Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên
Chương 1: Món quà tạm biệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Vũ một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc bạch kim óng ánh, đôi mắt ngân mâu lạnh lùng mà diễm lệ là tổng giám đốc điều hành công ty đứng đầu thị trường Châu Âu, là lão đại của tổ chức sát thủ nắm trong tay mạch ngầm của hắc đạo. Ngoài ra cô còn là người thừa kế của đại gia tộc Phong gia tồn tại lâu đời mạnh mẽ nhất thế giới.
Người con gái thông minh xinh đẹp, hoàn hảo mọi mặt từ nấu ăn đến kinh doanh, chính trị, đấu võ,súng, âm nhạc, chữa trị. Từ nhỏ cô đã phải gánh trên vai áp lực của gia tộc nên cô phải học mọi thứ hoàn hảo mọi mặt, 5 tuổi độ tuổi thơ ngây nếu là những đứa trẻ khác sẽ chơi búp bê gấu bông như công chúa -hoàng tử bé bỏng nhưng Phong Vũ thì là súng, đao,ám khí, ngay cả bom còn phải tham gia huấn luyện địa ngục của gia tộc. 10 tuổi cô đã tốt nghiệp đại học nổi tiếng nhất Châu Âu trở thành cái tên nổi tiếng nhất thế giới. 15 tuổi đã có bằng tiến sĩ, thạc sĩ, bắt đầu quản lý công ty và điều hành hắc đạo.
Hôm nay, sinh nhật thứ 18 của cô mọi người trong gia tộc đều tụ họp đông đủ nhưng không phải không khí vui vẻ nhộn nhịp ngược lại im ắng trầm lặng, bầu không khí âm trầm trên mặt ai cũng mang nét đượm buồn, đau thương nhìn cô. Cô biết họ rất yêu thương cô nhưng vì muốn cô có cuộc sống tốt họ mới nghiêm khắc huấn luyện cô, Phong Vũ rất yêu gia tộc của mình mọi người ai cũng yêu thương nhau, không tranh giành quyền vị rất ấm áp, cô nhìn vị gia gia đang ngồi ghế chủ vị nhìn mình đầy yêu thương cùng có chút buồn nói:
“-Ông nội, hôm nay người gọi con đến có việc sao?”: Cô lễ phép mang theo dịu dàng, gia gia rất yêu thương cô cưng chiều hết mực nhưng không bao giờ lộ ra ngoài luôn mang khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc với cô.
“Vũ nhi hôm nay con đã 18 tuổi, đã đến lúc con phải thừa kế, ta có món quà cho con ” Ông đau lòng nhìn cô, lúc nào cũng vậy luôn cố gắng không làm mọi người thất vọng dù đau đớn hay mệt mỏi cũng không than một tiếng luôn lẳng lặng chịu đựng, rồi ông đưa cho cô một cái hộp gỗ tinh sảo.
Cô mở ra bên trong là một cái vòng lưu ly rất tinh tế, đơn giản nhưng thanh nhã cao quý. Phong Vũ ngước nhìn gia gia mình kích động, hốc mắt đỏ hoe hiện giờ cô vô cùng cảm động đây là món quà sinh nhật đầu tiên 18 năm ông tặng cô.
“Ông nội…đây”: Giọng nói vui mừng có chút run rẩy
Ông bước đến ôm chặt cô vào lòng, đau thương nhìn cô cháu gái xinh đẹp trước mặt:”tiểu Vũ quà cho con, đây là vật gia truyền của gia tộc nay con là người kế thừa nên nó thuộc về con”
Mọi người xung quanh âm trầm, đáy mắt buồn bã nhìn cảnh trước mắt như có chuyện sắp sảy ra, ông nói tiếp không đợi cô trả lời::” Vũ nhi con phải nhớ mọi người ai cũng yêu thương con, ta cũng vậy nhưng đến lúc con phải trở về rồi, con đã đủ khả năng, chúng ta sẽ nhớ con, con phải làm rạng danh cho Phong gia ta, dù trải qua bao nhiêu khó khăn đau đớn con phải nhớ chúng ta sẽ luôn ở phía sau ủng hộ con, Phong Vũ gia gia yêu con!! Hãy sống tốt, hãy mạnh mẽ và kiên cường lên con chính là niềm tự hào niềm kiêu ngạo của chúng ta”
Chưa để cô hiểu chuyện gì ông lấy vòng tay đeo lên cho cô, cắt ngón tay cô rồi nhỏ máu lên chiếc vòng, lúc nhìn khuôn mặt của gia gia cô rất kinh ngạc, gia gia khóc!! lần đầu tiên cô thấy người như vậy không để cô nói tiếng nào một nguồn sáng bao quanh thân thể cô khiến cô không thể thấy gì chỉ nghe được tiếng khócnức nở của mọi người trong gia tộc.
“Phong Vũ chúng ta luôn yêu con”
“Vũ nhi tha thứ cho chúng ta luôn nghiêm khắc với con”
“Chúng ta sẽ nhớ con, tiểu Vũ”
“Tiểu Vũ hãy chăm sóc bản thân cho tốt đừng để bị bệnh đó”
“Chúng ta luôn ở phía sau con, hãy mạnh mẽ lên niềm tự hào của chúng ta”
……..
Sau khi ánh sáng biến mất, thân hình cô ngã xuống đất, mọi người nước mắt đầm đìa chạy lại ôm thân thể của cô. Gia gia trầm mặt nhìn cô, một người trong gia tộc nghẹn ngào lên tiếng
“Gia gia người không nói sự thật sao, Vũ nhi sẽ không sao chứ”
“Nó sẽ không sao, sứ mệnh của nó là ở đó, nó không thuộc về thế giới này”
“Đến lúc nó cũng phải trở về, bản lĩnh của nó chẳng lẽ mọi người không biết”
“tội nghiệp từ nhỏ đã phải chịu nhiều cực khổ như vậy”
“nhưng mà ta rất nhớ nó sau này sẽ không còn gặp nữa”
“chẳng lẽ mọi ngươi ở đây không giống ngươi sao, sống với nó 18 năm trời mọi người ai chẳng yêu quý nó, một đứa trẻ hiểu chuyện thông minh như vậy”
“nhưng không thể giữ nó lại, nó còn sứ mệnh của gia tộc chúng ta”
“nó chính là hy vọng, là người được chọn chúng ta không thể làm trái”
“gia gia vậy còn thi thể này thì sao, tại sao nó không cùng Vũ nhi”
“thi thể này chỉ là một bản thể được tạo ra như bản thật ở bên kia để giữ linh hồn của Phong Vũ nên khi trở về linh hồn sẽ trở về bản thật còn bản thể này không thể đến”
“vậy bản thể này chúng ta làm sao đây”
“chúng ta đem chôn cho cẩn thận dù sao cũng là bản thể Vũ nhi đã sống 18 năm”
“như vậy bản thể này được tạo ra y hệt bản thật, cả ngoại hình, dung nhan sao”
“nói cách khác là bản sao, nhưng giờ chỉ là thân thể không hồn thôi”
“có lẽ Phong Vũ đã trở về bản thể thật rồi chắc phong ấn của bản thể cũng sẽ được giải phóng”
“đúng vậy, linh hồn sống tạm bản thể thật của Vũ nhi sẽ trả lại thân thể cho nó rồi sẽ đi đầu thai”
“chúng ta đã làm hết trách nhiệm với Phong Vũ rồi mọi người cũng nghỉ ngơi đi”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!