Yêu Người Không Phải Chồng
Phần 1
Rất lâu rồi tôi không quay lại Hà Nội, thời tiết tháng hai ở đây vẫn lạnh cắt da cắt thịt, dường như cũng không khác giá buốt trên đất Mỹ là mấy. Thế nhưng không khí ở quê hương trong lòng tôi xưa nay vẫn luôn không có phương trời nào có thể so sánh được, về Việt Nam vẫn thấy bồi hồi nhiều hơn, xúc động nhiều hơn, và đặc biệt, khiến tôi nhớ đến những chuyện đã qua nhiều hơn.
Đã bốn năm rồi, kỷ niệm cũng trôi qua lâu lắm rồi…
Về Việt Nam được hai ngày thì chồng tôi bảo có một người bạn cũ mời chúng tôi đi ăn cơm, ban đầu tôi không muốn đi nhưng nghĩ dù sao bây giờ cũng đã chuyển hẳn về đây ở, giao lưu gặp gỡ để kết giao thêm bạn bè cũng tốt, thế là cuối cùng vẫn quyết định cùng chồng đến đó.
Chúng tôi tới một khách sạn gần như là lớn nhất ở quận Hai Bà Trưng, gọi một bàn ăn đầy ắp ra, ăn uống chúc tụng linh đình. Anh Hải bạn chồng tôi cứ nâng hết ly này đến ly khác, khoác vai chồng tôi bảo:
– Ngân nhé, sướng nhất em đấy. Việt Kiều đi bốn năm về nước mà vẫn trẻ đẹp thế này thì bảo sao Dương đại gia cứ mê mệt mãi thôi.
– Việt kiều thì thôi không nhận, đại gia cũng không nhận, nhưng trẻ đẹp thì em nhận luôn nhé. Em biết anh trêu em nhưng em vẫn giả vờ tin đấy.
– Trêu gì mà trêu, thật mà. Bọn anh ai chẳng biết thằng Dương nó theo đuổi em từ hồi cấp ba. Anh kể cho em nghe, trước lúc nó chưa cưới em ấy, lần nào nó buồn vì chuyện của em là lại lôi anh đi uống rượu đến say bò ra mới chịu tha cho anh. Giờ toại nguyện rồi nhé, theo đuổi bao nhiêu năm cuối cùng cũng lấy được người đẹp, Dương nhờ?
Chồng tôi uống nhiều nên cũng ngà ngà rồi, nhắc đến chuyện cũ, Dương có vẻ không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt, anh chỉ nói:
– Mày chẳng thế à? Vợ đẹp, con khôn, tiền tiêu như rác.
– Tao làm sao mà bằng mày được.
– Gì mà bằng với chẳng không bằng. Giờ tao về rồi, thỉnh thoảng đi đâu chơi nhớ gọi tao đấy.
– Yên tâm, yên tâm. Ngồi xuống uống đi, anh em mình uống từ từ chờ ông anh tao tý. Bảo đến mà mãi vẫn chưa thấy đâu.
– Anh nào thế? Tao có quen không?
– Không, tao mới quen ông này từ sau khi mày đi Mỹ thôi. Ông ấy là chủ khách sạn này này. Tính được lắm, chơi với ông ấy thoải mái phết đấy. Tý đến mày với ông ấy làm quen đi, biết đâu sau lại nhập hội.
Anh Hải vừa nói xong thì bên ngoài có tiếng người gõ cửa, tôi cũng quen với mấy kiểu tiệc tùng xã giao này rồi nên không để ý lắm, cứ nghĩ là bạn mới đến thế thôi. Nhưng mà hình như ông trời rất biết cách trêu người thì phải, cuối cùng người bước vào phòng không phải ai xa lạ mà lại là một người mà tôi không thể ngờ được nhất.
Một người với tôi bốn năm trước đã từng là cố nhân…
Giọng nói quen thuộc của anh vang lên ngoài cửa:
– Chờ lâu chưa? Bận quá, giờ mới xong việc đây.
Nghe âm thanh này, sắc mặt tôi trong thoáng chốc cứng ngắc, vô thức ngẩng đầu lên nhìn như một thói quen. Khi đó, ánh mắt của anh cũng vô tình lướt qua tôi rồi chợt sững lại, anh chỉ lạnh lùng nhìn tôi đúng hai giây rồi quay đi.
Tôi vội vàng cụp mắt, liếc sang nhìn chồng cũng thấy vẻ mặt Dương bỗng nhiên lạnh xuống. Anh Hải vẫn niềm nở như không hề biết gì, đứng dậy bắt tay như gặp được khách quý:
– Gớm, ông chủ bận quá cơ. Hẹn gặp mà như hẹn tổng thống ấy. Lại đây ngồi uống với anh em mấy chén đi, mấy khi mới có dịp vợ chồng bạn em từ Mỹ về. Khách sạn chỗ anh VIP nhất ở đây nên em mới dẫn đến chiêm ngưỡng đấy.
– VIP gì. Mọi người đến là quý rồi. Đây là bạn chú à?
– Vâng, giới thiệu với anh, đây là Dương, bạn học cấp ba cùng em. Giờ nó đang làm xuất nhập khẩu, vừa về Việt Nam định mở công ty may mặc xuất khẩu đấy. Còn đây là vợ của Dương, em Ngân. Hai vợ chồng nó trước cũng ở Hà Nội mà sang Mỹ mấy năm rồi, vừa về nước hôm kia.
Tôi không nghĩ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, giữa ba người chúng tôi còn có thể chào hỏi nhau chứ đừng nói sẽ ngồi chung một mâm cơm. Thế mà cuối cùng, người đàn ông kia lại im lặng suy nghĩ một lát, lúc sau lịch sự đưa tay về phía chồng tôi, gật đầu:
– Chào, tôi là bạn của Hải.
Chồng tôi cũng chần chừ một lúc rồi mới giơ tay lên bắt tay Vỹ, tôi để ý thấy hai người họ không phải là bắt tay mà là siết tay nhau mới đúng, gân trên mu bàn tay hằn lên rõ ràng. Hai người họ như thế mà anh Hải đứng bên cạnh còn cười cười:
– Nãy kể với Dương cả Ngân rồi đấy, đây là ông chủ khách sạn này này, tên Vỹ nhé.
Chồng tôi cũng gật đầu:
– Ừ, chào.
– Nào nào, ngồi xuống rót rượu đi. Chờ mãi. Đứng bắt tay nhau thế mỏi bây giờ, cứ ngồi đây vào ba ra bảy, hết bảy chén là quen thân ngay ấy mà.
Nghe anh Hải nói thế, hai người họ mới chịu buông tay ra, tôi cũng mới thấy lòng mình nhẹ đi một ít. Có người lạ ở đây nên chúng tôi không thể tỏ ra như trước đây đã từng quen biết được, cả tôi, chồng và Vỹ đều giả vờ như là những người lần đầu gặp nhau, không ai đả động gì đến đối phương mà hầu như chỉ toàn anh Hải nói chuyện.
Anh Hải bảo với vợ chồng tôi:
– Dương với cả Ngân có thời gian thì thỉnh thoảng đến đây chơi. Khách sạn này cái gì cũng có, dưới tầng hầm có cả Bar nữa. Tụ điểm ăn chơi giống Daiwoo ngày xưa ấy, mà ở đây ngon hơn nhiều.
– Ừ.
Một anh nữa hùa theo:
– Dương với Ngân biết sao ở đây đông thế không, mà hầu như chỉ toàn các em trẻ đẹp đến nhé. Tại vì ông chủ ở đây chưa vợ nên gái mới xếp hàng đến nườm nượp đấy. Đẹp trai mà không chịu lấy vợ, khác gì mỡ treo miệng mèo nhỉ? Chiến thuật câu khách của anh Vỹ cả đấy.
Mấy người trong phòng đùa xong lại phá lên cười, Vỹ cũng cười, anh cầm cốc rượu lên, bảo:
– Không lấy được vợ đấy chứ.
– Thôi anh mà không lấy được vợ chắc đàn ông trên đời này ế hết à. Có mà không nỡ vì một bông hoa mà bỏ cả rừng hoa thì có. Nói chung là anh Vỹ tính toán cả rồi, phải hưởng thụ hết gái đẹp trên đời rồi mới nghỉ cơ. Mà để nói về độ đẹp trai ở đây thì chỉ có anh Dương mới đọ được với anh Vỹ thôi nhé. Mỗi tội anh Dương thì lấy được người đẹp như em Ngân thì bỏ cuộc chơi giữa chừng là đúng rồi, chỉ có bọn em là chơi không được nghỉ không xong thôi.
Mặt tôi càng lúc càng nóng, mà chồng ở bên cạnh bình thường đã ít nói, giờ bị trêu thế lại càng không hé miệng nói câu gì.
Mọi người trong phòng cứ cười cười nói nói mà không ai phát hiện ra được thái độ khác lạ của cả ba chúng tôi, mãi sau, tự nhiên Vỹ nói:
– Mọi người đến đây thì là người nhà cả, cứ ăn uống thoải mái nhé. Tôi còn bận ít việc, đến chúc mọi mấy ly thôi. Giờ lại phải đi giải quyết nốt việc đây.
– Ơ, anh mới đến chưa được năm phút đã vội đi rồi. Mới uống có mấy chén mà?
– Trên phòng nghỉ của khách có việc, giờ phải qua đó xử lý. Mọi người cứ nói chuyện đi. Hôm sau có dịp đến đây, tôi mời cơm sau nhé.
– Thế thì uống thêm ly nữa hãy đi, chào cả mâm đi đã chứ. Mấy khi mới có dịp gặp ông chủ mà ông chủ bận quá.
– Bận mà, anh em thông cảm đi. Lần sau đến ngồi lâu hơn.
– Rồi rồi, biết làm ông chủ thì bận rồi. Nhưng mà cứ phải phạt ba chén mới cho ra khỏi phòng.
– Ok. Ba chén thì ba chén.
Uống xong thêm ba ly nữa, Vỹ đứng dậy đi ra ngoài, anh Hải nhìn theo bóng lưng anh cho đến khi khuất hẳn mới bảo với vợ chồng tôi:
– Ông này trước cũng có tiếng phết đấy, dân xã hội. Giờ có cái khách sạn to nên việc nhiều lắm. Sắp xếp đến uống với anh em mình vài chén là quý rồi. Thôi kệ ông ấy, mấy anh em mình uống đi.
– Ừ.
Hôm đó, chồng tôi uống rất nhiều nên khi đến nhà đã say lắm rồi. Tôi vật vã mãi mới dìu được anh nằm xuống giường, định về phòng đi ngủ luôn nhưng không hiểu sao khi nhìn chồng nằm co ro một mình trên chiếc giường vừa to vừa rộng kia, tôi lại mủi lòng, cuối cùng đành quay lại nới lỏng cổ áo cho anh dễ ngủ.
Tôi mới cởi được đến cúc áo thứ ba thì đột nhiên anh bắt lấy tay tôi, không mở mắt ra, chỉ lạnh nhạt nói:
– Không thích thì đừng làm.
– Uống rượu say mà ăn mặc thế này dễ bị toát mồ hôi, xong nó ngấm ngược lại thì cảm lạnh.
– Cô tốt bụng thế từ bao giờ đấy?
Tôi giằng tay về, lồm cồm đứng dậy rồi đáp:
– Tôi không hơi đâu mà tốt bụng với anh. Tôi sợ anh cảm chết thì bố tôi không có tiền chạy máy thở, công ty không có ai quản lý. À quên, tôi còn sợ mang tiếng góa chồng nữa.
– Không phải cô lúc nào cũng muốn li dị à? Góa chồng thì tự do quá còn gì, góa chồng càng dễ quay lại với người yêu cũ.
Nhắc đến ba chữ “người yêu cũ”, lồng ngực tôi bỗng nhiên lại thấy nhâm nhẩm đau. Lẽ ra tôi và Vỹ không chia tay, tôi cũng không phải nhắm mắt đưa chân kết hôn với một người mà mình không yêu. Nhưng mà duyên phận là thế, số kiếp là thế, quá nhiều chuyện xảy ra buộc tôi phải lấy Dương, để rồi bây giờ vợ chồng tôi sống chung một nhà mà như kẻ thù thế này.
Trước đây, tôi không ghét chồng nhưng anh là người gián tiếp khiến tôi trở nên như vậy, thế nên bao nhiêu bực dọc, hận thù trong lòng tôi bốn năm qua đều trút hết lên anh.
– Không. Tôi muốn tự do nhưng tôi không muốn góa chồng. Tôi muốn anh chứng kiến tôi tự do, anh phải nhìn tôi muốn yêu ai thì yêu, muốn lấy ai thì lấy. Hiểu không? Thế nên anh đừng chết vội làm gì.
– Cô đừng có mơ.
– Tôi mơ á? Tôi không mơ đâu. Tôi chịu bốn năm rồi, có chịu thêm mười năm nữa thì tôi vẫn li dị với anh thôi. Anh chờ đấy, kiểu gì tôi cũng li dị với anh thôi.
Chồng tôi đột ngột bật dậy, hai mắt đỏ ngầu, Dương tóm lấy cổ tay tôi rồi ấn mạnh xuống giường, lồng lên như một con thú bị thương. Anh gào rất to:
– Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ.
– Buông tôi ra. Đồ thần kinh. Kiểu gì tôi cũng li dị anh. Buông tôi ra.
Người chồng tôi nồng nặc mùi rượu, lúc nãy ngồi kế bên tôi cũng thấy rõ ràng cả buổi Dương chỉ uống rượu chứ không hề đụng đũa gắp món gì. Anh có vẻ say lắm rồi, nhưng sức lực của người say vẫn hơn sức lực của một con đàn bà như tôi, Dương dùng chân đè chặt người tôi, tay giữ chặt lấy hai tay tôi kéo qua đỉnh đầu.
Anh hôn tôi thô lỗ và điên cuồng, tôi chống cự thế nào cũng không được, chỉ có thể kêu lên câu được câu mất:
– Bỏ tôi ra, tránh ra tôi ra. Buông tôi ra.
– …
– Đồ điên này này, bỏ ra. Bỏ ra.
Nếu nói bốn năm nay kết hôn, chúng tôi chưa bao giờ ngủ chung một giường, cũng chưa từng quan hệ nổi một lần, chắc sẽ không có ai tin. Nhưng đối với vợ chồng tôi, đó lại là sự thật.
Tôi ôm một bụng ấm ức và hận thù nên cự tuyệt đến cùng, không cho chồng đụng vào người, mà Dương thì cũng chẳng có hứng thú ép buộc tôi. Thế nhưng đêm nay sau khi gặp lại Vỹ, có lẽ mọi thứ đã khác rồi. Chồng tôi say, nhưng trong cơn say ấy còn có cả ghen tuông tột cùng, và bản tính muốn sở hữu thứ người khác không có được trỗi dậy.
Từng lớp vải trên người tôi rách tơi tả dưới bàn tay chồng, anh xé đến khi không còn một thứ nào có thể xé nữa thì khắp người tôi đã dày đặc những dấu hôn xanh đỏ của anh. Trước lúc Dương kéo hai chân tôi ra thì tôi đột nhiên cắn mạnh đầu lưỡi của anh, một dòng máu ấm mặn mặn ngay lập tức chảy tràn vào trong khoang miệng tôi.
Có lẽ bị đau và bất ngờ nên chồng tôi bỗng dưng khựng lại, vội vàng ngẩng lên nhìn tôi không nói nên lời.
Tôi lạnh lùng giơ tay giáng cho anh một cái tát xây xẩm mặt mày, sau đó cầm mặt dây chuyền hình thánh giá trên cổ, dí mạnh đầu kim loại sắc nhọn vào đúng động mạch cổ mình, gào lên:
– Một là anh buông tôi ra, hai là ngày mai người góa không phải là tôi đâu. Người góa vợ là anh đấy.
Trong bóng tối, đôi mắt đen của chồng tôi mỗi lúc một lạnh xuống, lạnh đến mức tôi cũng phải thấy chột dạ. Dương im lặng một lúc rồi đột nhiên phá lên cười:
– Mấy năm rồi, không nghĩ được trò khác à? Lần nào cũng dọa tự tử không thấy chán à?
– Sống với anh mấy năm nay, anh thấy tôi giống người sống không? Tôi không khác gì người chết rồi, anh không thấy à?
– Cô chết thì sao? Cô bán thân cô để gia đình cô được sống cơ mà, sao giờ lại đòi chết thế? Không cần tiền cho bố cô chạy máy thở nhân tạo nữa à? Không cần tiền cho em cô học tiếp thạc sĩ nữa à? Không cần công ty của gia đình cô nữa à?
– Chết là hết. Chết rồi thì chẳng còn phải sống vì ai cả. Tôi cần tiền, nhưng đừng đụng vào tôi. Anh muốn tôi ở nhà làm con chó của anh cũng được, hầu anh thế nào cũng được, nhưng đừng đụng vào tôi. Tôi chết đi thì anh phí tiền mấy năm nay nuôi nhà tôi đấy. Nếu không muốn mất cả chì lẫn chài thì buông ra.
Tôi nghe tiếng chồng tôi hít mạnh vào một hơi, giống như đang cực lực đè thứ gì xuống, lúc sau đột nhiên Dương ngồi thẳng dậy, nhìn tôi cười nhạt:
– Chung quy lại, cũng chỉ vì muốn giữ thân cho người yêu cũ.
– Không phải việc của anh.
– Cô là vợ tôi, cô nói cho tôi nghe, thế nào mới là việc của tôi? Việc gì mới là việc của tôi?
– Tôi là vợ anh? Anh nhớ lại xem tại sao tôi lại là vợ anh? Anh không ép nhà tôi, không ép bố tôi đến mức sống dở chết dở thế này thì tôi có làm vợ anh không? Đời tôi nặng nghiệp nên tôi mới dính phải anh, anh là nghiệp đấy anh hiểu chưa? Còn lâu tôi mới muốn làm vợ anh, tôi thù anh còn không hết, còn lâu tôi mới muốn cưới anh, nghe rõ chưa?
– Cô thù tôi thoải mái. Nhưng cô cũng nhớ kỹ một chuyện, cô có chết thì cô cũng đừng mơ li dị được với tôi. Đừng có mơ.
Anh ta rống to lên như một con thú bị thương, sau đó hầm hầm đứng dậy nhặt quần áo rồi bỏ ra ngoài. Cửa phòng ngủ đóng lại “rầm” một tiếng, tiếp theo lại vang lên âm thanh lách cách của ba lớp khóa.
Tôi biết chồng lại nhốt mình rồi nhưng lúc đó thật sự không còn tý sức lực nào để kêu gào hay phá cửa, đêm nay tôi mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ một giấc thật bình yên thôi.
Tôi loạng choạng bò dậy, vào phòng tắm soi gương thấy trên người chi chít dấu hôn của Dương, dội nước kỳ cọ thế nào cũng không sạch được. Tôi vẫn nhớ đêm tân hôn của tôi bốn năm trước, chồng tôi cũng uống rượu say như thế này, tôi sợ Dương đòi quan hệ nên chuẩn bị sẵn cả dao lẫn thuốc diệt cỏ, ngồi ở lan can cửa sổ tầng ba, chờ anh vào rồi nói:
– Tôi nói cho anh biết, tôi đồng ý lấy anh nhưng anh đừng đụng vào người tôi. Anh mà đụng vào người tôi, tôi chết cho anh xem.
Chồng tôi không đáp lời, chỉ cười nhạt:
– Vào ngủ đi.
– Ngủ riêng phòng. Anh đi đâu ngủ thì ngủ. Hoặc anh ngủ ở đây, tôi đi phòng khác.
– Em sợ tôi đụng vào em thế sao còn đồng ý lấy tôi?
– Anh tự hỏi lại anh xem anh làm gì mà tôi phải lấy anh.
– À…
– Tôi nhắc lại lần nữa, đừng đụng vào tôi. Gì tôi cũng dám làm đấy.
– Vào ngủ đi. Tôi không đụng vào em đâu mà lo.
Bốn năm rồi, hôm nay suýt nữa thì lời hứa đêm tân hôn của anh ta bị phá vỡ. Cuối cùng thì tôi sai vì đã quá tin anh ta, hay là anh ta sai vì đã nói được mà không làm được?
Tôi thở dài, tắm rửa cả tiếng vẫn không hết được mấy vết kia nên đành đi ra ngoài, ngồi bệt dưới sàn, đầu tựa vào thành giường, đeo tai nghe rồi bật bài hát Until You của Shayner Ward nghe đi nghe lại, sau đó lại lặng lẽ rơi nước mắt.
Hình như rất lâu rồi tôi không khóc, kể từ lúc ở trên máy bay sang Mỹ, trên độ cao ba vạn thước Anh, tôi ngồi trong nhà vệ sinh tự cắn vào cánh tay khóc đến đứt gan đứt ruột một trận, cho đến bốn năm về sau tôi đã không còn khóc nữa. Thế mà hôm nay buồn cười thật, tự nhiên nằm không cũng khóc được.
Bốn năm rồi…Năm tháng quá dài…
Tôi tăng volume lên hết cỡ, những âm thanh “until you, until you” vang mãi, cho đến khi tôi thiếp đi, từng dòng, từng dòng kỷ niệm theo giấc mơ ùa về trong tâm trí tôi như ngày xưa.
Tôi mơ mình được quay lại nhiều năm trước, khi đó tôi mới chỉ là một con bé sinh viên hai mươi mấy tuổi, lần đầu tiên gặp người đàn ông ấy là lần tôi đứng ở bến xe bus đợi chuyến xe cuối cùng để về nhà.
Tôi mải nghịch điện thoại nên không để ý mình bị người đứng bên cạnh móc túi, đến tận khi phát hiện ra thì gã kia đã cầm ví của tôi bỏ chạy được một đoạn khá xa rồi. Khi ấy cả trạm chờ đông người nhưng tôi kêu lên “cướp, cướp” cũng chẳng có ai giúp, chỉ có mình tôi đuổi theo gã kia qua mấy con phố, chạy đến mức thở không ra hơi nữa mà vẫn không kịp, cuối cùng chỉ biết đứng gào:
– Thằng ăn trộm kia, mày có đứng lại không, tao nhớ mặt mày rồi, tao báo công an bắt chết cha mày. Trả ví tao đây.
Tất nhiên chẳng thằng ăn trộm nào ngu mà đứng lại cả, gã đó nhỏ con nhưng chạy nhanh còn hơn chuột, thoắt cái đã sắp mất tăm mất dạng, may sao lúc hắn chạy qua một người đàn ông đang đứng nghe điện thoại thì đột nhiên bị gài chân, ngã sấp mặt xuống đường.
Gã ăn trộm định vứt ví lại để thoát thân nhưng còn chưa kịp bò dậy đã bị giày cao cổ của anh kia đạp xuống, chẳng hiểu đạp kiểu gì mà hắn không nhúc nhích được, chỉ có thể khua tay loạn cả lên:
– Thả ra, trả ví đấy. Thả ra.
Tôi thấy thế càng gào to hơn:
– Ăn trộm còn đòi thả à? Anh ơi đừng thả nó, nó ăn trộm ví của em đấy. Bắt nó lên đồn công an đi. Thằng này chắc ăn trộm ở bến xe bus quen mùi rồi. Bắt chết cha nó đi.
Người đi đường lúc ấy mới túm tụm lại xem, có mấy anh nghe tôi bảo ăn trộm thì chẳng cần hỏi đến câu thứ hai đã xông lại đấm cho gã ăn trộm kia một trận nhừ tử. Tôi nhặt lại được ví, đếm tiền trong đó thấy không sót một đồng, không mất thứ gì nhưng đến khi định cảm ơn thì không thấy người đàn ông đã giúp tôi đâu nữa.
Sau này, tôi cứ nghĩ Hà Nội rộng thế, người quen với người quen đụng mặt còn khó chứ nói gì đến người dưng. Thế mà ông trời dường như chưa muốn kết thúc duyên phận của chúng tôi tại đó, vài tháng sau chúng tôi gặp lại nhau một lần nữa rồi dần dần cứ thế quen và yêu nhau.
Tôi thích đi nhà kính, anh sẽ dẫn tôi đi nhà kính, tôi muốn ăn kem giữa mùa đông lạnh giá, anh cũng sẽ tình nguyện dẫn tôi ra bờ hồ mua kem Thủy Tạ giữa tháng mười hai giá buốt, tôi nói muốn đi đạp vịt nửa đêm, anh cũng sẽ dẫn tôi trèo tường vào công viên để đạp vịt nửa đêm.
Mối tình đầu của tôi ngọt ngào và êm đềm như thế cho đến khi bố tôi biết chuyện. Tôi vẫn còn nhớ lúc ấy, bố tôi đã giáng cho tôi hai cái bạt tai nổ đom đóm mắt:
– Cái đồ ngu dốt nhà mày, mày hết trò để làm rồi à, hết người để yêu rồi à mà đi yêu thằng ất ơ đầu đường xó chợ thế hả?
– Anh ấy không phải thằng ất ơ đầu đường xó chợ, anh ấy có công việc tử tế. Bố đừng nói anh ấy như thế.
– Công việc tử tế là bảo kê cho mấy quán Karaoke với quán Bar phải không? Đấy là công việc tử tế của mày đấy à? Mày được ăn học đàng hoàng, nhà mày cũng không phải vô giáo dục gì, sao mày lại ngu dốt đi yêu một thằng như thế hả?
– Nhưng mà anh ấy tốt.
Bốp!!!
Tôi lại ăn thêm một bạt tai nữa, nhưng lúc ấy để bảo vệ tình yêu của mình, tôi kiên quyết chống đối bố tôi đến cùng:
– Con yêu ai đó là quyền lựa chọn của con, sao bố cứ bắt con phải sống theo ý bố mẹ thế? Con học trường gì, con chơi với ai bố mẹ cũng quản lý. Nhà mình giàu nên bố chỉ muốn con quen với người giàu thôi phải không ạ?
– Đúng đấy, người ta nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Gia đình mình thế nào thì kết giao với bạn bè như thế. Bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mày. Thằng Dương nó hợp với mày thế sao mày không yêu, mày đi yêu cái thằng ất ơ làm gì?
– Giàu thì liên quan gì đến con? Hợp thì liên quan gì đến con? Cứ nhà anh Dương giàu là con phải yêu anh ấy à?
– Ít ra thì mày lấy nó đời mày không cần phải lo cơm áo gạo tiền. Còn mày lấy thằng kia thì đời mày cũng chỉ theo nó đến quán hát thôi con ạ. Nó còn lừa mày làm gái nữa đấy con ạ. Mày biết gốc gác nó không? Biết bố mẹ nó thế nào không? Biết nó thế nào không mà mày dám yêu? Người tốt như thằng Dương thì mày không yêu.
– Anh ấy không lừa con làm gái, anh ấy tốt. Bố thử gặp anh ấy là biết.
– Tao không gặp cái loại ấy. Tóm lại, từ giờ tao cấm mày giao du với thằng đó, cấm mày ra ngoài đường. Đi học về là về thẳng nhà. Để tao biết được mày còn qua lại với nó thì tao đánh gãy chân mày.
Thế là những ngày sau đó, bố tôi tịch thu điện thoại, không cho tôi đi xe bus đi học nữa mà bảo chú lái xe của bố đưa tôi đến trường rồi đón tôi về. Không liên lạc được với Vỹ, cũng chẳng gặp được anh, tôi giống như con điên, ngày nào cũng ngồi trong phòng nhìn xuống đường rồi khóc.
Người ta nói, trăng không nhìn thấy luôn là ánh trăng đẹp nhất, con cá sổng luôn là con cá to nhất, và người không có được luôn là người khó quen nhất. Những năm ấy, tôi tuổi trẻ bồng bột, mối tình đầu đang yêu cháy bỏng mà đột nhiên bị ngăn cấm khiến tôi không cam lòng.
Tôi nhớ Vỹ, thậm chí đã có lần trốn bố tôi ra ngoài để gặp anh, sau đó lại bị bố tôi đánh cho một trận nhừ tử. Tôi ôm lấy chân bố khóc nức nở, tôi nói:
– Bố ơi cho con gặp anh Vỹ đi mà, bố cho con gặp anh ấy đi. Anh ấy tốt mà, anh ấy làm bảo kê nhưng anh ấy không phải giang hồ đâu bố ơi. Bố cho con gặp anh ấy đi.
– Mày hết thuốc chữa rồi.
Tôi cứ yêu trong ngăn cấm của gia đình như thế cho đến khi bố tôi càng ngày càng đi sớm về khuya, mẹ tôi thì càng ngày càng héo hon, lần nào mang cơm lên phòng cho tôi cũng thở dài thườn thượt. Có một lần tôi thấy mẹ khóc, tôi mới run rẩy hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, có chuyện gì thế? Nhà mình dạo này có chuyện gì, sao mẹ lại khóc?
– Không có gì đâu con, không phải lo.
– Mẹ nói thật cho con biết đi, có việc gì mẹ nói cho con chứ, sao mẹ cứ giấu con thế?
Nghe tôi nói đến đây, mẹ tôi không kìm được, òa lên khóc:
– Ngân ơi, công ty của nhà mình sắp phá sản rồi. Sắp vỡ nợ rồi con ơi. Giờ bố không biết lấy đâu ra tiền đền bù cho người ta. Mẹ rao bán nhà rồi, nhưng tiền vẫn không đủ. Không trả được tiền thì người ta kiện bố mày ngồi tù mất con ơi.
Lúc ấy tôi mới vừa tốt nghiệp Đại học xong, chưa đi làm nên chưa có gì tích cóp cả, trước khi nhà có tiền thì tôi chỉ quen dùng hàng hiệu, thanh lý đống giày dép túi xách và trang sức của tôi đi cũng chỉ được một ít tiền, không thấm vào đâu so với số nợ của bố tôi cả.
Gia đình suy sụp, người người ùn ùn kéo đến đòi nợ, bố tôi không chịu được, phát bệnh tim rồi nằm liệt trên giường. Khi ấy, tôi tưởng gia đình mình rồi sẽ chết, không còn đủ sức gồng gánh nữa rồi ai cũng sẽ chết thôi. Thế nhưng, đúng lúc mọi thứ đổ nát nhất thì đột nhiên Dương đến. Anh đưa cho nhà tôi tiền để trả nợ, thanh toán tiền viện phí cho bố tôi.
Trong thời gian hiếm hoi mà bố tôi tỉnh táo, bố tôi cầm tay tôi khóc suốt, giọng ông run rẩy đến mức thở không ra hơi nữa:
– Con… con phải lấy thằng Dương… con muốn nhà mình sống được… công ty sống được… thì lấy thằng Dương. Bố… xin con.
– Bố ơi…
– Nghe bố, quên thằng… kia đi. Con phải lấy… thằng Dương. Nếu con không đồng ý, bố…chết không nhắm mắt… cả nhà mình… cũng không sống được đâu con ơi. Nghe… bố.
Tôi khóc suốt, khóc đến khi hai mắt sưng sắp không mở ra được mới gật đầu:
– Vâng. Bố muốn con lấy ai thì con lấy người ấy. Bố phải khỏe mạnh ở với con, với mẹ, với cả em Nga nữa. Bố đừng đi bố nhé.
– Ừ… con gái bố…
Sau đó, tôi quyết định chia tay Vỹ để lấy Dương, mà việc chồng tôi đồng ý lấy tôi quá nhanh bỗng dưng làm tôi nghi ngờ. Tôi cứ suy nghĩ mãi, suy nghĩ rất nhiều về lời bố tôi nói, suy nghĩ đến thái độ của Dương sau khi tôi đề nghị kết hôn. Tôi biết Dương thích tôi lâu rồi, chỉ là không nói ra thôi. Nhưng mà tôi không ngờ đến anh lại dùng mọi thủ đoạn ép nhà tôi đến đường cùng, gián tiếp làm bố tôi ngã bệnh chỉ để lấy tôi.
Vì thế cho nên đến tận bây giờ, tôi cứ hận thù chồng mình mãi.
Đã có những lúc tôi ngồi trong bệnh viện, nắm chặt tay bố, vừa khóc vừa oán trách ông trời:
– Bố ơi, sao bố bắt con lấy người mà con không yêu. Con lấy chồng theo đúng ý bố rồi sao bố vẫn không chịu tỉnh lại thế này. Bố dậy đi, dậy lấy lại công ty đi, dậy trả lại cho con tự do đi. Con không muốn nhà mình thế này đâu, bố ơi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!