Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông - Chương 18: Dưới ánh sao đêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông


Chương 18: Dưới ánh sao đêm


Tối hôm sau, Quân chuẩn bị thay đổi xiêm y để đến nhà anh như đã hẹn. Sau khi ăn bữa cơm chiều xong, Quân phóng nhanh lên lầu để thử bộ quần áo nó mới mua hồi sáng. Nó còn tranh thủ mua cả nước hoa và gel vuốt tóc để làm cho cơ thể thật thơm tho trước lần đầu hẹn hò với anh. Sau khi quàng quần áo lên người, Quân ngắm kĩ lại mình trong gương một lần nữa. Trước mặt nó là một chàng trai đến tuổi trưởng thành với ngoại hình dễ nhìn và cân đối.

Sau khi nằm viện tịnh dưỡng gần một tuần, cơ thể Quân lên cân thấy rõ. Điều này khiến bộ quần áo mới mặc rất vừa vặn làm toát lên vẻ đáng yêu của nó. Quân chọn một chiếc áo sơ mi trắng được cách điệu trông rất cuốn hút và chiếc quần kaki nâu đen phảng phất mùi vải mới. Cuối cùng chân nó đeo một đôi giày thể thao màu đen hòa hợp với gấu quần. Tóc Quân được chải một mái theo kiểu Hàn Quốc và phủ một lớp gel vừa đủ để giữ nếp tóc. Xong đâu đấy, nó xịt một chút nước hoa vào cổ tay và xung quanh mình rồi tự tin bước xuống dưới nhà.

Thấy Quân chăm chút dung nhan khác với ngày thường, thằng Quang lên tiếng thắc mắc.

– Ê Quân, hôm nay tính đi đâu mà chải chuốt điệu đà thế kia? Lại còn sức nước hoa thơm phức nữa chứ. Chẳng lẽ con bé nhà đứa học trò thấy mày bị thương nên đổi ý rồi hay sao?

Quân đứng tần ngần một lúc rồi nạt lại nó.

– Mày nhiều chuyện quá. Tao đi công chuyện tí thôi. Mày ở nhà trông coi cẩn thận nha, khoảng 9, 10 giờ tao về!!

– Công chuyện gì mà đi ban đêm trời!! Chẳm mẩm mày hú hí với con nhỏ nào rồi. Nói đại ra đi bày đặt công chuyện này công chuyện nọ!!

– Ờ thì tao đi hẹn hò với người ta được chưa!!! Mày chỉ giỏi soi mói chuyện đời tư của người khác thôi!

– Ơ hay tao quan tâm thì mới hỏi mày. Mà mày thay đổi 180 độ trước mặt tao thì sao tao giả vờ làm ngơ được. Nhưng tao nhớ mày bảo là thất tình rồi mà. Chẳng lẽ mày quen một con bé mới hay sao?

– Thôi đi, đừng ở đó đoán già đoán non nữa. Nói chung là người cũ. Người ta nhận ra tình cảm thật sự của tao rồi. Mà thôi tao đi đây kẻo trễ. Tạm biệt mày nha!

– Ờ đi đi, chúc mày một đêm hẹn hò lãng mạn và sung sướng nha Quân. Lát nữa tối về nhớ kể cho tao nghe tình tiết mở màn và kết thúc nhé. He he.

Quân chẳng thèm đối đáp lại thằng Quang mà nhanh tay dắt xe ra ngoài cổng. Nãy giờ bị thằng Quang chọc ghẹo mà má Quân ửng đỏ hết lên. Bao nhiêu tự tin nó dồn lên lúc nãy, giờ bay biến đi đâu mất. Dọc đường đi, nó cứ suy nghĩ mong lung chuẩn bị trước những câu nói sẽ nói với anh khi gặp nhau. Tập hoài mà líu cả lưỡi. Khi dừng xe trước cổng nhà anh mà tim nó đập thình thịch. Nghe tiếng chuông reo lên, anh vội vã đi ra mở cổng cho nó. Hình như anh chưa thay đồ thì phải. Quân thấy anh vẫn còn mặc đồng phục cảnh sát trên người.

– Vào nhà đợi anh tí nha Quân, hôm nay lo nhiều việc ở cơ quan quá nên anh về hơi trễ.

