ra sau, không hiểu bằng cách nào mà hệ thống quản lý ngôn ngữ của mình sẽ tự động chuyển sang chế độ offline ngay khi nhìn thấy Bùi Hàn Chu, luôn nói một ít điều gì đó khiêu khích anh.
Cô chống lên bồn rửa tay bật điện thoại, WeChat là Nhạc Huy gửi tin nhắn đến: 【 Em ngủ chưa? Nếu em chưa ngủ thì quay lại một phần của quy trình chăm sóc da buổi tối của em, 《 Sổ ghi chép trổng cỏ 》 bên kia nói tài khoản của em cũng phải trồng cỏ. 】
Lâm Lạc Tang nhéo mũi, nhớ tới đã lâu rồi mình không đăng nhập 《 Sổ ghi chép trổng cỏ 》.
Tuy rằng đã skincare xong nhưng việc rửa mặt lại để quay video cũng không thành vấn đề, dù sao công việc càng sớm giải quyết càng tốt.
Cô thuần thục đặt điện thoại lên trên tủ ô vuông rồi lấy ra sữa rửa mặt để rửa mặt, ngẫu nhiên kèm theo hai câu giải thích, hoàn thành quá trình chăm sóc da.
Quá trình chăm sóc da của cô cũng rất đơn giản, đầu tiên dùng lưới tạo bọt để tạo bọt sữa rửa mặt. Sau khi hoàn toàn sạch thì dùng nước, serum, kem dưỡng nhưng mỹ phẩm dưỡng da của cô đều là bôi dày, sau mỗi một bước kết thúc sẽ chờ vài phút, đợi cho làn da hoàn toàn hấp thu dưỡng chất rồi lại tiến hành bước tiếp theo.
Cô thường dùng máy đi dưỡng chất đưa mỹ phẩm dưỡng da vào, lúc không dùng máy đi dưỡng chất sẽ dùng bàn tay vỗ nhẹ, hấp thu nhanh hơn.
Có lẽ là bởi vì trời sinh bên trong tương đối tốt, cô đã điều chỉnh microdermabrasion* xuống mức thấp nhất, được đẩy lên trang chủ của người dùng vẫn trắng hơn đa số nữ nghệ sĩ.
(*) Microdermabrasion là một phương pháp chăm sóc sắc đẹp có mức độ xâm lấn tối thiểu được sử dụng để làm mới tông màu và cấu trúc da tổng thể. Thủ thuật này có thể cải thiện sự xuất hiện của các tác hại từ ánh nắng mặt trời, nếp nhăn, đường nhăn, sẹo mụn, đốm đồi mồi, nám da và các vấn đề về da khác. Quy trình của thủ thuật này bao gồm việc sử dụng một dụng cụ đặc biệt có bề mặt mài mòn để nhẹ nhàng loại bỏ lớp dày bên ngoài của da và để làm trẻ hóa da. Sau đó, một kỹ thuật mài da siêu nhỏ khác sẽ được thực hiện để phun các hạt oxit nhôm hoặc natri bicacbonat mịn bằng chân không hoặc lực hút để đưa làn da của bạn về với mức giống bề mặt da đã mài mòn.
Với ý tưởng “phụ nữ giàu chăm sóc da như thế nào”, mọi người đã click vào video của cô.
Ngay từ đầu bình luận đều là hâm mộ bình thường.
【 Chịu chơi quá, 50000 một lọ kem nhỏ đang hot, đắt chết tôi đắt chết tôi đắt chết tôi. 】
【Hiểu luôn, bí quyết có làn da đẹp = đẹp tự nhiên + có tiền, ta từ từ gõ một câu tạm biệt. 】
【 Toàn bộ quá trình này tui không còn lòng dạ nào mà xem, trạng thái để mặt mộc này tốt quá đi, love. 】
Cho đến khi ai đó tìm thấy một điểm mù:
【 Tuy em biết là Lâm Lạc Tang tuyệt đối không triển lãm phòng tắm nhà mình lớn bao nhiêu……………… Nhưng vì sao WC của cổ còn lớn hơn nhà em vậy huhuhu, nói chuyện đều có tiếng vang!! Có hai bồn tắm trong một phòng tắm, Baldi Mala chite và The Baldi Rock Cry Stal. …… Cái trước là đá khổng tước màu xanh cộng với vàng nguyên chất 24k, cái sau là bồn tắm bằng thạch anh nham thạch…… Hai cái đồ chơi này cộng lại hơn một triệu đôla…… vừa đẹp vừa có hơi thở cao quý, em nhìn tới còn muốn ngạt thở. 】
Sau đó phần bình luận hoàn toàn lệch đi, thảo luận về tất cả các đồ trang trí có thể nhìn thấy trong video đắt cỡ nào, từ bồn tắm đến đèn chiếu sáng, từ đèn chiếu sáng đến gạch men sứ và sau đó là từ gạch men sứ đến ngăn tủ.
Lúc Lâm Lạc Tang thức dậy vào hôm sau thì phát hiện đã hơn mười nghìn bình luận.
Phải biết rằng tại APP trồng cỏ có lượng truy cập không bằng Weibo, hơn 10.000 phản hồi đã có thể được coi là mức độ phổ biến cao.
Cô vừa nhìn vừa đi vào phòng rửa mặt, còn chưa kịp nhìn kỹ khu bình luận thì cửa đã bị kéo ra, người đàn ông cao ráo đập vào mắt.
Ánh ban mai rơi thưa thớt, loang lổ lại sáng ngời trên ngọn tóc của anh, tụ lại ánh sáng trên chóp mũi cao của anh.
Bùi Hàn Chu mặc áo tắm dài, trên người còn vương hơi thở êm ái sau một giấc ngủ say, cả người hiếm thấy dịu dàng hơn, anh đang cạo râu trước gương đặt riêng.
Lâm Lạc Tang xuất thần vài giây.
Trừ phi là trước thời gian có công việc phải đi trước, phần lớn thời gian trước, mỗi khi cô tỉnh lại thì anh đã sớm không ở bên gối, hoặc là đã thu dọn xong hết thảy, mang theo khí chất tinh anh không có tình người bắt đầu tiến hành những hạng mục liên quan đến công việc.
Dáng vẻ sinh hoạt như thế quả thật là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cô cũng phân không rõ là cái gì, chỉ là đầu ngón tay trên tay cầm khẽ nhúc nhích.
Giống như tại một khắc này, người đàn ông này mới có hơi giống chồng của cô.
Sau khi thoa kem cạo râu trên cằm, anh rửa sạch mặt, tóc trên trán anh bị ướt nhẹp vì động tác này, những giọt nước chảy xuống dọc theo góc nghiêng ưu việt của anh rồi lướt qua, biến mất ở vạt áo.
Người trong giới thường nhìn xương trước rồi mới nhìn vẻ ngoài, xương tốt có thể chống lại mọi góc độ của máy ảnh, sống động và đẹp. Vẻ ngoài tốt ắt có hạn sử dụng, nó cũng rất chọn lọc về ánh sáng và góc độ.
Rất hiển nhiên, anh thuộc về dạng xương tốt mà vẻ ngoài cũng tốt.
Lâm Lạc Tang dựa vào khung cửa và dành lời khen có cánh hơn: “Trông anh khá đẹp trai.”
Hầu kết của anh chuyển động, đương nhiên cho rằng cô nói lời như vậy là có chuyện cầu mình, không màng hơn thua mà lau tay.
“Nói đi, lại muốn tôi chuyển cái gì vào sân khấu.”
“……”
*
Chiều hôm đó lúc Lâm Lạc Tang soạn nhạc thì đã trò chuyện với Nhạc Huy về vấn đề nhà sản xuất.
Cho dù là một bài hát gốc thì cũng có rất nhiều nhân viên đứng đằng sau, tuy rằng cô ôm đồm làm từ soạn nhạc và phối khí nhưng vẫn phải có những giáo viên khác hoàn thành các công việc về ban nhạc, hòa phối, soạn nhạc đệm, thu âm và hòa âm. Tuy rằng phần lớn cô đều có hơi đọc qua nhưng trước mắt còn đang trong quá trình học tập cho nên muốn tung ra một bản nhạc chất lượng cao thì một số khâu cũng phải được hoàn thiện với các nhạc công xuất sắc.
Chờ cô cũng đủ thuần thục và nắm chắc thì sẽ dần dần nếm thử tự hoàn thành tất cả các phân đoạn, hiện tại còn chưa phải lúc, giờ phút này cô cần phải học tập nhiều hơn, hợp tác với những giáo viên giỏi sẽ tiến bộ nhanh chóng.
“Gần đây em nghĩ về chuyện album,” cô dùng bút gõ vào đầu mình, “Người chế tác thì tìm Lee đi, trước đó hợp tác với ảnh còn rất vui, hơn nữa anh ấy có thể chuẩn xác get đến quan điểm của em.”
“Được.” Nhạc Huy di chuyển chiếc ghế dựa, “Sau đó cái kia, người phụ trách địa điểm tại Mai Bôn liên hệ với anh hỏi anh là em có muốn qua bên kia tổ chức buổi biểu diễn không? Nghỉ hè sang năm là thời điểm tốt để lại cho em, đến lúc đó anh sẽ kéo tài trợ. Chậc, anh đều có thể nghĩ đến một dịp hoành tráng chưa từng có, hơn nữa khi đó độ hot của chương trình cũng không giảm đi bao nhiêu……”
“Hè sang năm? Anh nghiêm túc sao?” Lâm Lạc Tang ngẩng đầu.
“Nhận, nghiêm túc á, chương trình bên cạnh có người mới vừa nổi không bao lâu đã mở concert nữa kìa, mẹ nó kiếm được bộn tiền, phòng làm việc trâu bò.”
Lâm Lạc Tang: “Anh nói Quý Cảnh Thước đó hả? Anh kêu đó là buổi biểu diễn cá nhân à? Đó là buổi biểu diễn vớt tiền thì có.”
Suất ngồi danh dự ở buổi biểu diễn của Quý Cảnh Thước kia không tồi, dù sao người ta cũng từng là diễn viên, có gương mặt đẹp, trình độ cũng miễn miễn cưỡng cưỡng không có trở ngại. Phòng làm việc thấy độ nổi tiếng của anh ta không tồi nên vội vã thay đổi xuất hiện, mở mấy buổi biểu diễn và fan meeting. Nhưng bởi vì Quý Cảnh Thước không có mấy bài hát cho riêng mình nên bất đắc dĩ mua bản quyền một số bài hát của người khác và góp cho buổi biểu diễn của mình.
Các fan sẽ không cảm thấy gì khi bị tình yêu che mắt nhưng việc họ có nghiêm túc hay không sẽ dần bộc lộ theo thời gian, còn chưa đứng vững gót chân đã vội vã vớt tiền, phản phệ cũng tới lớn hơn nữa.
Nhưng sau nửa năm làm việc, lượng người hâm mộ của Quý Cảnh Thước đã sụt giảm nghiêm trọng, sớm không còn như lúc trước.
“Anh muốn em đi theo con đường của anh ta à? Em là một ca sĩ…… Mua những bài hát mà người khác đã hát và hát tại concert của mình hả?” Lâm Lạc Tang nói, “Quá mất mặt, em không làm được loại chuyện này.”
“《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 có ít nhất mười màn không phải sao, sau khi biểu diễn kết thúc em nhất định còn phải gửi bài hát, tổng cộng cũng có thể tới hai mươi bài……” Giọng Nhạc Huy càng nói càng nhỏ, giống như cũng phát hiện lỗ hổng logic của mình.
“À, ý của anh là em chuyển tất cả các sân khấu mà em đã tham gia nhiều lần trong chương trình tạp kỹ đến concert, hơn nữa cộng với mười bài hát chỉ mất nửa năm để sản xuất, bán mấy trăm đến mấy ngàn một vé phải không?”
“Anh không có trở ngại nhưng lương tâm của em cũng không qua được. Tiền của người hâm mộ em không phải từ trên trời rơi xuống, em dựa vào cái gì để cho bọn họ tiêu tiền tới nghe loại concert không có thành ý như thế này.”
Tham gia 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy 》 đã vô cùng tiêu hao linh cảm, vì để đảm bảo chất lượng cho các bài hát còn lại, cô chắc chắn sẽ bế quan nạp điện sau khi chương trình kết thúc. Làm sao cô có thể làm được mười bài trong nửa năm, chất lượng phải đáng lo ngại.
Nhạc Huy nỗ lực gật đầu: “Nói rất đúng! Bây giờ anh sẽ từ chối bên kia, tiền chó má dơ bẩn gì đó, Tang Tang của chúng ta trông giống như người thích tiền tục khí như vậy sao!”
Lâm Lạc Tang: “Tiền ai mà không thích……”
“Nhưng quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*!” Nhạc Huy dùng sức đánh tay cô, “Anh hiểu em!”
(*) “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” ý nói: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
Trợ lý: “……”
Giờ phút này trợ lý cảm thấy bản thân hơi phân liệt, cô ấy dường như không thể kết nối quản lý Nhạc Huy hiện tại với nửa giờ trước lôi kéo tay mình nói hai người bọn họ nhất định phải làm công tác tư tưởng đả thông Lâm Lạc Tang.
Lâm Lạc Tang hiểu bản chất rối rắm của Nhạc Huy, cũng có thể hiểu ý tưởng muốn kiếm tiền của anh ấy.
Nói cho cùng, trước đây khi đi theo Phi Yên mọi người đều sợ nghèo, hiện tại thời cơ rất tốt, nắm chắc được sẽ có số tiền lớn. Thật ra cô cũng xem như may mắn, studio đều rất tôn trọng ý tưởng của cô, cho dù có đôi khi từ bỏ một ít cơ hội cũng sẽ khiến cô nâng niu những chiếc lông vũ của mình.
Đứng ở lập trường của Nhạc Huy, giống như là người đói bụng ba năm đột nhiên đối mặt với một bàn món ăn sơn hào hải vị, không nổi điên mà ép buộc cô đã là tốt rồi.
“Concert nhất định sẽ mở, đợi đến khi em có ít nhất ba album đi, dù sao tính cách của em anh cũng biết mà, em thật sự không có lệ được.” Cô vỗ bả vai Nhạc Huy, “Đừng đau lòng, đến lúc đó em sửa hợp đồng, em sẽ chia cho anh nhiều thêm một chút.”
Nhạc Huy vốn còn héo úa lập tức khôi phục lại, ý chí chiến đấu sục sôi mà nắm chặt thành quyền, “Anh quá cảm động, Nhạc Huy anh thật sự có phúc ba đời mới có thể dẫn dắt người nghệ sĩ vừa nghiêm túc phụ trách vừa tài giỏi xinh đẹp, em chính là cha mẹ thứ hai của anh, là ngọn hải đăng của cuộc đời anh, là biển chỉ đường để anh tiến lên, chỉ dẫn anh thời thời khắc khắc không lạc đường.”
Trợ lý đầy mặt nghi hoặc, cân nhắc nửa giờ trước tại đây người vỗ cái bàn với cảm xúc mạnh mẽ rống to “Có tiền không kiếm đúng là ngu ngốc” chẳng lẽ không phải ổng sao?
Trợ lý thở dài, thử thức tỉnh lý trí của Nhạc – hết sức chuyên chú thổi phồng idol – Huy: “…… Thật sự không cần đâu, anh Huy.”
*
Cuối tuần đó, Lâm Lạc Tang vừa viết một bài hát mới để giao cho ê-kíp chương trình 《 Bữa tiệc tai nghe mắt thấy》 vừa dành thời gian suy nghĩ về hình thức ban đầu và chủ đề của concert.
Cô đã chuẩn bị cho concert cá nhân này trong một thời gian dài, nhất định phải làm được tốt nhất trong khả năng cho phép.
Chủ nhật, nghe nói Ngụy Nghiêm mời bọn họ ăn cơm, nói là để thông báo tình hình gần đây của cụ nhà, Lâm Lạc Tang tình cờ ở gần nhà hàng nên cũng thuận đường ghé qua.
Bà cố dạo này tình trạng khá tốt, còn tốt hơn dự liệu của bác sĩ rất nhiều. Trước tiên, Ngụy Nghiêm nói muốn ổn định tinh thần trạng thái tốt đẹp của bà cố, lại nói ngẫu nhiên có thể mang bà đi ra ngoài một chút.
Nói chuyện chủ đề chính hơn nửa tiếng đồng hồ, khi đồ ăn được mang lên, Ngụy Nghiêm đẩy mắt kính rồi cười nói: “Tiểu Dao trước đó dường như đã làm một ít chuyện ảnh hưởng đến hai cháu, chú làm cha ở đây nói lời xin lỗi, thật sự là ngại quá.”
“Bởi vì chú và mẹ con bé tương đối bận, con bé vẫn luôn sống trong ký túc xá trường học, lúc ấy lại thường xuyên trốn học nhưng bọn chú khi đó cũng bận tới mức không rảnh để chăm sóc, dẫn tới thời thơ ấu của con bé thậm chí đến bây giờ đều rất thiếu hụt tình thương, đáng tiếc khi bọn chú nhận ra thì đã không còn kịp rồi.”
“Như bây giờ bọn chú cũng có một phần trách nhiệm không thể trốn tránh nhưng các cháu yên tâm, trong âm thầm chú đã nói qua với nó, hy vọng nó không gây ra quá nhiều phiền toái cho vợ chồng hai cháu……”
Ngụy Nghiêm là một trong những trụ cột nổi tiếng xa gần của bệnh viện tư nhân này, công việc quả thật rất bận, hầu như ngày nào cũng túc trực 24/24, sơ suất là điều không thể tránh khỏi nhưng nhiều hơn là vấn đề của riêng Ngụy Dao.
Một lúc sau Ngụy Nghiêm nhận được điện thoại báo rằng có việc khẩn cấp, ông vội vàng lùa mấy miếng cơm rồi cầm áo khoác vội vã rời đi: “Xin lỗi, bên chú có việc bận, các cháu từ từ ăn, chú đi trước một bước.”
Lâm Lạc Tang gật đầu.
Cô chọc ven chén than thở một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.
Bùi Hàn Chu nói: “Em tìm cái gì?”
“Tôi muốn uống nước.”
“Trên bàn không có sao.”
“Này là nước lạnh, tôi muốn nước nóng.”
Cô cũng lười kêu nhân viên tạp vụ bên ngoài nên đứng dậy đi lấy ấm nước trên bàn, ai ngờ mới vừa cầm ấm nước lên thì Ngụy Dao cũng đẩy cửa vào từ bên ngoài.
Kỳ thật cửa và cái bàn còn cách một khoảng nhưng không biết Ngụy Dao là không nhìn thấy cô hay là cố ý đụng phải, tóm lại hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa lại va vào nhau mãnh liệt, ấm nước leng keng rơi xuống đất, nước sôi bốc lên từ miệng ấm văng ra.
Lâm Lạc Tang ngây người một lát, theo bản năng lui hai bước ra sau né tránh nước ấm.
Ngụy Dao vẫn đứng tại chỗ một bước cũng chưa nhúc nhích, kinh ngạc thốt lên rồi nâng váy mình lên, lộ ra từng mảng lớn da bỏng đỏ, hai mắt đẫm lệ một tầng mỏng, giọng nói rất yếu đuối đáng thương: “Đau quá……”
Bùi Hàn Chu nghe thấy tiếng động thì cũng đi qua bên này.
Ngụy Dao thấy anh lại đây thì vội vàng buông tay bỏ váy xuống, lo sợ và luống cuống mà vội vàng xua tay: “Không, không cần lại đây, chị Lạc Tang…… Hẳn là không phải cố ý đâu?”
Phản ứng hai giây, dường như nhớ tới điều gì, cô ta nhìn thẳng về phía Lâm Lạc Tang, dùng ngón tay che nửa môi, đôi mắt tròn thuần khiết đầy ấm ức rồi hỏi một cách khó có thể tin: “Chẳng lẽ là bởi vì lần trước em nói với chị có rất nhiều người theo đuổi anh Hàn Chu cho nên chị không vui sao? Chị không thích em thì có thể mắng em, cũng có thể nói với em, vì sao muốn như vậy……”
Ngụy Dao còn chưa kịp nói xong thì anh đã nhanh tiến lên nắm lấy cổ tay Lâm Lạc Tang.
Trong đầu Lâm Lạc Tang thoáng chốc hiện lên tiết mục tam giác cẩu huyết kích thích nhất, nam chính vô tình kéo bạn gái ra, kiểm tra vết thương của thanh mai trúc mã, cũng trách móc nặng nề nữ chính: Người phụ nữ vô tình như em sao có thể nhẫn tâm như vậy, em mất đi chỉ là một chân nhưng cô ấy mất đi là tình yêu!
Sau đó Bùi Hàn Chu thật sự một tay kéo cô ra.
Lâm Lạc Tang: “……”
Anh cũng thật sự đến gần Ngụy Dao.
Da đầu Lâm Lạc Tang hơi tê dại, nín thở ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, rất rộng.
Anh kéo cô ra sau lưng mình, trong tay còn nắm cổ tay của cô, giọng nói mang theo mấy phần trầm thấp lạnh lùng rồi trầm giọng hỏi Ngụy Dao…
“Thích diễn kịch như vậy, lúc ấy sao không báo danh Học viện Điện ảnh Bắc Kinh?”