Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông
Chương 26: Nhận ra
– Này Quân, mày bị làm sao vậy? Ai làm cho mày khóc thế? Lại có chuyện gì rồi à?
– Hu hu, tao khổ quá Quang ơi! Tất cả đã kết thúc thật rồi!
– Kết thúc là sao? Chẳng lẽ anh Trung đòi chia tay mày hả?
– Không…Là tao. Chính tao nói lời chia tay. Mẹ anh ấy ép buộc tao phải rời xa ảnh…
– Trời đất. Thế rồi anh ấy có biết không? Lần trước nghe mày kể ảnh chống đối với mẹ và bảo vệ mày quyết liệt lắm mà…
– Hu hu. Nhưng lần này thì khác…Mẹ ảnh hẹn gặp riêng tao và còn đe dọa nữa. Tao… tao không thể làm gì hơn…Hức hức
– Thế cơ à. Sao mà tréo ngoe thế! Khổ cho mày rồi. Nhưng ít ra mày cũng nên kể cho anh ấy nghe và cùng tìm cách giải quyết chứ!!!
– Nhưng tao…tao không muốn anh ấy phải khó xử. Còn công việc sự nghiệp của anh ấy thì sao. Tao không thể vì hạnh phúc của mình mà khiến anh ấy phải chịu cảnh dèm pha khinh khi từ xã hội…
– Haizzz. Sao mà phức tạp rắc rối thế, thôi thì tao chia buồn cùng mày vậy. Có lẽ chia tay như vậy sẽ tốt hơn đấy. Mất công bà Trang lại giở trò hãm hại mày nữa. Dù sao thì ba mẹ mày cũng không muốn thấy mày dính vào chuyện tình cảm khác thường vậy đâu…
Quân không đáp lại nữa mà nằm khóc thút thít. Nó cảm thấy mình thật vô dụng và yếu đuối làm sao. Nhưng nó có thể làm gì hơn được chứ. Nếu cương quyết liều mình chống lại mẹ anh thì tình cảm của nó có trở nên tươi sáng bình yên không. Tối đó, Quân lại nằm thao thức và cố kìm nến dòng lệ đang ứa ra. Từ giờ phút này nó sẽ phải tập quên anh để cho tâm hồn được thanh thản hơn nhưng Quân đâu biết có một người vẫn không muốn bỏ cuộc và cố gắng đấu tranh đến cùng cho tình yêu của mình.
**********************
Sáng sớm hôm sau thằng Quang đang lúi cúi nấu đồ ăn sáng trong bếp thì chợt có tiếng xe máy dừng trước cổng nhà trọ. Nó hối hả chạy ra xem thì thấy anh Trung trong bộ đồng phục cảnh sát giao thông đang đứng chờ ở đó với vẻ mặt khá căng thẳng. Thằng Quang bối rối mở cổng và rụt rè hỏi.
– Ủa anh Trung… sao đến đây sớm vậy?
– Quân đâu rồi em? Anh muốn gặp cậu ấy!
– Quân nó đang ngủ…Mà anh không đi làm sao?
Không đáp lại câu hỏi, Trung đẩy cổng đi thẳng vào nhà và lớn tiếng gọi Quân.
– Quân ơi, em đâu rồi! Xuống nói rõ mọi chuyện cho anh đi! Anh cần một lời giải thích.
Nghe tiếng ồn ào phát ra ở dưới nhà, Quân chợt tỉnh giấc và khẽ dụi hai mắt. Nó giật mình ngồi dậy khi nhận ra giọng nói đó là của anh. Nó còn đang chưa biết làm gì thì anh đã bước vào phòng nó và điên tiết hét lên.
– Quân, tại sao em lại đòi chia tay anh? Anh làm gì có lỗi với em ư? Sao không nói cho rõ ra hả?
Quân giương đôi mắt bơ phờ nhìn anh như muốn kể toàn bộ sự thật nhưng rồi nó lại cố che giấu cảm xúc và lạnh lùng hét ngược lại anh.
– Hôm qua em đã nói rõ với anh rồi còn gì! Em đã hết yêu anh rồi. Em không muốn tiếp tục nữa. Em chán lắm rồi…
– Quân…Em có biết em đang nói gì không? Tại sao lại chán hả? Không phải lúc trước em từng hứa với anh là sẽ không bao giờ rời xa anh mà!!! Em đang đùa giỡn với anh phải không?
– Thôi được rồi! Đã vậy em nói cho anh được rõ. Em chia tay anh là vì anh quá ham nhậu nhẹt mà để em chịu tủi nhục trước bạn anh. Vì anh không bao giờ quan tâm để ý đến em cả. Anh chỉ suốt ngày lo làm nhiệm vụ rồi lại tiệc tùng. Anh có bao giờ dành nhiều thời gian ở bên cạnh tôi đâu! Anh chẳng cho đem đến cho tôi một chút niềm vui nào cả!!!
Trước những lời nói tuyệt tình của người mình yêu, Trung giận đến tái mặt. Anh khó khăn thốt ra những câu đứt quãng.
– Em…Em nói thế là sao…Em nghĩ tôi tệ đến thế à???
– Đủ rồi. Tôi đã nói hết tất cả lí do rồi đó! Anh hài lòng chưa? Anh làm ơn về đi và đừng đến gặp tôi nữa!!
– Không không. Rõ ràng là em đang giấu tôi điều gì đó! Em muốn chia tay mà sao lại còn làm món cơm chiên trứng cho tôi làm gì? Em coi thường tôi quá Quân à! Em ích kỷ lắm. Em còn yêu anh mà phải không!!
– Anh lầm rồi. Chẳng qua tôi làm món ăn đó chỉ để cám ơn anh đã chấp nhận yêu tôi mà thôi. Còn giờ thì mọi thứ đã kết thúc rồi anh có hiểu không??
– Quân ơi em điên thật rồi. Những lời nó đó mà em cũng nói được sao. Em tỉnh lại dùm anh đi Quân à!!!
Trung ngồi bên cạnh Quân cố lay người nó như để kéo trở về trạng thái bình thường như trước đây. Anh không thể tin được người mình yêu lại phủ nhận tất cả tấm chân tình của anh như thế. Nhưng Quân vẫn ngồi bất động như người mất hồn. Trong đầu nó giờ đây chẳng hề tồn tại một khái niệm yêu thương nào cả. Đột nhiên nó gạt phắt tay anh ra và quát lên không suy nghĩ.
– Anh về đi! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa! Anh có lòng tự trọng không vậy, sao mà đuổi mãi không đi thế!!!
Bất ngờ bị dội một gáo nước lạnh, anh bàng hoàng buông vai nó ra và ngồi bệt xuống nền. Anh không tin Quân đáng yêu dễ thương của anh ngày nào giờ lại vô tình và lạnh lùng như thế. Trung nổi cơn tự ái không nài nỉ thêm nữa mà vùng dậy quay mặt đi, bỏ mặc Quân ngồi đó hối hận vì lời nói thiếu suy nghĩ của mình. Nó tính chạy theo anh xin lỗi nhưng cả cơ thể nặng trịch bắt nó phải ngồi yên tại chỗ.
Ra đến cổng, Trung leo lên xe và lao thẳng ra khỏi con hẻm. Thằng Quang bồn chồn nhìn theo và thông cảm cho anh vì nãy giờ nó đã nghe hết cuộc đối thoại phát ra trên lầu. Lần này thì nó thấy Quân đã xử sự quá đáng. Trên đường đến cơ quan, Trung tối sầm mặt tức tối phóng bạt mạng trên đường. Anh không thèm đoái hoài đến một vài người dân ven đường nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Nghĩ lại tối qua, Trung thật sự rất bất ngờ khi đang yên đang lành người yêu lại nói câu chia tay vô cớ. Ban đầu anh cũng nghĩ đến chuyện bạn mình giở trò làm cho Quân bị tổn thương khiến em thấy thay đổi thái độ nhưng khi về nhà anh lại thấy món cơm chiên trứng vẫn còn nằm đó. Anh nghĩ Quân chắc đang gặp phải khúc mắc nào đó mà không nói cho anh biết. Anh thử gọi điện cho mẹ mình để kiểm tra xem nhưng bà ấy bảo là đã về Đà Lạt mấy ngày trước rồi. Thế nên anh quyết định sáng hôm sau sẽ đến gặp Quân hỏi cho ra lẽ nhưng cuối cùng thì em ấy lại trở thành một con người hoàn toàn khác.
Cho đến bây giờ anh vẫn không thể tin chuyện tình yêu của mình lại kết thúc một cách vô duyên như vậy. Anh đã làm điều gì sai cơ chứ. Anh vẫn dành tình yêu hết mực cho người mình yêu cơ mà. Em ấy nghĩ tình cảm của mình giống như trò chơi, muốn kết thúc là kết thúc dễ dàng vậy sao? Trung càng nghĩ càng phẫn nộ và cảm thấy quá sức chịu đựng. Suốt giờ làm hôm đó, anh không nói một lời nào và tập trung điều khiển giao thông với vẻ mặt hầm hầm khiến ai đi trên đường đều không khỏi e ngại dè chừng.
Ở phòng trọ của mình, Quân bị thằng Quang lên lớp cho một trận.
– Mày bị hâm hả Quân? Sao lại đi nói những lời khó nghe như thế với anh Trung? Mày coi thường người ta quá đấy!
– Tao không biết nữa. Giờ tao hối hận quá mày ơi. Hic hic. Không biết ảnh có oán trách gì tao không nữa…Tao sợ quá…
– Bó tay mày luôn! Giờ thì còn làm gì được nữa! Coi như mọi chuyện đã kết thúc rồi đó. Thôi từ bây giờ lo tập trung học hành đi, sắp thi đến nơi rồi.
– Ừ mày nói cũng phải. Nhưng lỡ để anh ấy gặp lại thì biết nói sao hả Quang?
– Thì đừng nhìn ảnh là được chứ gì. Hay là mày lo tập trung làm bài nghiên cứu với tao đi cho quên bớt nỗi buồn. Mấy ngày qua tao thấy mày xuống sắc quá. Có cần về quê để lấy lại tinh thần không?
Thấy thằng Quang nói có vẻ hợp lý, Quân ngồi bật dậy nói.
– Ờ ha. Ý này hay đó. Tranh thủ mấy ngày này về quê tránh mặt ảnh luôn. Nhưng kì thi sắp tới đến nơi rồi, liệu về có ổn không?
– Thì về mấy hôm thôi mà. Nếu không, mày mang sách vở về mà ôn trước đi! Có gì đâu mà khó nghĩ.
– Phải rồi nhỉ. Giờ gặp toàn chuyện buồn khiến đầu óc tao cứ lú lẫn cả lên. Cám ơn mày nhiều nha!
– Thôi khỏi! Chỉ cần mày bình thường trở lại là tao thấy khỏe rồi. Hay là chiều nay về luôn đi.
– Uhm. Quyết đinh vậy đi! Tao thấy cũng nhớ nhà lắm rồi…
******************
Sau một ngày làm việc căng thẳng, Trung dắt xe thẳng vào trong nhà và ngồi thừ ở phòng khách. Bất giác anh đấm mạnh xuống mặt bàn rồi ôm đầu bất lực. Vẫn để nguyên bộ đồng phục trên người, Trung đi lại tủ lạnh lấy một chai rượu ngoại nốc một hơi gần hết. Vì mới lần đầu nếm thử rượu mạnh nên anh cảm thấy đầu óc choáng váng và toàn thân rã rời. Một lúc sau, Trung loạng choạng tính leo lên phòng ngủ nhưng mới đến chân cầu thang anh đã ngã lăn ra, người va vào chậu hoa gần đó. Nghe tiếng đổ vỡ, thằng Tùng đang học bài ở trên lầu giật mình chạy xuống thì thấy anh hai mình nằm một đống trên sàn. Nó hoảng sợ đến kế bên Trung lắp bắp hỏi.
– Anh Trung anh có sao không? Anh đừng làm em sợ!!
Trung giờ đã ngập chìm trong men say nên không biết trời đất là gì. Anh vung tay nói lè nhè trong vô thức.
– Quân, tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Em coi tình cảm của anh là thứ đồ chơi rẽ tiền hay sao?
– Anh hai, anh tỉnh lại đi. Anh say quá rồi…
– Không, anh không say! Cứ để mặc anh…
………………..
– Quân ơi anh yêu em nhiêu lắm mà! Sao em không thương anh hả Quân? Em nói cho anh một lời rõ ràng đi. Em làm anh đau lắm Quân à!!!!
Thằng Tùng nghe anh mình nấc từng lời như thế mà đôi mắt chợt tối lại. Nó đứng đó lặng nhìn anh hai mình vật vã trong cơn say mà cảm thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng. Nó ra sức đỡ anh mình đứng dậy và để anh nằm tạm trên chiếc ghế sô fa đoạn nó lên phòng lấy chiếc mền bông xuống đắp cho Trung. Còn Trung thì đã bớt cựa quậy tay chân, thi thoảng anh lè nhè buông lời trách móc Quân những câu không rõ. Tùng vội thu dọn chậu hoa bị đổ rồi đóng cửa tắt đèn và lặng lẽ bước về phòng. Nó vừa đi vừa suy nghĩ về một quyết định nào đó.
Tờ mờ sáng, Trung mệt mỏi trở mình thức dậy. Nhìn vào đồng hồ trên tay thì chỉ mới 5 giờ sáng. Anh ôm đầu lảo đảo bước vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo. Bỗng chốc nỗi cay đắng bực dọc lại tràn về khiến Trung nhăn mặt cáu tiết. Anh chống hai tay lên thành bồn rửa mặt và nhìn đăm đăm vào chiếc gương soi.
“Quân ơi, sao em lại bắt anh phải chịu đựng sự dày vò thế này hả. Anh không cam tâm.”
******************
Khi được trở về ngôi nhà thân yêu, Quân suốt ngày nằm trong phòng đọc sách và rồi lại nhớ đến anh. Nó tưởng về đây sẽ được bình yên thanh thản nhưng không. Hình bóng anh vẫn lởn vởn trong đầu nó. Những nụ hôn ngọt ngào, những cái ôm ấp ám thoáng chốc hiện về làm tâm hồn nó xốn xang xót xa như có hàng ngàn sóng lớn xô vào vách đá. Những khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ nhoi ấy giờ đây Quân nghĩ lại sao mà quý giá thế. Nó ước gì thời gian có thể quay trở lại hoặc là nó sẽ quên tất cả mọi kí ức từ lúc gặp anh. Ngẫm lại nó thấy mình thật ngốc nghếch.
Thấy con trai mình trở về tiều tùy hẳn đi, mẹ nó xót thương đến suýt rơi nước mắt. Hôm nó về, bà Huyền chạy ra cửa đón con rồi ôm chầm lấy nó. Bà sờ nắn khắp người con trai mình và buông lời than thở.
– Quân ơi, ở trên đó ăn uống kham khổ lắm hay sao mà con gầy sọm đi thế này? Hay là học hành áp lực nhiều quá hả con?
– Dạ…Tại bài vở nhiều quá nên mới thế. Mẹ đừng quá lo lắng nha mẹ.
– Không lo sao được hả con! Nhà này chỉ có mỗi mình con nói dõi tông đường thôi đó!
Quân chỉ biết cố nở nụ cười để mẹ mình an tâm nhưng bà vẫn xuýt xoa.
– Con rãnh ngày nào thì về nhà đi con, để mẹ đi mua đồ tẩm bổ cho mày. Từ hôm mày bị chấn thương đến giờ, ngày nào mẹ cũng canh cánh trong lòng, cứ sợ sẽ có điềm gỡ nào xảy đến nữa thì chết!
– Mẹ à, đừng nghĩ ngợi nhiều quá kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe đó.
– Ừ, thế mày cũng lo mà ráng chăm sóc sức khỏe thì mẹ mới yên tâm! Mẹ thấy thằng Quang ở cùng mày mà vẫn mập phây phây đấy thôi!
– Mẹ này, con khác nó khác. Thể trạng từng đứa khác nhau mà mẹ.
– Ờ thì mẹ thấy sao nói vậy! Mà thôi vào nhà rửa mặt thay đồ rồi chuẩn bị ăn cơm, hôm nay mẹ có làm món gà chiên bơ, món mà con thích ăn nhất đó! Ráng ăn nhiều vào nhà con!!
– Dạ vâng con biết rồi mẹ! Hi hi
Thấy người mẹ thân yêu dành sự quan tâm và lo lắng cho mình, Quân đã bớt buồn và vui vẻ trở lại. Nó hớn hở ôm lấy cánh tay mẹ tung tăng bước vào trong và quên đi hết những nỗi đắng cay tiếc nuối. Nó thấy cuộc sống này không có thứ gì quan trọng, tuyệt vời hơn tình mẫu tử thiêng liêng cao cả cả.
******************
Ở trên thành phố, đã ngày thứ hai Trung lái xe đến nhà trọ của Quân nhưng anh chỉ trông thấy chiếc ổ khóa lạnh lẽo nằm bất động trên cánh cổng đã hoen gỉ. Anh đành thất thểu quay đầu xe chạy về nhà. Đáng lẽ ra do cơn giận vẫn còn âm ĩ, anh sẽ không đến tìm gặp Quân nhưng hai ngày trước anh mới biết được lý do vì sao Quân lại đòi chia tay anh một cách bất thường như vậy. Anh tự trách mình quá lơ đễnh khi không nghĩ đến mẹ anh, người mà gây tác động nhiều nhất đến mối quan hệ giữa anh và nó. Bà ấy đã nói dối một cách trắng trợn để qua mặt anh.
Đến khi thằng Tùng run rẩy đưa cho anh túi phong bì lớn chứa số tiền 30 triệu thì anh mới vỡ lẽ ra mẹ anh đã chủ động hẹn gặp riêng Quân và nói những điều gì đó khiến Quân phải đành lòng từ bỏ hạnh phúc của mình. Đáng lý ra anh phải nhận ra điều này sớm hơn nhưng vì đầu óc còn bấn loạn chuyện Minh cưỡng bức người yêu nên chẳng thể nhận ra được điều gì.
Anh cũng không ngờ em trai mình lại hùa theo mẹ tiếp tay che giấu chuyện này. Nghe nó kể lại sự tình mà Trung lặng người sửng sốt. Chính thằng Tùng thừa nhận đã cho mẹ mình số di động của Quân và khi thấy túi tiền nằm trên bàn, nó đã lén đem cất dưới hộc tủ trong phòng mình. Anh cũng chẳng hiểu tại sao nó lại làm thế với Quân. Anh gặng hỏi mà nó chỉ im lặng nhìn anh thật buồn và cúi đầu xin lỗi.
Anh chẳng oán trách gì em trai mình mà chỉ tức giận mẹ anh vì đã lừa dối dùng thủ đoạn với mình. Sao mẹ anh vẫn không chịu buông tha cho Quân chứ. Đến nước này thì anh không còn cách nào khác là đấu tranh với mẹ đến cùng. Anh không thể vì lý do yêu đương khác người mà từ bỏ hạnh phúc quý báu của mình được. Anh sẽ chứng minh cho bà thấy tình yêu lớn lao của mình có thể vượt qua được những rào cản, định kiến khắt khe của xã hội. Nghĩ cho hoàn cảnh của Quân, anh thấy mình đáng trách vô tâm làm sao. Chắc mẹ anh nói nặng lời lắm nên em ấy mới cư xử nông nỗi như thế. Quân ơi, mau trở lại thành phố đi, anh nhớ em nhiều lắm. Anh thật sự đã không hiểu được nỗi khổ tâm của em…Anh đã để em chịu thiệt thòi rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!