Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông - Chương 11: Rất gần rất xa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông


Chương 11: Rất gần rất xa


Hai hôm sau, anh đã khỏe trở lại và làm việc bình thường. Công nhận những người con trai có thân thể cường tráng dễ mau hết bệnh ghê. Hôm tối thứ ba đến nhà anh, Quân thấy sắc mặt anh đã trở lại vẻ nghiêm nghị lạnh lùng vốn có. Nó thì không thích vẻ mặt này chút nào. Mới thấy bóng dáng nó, anh liền nở nụ cười thân thiện đến khó tin.

– Cậu đến rồi à. Vào nhà đi!!

– Dạ. Trông anh đã khỏe lại rồi ha.

– Ừ đã khỏi hẳn từ hôm thứ hai cơ. Công nhận cháo của cậu chữa bệnh hữu hiệu thật đấy!

– Hì. Có gì đâu anh. 

“Tại em bỏ tình cảm và sự quan tâm đặc biệt cho anh đấy.” (Đây chỉ là suy nghĩ của Quân thôi. ^^)

– Thôi cậu vào nhà nhanh đi. Tôi mới mua một ít trái cây cho cậu đó. Ăn xong rồi hãy dạy cho em tôi nhé!

– Wow, em cám ơn anh!

Được anh tận tay mua quà cho mình, Quân sung sướng vô cùng. Nó lủi vào nhà thật nhanh và chén hết mớ trái cây đó trong tích tắc. Trong lúc ăn nó còn tranh giành với cả thằng Tùng nữa. Anh nhìn hai đứa mà phì cười. Ăn xong, thằng Tùng dẫn nó lên phòng còn anh ở nhà dưới xem đá banh.

Nửa tiếng sau, thấy Quân từ nhà vệ sinh bước ra, anh bất chợt gọi nó lại và trò chuyện.

– Này cậu Quân, hôm bữa nhậu nhẹt cậu uống bia cũng dữ quá ha?

Nghe anh nhắc lại chuyện đó, Quân tự nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng. 

Không biết khi say quắc cần câu nó có làm chuyện gì tổn hại đến anh không nữa. Nó từ từ lại ghế ngồi và ấp úng đáp.

– Dạ từ trước đến nay em có bao giờ đụng đến miếng bia rượu nào đâu. Hôm đó tại bạn anh ép em quá nên em mới chịu uống thôi!!

– Ờ mấy người bạn của tôi hay đùa lắm. Cậu đừng để bụng nhé!!

– Dạ em hiểu mà…

Ngập ngừng một lát, anh hỏi nó thêm một câu thiếu điều làm Quân muốn té ngửa.

– Thế cậu còn nhớ những gì đã nói trong lúc say không?

Đột nhiên anh nhắc tới điều này làm Quân cảm thấy chột dạ. Chẳng lẽ mình đã để lộ ra bí mật nào sao. Nó lúng túng hỏi lại.

– Em có nói gì sao anh? Lúc đó say quá nên em chẳng nhớ gì nữa cả…

– Ừ… cậu lầm bầm mấy câu mà tôi cảm thấy khó hiểu vô cùng. Không biết đó có phải là sự thật không nữa!

Nghe anh cứ úp úp mở mở càng khiến Quân hồi hộp hơn. Trên trán nó mồ hôi bắt đầu tuôn ra.

– Em nói gì vậy anh?? 

– Thì cậu nói là cậu thích tôi và còn nhớ tôi nữa!!

Mới nghe đến đây, tự dưng cả cơ thể Quân cứng đơ như bị điện giật. Mặt mày nó trắng bệch rồi chuyển sang xanh mét. Thôi xong rồi. Anh đã phát hiện ra bí mật của nó rồi. Giờ phải làm sao đây. Hay là nói huỵch tẹc ra luôn. Nhưng như thế hơi vội vàng và sổ sàng quá. Đó là còn chưa kể anh sẽ nổi điên lên mà tống cổ nó ra khỏi đây nữa. Chỉ trong 2 phút ngắn ngủi mà Quân cứ mãi đấu tranh nội tâm dữ dội. Nửa muốn nói ra sự thật, nửa lại thôi. Cuối cùng nó đành phải chọn cách thứ hai.

– Làm gì có anh ơi. Chắc là anh nghe nhầm hoặc có thể do em say quá nên nói bậy bạ ấy mà…

– Ừ tôi cũng nghĩ thế. Chứ cậu con trai sao đi thích tôi được đúng không? Với lại tôi còn là cảnh sát giao thông nữa cơ. Con gái còn chưa dám thích chứ đừng nói đến con trai!

Nói đến đây anh nhìn nó cười xòa còn Quân thì ngồi im cười gượng gạo. Mặt nó vừa buồn vừa xụi lơ. Cũng may anh không để tâm đến chuyện này. Nhưng mà Quân lại cảm thấy mình đã mất đi cơ hội bày tỏ tình cảm đối với anh. Nó nghĩ có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nói được hai tiếng thích anh nữa. Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì anh đập vai Quân khiến nó giật mình.

– Này cậu Trung Quân, làm gì mà ngồi thừ ra thế? Nãy giờ cậu có nghe tôi gọi không đấy!!

– Dạ. Anh bảo em cái gì cơ?

Nó nghệch mặt ra nhìn anh hỏi lại. Anh đằng hắng khẽ mỉm cười trả lời.

– Cậu này hay để tâm trí đi đâu vậy? Tôi có chuyện này nhờ cậu không biết cậu có thể giúp tôi được không?

– Dạ anh cứ nói đi. Nếu trong khả năng cho phép em sẽ giúp anh liền.

Quân tỏ ra phấn khởi khi anh ngỏ ý nhờ vả nó. Anh ngập ngừng đôi ba giây rồi mới nói tiếp.

– Tôi tính nhờ cậu làm giúp mấy món ăn cho tôi vào ngày thứ bảy khi cậu tới đây dạy thằng Tùng. Không biết chuyện này có làm phiền cậu không nhỉ?

– Anh nói sao cơ? Anh muốn em nấu ăn cho anh hả?

Nó như không tin vào tai mình cái điều mà anh vùa ngỏ ý muốn nó giúp. Sự ngạc nhiên của nó làm anh bối rối.

– Việc này tôi không ép buộc cậu đâu! Nếu mà làm mất thời gian của cậu thì thôi vậy…

Anh khẽ thở dài còn nó thì xua tay nói lại.

– Không phiền gì đâu anh. Em rãnh mà. Em đồng ý giúp anh mà!!

Thấy nó gật đầu lia lịa, mặt anh rạng rỡ vô cùng.

– Vậy thì tốt quá. Cậu chịu khó giúp tôi, tôi sẽ trả thêm lương cho cậu. Còn tiền mua đồ ăn tôi sẽ đưa trước cho cậu luôn!! Cậu chỉ cần làm cơm vào tối thứ bảy là được rồi!!

– Dạ.

– Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm khi đã nhận lời giúp tôi.

– Dạ có gì đâu anh!

Nó mỉm cười thật tươi khi nghe những lời dịu dàng của anh. Nó ước gì ngày nào cũng được nấu ăn cho anh thì hay biết mấy. Vậy là mình có thêm cơ hội để thể hiện tình cảm yêu thương với anh rồi.

– Ủa mà tại sao anh lại nhờ em nấu ăn vậy ạ?

Anh trầm ngâm rồi từ từ trả lời.

– À tại món ăn của cậu khá giống với món ăn mà ba tôi làm ngày trước. Tôi không ngờ mùi vị của chúng lại giống nhau đến như vậy! Đặc biệt là món cháo gà và cơm chiên trứng đấy!

– Vậy hả anh? Em nghe ba kể hai món này là những thử thách đầu tiên đối với những ai mới vào nghề đầu bếp. Hồi nhỏ ba em hay dạy cho em chế biến hai món đó lắm.

Anh ngạc nhiên hỏi lại.

– Ủa vậy ba cậu là đầu bếp à?

– Dạ. Ba em học nấu ăn nhà hàng từ hồi còn trẻ lận. Giờ ông ấy đang làm việc trong một nhà hàng lớn ở Thành phố Biên Hòa đó anh.

– À thì ra là vậy. Ba tôi cũng từng là đầu bếp. Thảo nào mùi vị lại giống nhau đến như thế.

Quân tỏ ra rất ngạc nhiên và thích thú khi anh nói về thân thế của ba mình. Không ngờ ba nó và ba anh lại cùng làm một ngành nghề mới thú vị làm sao.

Trò chuyện thêm một lát, nó xin phép anh lên lầu coi bài cho thằng Tùng. Anh mỉm cười chào nó và cũng lên phòng mình. Khi bước vào trong, anh đi lại cạnh giường và cầm lấy khung hình trên bàn. Người đàn ông trong ảnh nhìn anh mỉm cười hiền hòa. Anh chăm chú ngắm nhìn và khẽ lầm bầm trong miệng.

