Yêu Nhầm Gã Tội Phạm
Chương 49: Kẻ đột nhập
Cô cố tỏ ra bình thường hết mức có thể trước mặt con trai cô, vui vẻ tươi cười như không có chuyện gì xảy ra để tránh thằng bé lo lắng và Kai đã giúp cô kiếm đại một lí do nào đó khi cô về trễ giải thích cho Finn nghe, thằng nhỏ khá là tin tưởng Kai và dễ dàng gật đầu chấp nhận với cái lí do đó.
Brenna vẫn luôn cố giấu diếm tất cả mọi chuyện với Kai, chính xác là với tất cả mọi người. Mỗi khi anh hỏi, tâm trạng của Brenna từ đang thoải mái, bình thường đổi sang u ám đến đáng sợ, cô không muốn bàn tới nó vì cô cảm thấy xấu hổ và đau đớn, cô không bao giờ muốn nhắc tới nữa.
Nhưng thứ càng cần dùng sức xóa bỏ thì luôn là thứ không dám đối mặt. Thứ càng muốn quên, thì luôn là thứ khó quên nhất. Cũng giống như ngày xưa cô luôn muốn quên hắn nhưng cả cuộc đời này chẳng thể nào quên được.
Nếu có một cách nào để xóa ký ức cô cũng ước gì mình được làm như thế. Còn Kai sau những ngày cố gắng an ủi, tìm hiểu nhưng kết quả chỉ càng khiến cô tệ hơn và cuối cùng anh ta quyết định sẽ không nhắc tới nó nữa mà sẽ đích thân tự mình tìm hiểu.
Người đầu tiên anh nghĩ tới là Qwen, bởi vì cô ta đã một lần muốn hại Brenna, không có lí do gì cô ta không hại Brenna thêm một lần nữa. Cũng như người ta nói, có lần một rồi thì sẽ hiếm có lần hai, nhưng đã có lần thứ hai rồi thì chắc chắn sẽ có lần thứ ba.
Tiếng chuông điện thoại đổ lên, Qwen cầm lấy hi vọng đó là anh chồng yêu dấu của cô nhưng lại đéo phải mà là một gã đàn ông khác khá là phiền phức.
Một cuộc gọi đến từ Kai, Qwen cố gắng tảng lờ nó và không thèm bắt máy nhưng hắn liên tục gọi, hơn cả chục cuộc, hắn sẽ gọi cho tới khi nào cô bắt máy thì thôi. Sự phiền nhiễu từ tiếng chuông và độ rung của điện thoại cứ liên tục làm Qwen như muốn phát điên lên, cuối cùng cô cũng chịu thua và nhấc máy.
“Có chuyện gì quan trọng lắm sao?” giọng đir6u cô cau có rõ ràng.
“Lạy chúa Qwen cô đã làm gì Brenna vậy?!”
Qwen nhặn mặt lại một đống và chẳng hiểu được anh ta này đang nói về vấn đề gì.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
“Hai tuần trước Brenna về nhà và có những vết bị bóp đỏ ở trên cổ. Cô đã làm gì?”
“Lí do gì anh nghĩ là tôi làm?”
“Cô đã sai một tên đàn ông lẻn vào để giết cô ấy, có lí do gì để cho tôi nghĩ cô vô tội đây Qwen?”
“Lần trước anh nói đúng. Anh đã vất vả để trở thành cánh tay phải của lão Paul và nắm trọn niềm tin của ông ta. Tôi nghĩ việc đấy khá là quan trọng cho nên tôi đã gác chuyện của nàng Brenna của anh qua một bên, anh nghĩ nếu là tôi làm tôi sẽ để cô ta còn sống sót để trở về xà vào lòng anh khóc lóc sao?”
Đầu dây bên kia im lặng. Kai đang ngẫm nghĩ về những lời nói của Qwen, nó khá là đúng. Đối với tính tình của Qwen mà hắn đã biết từ lâu, nếu cô nàng đã ‘uốn thứ gì thì sẽ thẳng tay loại trừ những mối đe dọa đến nó. Trong trường hợp này là Qwen đang muốn chiếm hữu tên Nathan và Brenna chính là mối nguy hại cho việc đó. Nếu thật sự có cơ hội giết được Brenna cô nàng Qwen chắc chắn sẽ không để Brenna dễ dàng trở về. Hắn dập ngang máy mà không thèm nói thêm một lời nào. Và vì hắn nghĩ Brenna sẽ cần thời gian bình tĩnh lại và sẽ tâm sự với hắn, nhưng Brenna đã không làm vậy cho nên đến tận bây giờ hắn mới gọi hỏi Qwen. Tình nghi số một là Qwen đã bị loại bỏ trong đầu hắn. Hắn vẫn không thể nghĩ ra được người thứ hai có thù với Brenna là ai.
Còn Qwen thì méo mặt bực bội, khi không bị Kai gọi kiếm chuyện, đã vậy còn bất lịch sự dập ngang cuộc gọi. Điều đó chứng tỏ cô chả là cái đinh gì với anh ta hết. Kai không để ý tới danh dự cô, anh ta xem thường cô, không tôn trọng cô. Nhưng Kai chẳng thèm để tâm đến chuyện nhỏ nhặt ấy, chỉ có riêng Qwen thì vẫn nghĩ về nó, tức tối một chút nhưng rồi cũng lại thôi. Vì cô là phụ nữ. Mà phụ nữ thì rất hẹp hòi, những vấn đề nhỏ nhặt nhất họ cũng sẽ để trong lòng, tùy chuyện đó quan trọng hay không để tức một chút rồi thôi hoặc tức dài dài.
Qwen ngồi dựa lưng vào cái ghế sofa trên phòng khách, nghĩ đi nghĩ lại những lời Kai nói thì hai tuần trước vào cái ngày mà Kai nhắc tới, anh chồng của cô cũng không có về nhà. Khi hỏi Leo thì anh ta chỉ nói rằng Nathan bận việc quan trọng và sẽ không về, hỏi bận gì thì Leo chỉ nói không biết.
Qwen suy nghĩ đơn giản, tin lời đó ngay. Cô không biết Leo cũng là một cánh tay phải tay trái của Nathan. Cô chỉ biết Khalid mới là người nắm bắt được lịch trình của Nathan, nhưng lại được chuyển qua theo sau Qwen mỗi khi Nathan vắng nhà cho nên đến hiện tại thì vẫn chưa có ai ngoài Khalid là thư ký thực sự của Nathan cả.
Nghĩ Leo cố tình nói dối. Qwen tức tối gọi lớn tên Leo trong phòng khách. Nathan thì đã đi ra ngoài từ sớm. Leo tuy là vệ sĩ thân cận nhưng vẫn là con người nên không phải lúc nào cũng được điều theo kè kè mãi bên tên Nathan, tất cả vệ sĩ trong nhà này bọn họ sẽ thay ca nhau làm điều đó, người ở bên cạnh Nathan luôn thay đổi chỉ có điều ca của ai dài hay ngắn hơn của ai.
Leo chạy vội tới phòng khách, anh hơi lo sợ tiến vào gần cô. Sự lo âu và sợ hãi đến từ việc bất chợt bị gọi lộ rõ trên vẻ mặt của Leo.
Leo đứng đối diện với Qwen, anh định cúi gầm người xuống chờ lệnh thì Qwen đang ngồi bắt chéo một chân, khoanh tay, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào hắn và cắt ngang hành động thừa thãi của anh lại.
“Leo, liệu có điều gì anh đang giấu tôi không?”
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Leo, Qwen tự hỏi liệu anh ấy suy cho cùng thực sự không biết về nó hay không. Qwen quyết định nhắc lại những gì cô đã nghe được từ Kai.
“Hai tuần trước, vào cái ngày anh ấy đi San Diego và không trở về cùng anh, anh nhớ nó chứ?”
Leo vẫn khum người, không dám ngước mặt lên đối diện với Qwen, hắn hơi gồng người, dự cảm chẳng lành.
“Tôi nhớ thưa tiểu thư.”
“Anh đã nói là ngài Redmond bận việc gì ấy nhỉ?” Qwen đưa bàn tay lên, săm soi móng mình như thể cô đã biết được mọi chuyện.
“Ngài ấy không có thông báo lịch cho tôi biết thưa tiểu thư.”
Qwen tức giận, đập mạnh tay xuống cái bàn trước mặt, phát ra một tiếng động rất lớn vang khắp phòng khách và Leo cũng giật bắn mình một cái. Cô đứng dậy, tiến về phía trước anh ta. Leo thì vẫn cúi gầm người, chỉ nghe tiếng cọc cọc phát ra từ đôi giày cao gót của cô, thoáng chốc anh đã thấy đôi bàn chân mang giày cao gót màu xanh dương nhạt đang ở trong tầm mắt của hắn. Biết Qwen đã lại gần, Leo ngước mặt lên nhìn. Cô đang đứng khoanh tay, đôi mắt đầy sát khí đang nhìn chằm chằm anh
“Leo, tôi biết anh rất trung thành với Nathan của anh và đó là việc rất rất tốt. Nhưng tôi lấy tư cách bà Redmond ra nói chuyện với anh. Hãy cho tôi biết ngày hôm đó ngài Redmond của anh đi đâu?”
Leo mím chặt môi khó xử.
“Anh không xem tôi ra gì phải không?” Qwen bắt đầu cáu giận.
Qwen quẹo cổ, nhìn chăm chú vào Leo bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Leo à, phu nhân Redmond đang hỏi anh đó” Cô nhấn mạnh vào chủ ngữ. Ý cô muốn nhấn mạnh cho Leo biết cô được gọi là phu nhân của Nathan, tức cô cũng chính là người trên cơ bọn họ.
Leo vẫn im lặng, dĩ nhiên anh trung thành với Nathan. Nhưng xét tới Qwen thì cô cũng là một người đặc biệt trong nhà. Tuy Nathan đã dặn anh phải dính chặt môi, nhưng anh vẫn đang rất khó xử khi Qwen là vợ của sếp anh. Cảm thấy Leo vẫn có ý định bịt kín miệng, những đường gân ttên mặt cô bắt đầu nổi lên vì điên tiết.
Tuy nhiên, khi Leo trông có vẻ như đã biết tất cả mọi chuyện nhưng lại cố tình nói dối cô, tâm trạng của Qwen lập tức thay đổi. Cô thở ra một hơi dài và to.
“Vậy là anh thực sự biết rõ mọi chuyện?”
“Vâng. Về việc đó—”
“Khốn kiếp!”
Tiếng hét vang như sấm của Qwen tràn ngập sự tức giận, dường như làm rung chuyển cả căn phòng. Trong khi một vài người giúp việc lùi lại như thể thân xác họ thực sự bị đánh phải, Qwen cảm thấy như có thứ gì đó kiềm hãm cảm xúc của cô lại, nhưng kể cả sau khi đỉnh điểm của cơn thịnh nộ đã bị cắt bỏ, cơn giận của cô lại dâng lên lần nữa, và cô không có cách nào để kiểm soát nó.
“Lí do cho việc này là sao?!”
“Tôi xin lỗi vì đó là mệnh lệnh của ngài Nathan.” Leo cúi gầm người chín mươi độ tỏ vẻ hối lỗi.
Vì lí do nào đó, hình ảnh anh chàng vệ sĩ mạnh mẽ hơi run sợ liếc mắt nhìn lên phía Qwen chỉ khiến cô càng nóng giận thêm.
“Tôi chính là vợ anh ấy, và đám vệ dĩ các người lại giấu giếm mọi chuyện của Nathan với tôi, xem tôi như một trò đùa, một vật trang trí trong căn nhà này. Leo! Tôi thực sự quá thất vọng đối với anh!”
“K-Không thưa tiểu thư!” Leo bối rối lắp bắp.
Đây là một việc rất rất khó xử đối với các thành viên Camorra. Mệnh lệnh của Nathan là tuyệt đối nhưng vẫn không thể lấy nó làm lí do cho những trường hợp như thế này. Thiết nghĩ tất cả các thành viên, ngay cả người ưu tú như Khalid có lẽ cũng sẽ cảm thấy rất khó lựa chọn mệnh lệnh như Leo bây giờ.
Leo không phải là người duy nhất sững người bởi câu nói đó. Hai cô người làm đang run rẩy ở một góc phòng, và một vài vệ sĩ khác ở bên ngoài phòng khách dường như cũng bị đông cứng lại.
Mặt Qwen nhăn lại khi cô nhìn Leo, người không thể trả lời cô. Đây là một lỗi lầm không thể tha thứ cho một người làm, không, cho bất kì ai. Giống như một công ty. Qwen là sếp, chính xác là phó sếp và các thành viên Camorra chính là nhân viên. Những điều luật này là hiển nhiên cho bất kì ai ngồi vào vị trí cấp trên. Bọn họ đã không báo cáo lại với Qwen mọi việc của Nathan, đây là một hành vi thiếu sót và xem thường. Báo cáo được coi là xương sống của những hoạt động trong một công ty, và chúng rất quan trọng.
Nếu Leo thậm chí không thể làm được điều đó, Qwen không nghĩ cô có thể tha thứ cho anh ta từ góc nhìn của một người lãnh đạo, không, chỉ sau Nathan thôi nhưng cô vẫn có quyền.
Cảm thấy không thể giấu giếm thêm được nữa, Leo nuốt nước bọt vào cổ họng một cách nặng nề, miễn cưỡng kể lại tất cả sự việc.
Sau khi nghe Leo kể xong. Trong nháy mắt, sự phẫn nộ, nỗi lo âu và không thể tin được trộn lẫn trong lòng Qwen. Cô mím chặt môi, lông mày chau lại, đôi mắt hừng hực tia lửa và cả khuôn mặt hơi nhăn lại. Dù cô cố gắng ổn định lại tinh thần nhưng cô vẫn đang cảm thấy… sợ. Sợ ở đây chính là cô sợ Brenna sẽ cướp lấy Nathan từ tay cô. Qwen bối rối hét lên.
“Các người cút hết cho tôi!” Cô hét lớn tới nỗi những người đứng canh khác ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Leo và những người hầu, vệ sĩ gần đó hoảng sợ, luống cuống cúi chào rồi rút lui.
Cô ngồi im thin thít, nâng cao hai bàn tay trống rỗng của mình và bày ra tư thế tùy cơ ứng biến. Sau một thời gian dài, cô mới chậm rãi nới lỏng sự khẩn trương trong tinh thần.
Qwen bước vào nhà bếp, mở một ngăn tủ và lấy ra một cái ly thủy tinh tuyệt đẹp để lên bàn. Cô lại quẹo qua một kệ tủ khác, kệ tủ đó dành cho để các loại rượu thượng hạng. Cô lấy xuống, đóng mạnh cửa tủ rồi quay ra phía bàn. Cô rót một ly, hai ly, hết ly thứ ba.
“Khốn khiếp!” Dù đã tỉnh táo lại, nhưng Qwen vẫn bị bao quanh bởi lòng phẫn nộ mãnh liệt.
Cô nắm chặt cái ly thủy tinh trong tay và đập mạnh xuống sàn. Cô ôm mặt, tức đến nỗi chẳng thể nào khóc được. Ngay lúc này việc giết chết Brenna hiện rất rõ ràng trong tâm trí cô. Brenna giống như cái gai nhọn đang đâm vào cuộc đời cô và cô cần phải nhổ nó đi.
Nghe tiếng đồ vỡ. Khalid hoảng hốt chạy vào nhà bếp kiểm tra. Vừa vào amh chỉ thấy Qwen đang đứng ở đó, một mình, cùng một chai rượu và những mảnh thủy tinh vỡ vương vãi khắp nơi.
Qwen cau mày lại, nhìn chằm chằm vào Khalid đang đứng bối rối không quá xa củng không quá gần cô. Những lời lúc nảy cô nói với Leo, Khalid đều nghe rõ vì anh có nhiệm vụ giám sát Qwen cho nên không có gì cô làm anh lại không biết.
“T-Tiểu thư. Xi..xin cô bớt giận…” Khalid lúng tùng trước hoàn cảnh hiện tại.
Cảm nhận được sự lo lắng trong thanh âm của Khalid khiến Qwen nhận ra mình đang làm một hành động không phù hợp với thân phận chủ nhân chút nào. Cô có gắng xua đi cảm xúc và hồi phục lại sự điềm đạm của mình.
Qwen hít một hơi dài rồi thở ra, một hơi thở không tồn tại, cứ như cô đang muốn đẩy luồng khí nóng của lửa giận ra khỏi cơ thể mình.
“…Thật có lỗi, tôi đã bị mất đi lý trí của mình. Sự giận giữ ban nãy…hãy coi như anh chưa từng nghe hay nhìn thấy gì đi.”
“Tiểu thư đừng nói vậy, tôi có thể hiểu được cảm giác của tiều thư” Khalid cúi người tỏ vẻ đồng cảm.
Qwen cười khẩy. Cô bỏ mặc tất cả mọi thứ bừa bộn lại đằng sau lưng kể cả Khalid đang đứng nghiêm như chào cờ ở đó và trở vào phòng ngủ.
Cô ngồi xuống giường, móc chiếc điện thoại ra, dùng ánh mắt hận thù nhìn xòng xọc vào cái điện thoại trên tay. Cô nhấn số.
***
Nằm dưới một căn nhà lộng lẫy khác của Nathan có hai tầng hầm riêng biệt. Căn nhà này nằm ở một vùng ngoại ô, Tuy không phải nhà chính để ở nhưng Nathan ở lại đây còn nhiều hơn là ở nhà chính kể từ khi Qwen chuyển vào.
Không có cầu thang thông xuống tầng hầm, chỉ có thể đi bằng thang máy. Muốn sử dụng thang máy xuống được phía dưới phải kích hoạt thang máy bằng cách quét võng mạc, dấu vân tay và nhận dạng khuôn mặt,… Rất rườm rà nhưng vì độ an toàn nên việc bảo mật cũng rất cao là chuyện không thể lấy làm khó chịu.
Băng đảng Camorra rất đông thành viên nhưng chỉ những người có được sự tin tưởng tuyệt đối từ Nathan mới được phát tấm vé ghé xuống tầng hầm này.
Bảo mật cao, chứng tỏ dưới đây không phải là một tầng hầm chỉ để chứa đồ tồn kho hay đại loại những thứ như thế.
Khác với những tầng hầm huyền bí khác, tầng hầm này rất lớn. Hành lang có màu trắng tinh khiết, sàn gạch màu trắng, tường và trần nhà cũng được sơn trắng trông cứ như hành lang của một công ty hóa học, có vài tấm tranh không có bất cứ hình gì khác ngoài một màu đen tuyền hình chữ nhật được treo cách đều nhau xuyên suốt hành lang.
Nathan đi phía trước, Alex đi theo ở phía sau. Hai họ đi xuống tầng hầm thứ hai và tiến tới một căn phòng tra tấn. Một thành viên của Camorra – Aldo đang đứng trước cửa một phòng tra tấn cúi người trước mặt Nathan khi hắn ta đến gần. Nathan tiến tới bên cạnh Aldo, cặp lông mày quắc lại giận dữ.
“Đéo thể tin được Camorra lại có một lũ ngu như các người lại bắt cóc chỉ huy thứ hai của MS13! Tôi nghĩ rằng đã nói rõ với các người kế hoạch xâm nhập vào lô hàng chứ không có bảo sẽ có người chết vào tối nay!”
“Ngài Redmond, tôi thật không biết chuyện gì đang xảy ra. Một phút trước chúng tôi đã đánh cắp lô hàng, điều tiếp theo tôi biết là gã Roy đang ở đó. Hắn ta biết tất cả việc chúng tôi đang làm, toàn bộ hoạt động sẽ được phơi bày nếu chúng tôi để hắn ta đi.” Aldo khom người tỏ vẻ hối lỗi, cố gắng giải thích tình hình.
Những kẻ làm hỏng việc và khiến cho Nathan phẫn nộ chưa có ai mà còn sống sót. Tuy vậy Aldo cũng rất được việc nên hôm nay anh ấy mới được tha mạng. Nathan không phải là người kiên nhẫn, hôm nay coi như rộng lượng với Aldo. Dù sao tất cả các thành viên Camorra không muốn cứ hai ba ngày là phải vác xác đồng nghiệp của mình đem đi thiêu.
“Chó chết! Thế đéo nào mọi thứ cứ hỏng bét khi tôi không ở đây chứ!” Nathan nắm chặt hai quả đấm, tức giận quát lớn vào Aldo trong khi Aldo vẫn cúi gầm mình chín mươi độ và run sợ.
Aldo mở cửa phòng tra tấn, Nathan ra hiệu cho Alex ở lại ngoài cửa phòng, hắn phừng phừng sát khí bước vào trong.
Aldo run rẩy thở phào, mồ hôi anh nhỏ giọt trên trán, cảm giác cứ như anh vừa trở về từ quỷ môn quan. Alex vỗ nhẹ vai trấn an Aldo, đây có thể xem như là may mắn khi Aldo chỉ bị Nathan quở trách.
Cảm giác đầu tiên khiến cho người nào chưa từng bước vào căn phòng này chính là cảm giác như vừa làm một cuộc hành trình xuyên thời gian về lại tòa án dị giáo.
Điều đầu tiên cảm nhận khi bước vào căn phòng này chính là mùi tường ẩm thấp ngột ngạt. Vì là tầng hầm nên ở đây không hề có nguồn sáng, chỉ có tường nhà và trần có ánh đèn trắng. Tường và trần đều dày, sơn màu xanh rêu, sàn bằng gỗ bóng. Trên mặt tường đối diện cửa gỗ đóng dạng chữ X rất lớn, ốp chắc vào tường, chữ X bằng gỗ gụ bóng loáng, mỗi góc đều đính một chiếc còng. Phía bên trên là một tấm lưới sắt, thả từ trần xuống, rộng ít nhất phải hai mét rưỡi, treo đủ các kiểu dây thừng, xích và cùm sáng loáng. Gần cửa, hai trụ cao, bóng ngời, chạm khắc tinh xảo, trông giống như các thanh chắn cầu thang nhưng dài hơn, treo ngang tường như thanh treo màn. Từ hai thanh ngang ấy, đủ kiểu roi dẹp, roi mềm…
Ở một góc xa, một chiếc ghế băng mềm mại bọc da nâu, đặt khít vào tường, kề bên là một giá đỡ bằng gỗ, sáng bóng, thoạt nhìn như giá gác gậy đánh bi-da nhưng nhìn kỹ hơn, trên chiếc kệ gác đủ loại roi, đủ kích cỡ và độ dài. Góc đối diện, một chiếc bàn gỗ vững chắc dài gần hai mét, chân bàn hình trụ chạm trổ tinh vi, hai chiếc ghế đẩu đồng bộ đặt bên dưới gầm bàn.
Tuy nhiên, nổi bật chính là chiếc ghế điện ở giữa phòng – dụng cụ tử thần mang trong mình rất nhiều câu chuyện thú vị, kịch tính…
Một người đàn ông – Roy, khoảng ba mươi lăm đến bốn mươi đang ngồi thở gấp trên chiếc ghế điện. Một điện cực với hình thù một cái mũ, bên trong chứa bọt biển được gắn vào đầu ông ta. Một điện cực khác gắn vào sống lưng. Các điện cực này đều được tẩm dung dịch muối. Đèn trên bảng điều khiển đều sáng, và sau khoảng hai mươi phút nạp, thông báo dòng điện đã đạt hai ngàn vôn. Một thành viên Camorra bật công tắc để dòng điện đi vào ghế, điện truyền qua người gã đàn ông trong mười bảy giây. Ông ta co giật dữ dội và trông đỏ rực. Khi dòng điện được ngắt, nhưng ông ta chưa chết. Ông ta rên rỉ và thở hổn hển. Trong một vài phòng khác, chiếc máy phát điện hai chiều kêu những tiếng rùng rợn khiến những nạn nhân của Camorra khóc thét lên vang dội ra ngoài hành lang mặc dù đã đóng kín cửa phòng.
Nathan giơ tay ra lệnh cho thành viên đang tra tấn gã đàn ông đó dừng lại. Nathan tiến lại phía chiếc ghế băng bọc màu da nâu, hắn ngồi phịch xuống, việc đầu tiên làm chính là lôi ra một điếu thuốc. Nathan chưa kịp lên tiếng, gã đàn ông lạ mặt trên ghế điện cố gắng thều thào.
“Mày tốt nhất nên thả tao ra khỏi đây Redmond. Zane sẽ phát điên lên khi phát hiện ra mày đã giữ tao ở đây.”
Nathan chỉnh lại tư thế ngồi, thân hình cao lớn tựa vào đằng sau ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo. Mặc dù hắn không có bất cứ động thái nào nhưng từ người hắn toát ra vẻ uy hiếp rõ ràng, khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi.
“Nghe này Roy, mày sẽ không thể sống sót thoát ra khỏi đây đâu” Nathan vừa nói vừa châm điếu thuốc trên miệng.
Hắn kéo một hơi dài rồi giữ điếu thuốc trên tay, thở ra một làn khói màu xám chết chóc.
“Bọn tao đã lên kế hoạch rồi, sớm hay muộn gì bọn tao cũng sẽ lôi hết tất cả tụi mày ra ngoài. Điều đó không quan trọng nếu tao làm bây giờ hay trễ hơn.” Nathan nói tiếp.
Không đợi ông ta trả lời, Nathan quăng một nửa điếu thuốc còn lại xuống sàn, hắn quay gót giẫm lên điếu thuốc rồi trở ra ngoài.
“Aldo, canh chừng hắn cẩn thận cho tôi” Nathan lườm Aldo với lời lẽ mang tính đe dọa.
“Và đừng giết hắn, tôi có thể sử dụng hắn ta vào thời điểm thích hợp” Nathan nói thêm.
Vọng ở bên trong phòng tra tấn, Roy dùng hết hơi thở của mình hét lớn như một lời nguyền rủa cho Nathan.
“Mày đéo thoát khỏi vụ này đâu thằng chó Redmond! Zane sẽ giết tất cả bọn mày khi ngài ấy tìm ra tao ở đây!”
Nathan lia đôi mắt lạnh lùng về phía Aldo. Hiểu ý, Aldo gật đầu, ngó vào phòng tra tấn ra hiệu cho một thành viên ở bên trong bấm nút giật điện ông ta.
Tiếng hét đau đớn của ông ta vang khắp tầng hầm. Nhưng tất cả mọi người ở đây vẫn luôn bình tĩnh, điều này chứng tỏ bọn họ đã quá quen với những cảnh tượng tra tấn như thế này, quá quen với cái cách tàn bạo của Nathan khi hắn đối xử với kẻ thù của mình. Mười giây sau, gã đàn ông lạ mặt ngất ngửa cổ trên ghế.
“Thật đơn giản để khiến cho bọn này phải câm mồm lại” Nathan nhìn vào bên trong căn phòng với đôi mắt lạnh lùng và giọng nói băng giá nhỏ nhẹ nhưng đủ để Alex và Aldo nghe thấy.
“Tôi tin rằng tối nay sẽ không còn chuyện quái nào xảy ra nữa” Nathan tia đôi mắt cảnh cáo về phía Aldo.
“Vâng, tôi chắc chắn sẽ kiểm soát được mọi thứ.” Aldo căng thẳng cúi gầm mặt tuân lệnh.
***
Mưa rơi lã chã, sấm chớp ầm ĩ như trái tim cô đang gào khóc.
Brenna bị một tiếng sấm to làm cho giật mình tỉnh giấc. Cô quơ tay mò mẫm lên cái bàn nhỏ đặt kế bên giường tìm kiếm chiếc điện thoại. Cô bật nó lên, nhăn mặt lại vì ánh sáng điện thoại rọi thẳng vào mắt cô trong khi cô vẫn đang quen với bóng tối.
Cô hé mắt nhìn, bây giờ là ba giờ kém. Tiếng mưa ở bên ngoài cửa sổ càng lúc càng to hơn, cứ như một cơn bão đang ập đến. Cảm thấy cổ họng có chút khô, cô lờ mờ ngồi dậy trườn khỏi giường muốn kiếm một ly nước lọc để uống.
Cô vẫn còn khá là buồn ngủ và mệt mỏi, cả cơ thể cũng đang nặng trĩu, theo bản năng, cô cứng đờ người ra ngay khi đặt chân xuống giường. Phải mất một lúc cô đứng dậy được, cô bật cái đèn vàng nho nhỏ ở trên bàn.
Lúc này cô đã có thể nhìn thấy hơi rõ căn phòng của mình, cô quan sát căn phòng một lúc và hơi lấy làm lạ khi cô nhìn qua tới cửa phòng cô, cánh cửa đang mở và cô có nhớ là cô đã luôn đóng chặt cửa khi vào phòng.
Cô cứ đơn giản nghĩ có lẽ do cô, thế là Brenna lững thững như một cái xác chết tiến ra phía cửa và nhẹ nhàng đóng nó lại.
Khi cô quay lưng trở vào thì giật bắn người lên, đó là vì dáng người xanh xao, nhợt nhạt đang đứng bên cạnh giường cô, tay đang cầm một khẩu súng lục chính là Katy, và cô ta đang nhìn Brenna bình thản.
Bỏ đi mái tóc tomboy, tóc cô ta đã dài hơn, khuôn mặt tuy trang điểm nhẹ nhưng nhìn kĩ thì khá xanh xao cứ như một con nghiện, thân hình vẫn thon gọn nhưng không còn đẹp bằng ngày xưa.
Vào cái đêm gã Nathan ăn nằm với Katy, Brenna đã đau khổ đến mức lỡ ghim chặt khuôn mặt, hình ảnh hai con người đó vào ký ức của cô. Cho dù Katy hiện tại đã có sự thay đổi, nhưng vẫn không đáng kể. Đó chính là lí do Brenna vẫn nhận ra Katy.
Thật quái lạ khi suốt bao năm qua tưởng như sẽ chẳng bao giờ gặp lại, không ngờ cô ta đang ở đây, nhìn Brenna chằm chằm với vẻ mặt trống rỗng đáng sợ, tay cầm một khẩu súng. Tiềm Thức của Brenna chết ngất, và cô không nghĩ hít muối sẽ làm tiềm thức mình tỉnh lại.
Brenna chớp mắt liên tục trong khi tâm trí làm việc như vũ bão và cô chỉ đang mặc vỏn vẹn một cái áo thun hai dây đang bó sát người cô đến nỗi lòi cả hai cái đầu ngực, một cái quần thun dài xộc xệch. Dù Katy cũng là phái nữ nhưng Brenna vẫn cảm thấy ngượng ngùng vì bộ đồ ngủ ngớ ngẩn của mình.
“Làm thế nào mà cô ta vào được? Mấy người bảo vệ đâu? Khỉ thật!” Brenna nghĩ.
Một nỗi sợ hãi đến rùng mình từ từ bò vào tim Brenna, và da đầu cô đau nhói khi mỗi tế bào trên đầu cô siết chặt vì hoảng loạn. Brenna bắt đầu thở gấp khi adrenaline (đôi khi gọi là “epinephrin” hay “adrenalin”, là một hormone) và cảm giác tê liệt cuồn cuộn chảy trong người.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào.” Brenna nhắc đi nhắc lại câu thần chú trong đầu.
Katy nghiêng đầu sang một bên, nhìn Brenna như thể cô là vật trưng bày trong một buổi triển lãm kinh dị.
Cảm giác như một thiên niên kỷ trôi qua khi Brenna xử lý tất cả những thông tin vừa rồi, mặc dù trong thực tế mới chỉ có một giây ngắn ngủi, vẻ mặt của Katy vẫn trống rỗng, và bộ dạng của cô ta vẫn như xưa, vẫn có sắc nhưng kém hơn xưa rất nhiều.
Cô ta mặc một cái áo thun trơn màu xám, quần legging đen fài và khoác một cái áo khoác có vẻ cũ kỹ màu xanh rêu. Tóc cô ta dài ngang vai và rũ xuống, còn đôi mắt thì u ám, và thoáng bối rối.
Dù miệng khô như ngói, Brenna vẫn cố nói.
“Katy phải không?” Giọng cô như lạc đi.
Katy mỉm cười, một cái nhếch môi khó chịu hơn là một nụ cười thật sự.
“Cô nói rồi kìa.” Katy thì thầm, giọng vừa nhẹ vừa khan.
“Phải, tôi vừa nói.” Brenna nói khẽ như trò chuyện với một đứa trẻ.
“Cô ở đây một mình sao?” Tim Brenna đập thình thịch.
“Chết tiệt chỉ mới ba giờ sáng, mình thực sự không muốn nội tạng phải thức dậy sớm để họat động như thế này.” Brenna nghĩ.
Mặt Katy xịu xuống, đến mức Brenna nghĩ cô ta sắp khóc, trông cô ta thật đơn độc.
“Một mình.” Katy thì thầm. “Một mình.” Và nỗi buồn trong từ đó đủ khiến tim Brenna đau nhói.
“Ý cô ta là gì? Mình chỉ có một mình ư? Hay cô ta chỉ có một mình?” Brenna phải chống lại nỗi sợ hãi đang tắc nghẹn ở cổ họng.
“Cô đang làm gì ở đây thế? Tôi có thể giúp gì cho cô không?” Brenna cố gắng hỏi bình tĩnh và nhẹ nhàng mặc dù nỗi sợ hãi đang lấp đầy trong cổ họng.
Lông mày Katy nhíu lại như thể hoàn toàn bị bối rối trước câu hỏi của Brenna. Nhưng Katy không có hành động bạo lực nào với Brenna cả. Tay Katy vẫn thoải mái ôm quanh khẩu súng. Brenna thử một chiến lược mới, cố gắng phớt lờ các dây thần kinh đang căng lên như dây đàn.
“Cô có muốn uống chút nước không?” Brenna bình tĩnh hỏi.
“Địt con mẹ tại sao mình lại hỏi xem cô ta có muốn uống nước không chứ, chả lẽ chỉ vì mình đang khát và đang đi kiếm nước uống? Trên đời này có ai lại mang một khẩu súng, đột nhập vào nhà người khác chỉ để uống nước trò chuyện cơ chứ?! Vãi lol thật!” Brenna tự chửi rủa bản thân mình trong đầu.
Brenna hít một hơi đầy căng hai lá phổi, cố gắng điều hòa hơi thở kích động của mình. Brenna từ từ đi tới một cái bàn như bàn ngay góc phòng, trên đó cô chỉ để ba cái ly thủy tinh và một cái bình đun nước siêu tốc.
Katy nhíu mày như thể không hiểu việc Brenna đang làm và di chuyển để vẫn có thể đối diện với Brenna. Đôi tay Brenna run rẩy lấy ấm đun nước và đặt dưới vòi. Khi cử động, hơi thở Brenna dần dịu lại. Nếu Katy muốn Brenna chết, chắc chắn giờ này cô ta đã bắn Brenna rồi. Katy đờ đẫn và bối rối ngước ánh mắt tò mò nhìn Brenna.
“Có ai khác trong nhà không?” Brenna ướm hỏi, mong mỏi có người còn canh gác, như vậy thì sẽ có cơ hội cô được cứu.
Katy nghiêng đầu sang phía khác, và giơ tay phải lên, bàn tay không cầm khẩu súng, túm lấy một lọn tóc trong mái tóc dài của mình và bắt đầu xoắn nó lại, hết kéo rồi lại vặn. Rõ ràng đó là một thói quen khi lo lắng, và trong lúc Brenna bị phân tâm bởi điều đó, Brenna lại choáng váng lần nữa khi thấy Katy giống cô đến thế nào. Brenna nín thở, chờ câu trả lời của Katy, sự lo lắng dâng lên gần như đến tột cùng.
“Một mình. Chỉ một mình thôi.” Katy thì thầm.
“Cô chắc là cô không muốn chút nước chứ?”
“Không khát.” Katy nhỏ nhẹ đáp, rồi thận trọng bước một bước về phía Brenna.
Brenna lại bắt đầu thở hổn hển vì sợ, cảm thấy nó đang trào lên trong huyết quản. Mặc dù sợ và khiếp đảm, Brenna vẫn cố xoay người lấy hai chiếc cốc bên cạnh bình đun.
“Cô có cái gì mà tôi không có chứ?” Katy hỏi, ngữ điệu ngân nga như một đứa trẻ.
“Ý cô là gì, Katy?” Brenna hỏi nhẹ nhàng nhất có thể.
“Nathan… anh ấy vẫn luôn dõi theo cô…” Katy khum mặt xuống, rồi lại ngước mặt lên nhìn Brenna, ngập ngừng nói.
Brenna hơi hở miệng, cố gắng hớp lấy một lượng không khí lớn để cố gắng bình tĩnh lại. Sau khi Katy bắt đầu câu chuyện, Brenna đỡ ngờ ngợ hiểu ra được lí do Katy mò đến đây. Brenna cảm thấy thật may mắn vì Katy đã giúp cô đi vào vấn đề chính. Cho dù vậy thì trong hoàn cảnh này cũng không thể nói là cô gặp may mắn được. Chỉ là cô ta làm thế nào vào được đây khi khắp nơi đầy người canh gác, nhưng bây giờ không phải lúc để Brenna băn khoăn. Ưu tiên hàng đầu của cô bây giờ là thoát khỏi tình cảnh ngàn cân nảy.
“Tuyệt thật, bây giờ những cô bồ của hắn đang tìm kiếm đến mình” Brenna nghĩ, pha chút trách móc tên Nathan.
“Không Katy, anh ấy đã rời bỏ tôi, vì cô” Brenna nhấn mạnh hai chữ cuối.
Katy nghiêng đầu sang một bên. Cử động đó thật đáng sợ và không bình thường.
“Vì tôi?” Katy chậm rãi nhắc lại.
“Tôi đã thấy anh ấy dành cho cô một ánh mắt rất… ấm áp. Cái cách anh ấy kéo cô vào khách sạn, anh ấy muốn cô đến điên dại… Brenna, cô có nhận thấy điều đó không? Cô có muốn nó không?”
“Làm thế nào mà cô…?” Brenna mở to mắt, chớp chớp nhìn Katy đang có vẻ mặt đau khổ truốc mặt cô.
“Tôi đã thấy cô.”
Nước mắt Katy bắt đầy ứa ra, cô ta nấc nghẹn thành tiếng nhưng vẫn ráng nói chuyện một cách rành mạch.
“Tôi theo dõi cô, tôi biết cô yêu anh ấy. Tôi cũng vậy. Cả hai chúng ta đều vậy.” Katy nức nở
“Thế chắc cô cũng có thấy lúc tôi trở ra đúng chứ? Tôi đã… rất đau khổ Katy” Brenna cố gắng giữ Katy bình tĩnh, nhưng điều đó cũng đúng là sự thật.
“Đúng vậy nhỉ… Tôi đã ở bên ngoài đó rất lâu cô biết không? Trời lại rất lạnh nữa, cứ nghĩ cô đang ở trong vòng tay ấm áp của anh ấy làm tôi như muốn phát điên lên Brenna” Katy chuyển chiến thuật, làm Brenna kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Katy nhìn Brenna tập trung đến thế.
“Katy cô bình tĩnh đã, cô đã thấy tôi chạy ra khỏi đó, rất đau đớn. Tôi không được đối xử tốt như cô nghĩ…”
“Vậy thì đó là do cô có lỗi anh ấy!” Katy tức giận siết chặt khẩu súng.
Brenna giật mình giơ cả hai tay, lùi lại phía sau một bước. Cô thầm tự trách mình vì đã lỡ làm kích động Katy, nhưng biết làm sao vì những điều cô vừa nói đều là sự thật. Cô mở miệng hớp lấy một lượng không khí để giữ bình tĩnh.
“Anh ấy sẽ không bao giờ là người có lỗi. Nếu là tôi cho dù anh ấy có đối xử với tôi như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ ngoan ngoãn chấp nhận nó. Bởi vì đơn giản tất cả mọi điều xuất phát từ anh. Nhưng cô thì lại chẳng biết chấp nhận nó. Nói cho tôi nghe Brenna, tôi luôn vâng lời anh ấy nhưng vì sao trong lòng anh ấy vẫn chỉ có cô?” Katy không kìm nén được, bắt đầu khóc lớn.
“Chết tiệt cô ta là cái thứ gì vậy? Cái gì mà hắn ta sẽ không bao giờ có lỗi? Rồi còn ngoan ngoãn vâng lời? Cô ta là thú nuôi của anh ấy sao? Hay anh ấy được cô ta cho là một vị thần rồi sùng bái? Bọn họ điên hết rồi” Brenna nghĩ, nhưng không thốt ra thành lời.
“Tôi chưa bao giờ được anh ấy xem trọng.” Katy lẩm bẩm, khuôn mặt tuyệt vọng tới tiều tụy. Dù đang cầm một khẩu súng, nom cô ta vẫn thật yếu ớt. Đột nhiên Brenna thấy cảm thông sâu sắc.
“Tại sao anh ấy lại muốn chúng ta như thế này? Anh ấy có điều gì đó rất… khó hiểu. Nhưng dù thế nào, tôi cũng vẫn yêu anh ấy.”
“Katy, cô có muốn đưa khẩu súng cho tôi không?” Brenna nhẹ nhàng hỏi, nhưng sau đó lại hối hận vì câu hỏi này vô dụng vãi cả lol.
Katy siết chặt cây súng hơn nữa, trừng trừng cặp mắt đỏ hoe nhìn Brenna. Brenna nhìn hoảng sợ vào cây sùng trên tay Katy, có vẻ như cô ấy sắp bóp cò.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!