Yêu Người Không Phải Chồng
Phần 18
Lúc tôi bước vào nhà thì Dương đã về rồi, đang đeo tạp dề đứng trong bếp xào xào nấu nấu cái gì đó.
Thấy tôi đầu tóc ướt rượt đi vào, anh hơi cau mày:
– Sao ướt hết người rồi? Em không bắt được Grab à?
– Có, nhưng mà phải đứng chờ một lúc nên bị dính ít mưa. Anh đang làm gì thế? –
– Anh đang thử nấu cơm.
– Anh biết nấu cơm à?
– Biết làm mấy món vớ vẩn thôi.
– Thôi để đấy em nấu cho, em tắm xong em xuống nấu. Anh cứ ra ngoài xem tivi đi.
– Cứ lên tắm đi, anh bật sẵn nước nóng rồi.
– Vâng.
Tôi biết hôm nay Dương chủ động nấu cơm là vì Hoài không còn ở đây nữa, tôi lại đi thăm bố về muộn nên anh mới tự tay vào bếp. Mà suốt bốn năm lấy nhau tôi chưa từng thấy cảnh ấy bao giờ nên cứ nghĩ chồng tôi chỉ nấu hươu nấu vượn thế thôi, ai ngờ lúc tắm xong đi xuống lại thấy cả một mâm cơm đầy ắp gọn gàng, toàn là thức ăn ngon.
Tôi tròn xoe mắt ngồi xuống bàn, nhìn hết món này đến món khác rồi lại nhìn chồng:
– Anh tự nấu thật đấy à?
– Ăn thử xem ngon không?
Tôi gật đầu, cầm đũa lên nếm thử một món, vị tôm rim vừa phải lại còn ngọt, không mềm quá cũng không cứng quá, nói chung so với tôi thì tay nghề hơn đứt luôn.
Tôi muốn khen nhưng ngại, sợ hôm qua đang ghét nhau mà hôm nay lại thân thiết nhanh quá nên chỉ bảo:
– Cũng ngon. Hơn em nấu.
– Ngon thì ăn nhiều vào.
– Ừ, anh cũng ăn đi, ăn xong còn làm việc nữa.
– Anh biết rồi.
– À mà hôm nay em nghe nói mấy công ty kia lại không hủy hợp đồng nữa à? Vẫn tiếp tục may hả anh?
– Ừ. Hôm nay đồng loạt bảo không hủy nữa, bên Hồng Hà cũng thế.
– Anh thương lượng được với họ rồi à? Chuyện với ông Hồng chắc cũng giải quyết được rồi chứ?
– Anh chưa kịp thương lượng. Nhưng sáng nay thấy Nhung bảo hôm qua Nhung đến gặp ông Hồng nói chuyện, ông ấy nể mặt nên rút đơn rồi ký hợp đồng lại.
– À vâng, thế thì tốt quá. Nhung khéo ăn khéo nói, còn trẻ mà giúp được anh nhiều việc.
Chồng tôi không nói gì, không khen mà cũng không chê. Thái độ của Dương đối với chuyện này rất lạnh nhạt, anh chỉ đẩy đĩa rau về phía tôi rồi bảo:
– Anh với Nhung không có gì đâu.
– Em biết rồi. Chuyện công việc thì em không có ý kiến gì đâu. Nhung giúp được anh là tốt mà.
– Ăn đi em, ăn thêm rau vào.
– Ừ, anh cũng ăn đi.
Ăn cơm xong, chúng tôi chia nhau ra mỗi người một việc, tôi rửa bát còn chồng dọn bàn, lần đầu tiên cùng làm những việc này với nhau nên ai cũng còn ngượng, nhưng mà tôi nghĩ vợ chồng cùng nhau ăn cơm rồi cùng nhau dọn dẹp thế này mới là giống vợ chồng. Sau này lúc quen thân hơn rồi sẽ không thấy ngượng nữa mà chỉ thấy ngọt ngào mà thôi.
Sau khi dọn xong, Dương lên phòng làm việc còn tôi thì vào phòng Hoài để xem trong đó còn đồ đạc gì của nó không. Thấy trong đó vẫn còn một vài thứ Hoài chưa thu dọn hết, có lẽ hôm qua nó đi vội nên chỉ kịp vơ quần áo và sách vở, còn lại mỹ phẩm, băng vệ sinh, thậm chí cả vỉ thuốc tránh thai kia nó vẫn chưa kịp mang đi.
Tôi cầm vỉ thuốc kia lên, đếm thử thì đã thấy đã uống dở hơn mười viên rồi. Không biết nó để quên thật hay cố tình làm thế nhưng tôi cứ thấy lòng nặng nề sao sao ấy. Kiểu như tin chồng nhưng lại vẫn khó chịu khi nghĩ đến chuyện đó, vẫn tò mò, vẫn thắc mắc, và thậm chí còn có cả tự trách chính mình nữa.
Nói gì thì nói, Hoài đúng sai thế nào vẫn là em tôi, chuyện xảy ra đến ngày hôm nay cũng có một phần lỗi của tôi đã không chú ý răn dạy nó, tôi đề phòng với người ngoài mà quên mất đề phòng với người nhà của mình. Để đến bây giờ mọi chuyện ra thế này, hai chị em không thể nhìn mặt nhau nữa, sau này về quê cũng chẳng biết chào nhau ra làm sao.
Vì một người đàn ông mà phải vứt bỏ tình cảm ruột thịt, có đáng không?
Nghĩ đến đây, tôi thở dài một tiếng, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì tự nhiên thấy Nga gọi điện thoại đến. Giờ này ở Houston đang là gần mười giờ sáng, con bé hình như vừa tan học xong nên giọng có vẻ rất phấn khởi, tôi chưa kịp Alo nó đã nói luôn:
– Bà chị, đang làm gì đấy?
– Chị đang ngồi trong phòng Hoài. Hôm nay em rỗi thế?
– Em vừa đi học về mà. Hoài sao rồi chị, chị đã nói chuyện với nó chưa?
– Chị còn chưa kịp hỏi thì nó đã dọn ra ngoài ở rồi. Mới dọn đi tối qua.
– Sao lại thế? Anh Dương tìm được nhà cho nó rồi à?
– Ừ, nhưng nó không dọn ra nhà anh Dương tìm cho nó mà là nó bỏ đi ấy. Tối qua chị không có nhà, nó bỏ thuốc vào nước rồi mang lên phòng cho anh Dương.
– Gì cơ? Thế rồi sao? Chị về bắt được quả tang hả?
– Chị uống phải.
– Để em đoán nhé, xong nó sợ tội nên bỏ đi. Còn anh Dương đứng ra gánh vác trách nhiệm dập lửa cho chị đúng không?
– Ừ.
Đầu dây bên kia cười phá lên, Nga cười to đến mức tôi váng cả óc, nó bảo:
– Đây gọi là trong cái rủi có cái may đấy nhỉ? Bà cứ vướng mắc mãi không dám tiến tới với ông ấy, giờ có liều thuốc cái khác hẳn? Tự hiến dâng luôn. Duyệt.
– Thôi đi, đừng trêu chị nữa. Từ tối qua đến giờ đang ân hận chết mất đây.
– Ân hận gì? Cứ yêu đi vì cuộc đời cho phép. Đã sai rồi thì cứ sai luôn đi, chị đừng nghĩ nhiều cho nặng đầu. Cứ mở lòng ra xem đi được đến đâu.
– Thôi nói chung mày không hiểu được chị đâu. Giờ giải quyết chuyện con Hoài đã. Sáng nay chị gọi điện cho nó, lúc đầu thì nó xin lỗi, xong nó quay sang bảo anh Dương dụ dỗ nó trước. Hứa cho nó nhà với tiền để dụ nó lên giường, xong đến khi ông ấy chán thì ông ấy đòi chấm dứt. Nó bảo đời con gái của nó mất trong tay anh rể rồi, nó sợ không lấy được ai nên mới phải níu kéo, pha thuốc vào nước để níu kéo.
– Chị tin không?
– Tạm thời là không, nhưng chị thấy khó hiểu. Em thấy sao?
– Em thì nghĩ như thế này. Nó nói thế thì sẽ xảy ra hai tình huống, một là nó muốn chia rẽ vợ chồng chị nên mới bịa chuyện. Hai là nó nói sự thật, ông Dương thích ăn rau sạch nên mới vụng trộm thế.
– Em thấy cái nào hợp lý hơn.
– Tất nhiên là cái thứ nhất. Vì tiếp xúc với anh Dương từ nhỏ, em thấy anh ấy tốt, chững chạc. Tất nhiên là trừ việc ông ấy làm với công ty nhà mình thì em không hiểu được.
– Ừ.
– Với cả cái quan trọng là ông ấy thì không thiếu gái rồi. Chị có nhớ hồi cấp ba gái còn đến tận nhà mình nhờ gửi thư cho ông ấy không? Người như ông ấy quơ tay cái là được cả nắm gái đẹp, chả cần phải dụ dỗ con Hoài làm gì. Mà nó cũng chả phải xinh đẹp xuất sắc gì cho cam.
– Ừ, chị biết, chị cũng nghĩ thế.
– Nhưng mà dù thế thì chị cũng vẫn phải đề phòng, đời này chả có cái gì là chắc chắn mà. Mà chuyện vụng trộm anh rể em vợ lúc nào cũng hấp dẫn.
– Ừ. Thế nên giờ chị mới vào phòng Hoài xem còn sót thứ gì để điều tra đây. Hỏi thẳng ông Dương thì chắc chắn ông ấy sẽ phủ nhận rồi.
– Cứ để ý mọi việc xem sao. Nếu có thật thì kiểu gì cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra ấy mà.
– Ừ.
– Thế tối qua làm sao kể em nghe xem. Cảm giác uống thuốc vào chắc thích chứ hả?
– Hay uống thuốc vào nó không có máu nhỉ? Chị không thấy máu.
– Sao lại thế?
– Không biết, chỉ thấy không có máu thôi. Mà lúc đó bị lú thuốc nên chị không quan tâm lắm, sáng nay lúc dậy tắm rửa với dọn dẹp cũng không thấy vệt máu nào cả.
– Thế anh ấy có hỏi chị không? Hay là có tỏ thái độ gì không?
– Không, chẳng hỏi cũng không tỏ thái độ gì. Vẫn bình thường cả.
– Thế sao lại không có máu nhỉ? Có phải lần đầu của chị không đấy?
– Không phải lần đầu thì là gì, chị đã làm gì với ai đâu.
– Anh Vỹ cũng chưa à?
– Chưa.
– Thế chắc ngày xưa bà ngã xe đạp hoặc bà trượt cầu thang nên rách màng trinh.
– Tiên sư mày, thô vừa thôi.
– Em nói thật mà. Nhưng chị cũng nên lựa lựa thời gian thích hợp giải thích với ông ấy một tiếng, đừng nói như kiểu muốn minh oan mà chỉ nói bình thường thôi. Em thấy đàn ông giờ hiện đại thì hiện đại thật nhưng vẫn để ý đến chuyện còn trinh hay không đấy.
– Ừ, chị biết rồi.
– Thế bố có khỏe không?
– Vẫn thế thôi, bình thường.
– Một tuần hôm nữa em bảo vệ luận án, xong xuôi em về nước chơi nửa tháng. Về thăm bố.
– Có cần chị sang không?
– Không cần đâu, em lớn rồi.
– Cố gắng nhé. Nếu sắp xếp sang được thì chị sang. Treo giải thưởng cho mày luôn, một đôi giày nhé.
– Bèo bọt quá.
– Hàng hiệu?
– Ok, nhận luôn.
Cúp máy xong, tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ đến những lời Nga vừa nói với tôi, nghĩ đến cả việc nó ở đất khách quê người vật lộn một mình suốt mấy năm qua, đến khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp cũng vẫn chỉ có một mình.
Còn cha, còn mẹ, mà cứ như mồ côi.
Trong khi đó, đêm qua tôi lại vừa ngủ với người đã làm cho gia đình tôi ra nông nỗi này…
Viền mắt tôi bỗng nhiên đỏ hoe, phải hít sâu mấy hơi mới nén được cảm xúc lại vào trong đáy lòng, sau đó mới đứng dậy ra ngoài pha một cốc chè mang lên cho chồng.
Thấy Dương bận rộn với đống văn kiện ngập đầu, tôi chỉ đặt cốc trà xuống bàn rồi nhắc chồng uống, sau đó về phòng đi ngủ. Dương bận việc nên mãi hơn mười hai giờ mới sang phòng tôi, lúc đó tôi vẫn còn chưa ngủ nhưng vẫn cứ nhắm mắt giả vờ như mình đã ngủ say rồi, chồng tôi cũng chỉ nhẹ nhàng thơm lên trán tôi một cái rồi lặng lẽ nằm xuống ôm tôi ngủ.
Đêm thứ hai, không có tình dục cũng chẳng có trò chuyện, chúng tôi chỉ lặng lẽ ngủ ngon bên nhau suốt một đêm dài.
Có lẽ mối quan hệ của chúng tôi vẫn cần thêm thời gian, thế nên những ngày tiếp theo đó vẫn không quan hệ thêm lần nào nữa. Nhưng mà ngoài chuyện ấy ra thì mọi thứ đều tiến triển tốt cả, tôi và chồng bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, buổi tối về nhà sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dọn dẹp, đêm đến ôm nhau ngủ như các cặp vợ chồng bình thường khác. Thậm chí có đôi lúc tôi hứng lên còn trêu chồng.
Cứ như thế cho đến một hôm, công ty tôi tổ chức liên hoan vì xuất xong lô hàng đầu tiên cho công ty Zilan. Lô hàng này đánh dấu một bước chuyển mình trên con đường phát triển của công ty tôi nên Dương tổ chức tiệc rất lớn, ở khách sạn đó còn có hẳn cả bể bơi.
Tôi ăn xong rồi nên lang thang ra ngoài đi dạo, chồng tôi thì bị các vị lãnh đạo và nhân viên quây lấy bắt uống rượu, tôi không muốn làm mọi người mất hứng trong ngày vui nên vẫn để chồng thoải mái, không can ngăn làm gì.
Tôi đi ra chỗ bể bơi, vén váy lên rồi thò chân xuống nước cho mát. Ở trong chỗ tiệc tùng kia ồn ào phát đau đầu, mà tôi thì lâu nay giống như kiểu thay máu, không còn thích những nơi nhộn nhịp nữa mà chỉ thích yên tĩnh thôi. Ra đây ngồi ngâm chân rồi ngắm mây ngắm trời là sướng nhất. Ai ngờ còn chưa kịp ngắm cho đã mắt thì đột nhiên lại thấy Nhung đi đến, cô ta cầm một ly rượu vang lững thững đi về phía hồ bơi.
Ban đầu tôi tỏ vẻ không quan tâm, nhưng Nhung lại chủ động tiến đến bắt chuyện:
– Ơ chị, chị ngồi ở đây à? Sao không vào trong kia cho vui?
– Hơi ồn nên ra đây. Sao em cũng ra đây?
– Em cũng thấy ồn nên ra ngoài cho thoáng ạ. Em đi xã giao với sếp nhiều mà vẫn chẳng quen được, chẳng thích mấy trò tiệc tùng thế này.
– Ừ. Thư ký thì phải đi với sếp là đúng rồi.
– Vâng. Em nghe nói chị lấy sếp mấy năm nhưng mãi gần đây mới bắt đầu đi làm đúng không ạ?
– Trước anh Dương bảo chỉ cần ở nhà, anh ấy nuôi. Nhưng chị thấy ở nhà mãi cũng chán nên quyết định đi làm. Vừa giám sát chồng được, vừa đỡ tù người.
– Thật ra em thấy đàn ông họ không thích bị giám sát thế đâu chị ạ. Về nhà đã gặp nhau rồi, lên công ty cũng đụng mặt nữa, một ngày 24 tiếng nhìn thấy nhau thì nhanh chán lắm.
– Chắc chị là trường hợp ngoại lệ, chị không thấy chán, mà chồng chị cũng không thấy chán.
– Thật ạ?
Có lẽ gần đây Nhung cũng nhận ra được mối quan hệ của tôi với chồng đã tốt hơn trước, thêm cả chuyện tôi nghi ngờ cô ta và vụ cốc café hôm trước nữa, thế nên cô ta quyết định ngả bài luôn với tôi:
– Em không rõ em có hiểu sếp bằng chị không, nhưng em thấy đàn bà khôn khéo là đàn bà biết giữ chồng, không phải là đàn bà giám sát chồng. Nếu chị yêu anh ấy thì nên để anh ấy tự do, đừng giữ khư khư anh ấy. Hơn nữa, giữ khư khư để lợi dụng cũng chẳng hay ho gì.
– Em nói thế là ý gì đấy?
– Em nói cái này chị đừng trách em lắm lời nhé. Không phải anh Dương đang nuôi cả nhà chị sao ạ? Em nghe nói bố chị sống thực vật mấy năm nay, tiền viện phí là anh ấy trả. Em gái chị đang du học ở Mỹ cũng là anh ấy nuôi. Thậm chí cả chị, ở nhà không bốn năm nay cũng là anh Dương nuôi cả. Đấy không gọi là lợi dụng thì là gì ạ?
Những điều này thư ký biết cũng không có gì là lạ, nhưng với một người kín đáo như chồng tôi, chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra những chuyện riêng tư của mình cho nhân viên biết. Trừ khi Nhung có quan hệ trên mức bình thường với chồng tôi.
Tôi không biết cô ta điều tra ra hay là được chồng tôi kể cho nghe, nhưng đã mất công chạm đến tự trọng của tôi thì tôi chẳng cần phải nể mặt đồng nghiệp nữa làm gì. Tôi thẳng thừng đáp:
– Cô biết gì về chuyện của nhà tôi mà nói như thật thế? Mà dù có thật đi nữa cũng là chuyện riêng của tôi với sếp cô, cô có quyền gì mà can thiệp vào?
– Vâng, đúng là bây giờ em chẳng có quyền gì can thiệp cả, nhưng biết đâu sau này em lại có quyền đó thì sao hả chị? Với cả em chỉ thấy bất bình thay sếp thôi, đã mất công nuôi cả gia đình nhà vợ mà vợ còn đến công ty gây hết rắc rối này đến rắc rối khác. Mới nhất là vụ công ty Hồng Hà đấy ạ. Chị mà khôn khéo thì chồng chị đã chẳng phải đánh nhau với ông Hồng, công ty cũng đã chẳng lao đao mà sếp cũng không phải suýt dính vào kiện tụng. Chị thấy không? Chị chẳng có một điểm gì phù hợp với anh Dương cả, chỉ toàn làm người ta thấy đau đầu thôi.
– Ý cô là cô mới là người phù hợp với chồng tôi à?
– Chị nghĩ sao thì nghĩ thôi ạ. Em là thư ký của sếp, việc gì tốt cho sếp thì em nói. Như chị, nếu chị đã không giúp được gì cho anh ấy thì sao chị không ở nhà an phận đi. Theo anh ấy đến công ty làm gì?
– Này, tôi nói cho cô biết này. Chuyện công ty Hồng Hà ấy, tôi đã không muốn nói ra để xem thủ đoạn của cô đến đâu. Giờ mới lộ mặt ra nhỉ? Đã cướp không công của người khác giờ còn giở cái giọng mất dạy đó ra với ai thế? Đây làm phiền ai cũng không dính dáng đến cô, làm thư ký thì cứ an phận làm thư ký, đừng có được nước lấn tới, muốn trèo lên đầu người khác. Hạng như cô muốn làm bà chủ công ty còn xa lắm. Muốn tôi ở nhà cho cô thoải mái ve vãn chồng tôi phải không, yên tâm, loại như cô càng muốn thì tôi càng cho cô không được toại nguyện.
– Ơ sao chị lại nóng thế, em có nói gì đến việc muốn làm bà chủ công ty đâu. Em nói rồi, em chỉ là thư ký của anh Dương thôi ạ.
– Thư ký mà đi lo cả việc riêng của sếp à? Thư ký gì cái loại cô? Loại đàn bà miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Tôi vừa nói dứt câu thì bỗng dưng Nhung nhếch mép cười khẩy một cái, sau đó giơ tay kéo mạnh tôi xuống nước, còn chưa hiểu mô tê gì cô ta đã gào lên:
– Á, cứu với, cứu tôi với.
– …
– Cứu tôi với.
Tôi biết ngay kiểu gì con ôn này cũng giở trò nên lúc đó không hoảng loạn cũng không chửi bới, tôi chỉ bình tĩnh trồi lên mặt nước, nhìn cô ta đang cố vùng vẫy loạn xạ giữa bể vài giây, sau đó khi mọi người gần chạy đến nơi tôi mới vươn tay ra, túm lấy cô ta.
Tôi ghé sát vào tai Nhung nói nhỏ:
– Diễn hay đấy, để chị diễn với em.
Lúc ấy cô ta đang gào lên thảm thiết như sắp chết thật đến nơi, nghe thế thì quay sang trợn ngược mắt nhìn tôi. Tôi thì vẫn thản nhiên cười:
– Lên bờ thôi. Chị đưa em lên bờ.
Tôi bị hen nhưng lại bơi rất giỏi, ngày nhỏ lúc năm tuổi cũng từng cứu chồng tôi suýt chết đuối một lần, thế nên giờ Nhung đẩy tôi xuống hồ cũng thường thôi, tôi bơi được mà cũng diễn trò với cô ta được.
Tôi vừa kéo cô ta vào bờ, vừa như vô tình nhấn đầu Nhung thêm mấy cái xuống nước, cô ta uống ba bốn ngụm thì sặc đỏ cả mặt, lúc lên được đến bờ thì nằm xụi lơ luôn ở thành hồ. Chồng tôi là người chạy đến đầu tiên, anh không để ý đến Nhung mà đi thẳng về phía tôi, giọng nói có phần gấp gáp:
– Sao thế? Có sao không?
– Không. Nhung trượt chân ngã xuống bể nên em xuống cứu thôi.
Dương nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, sau khi xác định tôi không sao anh mới quay lại nhìn Nhung đang nằm phía sau. Lúc đó cũng có nhiều người chạy đến rồi, cô ta đang nằm giữa vòng vây của mọi người ho sặc ho sụa, Dương mới bảo:
– Mọi người bế Nhung vào trong xem thế nào, nếu không ổn thì cho đi viện.
Con bé Thu phòng nhân sự chơi thân với cô ta nhất, nghe thấy thế mới bảo với chồng tôi:
– Sếp ơi em thấy chị Nhung không ổn đâu, mặt tái mét đi rồi. Có phải hô hấp nhân tạo không sếp.
– Ho được là không sao. Cứ cho vào bên trong đi đã.
– Vâng.
Lúc mọi người đưa cô ta vào bên trong khách sạn, mặt Nhung vẫn tái mét, mồm miệng cứ lẩm bẩm mãi một câu: “Em xin lỗi chị… em xin lỗi chị…” làm ai cũng nghi hoặc quay sang nhìn tôi.
Tôi biết bây giờ không phải lúc để thanh minh nên không nói gì, chỉ đứng bên cạnh chồng nhìn mọi người sơ cứu cho Nhung, sau đó khi cô ta được mấy người trong công ty bế đi viện thì mọi người cũng tàn tiệc luôn, tôi cũng lẳng lặng theo Dương đi về nhà.
Vừa ngồi vào xe, chồng tôi đã vặn điều hòa lên mức ấm nhất, bảo tôi:
– Lạnh không?
– Không. Mát mà. Lâu lắm mới được tắm bể bơi miễn phí.
– Sao tự nhiên em lại ra đó?
– Ở trong đó ồn nên em ra ngoài tý cho thoáng. Tiệc tùng đau đầu lắm.
– Ừ.
– Anh có đến viện xem Nhung thế nào tý không?
– Không. Có mấy người trong công ty ở đó rồi, tý anh gọi điện thoại là được.
– Anh không có gì muốn hỏi em à?
Tôi nghĩ lần vụ đổ café vào áo hôm trước, đến cả vụ này, chắc chắn người thông minh như Dương cũng thừa sức hiểu được không phải do tình cờ. Tôi muốn dò thái độ anh xem như thế nào, xem thấy thư ký của mình như vậy thì chồng tôi sẽ có cảm nghĩ gì, nhưng mà Dương lại nói:
– Em không phải là người thích gây sự với người khác đến mức ấy. Em chỉ thích gây sự với mỗi anh thôi.
Chúng tôi từ nhỏ đã quen biết nhau, chồng tôi hiểu được phần nào con người tôi cũng không có gì là lạ. Chỉ là câu trả lời của anh khiến tôi cảm thấy lòng xốn xang quá, như kiểu chẳng cần phải nói ra miệng là tin hay không tin mà là khẳng định thẳng thừng luôn: Anh quá nuông chiều tôi rồi.
Tôi tủm tỉm đỏ mặt, quay sang ôm lấy một cánh tay chồng:
– Sao anh biết?
– Anh hơn em năm tuổi.
– Hơn em năm tuổi cũng chỉ là con số thôi. Anh nói thật đi, sao anh biết?
– Vì anh để ý em từ lâu rồi. Em không bắt nạt mọi người mà chỉ bắt nạt mỗi anh.
– Làm gì có, em có bắt nạt anh bao giờ đâu. Ngày nhỏ em chỉ chọc chó cắn anh mấy lần thôi mà.
– Em giả vờ chết đuối làm anh nhảy từ trên cửa sổ tầng hai xuống gãy chân. Em bắt anh đứng đợi giữa trưa nắng, hẹn mười phút nữa quay lại nhưng mười tiếng sau em vẫn chưa quay lại. Em bắt anh đi bộ từ nhà sang nhà em, đến nơi em bảo anh đi về đi, em hết việc nhờ anh rồi.
– Nhiều thế cơ à?
– Muốn kể nữa không?
– Thôi. Em nhớ rồi. Em không gây sự với người khác, em chỉ gây sự với anh.
Dương khẽ cười, anh nghiêng đầu qua thơm lên mái tóc vẫn còn hơi ươn ướt của tôi. Anh bảo:
– Em không thích Nhung thì để anh chuyển Nhung xuống bộ phận khác.
– Không. Em biết bây giờ Nhung đang là thư ký đắc lực của anh. Anh cứ tiếp tục dùng thư ký của anh đi, em bình thường mà.
– Không sao đâu. Anh tự làm được.
– Không thật mà. Giờ công ty mới vừa vực dậy được, hợp đồng nhiều, việc cần xử lý nhiều. Đổi thư ký bây giờ thì người mới lại phải mất thời gian tập quen với công việc, mà cũng chưa chắc tìm được ai khéo như Nhung. Anh không cần phải chuyển Nhung đi đâu cả, em không sao đâu.
– Thật không?
Tôi gật đầu chắc nịch. Tôi biết thời gian này mọi thứ đang bắt đầu vào guồng, dù ghét cô ta đến mấy thì tôi cũng không thể phủ nhận được Nhung làm được rất nhiều việc cho chồng tôi. Cô ta khéo sắp xếp công việc, khéo xã giao, chỉ không khéo khoản làm người thôi. Thế nên tôi quyết định sẽ chịu đựng cô ta thêm một thời gian nữa rồi mới tìm cách xử sau, bây giờ ít nhất tôi có chồng tôi tin tôi, thế là đủ rồi.
Lúc chúng tôi về đến nhà thì quần áo trên người tôi đã khô reng, còn Dương thì nãy giờ phải chịu nóng nên trên trán mồ hôi nhễ nhại. Tôi thương chồng nên bảo:
– Anh lên tắm trước đi. Em ở dưới này pha trà gừng giải rượu cho.
– Không cần đâu, em cứ lên tắm đi.
– Anh uống rượu nhiều mà không cần uống giải rượu hả? Rồi tối có làm việc được không?
– Vẫn làm việc bình thường.
– Nhưng mà em vẫn không muốn góa chồng sớm đâu, anh chưa muốn bị vắt kiệt sức đến chết thì lên tắm đi. Xong uống trà gừng rồi muốn làm việc đến mấy giờ thì làm.
Nghe tôi nói thế, Dương cũng không từ chối nữa mà ngoan ngoãn lên phòng đi tắm, uống xong một cốc trà gừng, đọc qua mấy bản báo cáo rồi chưa đến mười hai giờ đã sang phòng tôi.
Bình thường một đêm chồng tôi phải làm việc ít nhất năm tiếng, thế mà hôm nay chỉ chưa đầy ba mươi phút là xong rồi. Tôi tưởng người sắt cũng biết mệt nên tròn xoe mắt hỏi chồng:
– Anh mệt à?
– Không. Đi ngủ sớm với vợ một hôm.
– Thôi đi. Ai cần anh ngủ sớm với em.
– Nằm gần lại đây, anh ôm em ngủ.
Thời gian này tôi bắt đầu bén hơi chồng rồi nên cũng không cảm thấy ngượng ngập xa cách như lúc mới ngủ chung nữa, ngoan ngoãn nằm xích lại rồi chui vào lòng chồng.
Người Dương toàn mùi thơm vừa mát vừa lạnh, giống như mùi bạc hà lại thoang thoảng giống như mùi quế, tôi thích mùi hương này nên cứ hít hà mãi không thôi.
– Anh gọi điện cho mọi người chưa, Nhung thế nào rồi?
– Bình thường rồi. Mỗi tội bị sặc nước, thiếu oxy nên giờ mệt, chắc nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.
– Nhân tình của anh yếu ớt thật đấy.
– Nhân tình nào của anh?
– Không phải sao cô ta lại biết được chuyện anh trả tiền cho bố em nằm viện, cả việc anh nuôi cái Nga đi học nữa.
– Nhung nói với em à?
– Ừ. Lúc tối thấy bảo thế. Biết được tường tận chuyện nhà em, không phải nhân tình của anh thì là gì?
– Vớ vẩn. Anh không có gì với Nhung cả.
– Không tin.
Chồng tôi không có thói quen thề thốt, mà có thề thì tôi cũng không tin, thế nên anh chỉ nói:
– Em không tin anh cũng được, nhưng em phải tin người đứng dưới nắng đợi em cả ngày chứ.
– Xùy. Anh đừng nói anh thích em từ hồi đó đấy nhé.
– Thích từ hồi đó có gọi là yêu sớm không nhỉ?
– Lúc đó anh mới có mười hai tuổi thôi, đã dậy thì đâu mà gọi là yêu.
– Cũng có khác gì nhau đâu. Đằng nào sau lớn chẳng yêu em.
Cũng may lúc đó tôi rúc vào ngực chồng rồi nên anh không biết mặt tôi đỏ lựng lên như quả cà chua chín. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này, cảm giác được một người đàn ông tỏ tình. Quen biết nhau gần hai mươi năm, cưới nhau bốn năm, dù có ép tôi phải kết hôn thì Dương cũng chưa từng nói ra một câu yêu với tôi. Thế mà đêm nay, lời yêu của anh nói ra thật nhẹ nhàng. Giống như đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, chỉ cần có cơ hội là nói ra thôi.
Tôi xấu hổ im lặng không nói gì, chồng tôi có lẽ cũng biết tôi đang ngại nên khẽ cười. Anh xoa đầu tôi:
– Này, anh có đề nghị thế này, em thấy được không?
– Đề… đề nghị gì?
– Chuyện cũ bỏ qua hết đi, ai đúng ai sai không nhắc đến nữa. Sau này mình cứ vui vẻ sống với nhau thôi. Không li dị nữa. Được không?
– Em không biết.
Tôi lắc đầu, tôi sợ không quên được chuyện cũ, tôi sợ lại tiếp tục bị dằn vặt, tôi sợ một ngày nào đó chồng tôi lại tiếp tục làm hại đến gia đình tôi… Tôi sợ.
– Em không cần làm gì cả, chỉ cần tin anh. Thế thôi.
– Anh nói cho em nghe, sao anh lại có 32% cổ phần? Anh trả lời được, em sẽ bỏ xuống hết mọi chuyện, em không bao giờ nhắc đến hai chữ li dị nữa.
– Ngân, có những chuyện nên bỏ qua đi. Đừng để trong lòng nữa.
– Đấy thấy không? Anh có nói được đâu. Anh không nói được, sao em bỏ qua được?
Trong đêm tối, tôi nghe tiếng chồng thở dài. Anh im lặng rất lâu, rất lâu, mãi sau khi tôi tưởng Dương đã ngủ rồi thì anh nói:
– Lúc đó công ty nhà em bị người ta đổi vải. Cổ đông đòi bán tháo cổ phần. Nội bộ công ty loạn lên. Bố em bệnh, không xử lý được nên chuyển 32% cổ phần đó cho anh để anh được nắm quyền điều hành công ty.
– Ai là người đổi vải?
– Chưa tìm ra.
– Anh nói dối.
– Nếu anh muốn lấy em bằng cách đó, anh lấy thịt đè người là xong. Cần gì phải hại công ty của bố em.
Tôi ngẫm nghĩ vài giây về câu “lấy thịt đè người”, cuối cùng hiểu ra ý của chồng nói nghĩa là chỉ cần anh dùng một ngón tay của mình dưới danh nghĩa công ty của gia đình mình, thế là đủ đè chết cái công ty may mặc cỏn con của bố tôi rồi. Việc gì phải giở đủ thủ đoạn hại nhà tôi. Đến công ty Hồng Hà đang còn suýt đè chết được công ty của bố tôi kia kìa.
Mặc dù chồng tôi vẫn còn chưa nói rõ tường tận ngọn ngành nhưng đầu óc tôi gần như đã được khai thông, những chuyện như thế bình thường tôi suy xét tý là ra, thế mà bốn năm nay cứ như người lạc lối trong đêm đen, không thể hiểu nổi một tý chuyện cỏn con ấy, để cả hai phải dằn vặt nhau suốt bốn năm dài.
Tôi quay sang ôm lấy cứng cổ chồng, viền mắt bỗng nhiên cay xè:
– Sao ngay từ đầu anh không nói cho em biết? Sao không nói cho em?
– Em có cho anh cơ hội đâu? Chưa nói được một câu em đã đuổi anh.
– Em xin lỗi.
Tôi liên tục nói câu xin lỗi, trong đầu cũng liên tục nhớ lại lời nói của bố chồng tôi “nó phải yêu cô bao nhiêu mới làm nhiều thứ vì cô như thế”. Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, chồng tôi yêu tôi bao nhiêu, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không biết, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, nếu đã yêu sâu đậm như vậy thì không còn chỗ cho người khác chen ngang. Dù là Nhung hay ai cũng không thể chen chân vào được.
Chồng tôi thấy tôi cứ lẩm bẩm nói xin lỗi mãi thì siết chặt tay ôm tôi vào lòng, anh bảo:
– Không cần xin lỗi đâu. Thơm anh một cái là được.
– Thơm hai cái được không?
– Hay là đổi sang hôn đi.
Vừa nói dứt lời thì môi anh đã đặt xuống môi tôi, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi đang còn run rẩy của tôi, sau đó đầu lưỡi từ từ luồn vào trong khoang miệng, nhiệt tình càn quét trong đó.
Tôi nghe tiếng chồng thở hổn hển bên tai, nghe từng tiếng va chạm khi mạnh khi nhẹ, nghe cả tiếng của bản thân mình rên rỉ trong điên loạn. Đêm hôm ấy, chúng tôi không biết đã làm đi làm lại bao nhiêu lần, chồng tôi còn không muốn ngủ và chỉ không ngừng muốn tôi, muốn tôi.
Chúng tôi đều say đắm trong tình yêu đến quên trời quên đất, cũng không để ý đến bầu trời ngoài kia mây đen đang dần dần kéo đến, phong ba sóng gió khiến niềm vui ấy rồi cũng chẳng tày gang, chưa được hưởng thụ hạnh phúc được bao nhiêu đã vội vàng tan biến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!