“Ba ơi từ nay con có thể được nếm những mùi vị yêu thương ngày xưa của ba rồi…”

Tối hôm đó về nhà, Quân nằm trên giường suy nghĩ miên man. Đầu óc cứ lởn vởn hình bóng anh và câu hỏi có nên nói cho anh biết tình cảm thật trong lòng mình hay không. Nếu mà nói thẳng ra nó sợ anh sẽ ghê sợ nó, sẽ xa lánh nó và không còn muốn gặp mặt nó nữa. Nó không muốn điều này xảy ra đâu. Một tuần mà không được nhìn thấy anh chắc nó điên lên mất. Hơn một tháng vừa qua, nó nhận ra rằng anh đã trở thành một phần quan trọng đối với cuộc đời nó. Thôi thì cứ tạm thời để mọi chuyện trong vòng bí mật vậy. Chuyện gì đến sẽ đến. Dù gì thì anh đã chủ động nhờ nó giúp làm cơm cơ mà. Nghĩ đến điều này lòng nó bỗng trở nên phấn khích tột cùng.

Thứ bảy tuần này là ngày đầu tiên Quân làm cơm theo đơn đặt hàng như lời đề nghị ngọt ngào mà anh dành cho nó. Tất nhiên nó sẽ cố gắng hết mình để trổ tài nấu ăn và khiến cho người khách hàng đặc biệt của nó khi nếm thử sẽ phải trầm trồ suýt xoa. Nó hy vọng anh sẽ cảm nhận được niềm yêu thương chân thành trong các món ăn rồi anh sẽ chủ động mở lời yêu nó. Nhưng có vẻ như ước mơ của nó quá xa vời với thực tế thì phải.

Đến khi tận mắt nhìn anh nếm từng miếng cơm miếng canh mà Quân cảm thấy thật sung sướng và hạnh phúc. Từ trên cầu thang, nó để ý thấy anh vừa ăn vừa tủm tỉm cười. Hình như anh đã nhịn đói từ chiều đến giờ thì phải. Cái miệng nhai nhóp nhép của anh mới đáng yêu làm sao. Rồi nó liên tưởng đến cái cảnh môi anh chạm vào môi nó cùng với thao tác như vậy. Bất giác Quân chợt đỏ mặt. Tự nhiên lại hình dung cảnh tượng kì cục quá đi. Nó lấy sách đập đầu mình rồi nhẹ nhàng trở vào phòng thằng Tùng.

Đến khi hết giờ dạy, Quân lật đật xuống nhà thì nó thấy anh đã ngồi chờ ở đó. Anh trao nó cái cà mên đã được rửa sạch sẽ và ân cần nói.

– Cám ơn cậu nhiều lắm!! Tay nghề nấu nướng của cậu cũng khá đấy chứ! Kiểu này chắc ba cậu nấu ăn còn tuyệt vời hơn nữa.

– Dạ anh quá khen rồi. Em còn phải học hỏi nhiều lắm anh ơi!!

Quân gãi đầu bối rối trước lời khen ngọt ngào của anh. Bất chợt nó hỏi anh.

– Mà anh ơi cho em hỏi trước đây khi còn sống ba anh không dạy anh nấu món ăn nào sao?

Anh đưa mắt nhìn ra ngoài phía cửa rồi khẽ trả lời nó.

– Ờ lúc đó tại tôi ham chơi và tay chân hậu đậu nên có làm được trò trống gì đâu. Với lại tôi cũng không thích công việc bếp núc cho lắm. Đến giờ nghĩ lại mới thấy hối tiếc làm sao…

– Dạ, em xin lỗi anh đã nhắc đến chuyện không vui. Thôi em chào anh em về nhé!!

– Ừ. Cậu về nhanh đi! Trời sắp mưa rồi đấy!

– Dạ.

Trên đường ghé qua chỗ Thằng Quang, Quân cứ tủm tỉm cười hoài. Nó nhìn trời nhìn đất nhìn dòng người xe cộ mà lòng ngập tràn hạnh phúc. Ai ngờ đâu món ăn của nó lại có ấn tượng tốt với anh đến thế. Quân hy vọng nó sẽ thay người cha kính yêu của anh làm cơm cho anh suốt cuộc đời. Còn người mà được nó nhớ nhung yêu thầm thì cũng đang nằm trên giường và nghĩ lại những kí ức tuổi thơ êm đềm. Món ăn của ai đó đã giúp anh được sống lại những giây phút thơ ngây ngày xưa. Nơi có người cha thân yêu ngày đêm luôn bên cạnh quan tâm yêu thương đứa con trai bé bỏng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN