Yêu Người Đắm Say - Chương 86: 86: Dẫn Con Đến Show Truyền Hình Thực Tế 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Yêu Người Đắm Say


Chương 86: 86: Dẫn Con Đến Show Truyền Hình Thực Tế 3


Phát hiện thịt đến miệng không cánh mà bay, bé Bố Lôi uốn éo người, bất mãn rầm rì vài tiếng, ra hiệu mình có một nỗi buồn nho nhỏ.
Nhưng bởi vì điều thứ nhất trong “Gia quy” là mọi thứ lấy mẹ lên trên hết, bạn nhỏ Lâm Lộ cũng đã sớm rèn luyện ra tính tự giác nhường đường cho mẹ, bởi vậy không thật sự cáu kỉnh, chỉ tha thiết nhìn ba xiên miếng thịt thứ hai nuốt nước miếng, hơn phân nửa linh hồn đều xuất ra, đã có thể suy diễn ra sau khi mình cắn miếng tiếp theo thì mùi vị nước sốt giàn giụa.
Cô bé nhìn thấy ba đổi que thì không muốn chờ thêm một giây nào nữa: “Không sao, con có thể ăn cái mẹ đã ăn.”
Thịt trên vỉ nướng bị xiên lên, cô bé nửa quỳ trên đùi mẹ, cứ như vậy kẹt ở cánh tay Lâm Lạc Tang chồm người về trước, ngay cả sợi tóc cũng tràn ngập khát vọng.
Thuận miệng, miếng thịt thứ hai với hình dạng hoàn toàn khớp với hàm răng của cô bé lại gặp thoáng qua cô bé, vòng một vòng đút vào trong miệng ba mình.
……?
Bé Bố Lôi giận không thể át, tức giận nhảy xuống giậm chân.
“Anh đừng chọc con nữa,” Lâm Lạc Tang dùng sức huých một cái vào hông Bùi Hàn Chu, “Nhìn đứa nhỏ tức giận như thế nào rồi kìa.”
Anh ngậm cười, lật miếng thịt nướng trước mặt một cách thích thú, lúc này mới xiên một miếng đưa tới bên miệng con gái.
Bé Bố Lôi rất có khí phách, kiên quyết không ăn của ăn xin, mím chặt môi im lặng kháng nghị.
“Không ăn à?”
Sau khi lắc lư vài lần bên miệng cô bé, Bùi Hàn Chu giả vờ nhìn về nơi xa: “Vậy không biết Kỷ Đường Uyên có muốn……”
Còn chưa dứt lời, bé Bố Lôi lập tức mắc câu, thở phì phò nắm lấy xiên tre kia, cắn miếng thịt một cách dữ dội.
Kỷ Đường Uyên bị ai đó gọi một tiếng, theo bản năng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy bé Bố Lôi vồ mồi nhanh như hổ đói, im lặng vài giây sau mới hỏi: “Thịt rất cứng sao, vì sao ăn phải dùng sức như vậy?”
Bạn nhỏ Lâm Lộ thiếu chút nữa nhai thịt kêu răng rắc: “Em vui! Ai cần anh lo!”
Tuy rằng không liên quan đến chuyện của mình nhưng Kỷ Đường Uyên nghĩ bản thân mình là anh lớn, trước khi xuất phát đã từng được mẹ dặn phải chăm sóc mấy bạn nhỏ khác.
Vì thế cậu mím môi, muốn hóa giải cơn hờn giận này: “Em đừng nóng giận, có lẽ ba em là vì muốn tốt cho em thì sao?”
Nghe vậy, đôi mày bé Bố Lôi quả nhiên được nới lỏng.
“Tốt kiểu gì với em?”
“Có thể là,” Kỷ Đường Uyên vắt hết óc, cuối cùng miễn cưỡng nghĩ ra được một cái, “…… Giúp em giảm béo?”
Kỷ – trai thẳng – Đường Uyên hoàn toàn không biết bản thân hoàn mỹ bỏ lỡ mọi đáp án, một đầu chui vào bãi mìn, càng không biết một loại phản ứng nào đó được khắc vào gen giới tính.
Bé Bố Lôi tuy rằng không mẫn cảm như vậy, ngày thường cũng lấy làm tự hào với thịt múp míp đáng yêu, nhưng dưới tình huống như vậy, bé vẫn nhịn không được nắm chặt quyền, tiếng chuông báo động cấp một đã vang lên.
Cô bé đưa ra chất vấn bằng lương tâm: “Em béo sao?”
Cảm nhận được ánh mắt tử thần đang lượn lờ xoay quanh mình, Kỷ Đường Uyên bắt đầu lên tiếng, suy tư có phải mình nói sai lời hay không: “……”
Thấy Kỷ Đường Uyên im lặng, bé Bố Lôi nắm một nhánh cây quàng vào cổ anh, ép hỏi: “Anh lặp lại lần nữa, em béo không?”
Tuy rằng chỉ nhặt một nhánh cây nhưng bé Bố Lôi nghiễm nhiên lấy ra một khí thế như đeo đao.
Kỷ Đường Uyên chỉ cảm thấy lúc này nghìn cân treo sợi tóc, bản thân hơi vô ý sẽ đi đời nhà ma.
“Không béo,” trai thẳng cầu đường sống online, cậu nói, “Em chỉ ú kiểu trẻ con.”
Bé Bố Lôi:?
Phát hiện nữ vương điện hạ cũng không vừa lòng với câu trả lời này của mình, Kỷ Đường Uyên nhanh chóng sửa miệng: “Em không béo, em chỉ lông mềm như nhung……”
“Được rồi,” Lâm Lạc Tang vỗ bả vai bé Bố Lôi, kịp thời cứu cánh, “Muốn ăn cơm, phải đi hỗ trợ sắp xếp chén đũa.”
Bé Bố Lôi vừa nghe đến sắp ăn cơm thì vấn đề gì cũng không rối rắm, lập tức vui rạo rực chạy đến lấy bộ đồ ăn: “Vâng ạ.”
Kỷ Đường Uyên như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng thoát khỏi cái vấn đề mà phụ nữ từ bảy tuổi đến 70 tuổi đều sẽ không bỏ qua.
Bữa cơm dã ngoại này tuy ở bên ngoài, không có đồ dùng làm bếp đặc biệt chuyên nghiệp nhưng vẫn được hai người Bùi Hàn Chu và Kỷ Thời Diễn nấu vô cùng phong phú.

Lâm Lạc Tang mở nồi cơm điện ra xem, bản thân làm bánh kem cũng rất thành công.
Bữa tối nhanh chóng bắt đầu, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, lúc được một nửa thì Lâm Lạc Tang bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nghiêng đầu hỏi bé Bố Lôi: “Khi còn nhỏ con và anh Bánh Trôi từng gặp, con còn nhớ rõ không?”

Bé Bố Lôi đang nỗ lực lùa cơm giật mình, ngước mặt lên, có hạt gạo còn dính trên khóe miệng: “Khi nào ạ?”
“Khoảng 3-4 năm trước,” Lâm Lạc Tang thay con gái quệt hạt cơm xuống rồi nói, “Hôm đó sinh nhật mẹ, hai bọn con chơi chung với nhau một buổi chiều, thật sự không nhớ rõ sao?”
Vừa nói đến sinh nhật mẹ, bé Bố Lôi lập tức nhớ ra, liếm khóe môi chưa đã thèm nói: “Con nhớ rõ! Ngày đó con ăn hai cái đùi gà và năm cái cơm bát bửu bơ chảy ở giữa, ăn rất ngon!”
“……”
“Anh trai thì sao?”
Bé Bố Lôi ngượng ngùng giơ chén mỉm cười.
“Chỉ nhớ rõ ăn, không nhớ rõ anh trai.”
“Tiếc thế,” Kỷ Ninh bên cạnh nói, “Khi đó bọn dì thấy tụi con chơi vui, còn nói phải xác định thông gia từ bé cho bọn con.”
Người bé Bố Lôi run lên, lập tức buông đũa: “…… Con không muốn!”
Lâm Lạc Tang chi đầu: “Hở? Vì sao không muốn?”
“Lúc anh cõng con chân cũng đang run lên,” bé Bố Lôi đáp đâu ra đấy, “Con không muốn kết hôn với một người không thể cõng con.”
Kỷ Đường Uyên: “Anh……”
Cậu vốn định nói vấn đề về trọng lượng nhưng lại sợ bị chém, vì thế đành ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng chưa nói gì cả.
Bé Bố Lôi lại không bỏ qua cho cậu, thúc giục hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Vô số câu nói văng vẳng giữa môi và răng, sau một lúc suy tư, Kỷ Đường Uyên nói: “Sau này anh sẽ nỗ lực tập thể dục.”
Bé Bố Lôi nhẹ nhàng “à” một tiếng, thay đổi một cái muỗng lớn múc hai muỗng canh trứng, sau khi khuấy xong mới thoáng rụt cổ, nghiêm túc nói:
”Vậy em sẽ suy nghĩ thêm một chút nữa.”
Vốn dĩ chuyện làm mối thông gia từ bé cũng chỉ là trêu chọc bọn họ, không ngờ hai đứa trẻ suy xét nghiêm túc đến như vậy, mọi người xung quanh bàn không nhịn được cười, sóng bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu phất cờ hò reo “Chị ra lệnh cho bọn em lập tức kết hôn tại chỗ”.
Sau khi ăn xong bữa ăn chính, Lâm Lạc Tang đứng dậy đi cắt bánh bông lan.
Cắt vừa phải, mỗi người một miếng.
Bánh bông lan mềm xốp hơn và ngon hơn sau khi được tẩm mứt, bé Bố Lôi thậm chí cũng chẳng cần nĩa, trực tiếp cầm lấy nhét vào trong miệng, cảm giác bản thân còn chưa ăn được mấy miếng thì trên tay đã trống trơn.
Cô bé buồn bã mất mát nhìn lòng bàn tay mình một lát, rồi sau đó, chuyển ánh mắt của mình sang cả miếng bánh hoàn chỉnh bên cạnh.
Kỷ Đường Uyên còn đang nhai kỹ nuốt chậm ăn xiên nướng, bản thân tất nhiên còn chưa chạm đến miếng bánh, giờ phút này phát hiện ra ánh mắt khát vọng của bé Bố Lôi nên lễ độ hỏi cô: “Em muốn ăn không?”
Ánh mắt của bé Bố Lôi càng thêm trừng trừng: “Anh không muốn ăn sao?”
“Anh ăn no, em để lại cho anh một miếng nhỏ là được.”
Có thể ăn thêm một miếng bánh bông lan nữa, trong lòng bé Bố Lôi bắt đầu đốt pháo hoa.

Cô bé thỏa mãn nhìn về phía miếng bánh bông lan kia, nghĩ xem nên giữ lại cho anh phần nào.
Rơi vào trong mắt Kỷ Đường Uyên, còn tưởng rằng cô đang do dự và lo lắng cái gì, cậu suy nghĩ, chuyển miếng bánh kia đến trước mặt cô bé, xích lại gần nói.
“Đừng giảm béo, em đều không béo một chút nào.”
Sóng bình luận của nhóm dì đang thỏa mãn một tăng…
【 Thành tựu 6 tuổi của bé Bố Lôi: Xuất bản cuốn sách khóa học cấp tốc 《 Dạy dỗ trai thẳng: Trong một ngày, từ 0 điểm đến max điểm 》】
*
Chẳng bao lâu, chuyến du lịch kéo dài hai tuần trong chương trình truyền hình thực tế sắp kết thúc, trạm cuối cùng của chuyến đi là tại đại học Harvard nước Mỹ.
Ê-kíp chương trình không chỉ có ý định dẫn nhóm bánh bao đi ra ngoài chơi mà còn có một ý nghĩa nho nhỏ để các bé xác lập lý tưởng trong cuộc sống.
Quả nhiên, sau khi dạo chơi trong trường đại học hàng đầu thế giới này, bọn nhỏ cũng nói ra rất nhiều lời nói hùng hồn.
Sau khi ra khỏi Đại học Harvard, Lâm Lạc Tang cũng nghĩ đến rất nhiều chuyện xảy ra ở đại học của mình, vừa đi vừa chia sẻ với Kỷ Ninh, hai người đàn ông ở phía sau đi theo nghe.