– Dạ…Không sao đâu anh. Vẫn còn sớm mà.

Quân liếc nhìn đồng hồ thì sắp 7 giờ. Nó ngồi xuống ghế đợi anh lên phòng thay đồ. Một lát sau, anh đã thay hình đổi dạng với bộ cánh khá đơn giản nhưng lại vô cùng ấn tượng. Chiếc áo thun đen hôm nọ anh mặc gặp nó ở quán cà phê và chiếc quần kaki nâu sẫm. Bỗng dưng chi tiết này gợi cho Quân nhớ về bữa thất tình lần đó. Thấy vậy anh đặt tay lên vai nó bảo.

– Em dắt xe vào nhà đi! Để anh chở em cho tiện!

– Dạ…

Nó định đi ra cửa thì anh chợt gọi nó lại.

– Này Quân đợi anh chút.

Nói xong, anh tiến sát lại gần khiến nó không kịp phản ứng rồi đâm ra lúng túng. Chợt anh vòng tay ra sau lưng nó để lấy cái gì đó. Quân nhắm mắt lại bủn rủn hết chân tay. Nó nhận thấy hơi thở của anh đang ở rất gần. Giọng trìu mến của anh cất lên làm Quân sực tỉnh cơn mê.

– Em mới mua áo hay sao mà quên gỡ tem ra này!

Nói rồi anh chìa tay cho nó xem. Quân mắc cỡ vô cùng và chạy nhào ra khỏi cửa. Anh chỉ nhìn theo cười thật nhẹ. Hôm nay trông em ấy mới đáng yêu làm sao.

Khi đã ngồi sau lưng anh trên chiếc xe cánh én, Quân vẫn còn thấy xấu hổ vô cùng. Nó ngồi xa anh và chống hai tay lên yên dè dặt. Cũng tại cái tính hậu đậu quên trước quên sau khiến nó phải làm trò cười cho anh. Bỗng Quân nghe tiếng anh nhắc.

– Em ngồi sát lại gần anh đi để cho dễ chạy. Nếu em lạnh thì ôm anh cho ấm…

Nghe anh nói vậy Quân càng ngượng ngùng hơn. Tuy nhiên nó vẫn ngồi xích lại gần anh và từ từ đưa đôi tay nhỏ bé giữ lấy thắt lưng anh. Khi có gió thổi ngang qua Quân cảm nhận rõ rệt mùi cơ thể anh thoang thoảng. Nó êm dịu nhẹ nhàng và lấn át hết mùi nước hoa trên người nó. Rồi Quân lấy hết can đảm tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn của anh. Giờ đây nó bị mùi hương tự nhiên trên người anh quyến rũ mất rồi.

Khi đã đến chỗ hẹn, anh cùng nó ngồi xuống ghế kêu đồ uống. Quán cà phê ngày nào nó và anh cùng nhau trao đổi về đề tài nghiên cứu không ngờ lại trở thành chỗ hẹn hò đầu tiên. Dù không muốn nghĩ tới chuyện buồn lần trước nhưng Quân không thể ngăn cái cảm giác tủi thân ập đến khi trở lại nơi đây. Anh nhìn nó với vẻ mặt ân hận.

– Anh xin lỗi chuyện lần trước. Đáng lẽ ra anh không nên dẫn em đến nơi này.

– Dạ…Không sao đâu anh. Em thích nơi này đó chứ. Dù sao thì anh cũng đã…chấp nhận yêu em rồi mà.

– Ừ. Vậy em phải vui lên đó nha.

– Dạ.

Quân hít một hơi thật sâu và mỉm cười nhìn anh. Giờ nó đã cảm thấy khá thoải mái và tĩnh tại. Nó đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh để ngắm cảnh vật. Quán cà phê đã được thiết kế khác lần trước kèm theo các vật trang trí rất đẹp. Có dãi đèn neon chớp tắt trông rất thích mắt. Dưới chân nó là một hồ cá lung linh ánh đèn. Khách đến đây tối nay không đông lắm. Thấp thoáng vài cặp tình nhân đang cười nói với nhau. Tiếng nhạc bài Bức thư tình đầu tiên du dương vang lên khiến không gian càng trở nên bềnh bồng thư thái. 

Bỗng Quân thấy anh nhìn chăm chú về phía mình, ánh mắt hiện lên một sự trìu mến lạ lùng. Nó thẹn thùng cụp mắt xuống, liếc nhìn đàn cá tung tăng bơi lội. Chao ôi, sao mà nghẹt thở thế này. Biết nói gì với anh bây giờ đây. Lúc ở nhà nó đã tập kĩ lắm rồi mà. Đang bối rối trong lòng thì bất chợt anh cất lời.

– Quân này, sao không nhìn anh mà nhìn cá bơi hoài thế?

– Dạ. Dạ…

Quân chợt hướng mắt bẽn lẽn về phía anh và buông một câu hỏi hơi bị vô duyên.

– Sao anh lại mời em đi uống cà phê vậy?

Hỏi xong nó lấy tay gãi đầu còn anh cười xòa đáp lại.

– Thì coi như đây là bữa gặp mặt ăn mừng em tai qua nạn khỏi đi. Và cũng là để chúng ta tâm sự với nhau nhiều hơn. Mà hình như em chưa biết nhiều về anh đúng không?

– Dạ phải. Em cũng có nhiều chuyện thắc mắc muốn hỏi anh lắm mà chưa có cơ hội.

– Ừ. Em có biết tại sao anh theo nghề cảnh sát giao thông không?

– Dạ, em không biết! Anh nói cho em nghe đi!

– Anh theo nghề này vì nó có liên quan đến cái chết của ba anh. Mặc dù anh không muốn nhắc lại kỉ niệm đau buồn đó nhưng vẫn muốn kể cho em nghe.

Anh chậm rãi nhấp ngụm cà phê vừa mới mang ra và kể lại câu chuyện bằng một giọng trầm buồn.

– Ba anh lúc còn sống thương anh lắm. Luôn chiều chuộng anh và sẵn sàng làm mọi thứ mà anh yêu cầu. Ông lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ và đối xử với anh hết mực ân cần. Nhưng không may 10 năm trước vào một buổi sáng, ba anh ra chợ mua trứng vịt về để chiên cơm cho anh thì bị tai nạn giao thông. Một tên lái xe chạy xe bất cẩn vì say rượu khiến ba anh lạc tay lái và bị một chiếc xe tải lớn đâm trúng.

– Trời ơi! Rồi sao nữa anh?

– Rồi ba anh mất khi trên đường đưa đến bệnh viện. Lúc anh ngủ dậy thì mới biết ba đã qua đời. Lúc đó anh đứng chết trân một chỗ và cảm thấy thế giới xung quanh dường như sụp đổ. Anh tưởng mình không thể tiếp tục sống nếu như ba không hiện về báo mộng cho anh. Thế là anh cố gắng sống kiên cường đến ngày hôm nay và quyết tâm vào ngành cảnh sát giao thông để răn đe thức tỉnh mọi người không để xảy ra tình trạng tai nạn thương tâm giống như ba anh nữa.

– Thì ra là thế. Tội nghiệp ba anh quá.

– Ừ ai cũng có cái số hết mà em. Thế nên lần đầu thấy em phạm lỗi chạy quá tốc độ anh mới làm nghiêm đấy chứ. Đáng lẽ ra anh còn giữ xe và phạt em nặng hơn nữa cơ.

– Dạ. em cám ơn anh…

Quân khép nép ngượng ngùng khi anh nhắc lại kỷ niệm đầu tiên. Rồi nó ngẩng mặt hỏi anh.

– Mà hình như lần thứ hai em vượt đèn đỏ để về thăm ba bị tai nạn giao thông, anh thả cho em đi cũng vì nó làm anh gợi nhớ đến chuyện buồn của ba anh phải không?

– Ừ đúng rồi. Lần đó anh lo cho ba em lắm đấy. May mà ông ấy vẫn bình an…

Cả hai trầm tư một lúc rồi Quân khẽ mỉm cười trêu anh.

– Anh làm cảnh sát giao thông không sợ bị thiên hạ ghét bỏ hả? Thú thật là lúc bị anh phạt, em thấy ghét ghét anh sao đó. Tối về còn rủa thầm anh cho bỏ tức nữa cơ…

Anh bật cười và chắp hai tay để lên mặt bàn.

– Vậy nữa cơ à. Em dám nói xấu anh ư. Hèn chi hôm đó anh hắt xì quá trời luôn.

– Hì hì. Ai biết!

– Ừ thì anh phải phạt nghiêm để răn đe mọi người, chứ làm qua loa bị cấp trên khiển trách làm sao. Với lại, nếu lơ là quá thì em sẽ tái phạm thêm lần nữa cho mà coi.

– Dạ. Em nói đùa vậy thôi chứ em biết anh làm thế là vì công việc mà. Nhưng nếu sau này em vô tình để bị vi phạm anh có bắt em không vậy?

– Cái này hên xui à. Để xem thái độ của em đối với anh sau này ra sao nữa. Hi hi

– Anh thật là…

Nói chuyện với anh một hồi bỗng dưng Quân cảm thấy hết hồi hộp mà thay vào đó là một không khí vui vẻ thoái mái. Lời anh đùa nhẹ như làn gió thoảng qua khiến trái tim Quân chìm vào một trạng thái êm đềm khó tả. Nó thấy mến anh hơn bao giờ hết. Nó mến cái dáng người rắn rỏi và cương trực của anh. Nó còn yêu quý cái nét dí dỏm hài hước của anh nữa. Ngồi uống cà phê được một tiếng, anh chở nó ra công viên chơi.

Thoát khỏi ánh đèn đường chói lóa, anh và nó dắt xe đi bộ đến một chiếc ghế đá sạch sẽ, đối diện là một lùm cây con xào xạc. Bầu trời hôm nay chi chít các vì sao. Mặc dù không có trăng nhưng ánh sáng dịu vợi của các ngôi sao âm thầm soi xuống nét mặt tuấn tú của anh và nó. Anh cùng nó ngồi xuống ghế rì rầm tâm sự về cuộc sống của Quân khi còn học ở quê. Khi không còn biết nói chuyện gì nữa, Quân quay mặt qua bên phải nhìn ngó xung quanh còn anh thì dang hai tay dựa người vào thành ghế và ngẩng mặt lên ngắm sao trời. Chợt nó cất lời thỏ thẻ hỏi anh, trong đôi mắt hiện lên một nỗi ưu tư trăn trở.

– Anh yêu em có sợ mọi người dị nghị không anh?

Anh khẽ vuốt tóc nó và nhẹ nhàng bảo.

– Anh cũng cảm thấy hơi băn khoăn về việc này nhưng cuối cùng anh đã nghĩ thông suốt rồi. Em đã quên mình hy sinh vì anh thì cớ gì anh phải sợ thiên hạ dèm pha chứ. Dù ai có nói gì đi nữa thì anh vẫn luôn yêu em, vẫn sẽ mang lại cho em hạnh phúc bằng mọi giá!

– Em cám ơn anh nhiều lắm. Em không thể tin được có ngày em lại ở bên cạnh anh thế này. Nó giống như một phép màu cổ tích vậy.

– Đến chính anh còn không tin nổi chuyện này nữa cơ mà.

– Có khi nào tình yêu của chúng ta cũng như phép màu kia sẽ biến mất không anh?

– Em đừng nói gỡ như vậy. Tình yêu của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi. Còn chuyện tan biến hay tồn tại hãy để cho thời gian trả lời. Còn bây giờ anh chỉ biết yêu mình em và luôn ở bên cạnh em che chở cho em mà thôi. Nếu em không tin thì hãy lắng nghe nhịp đập trái tim anh đi. Nó đang thổn thức vì em đấy. Anh yêu em Quân à, anh yêu em…

Vừa nói anh vừa ghì sát khuôn mặt nó vào trong lồng ngực mình và cúi xuống hôn nhẹ lên đôi má nó. Ở trong vòng tay anh, Quân cảm nhận được nhịp tim anh đang đập rộn ràng. Từng mạch máu trong cơ thể anh như muốn hòa quyện vào từng tế bào của cơ thể nó. Trong vũ trụ bao la, ngàn ánh sao đêm vẫn tỏa sáng lung linh nổi bật trên nền trời trong xanh không một gợn mây. Ánh sáng huyền ảo tự nhiên đó như lấn át cả ánh đèn điện lập lòe và soi xuống đôi tình nhân đang say sưa trong niềm hạnh phúc bất tận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN