Yêu Người Đắm Say - Chương 81: 81: Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Bánh Bao 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Yêu Người Đắm Say


Chương 81: 81: Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Bánh Bao 1


Vào lúc hai giờ sáng bạn nhỏ Lâm Lộ cất tiếng khóc vang đội đầu tiên.
Quá trình cũng xem như tương đối thuận lợi nhờ vào chế độ ăn uống và lượng vận động vừa phải hàng ngày của Lâm Lạc Tang trong thời gian mang thai.
Tuy rằng Bùi Hàn Chu đã đề nghị cùng vào sinh từ rất sớm nhưng đến phút cuối cùng Lâm Lạc Tang vẫn không đồng ý.

Anh biết là do cô muốn duy trì hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng anh cho nên anh tôn trọng ý kiến của cô, sau khi khử trùng xong thì chờ đợi ở một căn phòng nhỏ trong phòng sinh.
Có lẽ không chờ lâu lắm nhưng mỗi một phút một giây với anh mà nói đều coi như gian nan, mãi cho đến khi y tá đẩy cửa ra, đưa đứa bé trong lòng cho anh xem: “Mẹ tròn con vuông……”
Còn chưa kịp nói xong, anh chỉ tràn ngập tình thương của cha hấp tấp nhìn lướt qua, sau đó chạy về phía mép giường, nắm chặt tay Lâm Lạc Tang và nói với vẻ quan tâm: “Thế nào rồi em?”
Cả người cô hơi mất sức, tóc dính sát vào bên má, lông mi như quạt hương bồ nhẹ nhàng run rẩy hai lần, có một giọt mồ hôi từ từ nhỏ giọt theo chiếc cằm thanh tú.
Không có chật vật và thống khổ như trong dự đoán của cô.

Anh nghĩ, giờ phút này cô vẫn rất đẹp, đồng thời càng thêm rung động lòng người hơn bao giờ hết.
Lâm Lạc Tang như nói mớ khẽ lẩm bẩm: “Tàm tạm, nhưng…… Có tí mệt.”
Anh đưa tay vén sợi tóc rối của cô sang một bên rồi cúi người hôn lên trán cô, dịu dàng nói rằng: “Ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh.”
“Tỉnh ngủ thì sẽ tốt thôi.”
……
Một giấc dài dằng dặc trôi qua, sức sống của cô đã khôi phục hơn phân nửa, lúc trợn mắt đã nhìn thấy một vật nho nhỏ nằm bên gối mình.
Đôi mắt bé con còn chưa hoàn toàn mở nhưng gương mặt lại cực kỳ giống cha mẹ, mới sinh ra đã có thể nhìn thấy đôi mắt hai mí thấy xinh đẹp, treo trên mí mắt như vầng trăng khuyết.
Cảm giác rất kỳ diệu.
Cô không kìm được nghiêng người, nhẹ nhàng vươn tay sờ lên chóp mũi bé con.
Bùi Hàn Chu đã nhìn cô một lúc lâu bên mép giường, lúc này mới lên tiếng: “Là con gái, rất khỏe mạnh.”
Cô nhìn về phía anh: “Đặt cái tên gì được nhỉ?”
“Trước đó không phải anh đã suy nghĩ rất nhiều sao,” Lâm Lạc Tang nghiêng đầu, “Chúng ta chọn nhé?”
“Trước đó đúng là nhớ không ít,” Bùi Hàn Chu dừng một chút, “Nhưng vừa rồi anh lại nghĩ tới một cái.”
“Cái gì?”
Anh trầm giọng nói: “Theo họ em, gọi là Lâm Lộ, được không?”
Tên xuất phát từ điển cố 《 Quế chi hương – Kim Lăng hoài cổ 》của Vương An Thạch, là một câu từ rất đẹp…
Thái chu vân đạm,

Tinh hà lộ khởi,
Hoạ đồ nan túc.
(*) Dịch nghĩa:
Con thuyền lướt nước, mây trời như nhạt đi,
Trên nền trời con cò đang bay,
Bức tranh thiên nhiên khó mà vẽ cho hết.

Cho nên Lâm Lạc Tang cũng rất thích cái tên này, nhanh chóng gõ nhịp quyết định, quyết định gọi là Lâm Lộ.
Bởi vì gò má của bé con mềm mại đàn hồi non nớt, bởi vậy nhũ danh gọi là Bố Lôi.
(*)布蕾: Bố Lôi.

布: vải sợi bông.

蕾: nụ hoa
Tuy rằng lúc bé Bố Lôi vừa mới chào đời, Bùi Hàn Chu chỉ nhìn bé một cái nhưng lúc đó là bởi vì có chuyện quan trọng hơn phải làm nên mới chưa kịp nhìn kỹ.
Đợi Lâm Lạc Tang thuận lợi xuất viện, sau khi mọi sinh hoạt đi theo quỹ đạo, thuộc tính cuồng con gái của Bùi nào đó …… Mới dần dần lộ rõ ra.
Bé Bố Lôi đáng yêu, gương mặt tròn vo, đôi mắt lại rất to, lúc cười rộ lên có vài phần thần thái của Lâm Lạc Tang.

Mỗi lần anh nhìn thấy bé con thì sẽ nghĩ đây là con gái do mình và Lâm Lạc Tang sinh, trái tim cũng sẽ không tự giác bị tan chảy.
Bởi vậy, chỉ cần ở nhà có thời gian rảnh, anh vĩnh viễn sẽ ôm em bé gặm ngón tay trên tay, lúc tản bộ anh ôm, lúc ngủ anh ôm, ngay cả lúc mở họp anh cũng ôm.
Đêm đó Lâm Lạc Tang tắm rửa trong phòng ngủ nên đặt bé Bố Lôi trên giường em bé, vừa lúc Bùi Hàn Chu phải mở hội nghị ưua video, anh ôm bé con mở camera ra, phía đối diện bất chợt nhìn thấy hai người còn bị dọa nhảy dựng.
Có lẽ do thừa hưởng tính cách không luống cuống của ba mẹ, bé Bố Lôi cầm món đồ chơi núm vú cao su trên tay, khi nhìn thấy mấy gương mặt xa lạ trong màn hình thì cũng không trốn tránh, ngược lại nháy đôi mắt quả nho vừa to vừa sáng, cứ nhìn chằm chằm mỗi người như vậy.
Lông mi của bé cưng thật dài, đôi mắt sáng trong, thậm chí lúc há mồm phát ra vài âm tiết còn hệt như đang cười.
Có người nhịn không được nhìn đến mê mẩn, thầm nghĩ bé con này cũng quá đáng yêu, hoàn toàn không giống gương mặt lạnh kia của Sếp……
Bùi Hàn Chu ý thức được có người đang thất thần, hơi đảo mắt một cái đã hiểu là đang nhìn con gái mình, nửa là kiêu ngạo nửa là không vui mà xoay mặt bé Bố Lôi, đốt ngón tay nặng nề gõ xuống bàn hai cái.
“Đừng phân tâm.”
“À, được, vâng……”

Bé Bố Lôi rất nghe lời, sáu tháng cũng rất ít khi khóc quấy, chỉ thích gõ tới gõ lui món đồ chơi của mình, vừa nghe mẹ ca hát sẽ phấn khích không thôi.
Có lẽ thuộc tính cuồng giọng này cũng có khả năng di truyền.
Sau cuộc họp đầu tiên kéo dài một tiếng, giữa chừng anh còn không quên khử trùng mấy món đồ chơi mới cho bé Bố Lôi.

Bé Bố Lôi vừa nhéo vịt vừa nghe ba nói những lời mình nghe không hiểu, có đôi khi còn sẽ phát ra vài tiếng ê a dường như đang phụ họa.
Nhưng anh hiếm khi bị ảnh hưởng, lúc làm việc trầm ổn không chút cẩu thả, cũng không lẫn vào cảm xúc cá nhân.
Sau khi cuộc họp đầu tiên kết thúc, ngay sau đó sẽ có một cuộc họp khác.
Đối diện truyền đến tiếng kiểm kê tài liệu, còn có người đang ho khan: “Vậy, là trực tiếp tiếp tục sao?”
“Chờ mười phút,” anh nói, “Tôi pha sữa bột cho con gái.”
“……?”
Ngay sau đó, sáu giám đốc cấp cao bên kia đã thấy boss lạnh lẽo tuyệt tình cũng nhạt nhẽo ngày xưa đặt con gái thật cẩn thận trên nôi em bé, rồi sau đó thuần thục thêm nước ấm vào bình sữa.

Kế đến mở nắp hộp sữa bột ra, mỗi lần múc một muỗng để ngang thành bình thì lấy dụng cụ cạo sữa bột ở thành bình để đảm bảo đúng tỷ lệ.

Sau khi pha sữa xong, anh lại từ từ lắc nhẹ theo một chiều, cuối cùng bế con gái lên bắt đầu cho bú.
Nhóm quản lý cấp cao:???
Hoá ra Boss lên chức bố là thế này sao???
Ngày thường nhóm người tự xưng là người ba tốt cũng không khỏi nghĩ lại mình có dịu dàng cẩn thận như anh vậy không.
Bé Bố Lôi thích uống sữa bột, cho nên ngẫu nhiên bé cũng sẽ vọt vào uống, nhưng đó cũng không phải là nguồn hấp thụ chính.
Sau khi uống xong sữa bột, bé Bố Lôi tự mình chơi vô cùng vui vẻ ở trên giường, mà anh bắt đầu một cuộc hội nghị mới.
Anh chuyển nôi em bé đến trong phạm vi camera có thể quay được, như vậy mỗi một lần ngẩng đầu, anh đều có thể thuận tiện kiểm tra sự an toàn của bé Bố Lôi.
Cuộc họp kéo dài cuối cùng cũng kết thúc vào lúc 9 giờ rưỡi.
Sau khi người cuối cùng lên tiếng, Bùi Hàn Chu không nói gì nữa.

Mọi người cũng chấp nhận tan tầm, vươn tay chuẩn bị tắt video thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nho nhỏ, cũng không phân biệt rõ là cái gì, sau đó lại nghe thấy giọng anh: “Sao nào?”
Tay mọi người dồn dập run lên, còn tưởng rằng là bản thân gấp không chờ nổi tan tầm chọc sếp không vui, luôn cảm giác câu ngay sau đó sẽ là “Sao cứ muốn gấp gáp bị đuổi việc như thế”

Mọi người cuống quít rụt tay trở về, định nghiêm túc xem tư liệu một lúc, kết quả giây tiếp theo đã nhìn thấy anh quay đầu nhìn về phía con gái: “Sao hắt xì rồi?”
“…………”
*
Khả năng học tập của bé Bố Lôi rất nhanh, chưa đến mười tháng đã biết kêu ba mẹ, lúc mười một tháng học được biết đi, lúc hai tuổi biểu hiện thích thú chưa từng có với trống Jazz và dương cầm mà Lâm Lạc Tang đặt ở ban công, Lâm Lạc Tang còn mua đàn violon trẻ em cho cô bé.

Mỗi lần bé Bố Lôi đều học rất nghiêm túc, mỗi sáng sớm thức dậy sẽ hợp xướng một bài đồng dao với Ma Đoàn.
Tuy biệt thự lớn nhưng lại không quạnh quẽ.
Những tình huống trầm cảm sau khi sinh kia cũng hoàn toàn không xuất hiện với Lâm Lạc Tang.

Bùi Hàn Chu thường xuyên giúp cô chia sẻ rất nhiều chuyện, trong nhà cũng mời người đặc biệt đến để lo liệu một ít việc vặt.

Sau khi cô sinh xong cũng không thể ở nhà mãi trong mấy tháng nên bắt đầu nhận một ít công việc đơn giản và show thương mại.
Có lẽ là do được chăm sóc thích đáng và tự hạn chế, hơn nữa duy trì tâm trạng tốt đẹp như một nên sau khi sinh Lâm Lạc Tang vẫn giữ được dáng người như trước, thậm chí ngay cả nước da cũng đẹp hơn một ít.
Mới đầu mấy lần cô bước trên thảm đỏ, chỉ cần phía tài khoản chính thức đăng ảnh của cô thì cũng có thể nhận được sự nghi ngờ chân thành tha thiết ở khu bình luận:
【 Trạng thái này tuyệt vời, nếu không xem ảnh bụng bầu của em ấy thì tôi sẽ cảm thấy là do người khác sinh con giúp em ấy……】
Lúc đó có rất nhiều show tạp kỹ đều liên hệ với cô, hỏi liệu chương trình của mình có thể mời bé Bố Lôi lộ mặt lần đầu tiên không.
Nhưng suy xét đến hoàn cảnh phức tạp trong giới, dưới màn ảnh có lẽ là một thế giới hoàn toàn xa lạ nên cô vẫn quyết định chờ bé Bố Lôi có khả năng suy nghĩ độc lập rồi dò hỏi ý kiến của bé.
Cuối tuần nào đó, Thịnh Thiên Dạ và Kỷ Ninh đến thăm bé Bố Lôi như đã hẹn.
Bé Bố Lôi hơn hai tuổi đã có thể đi đứng rất vững, một tay nắm một người rất là hào phóng biểu diễn thành quả học tập gần đây của mình, chọc cho Thịnh Thiên Dạ bẹo khuôn mặt nhỏ của cô bé cười không ngớt.
Sau đó lúc ăn cơm, nhìn thấy bé Bố Lôi không tự giác chui vào lòng Bùi Hàn Chu, Thịnh Thiên Dạ nhịn không được hỏi: “Có phải ba con rất yêu con không?”
Bé Bố Lôi gật đầu, sau đó như nghĩ đến cái gì đấy nên lắc đầu: “Mẹ.”
Kỷ Ninh cũng cười lại đây: “Mẹ sao hả con?”
“Ba yêu con,” bé Bố Lôi nghiêm túc giải thích bằng giọng con nít non nớt, “Nhưng yêu mẹ hơn.”
Thịnh Thiên Dạ lấy tay chống cằm: “Vậy sao, nói cụ thể cho dì xem?”
Bé Bố Lôi vươn tay lấy xôi ngọt thập cẩm, vừa ăn vừa nhẫn nại một chút xíu giải thích lời nói của mình.
Bé con mới hai tuổi, nói chuyện đứt quãng nhưng cũng coi như lưu loát, Thịnh Thiên Dạ nhanh chóng nghe hiểu: “Con nói là lúc con mới sinh ra, y tá ôm con cho ba nhưng phản ứng đầu tiên của ba là đến bên mẹ?”
Bé Bố Lôi ấm ức mếu máo nhưng nhanh chóng cảm thấy ba mẹ yêu nhau là chuyện tốt, vì thế lại vui vẻ vứt tí cảm xúc này ra sau đầu, trong trẻo ê ê a a: “…… Mẹ quan trọng.”
Thịnh Thiên Dạ im lăng mấy giây vì tính tự giác của bé Bố Lôi, lúc này mới xoay đầu sang Lâm Lạc Tang: “Sao nào, Lâm Lạc Tang số 1 đã trở thành khẩu hiệu mà tất cả mọi người trong nhà cậu phải kêu sao?”
Bùi Hàn Chu mới vừa ăn xong lột tôm cho Lâm Lạc Tang: “……”
Ngay sau đó, đối thoại trên bàn cơm bị Thịnh Thiên Dạ quay lại và đưa vào một phần mềm video nào đó để chia sẻ hằng ngày.
Video không quay mặt, tối đen như mực, chỉ là cô bé Bố Lôi có chất giọng mềm mại được thừa hưởng từ Lâm Lạc Tang, lúc mang theo chút mơ hồ không rõ thì càng chứa đựng nhiều nét tự nhiên khiến khu bình luận lập tức tăng vọt:

【 A a a bé Bố Lôi quá đáng yêu, có ai muốn tổ chức thành nhóm trộm con nít với tui không! 】
【 Đừng trộm, bà trộm bé con của Bùi Hàn Chu và Lâm Lạc Tang cũng nuôi không nổi, mang đi ra ngoài còn có khả năng bị nghi ngờ vì sao đứa trẻ chẳng giống bà chút nào, còn sẽ bị hỏi sao đứa trẻ xinh đẹp hơn bà nhiều lần vậy ha ha ha】
【 Ý tưởng của tôi giống với lầu trên, tuy rằng không nhìn thấy mặt nhưng tôi tin tưởng vững chắc bé Bố Lôi nhất định là nột cô bé xinh đẹp.

Debut đi Bố Lôi, nhóm ma ma hoang dại sẽ hộ giá hộ tống con T_T】
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện bé Bố Lôi nhanh chóng có fan thì còn có không ít fan CP hô to đập bàn, hò hét khàn cả giọng “Tình yêu tuyệt đẹp của vợ chồng Tang Chu vĩnh viễn không phai màu”.
Cùng ngày bé Bố Lôi dựa vào đoạn giọng nói kia leo đến hot search thứ ba, ngày hôm sau Lâm Lạc Tang đi diễn, quả nhiên có giới báo chí đặt câu hỏi:
“Mọi người đều đã xem hotsearch ngày hôm qua của bé Bó Lôi, cảm thấy rất đáng yêu…… Vậy Tang Tang có suy xét đến chuyện sinh thêm đứa thứ hai hay không?”
Vấn đề này ở trong dự liệu cũng ngoài kế hoạch, Lâm Lạc Tang suy nghĩ vài giây, lúc này mới đáp: “Thuận theo tự nhiên đi, thời cơ đến hẳn là tôi sẽ cân nhắc.”
Kết quả vào buổi tối cô ngồi ở mép giường soạn nhạc, sau khi người đàn ông bên cạnh xử lý xong công việc thì click mở trang web nào đó dường như sớm có chuẩn bị, sau đó vặn âm thanh máy tính lên cao.
Thình lình phát lên là đoạn nhà báo hỏi cô có muốn sinh con thứ hai không.
Cô cho rằng Bùi Hàn Chu chỉ đang tò mò cho nên xem video, ai biết video phát liên tiếp mấy lần, mỗi lần đều ngừng ở câu “cân nhắc”, nếu không phải cô kêu ngừng thì cô cảm thấy người đàn ông này sẽ phát sóng liên tục cả đêm không ngừng nghỉ.
Lâm Lạc Tang nghiêng đầu: “Anh làm gì thế? Phát nhiều lần như vậy.”
Bùi Hàn Chu mở mắt, chậm rãi nói: “Anh đang ám chỉ với em.”
“…………”
Còn có phương pháp ám chỉ như vậy à?
Bé Bố Lôi ngủ ngon lành trên giường em bé bên cạnh, anh nhìn thoáng qua sau đó mới nặng nề hỏi: “Em có biết vì sao anh lại chọn chữ ‘ Lộ ’ ở câu kia cho con bé không?”
Lâm Lạc Tang phản ứng một lúc mới nhớ tới là câu nào nên hỏi: “Vì sao?”
“Nguyên câu là tinh hà lộ khởi,” Bùi Hàn Chu từ từ giảng, “Em cảm thấy con trai tên Bùi Tinh Hà thế nào?”
“……?”
Cái gì mà thế nào, không phải chính ông cũng đã lên kế hoạch xong rồi sao??
Lâm Lạc Tang dời gối phía sau đầu, không khỏi lo lắng cho sau này: “Anh đều chiều con gái như vậy, sinh thêm đứa con trai làm ầm ĩ nữa, hai tụi nhỏ có thể trực tiếp lật tung nhà cho chúng ta ăn ngủ đầu đường.”
Nghĩ ngợi, Lâm Lạc Tang lại khuyên nhủ: “Con gái còn dễ nói chút, con trai cưng chiều quá mức rất dễ dàng xong đời…”
Còn chưa nói xong, anh đột nhiên gập máy tính, hai tay chống ở bên hông cô phủ người lên, ghé vào bên tai cô thầm hứa hẹn: “Sẽ không.”
Đối với ánh mắt của anh, Lâm Lạc Tang theo bản năng muốn lui ra sau, kết quả phía sau chính là đầu giường, hoàn toàn không thể lui.
Hơi thở của anh phả xuống, khơi dậy một cơn run rẩy.
Bị áp chế không thể nhúc nhích Lâm Lạc Tang nhẹ nhàng run rẩy đối diện với ánh mắt anh.
“Thật vậy chăng? Em không tin.”
Anh cười khẽ.
“Vậy thử xem?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN