Yêu Nhầm Gã Tội Phạm
Chương 36: Phản bội (2)
Con nhỏ chạy vội vàng tới bình nước, rót đầy một cốc bự tổ chảng, uống ừng ực. Tôi không biết nên nói gì để an ủi nhỏ thì nó chạy nhào vô lòng tôi, rúc đầu vô ngực chặt thiệt chặt. Chỉ nghe giọng con nhỏ lí nhí:
– Ghê quá anh ơi! Em không nghĩ nó nhiều dữ vậy đâu!
Tôi ôm nhỏ, muốn hôn lên môi nhỏ quá xá nhưng cũng hơi sợ đám đàn em của chính mình nên thôi bỏ.
– Biết vậy sao còn làm?
Con nhỏ nhõng nhẽo, đánh mạnh vô lưng tôi:
– Anh mới là đồ khờ đó!
Tôi ngẩn người. Thật tình, tôi cũng thấy mình khờ thiệt. Cũng chẳng nghĩ có ngày bản thân lại đi cắm sừng nhỏ Bren. Nhưng vốn dĩ tôi cũng không phải người tốt, cuộc sống của tôi không được phép có tình cảm xen vào, tôi chỉ làm những gì tôi thích là được rồi. Chưa nghỉ được một lát, con nhỏ lại mạnh bạo đẩy tôi nằm xuống giường chơi tăng hai tiếp. Nhỏ đứng lõa lồ trước mặt tôi, cái thân hình nuột nà đó tôi cũng chẳng nghĩ có ngày tôi sẽ ăn luôn nó. Thằng em tôi lại bắt đầu đòi hỏi, nhỏ xé cái áo mưa ra đeo vào cho tôi rồi ngồi từ từ xuống. Cả người tôi cong lên khi nghe từ phía thằng nhỏ, một thứ ẩm ướt khác đang trùm gọn và nuốt thằng nhỏ vô trong. Đôi tay con nhỏ bám chặt phía đầu gối tôi. Thằng nhỏ của tôi lọt thỏm vô trong cái bướm khít rịt do lâu ngày không đụng tới, xúc động giật lên từng đợt. Bướm của nhỏ cũng coi bộ kích động mạnh, co bóp từng hồi. Cái mông con nhỏ đưa lên đặt xuống từng đợt, nghe bờ mông mịn màng chạm vô hông, vô bụng tôi nóng hổi. Con nhỏ này thiệt mạnh bạo hết sức, nó chẳng quan tâm tôi vừa mới ra mà cứ nhấp nhanh thiệt nhanh. Khắp phòng chỉ nghe được tiếng da thịt va đập vào nhau, tiếng rên rỉ từng đợt của con nhỏ, to vãi cả lol luôn ấy.
– Nếu em cứ nhấp nhanh vậy anh ra mất đó.
Cái mông con nhỏ ngừng lại. Nụ cười ướt rượt của nhỏ hiện lên cạnh mắt tôi. Giọng nhỏ bẽn lẽn:
– Tại em ham quá mà!
Con nhỏ nói thì nói chứ vẫn cứ tiếp tục nhấp nhanh không ngừng vậy đó. Thằng em tôi cũng đạt tới giới hạn, bắt đầu xả ào ạt như bắn pháo bông. Con nhỏ cũng cong người lên, run rẩy một lát rồi nằm ẹp xuống người tôi luôn. Thiệt chứ cho dù đã làm với nhỏ Katy khá nhiều rồi, nó cũng điêu luyện hơn nhỏ Bren rất nhiều nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn khi làm với nhỏ Katy cả. Tôi nhấc mông con nhỏ lên, con nhỏ từ từ nhả thằng em tôi ra rồi nằm ạch qua một bên. Tôi nằm đó, cánh tay choàng qua con nhỏ, mái tóc ngắn tomboy của nhỏ đang dịu dàng dụi dụi vô lòng ngực tôi. Nằm một lát thằng nhỏ xụi dần. Tôi ngồi dậy tháo cái áo mưa quăng đi. Tính làm điếu thuốc mà mò mãi trong túi quần chẳng có, chắc quên đem theo con mẹ nó rồi.
– Chỗ em có thuốc lá không? Anh quên đem rồi.
Con nhỏ lắc đầu, nằm trên giường quấn lấy cái chăn, nữa che nữa hở, cứ như người mẫu chụp ảnh khỏa thân vậy. Tôi mặc ngay quần áo vào, tính ra ngoài đi mua gói thuốc, định mở cửa thì nhận được cuộc gọi của nhỏ Bren. Giờ này cũng gần bốn năm giờ sáng rồi, bình thường tôi đi đêm nó cũng chả thèm gọi tôi, cơ mà đáng lẽ bình thường giờ này là nhỏ đã ngủ rồi chứ.
“Anh đang ở đâu?”
Nghe giọng con nhỏ thì cũng chả có gì nghiêm trọng cả.
– Anh đang bận.
Vừa nói dứt câu tôi mở ngay cánh cửa ra, bất ngờ như trong phim luôn. Con nhỏ Bren đứng ngay trước mặt tôi, kì này phải gọi nói mẹ xuân này con không về rồi. Mặt con nhỏ vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng mà bây giờ nhỏ có thể tới tận đây, thì chắc tôi cũng chẳng cần phải giấu diếm chuyện gì nữa.
– Em làm gì ở đây vậy?
– Em hỏi anh mới phải.
Nói thế tức là nhỏ có thể đã nghe hết, đã biết hết tất cả mọi thứ rồi còn gì. Tôi thở dài một hơi, cũng bối rối vãi cả lol, đang không biết nói gì thì nhỏ Katy đi ra để thêm dầu vào lửa. Nhỏ còn không thèm mặc đồ vào nữa mới chết chứ.
– Chuyện gì vậy anh?
Hai con nhỏ nhìn chằm chằm vào nhau. Nhìn vào đôi mắt nhỏ Bren là tôi cũng đủ biết nó đang muốn nhào tới cắn chết nhỏ Katy rồi. Mắt nhỏ Bren đỏ hoe lên, cả da mặt như nổi cả gân xanh. Tôi nhanh chóng đẩy vai nhỏ Katy vào nhà, cũng may nhỏ Katy hiểu chuyện, không nói năng gì đi vào luôn. Nhỏ Bren tức giận cho tôi một bạt tai, nhỏ hình như cũng hóa điên luôn rồi. Nó cứ đứng đấy đánh liên tục vào người tôi. Nhỏ đánh không đau, chỉ là lòng tôi cũng đau thôi. Nhỏ vừa đánh vừa liên tục miệt thị tôi và nhỏ Katy. Tôi chụp tay con nhỏ lại, rồi cho nó ngay một bạt tai. Đánh nó mà lòng tôi cũng xót xa, chẳng hiểu sao tôi lại có thể làm thế. Nhỏ ngã luôn xuống sàn. Nét mặt tôi bây giờ lạnh thật lạnh cứ như ngày xưa vậy, không kiêng nể một ai, dù lớn nhỏ, già trẻ, trai hay gái tôi đều xử hết… Con nhỏ ôm mặt, nó không khóc, từ từ đứng dậy, nhanh tay rút ngay khẩu súng trong áo tôi ra. Tôi cũng bất ngờ không phản ứng kịp. Nhỏ trừng mắt, cắn chặt môi nhìn tôi, cái ánh mắt thất vọng ấy tôi có thể hiểu được, nhỏ chỉa súng về phía tôi, từ từ từng bước lấn tới, tôi cũng theo phản xạ mà lùi vào trong. Con nhỏ quay mũi súng về phía nhỏ Katy đang ngồi trên giường. Nhỏ Katy cứ ngồi đấy run rẩy, sợ sệt. Vốn dĩ tôi chưa bao giờ nghĩ nhỏ Bren lại có thể điên tới mức này. Tôi vôi chạy lại phía nhỏ Katy, ôm nó vào lòng và xoay lưng lại hướng nhỏ Bren như lấy lưng mình làm tấm bia vậy. Nhỏ Katy cũng chui rúc vào vòng tay tôi luôn. Tôi cần phải kết thúc cái tình cảnh này nhanh chóng mới được.
– Em có thôi đi không?
– Anh sợ em làm tổn thương cô ta sao?
Con nhỏ cũng cứng rắn thật, cho dù tôi đã khốn nạn với nó như vậy nhưng nó vẫn chưa chảy một giọt nước mắt nào. Con nhỏ hạ súng xuống quay mặt bỏ đi. Tôi thở phào một hơi, buông nhỏ Katy ra vàvchạy theo nhỏ Bren ra tới hành lang, kéo tay nó quay lại. Chẳng hiểu sao cho dù cố gắng đẩy nhỏ ra xa, nhưng tôi vẫn đuổi theo con nhỏ nữa. Nhỏ quay ngoắt mặt lại, dùng cái ánh mắt đầy thất vọng, thù hận đó nhìn chằm chằm vào tôi. Chưa kịp nói gì nhỏ rút nhanh con dao sau lưng ra và đâm mạnh một nhát vào vai tôi. Tôi đau điếng nheo mắt lại dựa vào tường, nhỏ vẫn dùng cái ánh mắt đó nhìn tôi, nó cứ ấn mạnh con dao vào sâu hơn nữa. Thể xác tôi đau, nhưng vẫn không đau bằng lòng tôi lúc này. Nước mắt con nhỏ bắt đầu chảy dài trên má.
– Tôi sẽ giữ cây súng này của anh. Anh nghe cho kỹ đây: khi tình cảm tôi cạn, cũng là lúc tôi sẽ tìm đến anh, chính tay tôi sẽ giết chết thằng khốn như anh bằng món đồ chơi này.
Nói rồi nhỏ rút mạnh con dao ra quăng dươi đất, tuyệt tình bước đi không một lần ngoảnh mặt lại. Tôi ngồi ngây người ra đấy nhìn cái dáng con nhỏ bước đi. Người khô khan như tôi chưa bao giờ lại cảm thấy muốn khóc cả, Nhỏ Katy chạy vội ra dìu tôi trở vào phòng.
Nhỏ đặt tôi xuống giường, xử lí vết thương hộ tôi. Cho dù có cố lấp cái vết thương trên vai này như thế nào đi nữa thì cũng không thể lấp lại cái nỗi đau trong lòng tôi được. Nhỏ lí nhí hỏi tôi, cũng không phải là nhỏ Katy không biết mối quan hệ giữa tôi và nhỏ Bren.
– Mọi chuyện vẫn ổn chứ…?
– Từ giờ thì ổn hết rồi. Em không cần bận tâm.
Tôi nằm xuống cố gắng ngủ luôn, nhỏ Katy nằm ôm chầm lấy tôi. Có vẻ như nhỏ cũng hiểu rằng ngay lúc này tôi chỉ muốn được yên tĩnh thôi. Tôi vắt tay lên che mắt lại cố gắng ngủ, nhưng trong đầu cứ luẩn quẩn hình bóng nhỏ Bren, cứ nằm trằn trọc suốt như vậy tới sáng. Nhỏ Katy cũng ngủ từ lúc nào rồi.
Tôi ngồi dậy nhẹ nhàng mở cửa đi về nhà. Cứ vừa đi vừa chẳng thể ngừng nghĩ ngợi về nhỏ Bren, tôi chẳng biết nhỏ còn ở nhà không nữa. Tôi vội vàng chạy về để kiểm tra. Mở nhanh cánh cửa ra, thở hồng hộc như vừa chạy marathon, vẫn cái dáng người đó. Nhỏ đang ngồi thu xếp đồ đạc, dù nó biết là tôi đang đứng ngay đây nhưng vẫn không quay mặt lại nhìn dù chỉ một cái. Tôi bây giờ cũng bối rối chẳng biết phải làm sao nữa.
– Em…
– Em xin lỗi, nhưng em không muốn nói chuyện lúc này. Em cần một chút yên tĩnh trước khi em đi.
Tôi cứ lặng lẽ đứng nhìn con nhỏ thu dọn mọi thứ, chẳng thể nói được gì nữa. Mọi chuyện cũng không thể quay lại được nữa.
Con nhỏ chỉ thu dọn vỏn vẹn có một cái túi duy nhất, dù sao thì từ lúc ở với tôi tới giờ nhỏ cũng chưa từng mua bất cứ thứ gì thêm cả, quần áo cũng chẳng nhiều. Tôi cũng đã quá mệt mỏi với những cuộc cãi vã vô nghĩa, như đang lạc giữa dòng xoáy của lựa đạn vậy. Tôi biết là tôi đã làm sai rất nhiều thứ, nhưng tôi cũng là con người mà, con người thì vẫn có cảm xúc. Con nhỏ đâu biết rằng tôi làm như vậy vì tôi thật sự yêu nó, vì muốn nó an toàn, có thể sống một cuộc sống thoải mái. Nhưng mà bây giờ tôi cũng phải dọn đi khỏi nơi này, tôi cũng chẳng còn gì vương vấn ở đây nữa. Tôi phải tiếp tục đi trên con đường đầy vũng lầy, con đường của riêng tôi, rời xa khỏi nó…
Con nhỏ đeo túi lên vai, đi lướt qua tôi như người dưng vậy. Lòng tôi thắt lại, đau đớn tột cùng. Thẫn thờ nhìn bóng dáng con nhỏ dần biến mất…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!