Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông
Chương 28: Vượt qua (Part II)
Đang miên man nghỉ ngợi thì anh đẩy cửa bước vào. Anh đến ngồi kế bên nó và dành tặng cho nó một cái nhìn tràn đầy yêu thương.
– Em ổn đấy chứ Quân?
– Dạ…Em vẫn còn hơi sợ và lo lắm!
– Em sợ điều gì? Không phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi sao! Từ nay sẽ không còn ai có thể ngăn cản tình yêu của chúng ta nữa.
– Nhưng mà sau này anh sẽ đối diện ra sao với bạn bè anh? Họ có khinh miệt xa lánh anh không?
– Anh đã nói là anh không màng điều đó rồi mà! Ai muốn nghĩ gì thì nghĩ. Anh chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi. Và có hai điều quan trọng nữa anh cần nhất lúc này, em biết là điều gì không?
– Điều gì hả anh?
– Thứ nhất, anh cần em có niềm tin vào anh. Thứ hai, anh cần em yêu anh, không bao giờ rời xa anh cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Em hãy hứa với anh có được không Quân?
Anh vừa nói thật nhẹ nhàng vừa nhìn sâu vào trong mắt Quân. Ngay lập tức nó bị đôi mắt ẩn chứa vùng trời sâu thẳm đó hút lấy và đưa nó đến một nơi thật nhiều hoa tươi và ánh sáng ấm áp. Rồi Quân khẽ trả lời trong vô thức.
– Em…em hứa mà. Em sẽ mãi mãi yêu anh không bao giờ rời xa anh nữa đâu…
Sau câu nói đó, không gian xung quanh hai người chợt như ngưng đọng lại. Rồi anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy nó và cả hai đắm chìm vào một giấc mơ êm đềm dịu ngọt.
*******************
Trên đường về khách sạn, bà Trang không ngừng bặm môi nghiến răng và đập tay vào cửa kiếng. Không ngờ đứa con bà đứt ruột đẻ đau lại làm bà một phen bẽn mặt trước nhiều người như thế. Thấy vợ mình không vui, ông Lâm liếc nhìn bà qua chiếc gương dỗ dành.
– Em bớt nóng lại đi Trang! Dù cho có tức giận cũng không giải quyết được gì đâu!
– Nhưng em không thể chịu được anh à! Nhìn chúng nó bên nhau mà tức muốn điên lên!
– Lần này em hành xử vậy là anh thấy không được rồi. Vừa thiệt cho em mà chuyện cũng chẳng đi đến đâu!
– Chứ theo anh em phải làm gì bây giờ! Chẳng lẽ cứ để chúng tự do làm bậy như vậy?
Ông Lâm chợt nhếch môi cười rồi bảo.
– Thời gian còn dài mà! Cứ từ từ chúng ta sẽ nghĩ cách đối phó bọn nó. Em cứ giao chuyện này cho anh. Đảm bảo anh sẽ có cách khiến cho thằng nhóc con kia thôi bám theo con trai của chúng ta và buộc thằng Trung phải về trông coi công ty cho xem!
– Anh…anh nói chắc chắn đấy chứ?
– Đúng là như vậy! Em hãy tin anh đi! Nhưng trước hết chúng ta phải về công ty để giải quyết chuyện nội bộ đã. Giờ ở trên đó nhiều việc cần phải sắp xếp lại đấy!
– Vâng, vậy thì anh cứ làm theo cách của anh đi! Em muốn thằng nhóc đó biến mất khỏi tầm mắt thằng Trung càng sớm càng tốt!
– OK em yêu! Sẽ như ý em muốn mà!
Nói xong ông Lâm vứt điếu thuốc hút dở vào hộp đựng gạt tàn và cho xe phóng nhanh về phía trước.
*********************
Khoảng năm giờ chiều, Quân vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ sảng khoái. Chưa bao giờ nó lại cảm thấy ngon giấc đến vậy. Nó quay đầu sang thì thấy Trung đang nở nụ cười nhìn nó âu yếm.
– Em dậy rồi à? Ngủ có ngon không em?
Quân mỉm cười bẽn lẽn và dụi đầu vào ngực anh nũng nịu.
– Ngon lắm anh à. Còn anh thì sao?
– Anh ấy hả? Không biết có ngon hay không mà anh mơ thấy anh được kết hôn và làm đám cưới với em đó!
– Anh chọc em phải không?
Quân mắc cỡ đấm nhẹ hai tay vào ngực anh.
– Anh nói thật mà! Em lại không chịu tin anh rồi!
Anh giả bộ làm mặt giận khiến Quân bối rối.
– Ơ ơ đâu có đâu…Anh đừng giận mà.
– Hi hi ai nỡ giận em chứ! Mà Quân nè, lúc em bỏ anh về quê em có nhớ anh không vậy?
Nghe anh nhắc lại chuyện cũ, Quân thấy chột dạ và có cảm giác tủi thân. Nó lấy tay nghịch áo anh và khẽ thì thầm.
– Em nhớ anh lắm nhưng mà em cũng khó nghĩ nữa. Nhiều lần em định gọi cho anh nhưng lại sợ mẹ anh nên thôi…
– Em ngốc lắm Quân à. Sao lúc đó không nói sự thật cho anh biết để chúng ta cùng tìm cách giải quyết? Em làm thế là lòng anh đau lắm đấy em có biết không?
– Dạ, em xin lỗi nhưng em không còn cách nào khác…Thật sự em cũng không muốn xa anh đâu nhưng vì…
– Anh hiểu, anh hiểu mà. Bởi thế sau khi biết chuyện, anh luôn tự trách mình và lúc nào cũng mong sẽ được gặp lại em để nói rõ mọi chuyện. Giờ thì mọi thứ đã ổn rồi, anh chỉ cần mỗi ngày em luôn ở bên cạnh anh là anh hạnh phúc lắm!
– Anh Trung…
– Quân ơi, em có biết hiện giờ anh yêu em rất nhiều không? Em hãy hứa với anh từ nay về sau cho dù trời đất có sập, dù có vật đổi sao dời, dù ai đó rắp tâm chia rẽ thì chúng ta vẫn sẽ mãi yêu nhau, tin nhau nha Quân! Anh chỉ cần có thể thôi Quân à!
Nghe anh thổ lộ từng lời chân thành từ tận đáy lòng, Quân cảm thấy nghẹn ngào và rồi hai hàng nước mắt nóng hổi của nó lăn dài trên má. Nó nhìn anh hai mắt rưng rưng còn anh đưa tay gạt nhẹ nước mắt nó và dịu dàng bảo.
– Em đừng có khóc. Con trai mà khóc nhè là xấu lắm đó!
Bất chợt Quân ôm chầm lấy anh và nói trong tiếng nấc.
– Anh Trung ơi, em cám ơn anh nhiều lắm. Em đúng là một thằng con trai hèn nhát, suốt ngày chỉ biết trốn chạy và không dám đấu tranh cho tình yêu của mình. Em thật sự không xứng đáng với tình yêu của anh.. Hu hu
Trung không phản ứng gì mà để yên cho Quân khóc ngon lành trên ngực mình. Anh vuốt ve lưng nó và âu yếm bảo.
– Em lại ngốc nữa rồi… Có gì mà phải cảm ơn anh chứ. Chúng ta yêu nhau là phải đấu tranh và giữ gìn hạnh phúc cho nhau. Khi người kia cảm thấy yếu đuối khó khăn thì đối phương phải có bổn phận che chở bao bọc cho người yêu. Như vậy mới một tình yêu trọn vẹn hạnh phúc.
Quân rời khỏi ngực anh và gạt dòng nước mắt trên khóe mi. Nó nở một nụ cười sung sướng vì bản thân đã hiểu ra điều kì diệu của tình yêu. Kể từ bây giờ nó phải sống thật mạnh mẽ, kiên cường để đối diện với những điều khó khăn thử thách trong cuộc sống. Nó sẽ không trốn chạy nữa mà can đảm đón nhận đương đầu với chúng. Có như vậy mới xứng đáng với tình yêu lớn lao mà anh dành cho nó. Nằm thêm một lúc, anh bảo nó.
– Thôi dậy đi nào rồi còn phải đi chợ nữa! Tối nay ở lại nhà anh ăn cơm nha Quân? Lâu rồi mới có dịp vui hiếm có như vậy!
– Dạ…Ấy mà khoan còn thằng bạn em nữa. Chắc giờ nó đang lăn lộn kêu gào ở nhà á!
– Thì kêu bạn em qua đây ăn chung luôn cho vui!
– Dạ thế cũng được! Có gì anh cho em mượn xe chở nó qua nha!
– Ờ. Giờ anh đi tắm đây! Em đợi anh tắm xong rồi chúng mình cùng đi chợ.
– Dạ!
– Hay là tắm chung với anh luôn đi! Hình như anh với em chưa tắm chung lần nào thì phải.
Anh ngước mắt lên trần nhà suy nghĩ còn Quân thì xấu hổ đến đỏ cả mặt. Nó xua tay.
– Ấy ấy, không được đâu anh ơi. Em không có mang theo quần áo…
Thấy thái độ bối rối đó, anh phì cười nhìn nó.
– Anh đùa em đó! Thôi xuống phòng khách đợi anh tí nha!
– Dạ…
Thế là Quân cắm đầu cắm cổ đi xuống dưới nhà, trên mặt nó vẫn còn in hai chữ mắc cỡ to đùng. Quân mới vừa ngồi xuống ghế sofa thì thằng Tùng cũng vừa đi học về. Thấy thầy gia sư bất ngờ xuất hiện, Tùng sững người một hai giây và lắp bắp miệng.
– Em… em chào thầy!
Quân cũng hơi mất bình tĩnh khi thấy thằng Tùng. Mặc dù thằng nhóc đã gián tiếp giúp mẹ anh giở trò với Quân nhưng Quân không hề có ác cảm với nó chút nào. Ngược lại Quân thấy bồi hồi khi một tuần qua không đến để giảng bài cho nó.
– Thầy chào em, mới đi học về à?
– Dạ…
………………….
– Thầy ơi… cho em xin lỗi về chuyện của mẹ em…Em đúng là một thằng nhóc xấu xa, hèn hạ…
– Tùng, em đừng có nói vậy, thầy không vui đâu! Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại làm gì nữa. Thầy hiểu hoàn cảnh của em mà. Em đừng tự trách bản thân mình nữa nhé!
– Thầy không giận em thật sao?
– Em dễ thương thế này sao mà thầy giận cho được! Coi như thầy trò mình làm lại từ đầu nha! Hì hì
– Dạ! Em cám ơn thầy nhiều lắm! Em xin thề không bao giờ nghe lời mẹ mình nữa đâu!
– Em lại khách sáo rồi! Cứ ngây thơ trong sáng như xưa đi, thầy thích hơn đó! Hi hi
– Dạ, em sẽ nghe lời của thầy!
Nói chuyện xong, thằng Tùng sung sướng huýt sáo líu lo chạy lên phòng. Có vẻ như thằng nhóc đã không còn mặc cảm chuyện cũ nữa. Quân thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã tốt trở lại. Nó thầm cảm ơn trời phật vì đã hiển linh, giúp nó vượt qua được giai đoạn dầu sôi lửa bỏng thế này.
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa cơm ấm cúng với chỉ bốn thành viên, anh hẹn riêng Quân ra chỗ chiếc ghế đá quen thuộc ở công viên, nơi hẹn hò riêng tư của anh và nó. Trời hôm nay đã bắt đầu lạnh dần và không khí Noel đã len lỏi khắp mọi nơi trong thành phố. Quân ngồi thật sát bên anh và lắng nghe những lời tâm tình ngọt ngào.
– Tết này anh về nhà em chơi nhé! Coi như ra mắt gia đình em luôn ha!
– Còn lâu mới đến tết mà anh. Còn chưa đến Noel nữa cơ. Xong Noel còn đón tết tây nữa đó!
– Thì anh tính trước vậy mà! Không bàn bạc kĩ, anh sợ em quên hihi.
– Anh này lo xa quá đi! Mà tới lúc đó anh định về nhà em ăn tết luôn hả? Bộ không phải làm nhiệm vụ hả anh?
– Thì anh xin cấp trên cho nghĩ, có gì đâu! Mà anh muốn về nhà em lắm cơ! Về để nói chuyện của chúng mình cho ba mẹ em biết!
– Dạ…
– Mà thôi không nói chuyện này nữa. Ngày mốt là giáng sinh rồi, không biết em thích đi đâu chơi ha?
– Anh dẫn em đi đâu, em theo đó! Sài Gòn này em đâu có rành địa điểm lý tưởng bằng anh đâu.
– Coi bộ em dễ tính quá hen?
– Thì là vậy mà, anh tính chọc em hả?
– Em đoán hay quá! Giờ anh chọc em thật luôn nha!
Dứt lời, anh quay sang cù léc nó làm Quân cười sặc sụa.
– Thôi tha cho em, không giỡn kiểu này đâu…Hi hi
Mặc cho Quân giãy nãy, anh vẫn cứ cù léc nó khiến Quân bật cười nắc nẻ và anh cũng cười vang theo nó. Cứ thế tiếng cười của cả hai vang đều trong đêm hòa vào âm thanh lào xào của lùm cây con trước mặt. Những mẫu giấy nhỏ nhắn gắn trên nhánh cây vẫn chưa rơi tuột cái nào và khẽ đung đưa theo gió. Ở trong vòng tay anh, Quân cảm thấy tâm hồn bình yên đến khó tả. Nó hy vọng, chuyến về quê ăn Tết sắp tới, cha mẹ nó sẽ không gây khó dễ cho anh khi cả hai quyết định công khai mối quan hệ đặc biệt này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!