Cô cũng không biết là ngay khi cô thả lỏng cảnh giác, bé Pudding đã chạy vào một quán ăn vặt, bản thân dùng tiếng Anh chọn hai bánh mì kẹp tôm hùm.
Nhân viên cửa hàng hỏi cậu dùng cái gì để thanh toán, bạn nhỏ Bùi Tinh Hà chớp mắt, nói một cách chân thành rằng đợi lát nữa mẹ sẽ đến đưa tiền.
Nhân viên cửa hàng vừa thấy đứa nhỏ đẹp trai như vậy, nói vậy cũng không có khả năng ăn cơm chùa, hơn nữa có camera đang đi theo quay nên không nghi ngờ gì, nhanh chóng đựng cho cậu bé hai ổ bánh mì kẹp tôm hình size lớn.
Bùi Tinh Hà còn chưa kịp nhận thì lập tức bị chị gái lập tức vỗ lên trán.
Người quay phim nhảy dựng trong lòng, còn tưởng rằng bé Bố Lôi sẽ giáo dục cậu “Ê-kíp chương trình không cho chúng ta tiền sao em có thể tiêu xài lung tung”, ai ngờ giây tiếp theo, nghe thấy giọng giận không thể át của Bố Lôi: “Sao em lại có thể không mua cho chị?!”
Người quay phim: “……”
Xem ra là anh ấy suy nghĩ nhiều rồi.
Cứ như vậy, bốn bạn nhỏ trả trước bốn bánh mì kẹp tôm hùm, ngồi thành hàng trên ghế ở cửa, vừa ăn vừa chờ phụ huynh.
Lâm Lạc Tang mới vừa đi đến ven đường đã nghe được giọng con gái: “Mẹ!”
Còn mang theo chút nhảy nhót.
Cô đi qua đó, còn chưa kịp hỏi kỹ đã nghe được giọng thỏa mãn của bé Bố Lôi: “Bánh mì kẹp tôm hùm này ăn ngon lắm mẹ, mẹ có muốn ăn một chút không mẹ?”
Lâm Lạc Tang cắn một miếng, bỗng nhiên phản ứng lại cái gì: “Đạo diễn cho các con tiền sao?”
Bé Bố Lôi nhìn về phía cô, ngây thơ hồn nhiên: “Không có ạ.”
“Vậy sao bọn con mua?”
“Lúc chúng con đi ra ngoài mua đồ ……” Bạn nhỏ bùi Tinh Hà nói có sách mách có chứng phân tích, “Không phải đều là mẹ đưa tiền sao? Hoặc là ba?”
Lâm Lạc Tang ngăn lại: “Ngày thường thì không sao, nhưng bây giờ đang quay chương trình, ê-kíp chương trình đã lấy hết tiền của chúng ta rồi, mẹ không có tiền, sao đưa đây?”
Trời giáng xuống tin dữ.
Bạn Pudding hóa đá ngay tại chỗ, mặc dù bé Bố Lôi cũng hơi khiếp sợ nhưng vẫn không buông tha cho việc theo đuổi đồ ăn, vừa nói “vậy làm sao bây giờ” vừa tiếp tục gặm một mồm to.
Lâm Lạc Tang dựa nửa người vào cạnh bàn, bản thân tạm thời còn chưa muốn ra ngoài, muốn nhìn bọn họ sẽ giải quyết như thế nào: “Vậy bọn con định làm sao đây? Cũng không thể không trả tiền chứ?”
Mấy đứa trẻ sôi nổi rơi vào suy tư, bé Bố Lôi lấp đầy bụng xong thì suy nghĩ nhanh nhẹn, nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế: “Nhìn con!”
Cô bé chạy hai ba bước vào tiệm, kê một chiếc ghế dựa vào quầy và nói gì đó với nhân viên bán hàng, vậy mà thực sự giống như một nhà đàm phán nhỏ.
Khán giả đồng thời bị chấn động:
【 Ông trời ơi, bé Bố Lôi lại có thể dùng tiếng Anh giao lưu với người bản địa sao? 】
【 Đương nhiên, cũng không nhìn xem là con gái của ai.


【 Khí chất của cục cưng rất hào phóng ha! 】
Cứ như vậy, năm phút sau, bé Bố Lôi túm một cái túi lớn đi ra, chạy tới trước mặt Lâm Lạc Tang.
“Mẹ, con làm xong rồi!”
Lâm Lạc Tang còn tưởng rằng cô bé dùng năng lực của bản thân đạt được miễn phí, nguyện nghe kỹ càng: “Vậy sao, giải quyết như thế nào?”
“Con nói mẹ con là sao lớn, hát một bài hát cho bọn họ gán nợ,” đôi mắt bé Bố Lôi tỏa sáng, “Bọn họ đồng ý rồi!!!”
“……”
Lâm Lạc Tang – một buổi biểu diễn thương mại vài triệu:???
Tiếng cười đảo ngược thình lình xảy ra này một lần nữa khiến phòng phát sóng trực tiếp trở nên hỗn loạn:
【 Pudding dùng tiền của mẹ để tán tỉnh em gái, Bố Lôi dùng tài nghệ của mẹ để thế chấp tiền.

Ok không cần giám định, hai đứa nhất định là chị em ruột.


【 Lộ Lộ của chúng ta còn tưởng rằng mình chiếm hời lớn, xem dáng vẻ kiêu ngạo này, tui cười cứ như biến thành ngỗng hahaha】
Nhưng mặc kệ sóng bình luận đứng ngoài cuộc cười vui vẻ bao nhiêu, nên đối mặt sớm hay muộn cũng phải đối mặt, Lâm Lạc Tang không thể trốn đi đâu được nên nhận cây ghi-ta do bé Bố Lôi đưa cho, ngồi trên ghế thử hai nốt.
Có lẽ là lâu lắm không ai đàn, nhiều giai điệu của cây đàn ghi-ta này đều không chính xác, Lâm Lạc Tang vặn các nút điều chỉnh và bắt đầu chỉnh âm, mái tóc dài ngẫu nhiên buông xuống, Bùi Hàn Chu bèn dùng bàn tay thay cô túm chặt lại, phòng ngừa tóc cản trở tầm nhìn của cô.
Trong lúc cô đang chỉnh thì một fan bất ngờ nhận ra cách đó không xa, sau một lúc kích động dùng tay làm thành loa ở bên môi, lớn tiếng gào rống với chủ quán: “Cây đàn ghi-ta Lâm Lạc Tang từng chỉnh âm!! Các người kiếm lời rồi!!!”
Cô không biết liệu cây đàn mà cô chỉnh có kiếm được tiền hay không, nhưng nửa câu sau fan hâm mộ nói đúng: chủ quán thật sự kiếm lời.
Cô chọn một bài hát tiếng Anh và lặng lẽ ngồi đó vừa đàn vừa hát.

Bùi Hàn Chu còn đứng ở phía sau cô, bọn trẻ thì ngồi bên cạnh cô, cho dù trang bị không chuyên nghiệp nhưng năng lực nghiệp vụ xuất sắc của cô chẳng phân biệt biên giới, nhanh chóng hấp dẫn một số quần chúng vây xem lớn, còn có rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp hình.

Có người sinh ra đã thích hợp với sân khấu, cho dù sân khấu đơn giản chỉ ở bên đường, cho dù tiếng microphone lúc lớn lúc nhỏ, cho dù không có ánh đèn sân khấu chiếu sáng nhưng cô chỉ cần ngồi ở chỗ kia, vừa cất tiếng hát đã khiến cho người ta không thể dời mắt.
Thậm chí có người vì nghe cô ca hát đã chạy tới xếp hàng trong tiệm.

Sau khi hát xong một bài thật dài, quán bánh mì kẹp tôm hùm cũng đông nghịt người.
Lúc cô kết thúc đứng dậy, những tràng pháo tay vang lên từ đường phố lớn.
Bé Bố Lôi hâm mộ nhìn về phía Lâm Lạc Tang, sau một lúc lâu ấp ủ mới hỏi thật cẩn thận: “Mẹ còn có thể hát nữa không?”
Cô bé yếu ớt vươn một ngón tay ra, nói ra lời cực kỳ không thích hợp với hành vi…
“Con còn muốn ăn hai cái.”
“……”
*
Sau khi kết thúc chương trình tạp kỹ, bé Bố Lôi “bán mẹ cầu ăn” và bé Pudding “ thiên tài tán gái” một lần là nổi tiếng, số clip ăn khách ở đài B lên tới gần 5 triệu.
Hai đứa trẻ lớn lên từng chút một dưới cái nhìn chăm sóc của fan ba mẹ.
Lúc bé Bố Lôi bảy tuổi, có một trang web video đã tạo chương trình tạp kỹ hàng ngày cho họ, không cần ghi hình bôn ba khắp nơi, địa điểm ghi hình ở nhà.

Mỗi cuối tuần đều phát sóng trực tiếp một chút tình hình gần đây của bọn trẻ cho nhóm ba mẹ.
Nói đến cũng kỳ quái, sau khi bé Bố Lôi qua 6 tuổi thì bắt đầu trổ mã, càng cao càng có bóng dáng của Lâm Lạc Tang, eo thon chân dài làn da trắng, đặc biệt là mái tóc dài như rong biển, luôn có người kêu cô bé đi diễn nàng tiên cá khi còn bé.
Livestream hằng ngày cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chính là Lâm Lạc Tang và Bùi Hàn Chu dạy con làm bài tập hoặc là học nhạc cụ, ngẫu nhiên Ma Đoàn và Ma Cầu còn sẽ xuất hiện một chút.
Nhưng cho dù hằng ngày đơn giản như thế, cũng bởi vì hai đứa trẻ vui đùa mà có những tràng cười sảng khoái, hơn nữa Lâm Lạc Tang và Bùi Hàn Chu thỉnh thoảng rất có cảm giác tương tác CP, toàn bộ chương trình không thiếu một bùng nổ nhỏ nào, mới mẻ độc đáo và dịu dàng, chiếu lên đặc biệt tốt, rất nhiều người đều đang xem.
Vào thứ bảy, Lâm Lạc Tang đang kiểm tra bé Bố Lôi đọc thơ, có lẽ là tối hôm qua bận xem bộ phim mới của Kỷ Thời Diễn nên bé Bố Lôi chỉ đọc ra hai câu trước, câu sau nghĩ như thế nào cũng chưa nhớ được.
Lâm Lạc Tang thấy ánh mắt mơ hồ của con bé, lúc này mới bất đắc dĩ ật từng trang sách: “Nhất niên hảo cảnh quân tu ký, Tối thị tranh hoàng quất lục thì..” (*)
(*) Thuộc bài thơ Tặng Lưu Cảnh Văn của Tô Thức (Tô Đông Pha)
Hà tận dĩ vô kình vũ cái,
Cúc tàn do hữu ngạo sương chi,
Nhất niên hảo cảnh quân tu ký,
Tối thị tranh hoàng quất lục thì.
Dịch nghĩa
Sen hết đã không còn lộng che mưa,
Cúc tàn vẫn còn trơ nhành ngạo trong sương.
Cảnh đẹp trong một năm xin anh hãy nhớ,
(Đẹp) nhất là khi cam vàng và quất xanh.
Bài này còn có nơi chép tên là Đông cảnh 冬景.

Lưu Cảnh Văn tự Quý Tôn 季孫, người Trường Phù, Khai Phong (nay là Khai Phong, Hà Nam), từng làm tửu giám Nhiêu Châu.

Khi Vương An Thạch làm đề hình Giang Đông tra xét về việc rượu, ở bình phong sảnh đường thấy Lưu Cảnh Văn đề một bài thơ, ông rất khen ngợi, đề bạt Lưu làm nhiếp học sự.

Tô Thức từng khen là “khảng khái kỳ sĩ”, cũng tiến cử ông làm quan, thường so ông với Khổng Dung đời Tam Quốc.

(nguồn: thivien.net)
“Ngay cả mẹ cũng nhớ rõ, mười bốn chữ này rất khó sao?”
Thấy bé Bố Lôi không nói lời nào, Lâm Lạc Tang cảm thấy là thời điểm lên dây cót cho cô bé.
“Ba con vào tuổi này, ngay cả《 Tiêu dao du 》 cũng có thể đọc làu làu.”
Bé Bố Lôi mất tự nhiên cuộn góc áo, Lâm Lạc Tang đang muốn tiếp tục, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa.
Anh dựa nửa người vào khung cửa cầm ly cà phê trong tay, thản nhiên tự mình làm sáng tỏ “Vậy cũng không có.”
“……”
“Anh có thể đừng ảnh hưởng đến việc nuôi dạy con của em hay không!” Cô đẩy chướng ngại vật này ra ngoài cửa, “Em nói anh có thì anh có.”
Bùi Hàn Chu làm chướng ngại vật phát huy cũng rất ổn định, lại thí dụ như cuối tuần đó cậu nhóc Bùi Tinh Hà làm sai chuyện gì đó, cụ thể là cái gì Lâm Lạc Tang không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ bản thân thực sự hơi tức giận, lấy cây thước ra và quyết định để con trai mình nhớ lâu.
“Đưa tay ra.” Nói xong, cô muốn xem giác ngộ của Bùi Tinh Hà, “Con cảm thấy nên đánh mấy cái?”
Bạn nhỏ Bùi mím môi, đang suy nghĩ về những con số thì ông ba đằng sau lại lên tiếng…
“Anh cảm thấy có thể không đánh.”
Lâm Lạc Tang quay đầu lại:???
Sóng bình luận mỗi ngày cũng đều là niềm vui:
【 A ha ha ha ha cười chết tui, Boss Tại Chu, online bảo vệ nhóc con.


【 Tổng giám đốc Bùi thật sự quá cưng con, Tang Tang quả thật phải nghiêm khắc lắm mới có thể bắt ngược anh trở lại.


【 Mười năm trước có chết mị cũng không ngờ được Bùi Hàn Chu làm ba sẽ như thế này, xem ra thật sự là Lâm Lạc Tang thay đổi anh ấy.


Mấy tuần sau, bé Bố Lôi và bé Pudding có được cơ hội thả lỏng do được hạng nhất kỳ thi cuối kỳ.
Bạn nhỏ Bùi phát sóng trực tiếp chơi người máy bên cạnh, mà bé Bố Lôi lảm nhảm lựa chọn giao lưu với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.
Người dì đối diện được rút trúng cười hỏi cô bé: “Trong nhà có phải thường xuyên có rất nhiều khách tới thăm các con không? Con ấn tượng sâu nhất chính là ai?”
Bé Bố Lôi suy nghĩ một hồi: “Ấn tượng sâu nhất của con là chị Hi Mộ, chị ấy đính thật nhiều khuyên tai, con cảm thấy rất đặc biệt.”
“Vì sao đặc biệt?”
“Bởi vì không phải ai cũng có thể đính nhiều khuyên tai như vậy, tóc ngắn mới có thể,” bé Bố Lôi nói xong lại bắt đầu nêu ví dụ, “Ví dụ như tóc mẹ con dài như vậy, thường xuyên sẽ có rất nhiều phiền não, hơn nữa mẹ cũng chỉ có một cái khuyên tai……”
Khán giả kịp thời bắt lấy trọng điểm: “Phiền não, phiền não cái gì?”
“Dạ……”
Bé Bố Lôi đắn đo một hồi, lúc này mới nói: “Có đôi khi buổi tối con tỉnh đi ra ngoài uống nước thì sẽ nghe được mẹ oán giận nói……”
Bé Bố Lôi chớp mắt, ngay cả tạm dừng trong giọng nói cũng bắt chước giống như đúc…
“Bùi Hàn Chu, anh đè lên tóc em.”
“……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN