Yêu Nhầm Gã Tội Phạm
Chương 55: Bạn cùng phòng
Ông bác chỉ tay về hướng một tòa nhà cao giọng nói.
“Kia rồi, tòa nhà gạch cũ đó”
Brenna trố mắt ra nhìn, đôi mắt cô long lanh như thể vột giên kim cương.
Đứng ở góc của đường W 1st và đường N Berendo, căn chung cư Seven Lions duyên dáng khảo sát khu phố xung quanh. Căn chung cư nằm ở biên giới của Koreatown (Vùng lân cận ở Los Angeles) và Hollywood, tòa nhà cổ điển thanh lịch, cao cấp này là tòa nhà cao nhất trong khu vực ở đây. Tòa nhà này được xây dựng từ trước khi Brenna ra đời.
Tườg gạch đỏ, những cầu thang sắt đen xoắn ốc bám sát vào bức tường của tòa chung cư. Đây là một kiểu hình của chung cư mà ta thường thấy.
Hầu hết mọi đơn vị đều mang đến tầm nhìn tuyệt vời về những con đường đầy nắng và những khung cảnh rộng lớn, vô tận của Los Angels. Chung cư Seven Lions có tất cả sự duyên dáng và lãng mạn mà Brenna mong đợi ở một tòa nhà đầu năm hai mươi, nhưng chung cư này cũng có một bí mật.
Có tin đồn rằng vào đầu năm ba mươi, một con sư tử thực sự đã được giữ dưới tầng hầm. Những cải tạo gần đây về mặt bằng, nội thất và các đơn vị riêng lẻ làm cho tòa nhà cổ điển này cảm thấy dễ chịu hơn trong thế kỷ hai mươi mốt.
Gần với Tuyến đường sắt đỏ, căn chung cư có vị trí thuận tiện cho sinh viên và cả người đi làm. Gần với tất cả các loại trường từ đại học, cao đẳng đến tiểu học, rất tiện lợi với Finn. Cửa hàng tạp phẩm, siêu thị hải sản, nhà hàng thức ăn nhanh và Starbucks, bao gồm các cửa hàng California Donut nổi tiếng,… tất cả khoảng cách rất gần để đi bộ.
Brenna theo sau ông bác bước vaò. Không hiểu sao cô cảm thấy như đang bước vào một nơi thật sang trọng.
Lối kiến trúc chuẩn kiểu phương Tây thanh lịch. Cầu thang, cửa sổ và cửa ra vào đều làm bằng gỗ bóng, màu chủ đạo của những dãy hành lang là màu trắng xanh lá nhạt. Những thứ này đã khiến Brenna phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Brenna cùng ông bác lên lầu. Vấn đề ở đây là phòng của cô ở tận trên lầu bảy. Nếu là ngày xưa thì chung cư này không hề có thang máy. Nhưng thời gian trôi dần và người chủ cũng đã tu sửa một chút lại căn chung cư. Brenna cảm thấy có một chút may mắn. Nhưng cho dù không có thang máy thì Brenna cũng chẳng ngại việc leo thang vì giá ở đây khá hợp với túi tiền của cô, xung quanh lại có đủ siêu thị, trường học rất tuyệt.
Cô cùng ông bác tiến tới phòng của mình. Nhưng thật lạ là cửa phòng đó không đóng như những cửa phòng khác. Nó mở toang ra.
Cô và ông bác tiến lại gần hơn nữa, họ nhìn vào trong thì thấy bóng dáng của một cô gái đang đứng dựa tường hút điếu thuốc lá và một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Ông bác cũng lấy làm ngạc nhiên, nhưng ông ta vẫn tiến gào bên trong phòng, đưa một tay lên xoa cái đầu hói cuả ổng.
“Tệ thật, có lẽ như chúng ta chậm chân rồi.” giọng ông bác ủ rũ.
Brenna cũng đi theo vào sau ông bác ấy.
“Tôi dẫn cô gái này tham quan phòng một chút được không?” Ông bác tiến lại gần phía cậu mặc vest hỏi.
“Xin lỗi, chắc là không được rồi, vị khách của tôi đây cũng đang tính thuê căn này” Người đàn ông mặc vest bối rối từ chối.
Cùng lúc đó cô gái đang hút điếu thuốc cũng quay mặt lại nhìn về phía Brenna. Brenna vẫn đang tiến lại gần chỗ bọn họ hơn nữa.
Cô ấy có một mái tóc tomboy màu đen, phong cách punk rock, trang điểm đậm,…
“Jóse?! Là cậu đúng không?! Không thể tin được!” Brenna phát ra một âm thanh kinh ngạc. Đồng thồi Brenna cũng tiến lại gần phía cô ấy.
Cô gái quay hẳn cả người qua nhìn Brenna bằng một ánh mắt lạnh lùng.
“Cậu là ai?”
“Vãi l*n” Brenna khựng người lại, mặt cô dần chuyển thành màu đỏ như quả cà chua chín. Brenna không khỏi lẩm bẩm ý nghĩ trong đầu, nhưng nó nhỏ đến mức khó ai mà nghe được.
Đang không biết xử lý thế nào giữa cái tình huống siêu xấu hổ này thì cô ta bật ra một tiếng cười hả hê. Âm thanh này tác động mạnh vào tinh thần của Brenna, nhưng tâm trí của cô lập tức ổn định lại.
“Haha! Xin lỗi, xin lỗi nha Brenna” Cô ta tiến gần lại phía Brenna, nở một nụ cười dịu dàng. Vẫn là nụ cười xinh đẹp đó nhưng sao Brenna chẳng thấy nó hợp với phong cách cool ngầu của cô ấy chút nào.
“Ra là… cậu vẫn còn nhớ” Brenna hơi hờn dỗi, giọng nói cũng trở nên không liền mạch. Lúc này Brenna mới nhận ra là khoảng cách của hai người đã gần đến mức, nếu là một cặp tình nhân thì khoảng cách đã đủ cho một nụ hôn môi rồi. Brenna quay mặt đi.
“Hai cô là bạn sao?”
Âm thanh truyền đến từ sau lưng, Brenna ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Là giọng của gã đàn ông mặc vest.
“Cũng không hẳn” Brenna hơi nhỏ giọng, đưa ngón trỏ lên gãi nhẹ má cho dù cô không thấy ngứa.
Gã đàn ông mặc vest gượng gạo cười đổi chủ đề.
“Thế cô Jóse, cô cảm thấy thế nào? Căn nhà này được chứ?”
Jóse đưa tay lên lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, cô phà một làn khỏi, mất cũng tận ba giây cô mới trả lời lại.
“Tôi vẫn đang cân nhắc” Jóse nói với giọng chán nản.
“Nếu cô chưa quyết định thì để cô gái này tham quan chút nhé?” Ông bác lên tiếng.
“Tôi không phiền đâu” Jóse vẫn kéo điếu thuốc trên tay.
Brenna mỉm cười đáp trả rồi cô tự mình dạo một vòng quanh căn nhà.
Cả nội và ngoại thất đều được thiết kế với phong cách tân cổ điển, căn hộ này tạo ấn tượng mạnh bằng tổng thể hài hòa và khác biệt. Nội thất được thiết kế với gam màu trầm và kiểu dáng nhất quán. Tuy mang xu hướng cổ điển, căn hộ không hề mang nét nặng nề mà rất khoa học và hợp lí với cách bố trí nội thất tối ưu.
Ngoài ra nội thất thông minh như tủ kệ thiết kế riêng cho căn hộ hay giường ngủ thông minh cũng là nét đặc biệt của căn hộ.
Với thiết kế nội thất phòng khách tân cổ điển – phong cách kế thừa từ phong cách cổ điển và lược bớt những hoa văn, họa tiết trang trí cầu kỳ, rườm rà và sử dụng hoa văn đơn giản hơn để phù hợp với không gian sống hiện đại.
Ở phòng khách và nhà bếp. Màu gỗ được sử dụng chủ đạo cùng với màu vàng làm điểm nhấn. Họa tiết hoa lá được sử dụng phổ biến từ sàn đến trần nhà mang cách nhìn sang trọng, thanh lịch.
Ở đây có ba phòng ngủ. Tất cả ba phòng đều được thiết kế giống nhau, sử dụng màu xanh dương nhạt làm điểm nhấn với đồ nội thất tân cổ điển tone sáng đơn giản. Phòng ngủ nhỏ với giường thông minh. Giường gấp thông minh được tích hợp rất nhiều tính năng như kết hợp với tủ sách, tủ trang trí,.. luôn tạo ra những cảm giác mới lạ, độc đáo cho căn nhà.
Phòng tắm không quá nhỏ nhưng cũng không quá to. Thiết kế đơn giản, không sử dụng bồn tắm mà sử dụng vòi hoa sen, vách tắm kính cường lực dán delcan mờ. Bồn cầu sứ trắng. Không gian nội thất căn phòng với thiết kế trải dài mang tới trải nghiệm vô cùng thú vị, tương tự như việc lạc vào thế giới thư giãn khác nhau của ngôi nhà. Sàn nhà vệ sinh được lát bằng chất liệu gạch men cao cấp, tường phòng toilet thì được lát bằng gạch men giả đá tạo nên không gian rộng hơn và sáng hơn.
Giá tiền hợp lý, nơi ở tuyệt vời, đầy đủ tiện nghi, vị trí căn nhà cũng hợp lý,… Không còn gì bàn cãi Brenna muốn thuê căn này.
Brenna vui vẻ trở lại chỗ của ba người kia. Cô nhỏ nhẹ nói với ông bác môi giới của của.
“Cháu muốn thuê” Khuôn mặt Brenna tươi rói như hoa nở mùa xuân.
“Đợi chút!” Gã đàn ông mặc vest và Jóse đồng thanh lớn tiếng.
Brenna nhìn hai người họ đầy khó hiểu.
“Tớ đến trước mà! Cậu không thể quyết định như vậy được!” Jóse tức tối, dùng ngón tay trỏ tự chỉ vào bản thân mình.
“Phải rồi, tớ xin lỗi” Brenna hơi ngượng ngùng.
“Đúng đó, cô nghĩ gỉ vậy chứ?!” gã đàn ông mặc vest cũng thêm mắm thêm muối.
“Tại có vẻ cô vẫn chưa quyết định nên…” Ông bác tươi cười nói đỡ giùm cho Brenna.
Jóse lập tức cắt ngang lời ông bác.
“Không. Tôi quyết định rồi. Tôi thuê căn này. Adam?!”
Nhanh thật nhanh, gã đàn ông mặc vest – Amdam lấy ra một bản hợp đồng từ đâu không rõ và đưa nó cho Jóse.
Jóse đi đến một chiếc bàn trong phòng khách, cô ngồi xuống bộ sofa màu kem. Âm thanh kẽo kẹt của chiếc ghế vang lên khắp căn phòng. Jóse đặt tờ hợp đồng lên bàn. Cô cầm lấy cây viết bi mà lúc nảy Adam đã đưa cùng lúc với tờ hợp đồng. Jóse chuẩn bị đặt bút xuống ký thì bỗng có một bàn tay mềm như lụa ngăn cô lại, không ai khác bàn tay này là của Brenna. Brenna đã chạy lại chỗ Jóse từ lúc nào không hay.
“Chờ chút đã!” Brenna hơi mếu máo.
“Chờ đợi gì nữa?! Tớ chán ngấy mấy cái khách sạn chật chội khó chịu lắm rồi! Chỉ muốn chuyển vào chỗ nào ở ngay lập tức thôi.” Gương mặt Jóse méo đi, cô gầm gừ trong khi tay Jóse thì cố đặt bút xuống còn tay Brenna vẫn ra sức giữ bàn tay phải Jóse lại.
“Nếu chỗ nào cũng được vậy còn nhiều chỗ khác nữa mà,tớ cũng muốn ở đây” Brenna nhìn chằm chặp vào Jóse với ánh mắt hình viên đạn. Jóse chỉ đơn giản cười và nhìn lại cô.
Căn nhà này đạt đầy đủ tiêu chuẩn của Brenna, khó khăn lắm mới kiếm được một căn như thế này. Vì vậy, liêm sỉ gì tầm này nữa. Brenna vẫn ra sức tranh giành căn nhà này với Jóse mặc cho Jóse vẫn đang hậm hực nhìn cô.
Nghe thấy câu nói tràn ngập sự thù địch, Jóse ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười.
“Gì?! Thế sao cô không đi kiếm nơi khác đi? Dù sao tôi cũng là người đến trước! Cô đừng có ngang như cua thế!”
Hai người trừng mắt nhìn nhau. Hai người đàn ông môi giới ở bên cạnh, mặc dù biết là họ sẽ không đánh nhau nhưng ánh mắt vẫn vô cùng lo lắng.
“Cậu đừng tưởng cậu đến trước thì có quyền nhé! Thực ra cậu đã hứa hẹn gì với căn này đâu, cũng đã đặt cọc đâu.” mặc dù tự biết bản thân mình ngang ngược nhưng Brenna vẫn nở một nụ cười khiêu khích.
“Thế bà mẹ này muốn đối đầu với tôi sao?” Jóse cũng không chịu thua. Nhếch miệng cười đáp trả.
Tuy rằng ngôn từ sặc mùi súng đạn nhưng ánh mắt hai người từ đầu đến cuối không có dời đi chỗ khác. Chính là mắt đối mặt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào nhau.
Brenna vẫn dùng đôi mắt sắc bén đe dọa, Jóse cũng không kém cạnh.
“Nào nào, bình tĩnh nào các cô gái”
Một âm thanh ấm áp êm tai vang lên làm xoa dịu cả bầu không khí sôi như lửa. Đó chính là ông bác Abraham, người đã hắt xô nước lạnh vào cả hai. Brenna và Jóse cùng nhau ngước mặt nhìn lên, biểu hiện trên khuôn mặt họ thay đổi. Bọn họ thực sự đã bình tĩnh trở lại.
Cả hai người cùng nhìn ông bác đó nói.
“Tôi có một đề nghị thế này”
“Ông bác phúc hậu nào đây?” Jóse nhìn Brenna, đưa một ngón tay chỉ vào phía ông bác. Đôi mắt cô lạnh lùng, hành động vô cùng khiếm nhã. Nhưng chẳng ai lấy làm lạ khi hành động đó khá hợp với phong cách thời trang đen tối của cô. Hơn nữa lời nói này và hành động của Jóse hoàn toàn trái ngược nhau. Ông bác không quan tâm vẫn mỉm cười dịu dàng.
“Đây là bác Abraham đến từ phòng môi giới bất động sản. Bác ấy có hơn năm mươi năm trong nghề rồi đó.” Brenna vẫn cười tươi như không có chuyện gì xảy ra.
Quả thực vụ cãi vả lúc nảy chả là gì to lớn để cho hai cô gái lớn tuổi này để bụng cả.
“Quan hệ của hai người có vẻ khá đặc biệt. Sao không cùng nhau thuê căn hộ này?”
Brenna và Jóse đồng loạt nhìn ông bác.
Bếp và phòng khách được đặt ở giữa, ba phòng ngủ tách riêng biệt nên vẫn đảm bảo sự riêng tư cho mỗi người. Lại có thể giúp đỡ nhau khi cần. Thêm nữa, tiền thuê nhà cũng như phí sinh hoạt lại được chia đôi… Rất nhiều lợi ích đến từ việc này, nhất là vụ giá cả.
“…Ở chung cũng thú vị lắm đó” Ông bác hiền hậu nói.
Mắt Brenna và Jóse đồng loạt mở to và sáng long lanh như sao trên trời. Bọn họ quay mặt đồi mặt.
“Bốn ngàn rưỡi đô la chia hai là hai ngàn hai năm mươi đô la một tháng! Rất hợp lý! Hahaha!” Mộ nụ cười của Jóse vang vọng khắp căn phòng. Một nụ cười rất hạnh phúc và thỏa mãn.
Brenna cũng cười tươi gật đầu lia lịa tán thành.
“Quyết định vậy nhé Jóse! Cứ như là mơ vậy. chỗ này vừa đẹp vừa rẻ!” Brenna mặt tươi tói như ánh dáng mặt trời.
“Vậy là… Chúng ta phải chia đôi hoa hồng nhỉ?” Adame tiến lại phía ông bác và nói nhỏ.
Ông bác cười âu yếm đáp trả rồi quay sang phía hai cô gái đang vui vẻ như trẩy hội nói thêm.
“Nếu cần riêng tư thì có thể lắp ổ khóa riêng cho mỗi phòng. Tôi sẽ thu xếp ngay.”
“Cảm ơn bác Abraham. Bác tốt thật đấy” Brenna vẫn giữ trên môi nụ cười hướng mắt về phía ông bác. Ông bác cũng ngại ngùng vui vẻ đưa tay xoa xoa cái đầu hói của ông ta.
Adam tiến gần lại Jóse, anh ta đang thì thầm điều gì đó không rõ mà chỉ có thể hắn và Jóse nghe thấy.
“Cô Jóse này, rẻ thì đúng là rẻ thật nhưng cô cũng nên cân nhắc kỹ. Ở chung với người lạ sẽ phiền phức lắm đấy,”
Jóse không biết anh ta thực sự lo cho việc của cô hay chỉ không muốn chia đôi tiền hoa hồng. Nhưng Jóse mặc kệ anh ta. Cô di chuyển tầm nhìn của mình về Brenna mỉm cười.
“Tôi lại không nghĩ vậy. Anh đúng là một gã cô đơn đó Adam” Jóse quay trở lại trạng thái điềm tĩnh như thể một con rối bị cắt hết dây. Vốn dĩ bình thường giọng của Jóse đã trầm rồi, nhưng ngay lúc nảy nó lại trầm hơn nữa khiến gã Adam á khẩu sợ hãi.
Jóse có thể nghe thấy Adam đang nuốt nước bọt bên cạnh mình và cô cũng có thể thấy đôi mắt của Adam đang đảo quanh. Thái độ của Adam đã nói lên tất cả. Nhưng Jóse vẫn mặc kệ Adam đang đứng xanh mặt ở đó, tiến lại phía Btenna và ông bác.
“Nè ông bác, nếu lắp khóa thì mất bao lâu vậy?”
“Nếu bây giờ mà làm luôn thì tầm sáng mai là xong”
“Vậy thì nhờ ông bác. Nếu xong thì chiều mai tôi sẽ chuyển vào luôn”
Jóse quay mặt và phía Brenna đang đứng nhìn cô.
“Cậu thì sao, Brenna?”
Brenna đưa bàn tay đang rảnh rỗi của mình lên xoa cằm. Quả thực cô rất muốn chuyển đến đây ngay lập tức. Nhưng vẫn cần phải đóng gói đồ đạc của cô và cả Finn, ròi còn phải nói rõ chuyện này với thằng bè. Hơn nữa Kai cũng chưa biết chuyện, cô không đảm bảo anh ta sẽ ngay lập tức đồng ý cho cô rời đi,… Còn rất nhiều chuyện phức tạp cho nên nếu chuyển vào ngày mai thực sự quá gấo gáp.
“Có lẽ là tuần sau” Brenna chỉ nói tới đây, vì những lí do của cô không cần thiết phải nói cho họ nghe. Cô hơi nhỏ giọng như đủ để cho mọi người trong phòng nghe thấy.
Jóse đưa tay ra phía trước, mỉm cười.
“Vậy bắt đầu từ tuần sau, chúng ta là bạn cùng phòng rồi”
Brenna cũng đưa tay ra phía trước bắt lấy bàn tay xinh đẹp của Jóse. Brenna mỉm cười nhẹ nhàng.
“Nhờ cậu giúp đỡ nhé”
Giây phút ấy, Brenna không hiểu vì lí do gì mà cô lại muốn khóc. Đúng là không thể lý giải được, nhưng khi bắt tay Jóse, hơi ấm từ bàn tay Jóse như thể truyển thẳng đến tận trái tim Brenna vậy.
***
Phải còn rất lâu nữa mùa đông mới kết thúc, vậy nên không khí còn rất lạnh. Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề với hắn nhờ lớp áo khoác dạ màu đen lộng lẫy, và một lớp quần áo trong làm từ chất liệu cách nhiệt tuyệt vời. Hắn sẽ không run rẩy với cái lạnh.
Tuy nhiên, hiện giờ hắn đang run rẩy bởi một lý do khác.
Đó là sự giận dữ.
Gọi cơn giận dữ khổng lổ đang cuồn cuộn đó là “phẫn nộ” cũng không sai.
Một tiếng gầm gừ nhẹ phát ra từ hắn, như những con quái thú săn mồi vẫn hay làm, và hắn tặc lưỡi trong sự xấu hổ.
Cho dù bất kỳ thành viên nào đã quen thuộc với biểu hiện này của hắn nhưng khi nghe thấy tiếng gầm gừ phát ra từ ông chủ lạnh lùng của mình thì không gì hơn đều run rẫy trong sợ hãi hay đông cứng bởi sự khủng bố.
Nathan ngồi trên chiếc Roll Royce của hắn đi đến địa điểm của mình, một căn nhà khác của hắn ở cùng ngoại ô. Khalid, Leo, và Thomas (một thành viên khác) tất cả đã đứng sẵn ở đây, mặc dù hắn không biết họ đã chờ bao lâu rồi.
Khalid và Leo đã được triệu tập bởi Nathan, trong khi đó Thomas là người đang trực ở đây. Vì Thomas đang phụ trách tất cả các vấn đề liên quan đến mạng lưới thông tin, anh ấy hẳn đã được miễn khỏi phải nhiệm vụ trực ở căn nhà này, nhưng điều đó không nhất thiết.
Có lẽ một người nào khác đang chịu trách nhiệm ở đây, nhưng họ không thể làm được vậy cho nên Thomas đã vội vã đến đây thay thế. Sẽ thật tuyệt vời nếu như vậy. Sau cùng thì, nó thể hiện rằng cho dù bị thiếu hụt nhân lực trong một ca sau khi hoàn thành nhiệm vụ có một hệ thống sẽ ngay lập tức thay thế người khác lấp vào chỗ trống.
Với giọng điệu uy nghiêm, Nathan bảo cả ba người đang cúi đầu trước hắn ngẩng mặt lên.
“Vâng”
Thật sự thì Nathan đang đau đớn với những công việc mỗi ngày. Nathan là người đầu tiên tiến vào căn nhà. Ngồi và vị trí trang trọng quen thuộc không hề lưỡng lự. Nathan đã có nhiều trải nghiệm về những vấn đề từ việc không làm vậy nhiều lần trước đây. Hắn đã từng cần phải đắn đo cái nào là ghế hàng đầu trước khi ngồi xuống, hiện giờ hắn đã đạt được cảnh giới vô thức ngồi vào vị trí trang trọng nhất.
Khi hắn đến gần chiếc ghế, một cô hầu đã ngay lập tức chạy tới kéo nó ra cho hắn. Thật sự hắn có quan điểm là mình nên tự kéo ghế ra. Chẳng thể hiểu đc những hành động trang nghiêm này từ đâu ra, thời gian đầu hắn đã cảm thấy khá là khó chịu với chuyện này. Nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nên hắn cũng chẳng còn thấy lạ lẫm gì nữa. Tuy vậy, để họ xử lý ngay cả những công việc lặt vặt như thế này khiến một người đã từng là một người tầm thường như Nathan cũng thấy chút áy náy.
Sau khi Nathan ngồi xuống. Tiếp theo, ánh mắt Nathan rơi vào ba người đang đứng nghiêm chỉnh trước mặt hắn.
Người đầu tiên tiến vào tầm mắt của Nathan chính là Khalid – người ăn mặc chỉnh chu mọi lúc nọi nơi nhất trong băng đảng này. Nathan dường như chưa bao giờ thấy được hình dáng bầy hầy nào của Khalid từ khi anh ta theo hắn cả. Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi ba tuổi, khuôn mặt khá ngay ngắn.
Tiếp theo, ánh mắt Nathan nhìn vào một kẻ được cho là khá đẹp trai và trẻ nhất trong phòng nảy này, Leo. Với cơ thể mạnh mẽ của mình, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng và đôi mắt màu xanh hẹp.
Cuối cùng là Thomas, một người rất trầm tính. Khuôn mặt anh nhợt nhạt, cho thấy nó ít được tiếp xúc với ánh mặt trời. Với dáng người cao gầy kết hợp với nước da tái xám của mình, Thomas tạo ấn tượng như một con rắn. Nhưng vì vẻ xanh xao không khỏe mạnh của mình làm anh ta trông có vẻ già hơn cái tuổi chưa đến ba mươi thực của anh.
Với cảm xúc lẫn lộn trong trái tim của mình, Nathan đem ánh mắt của hắn từ trên người Thomas rời đi.
Khalid và Leo không ngồi vào ghế mà đứng nghiêm trang trước mặt hắn, cả Thomas cũng vậy.
“—Tôi cho phép các anh ngồi xuống.”
Khalid và Leo lịch sự đồng thanh từ chối. Nathan lại một lần nữa cho phép hai người họ vì anh biết buổi nói chuyện này có lẽ sẽ khá lâu. Nhưng họ đã qua được khóa huấn luyện nghiêm ngặt để có thể đứng ở vị trí cánh tay trái tay phải của Nathan cho nên cho dù có đứng khoảng nửa ngày trời có lẽ họ cũng sẽ chẳng thấy mỏi chân. Tuy vậy Nathan cũng chẳng muốn phải ngửa cổ lên mãi để nói chuyện với họ. Lúc đó, cuối cùng họ cũng chịu ngồi xuống đối diện với Nathan sau một tràng cảm ơn và thể hiện sự biết ơn. Thomas, mặt khác, vẫn đứng một góc sau hai người bọn họ.
“Việc này làm mất thời gian quá. Nó không thể đơn giản hơn sao… Ugh” Nathan cau có nghĩ
Theo như Marcus – một thành viên phụ trách việc thu thập thông tin báo cáo rằng có khoảng gần một trăm thành viên của Nathan đã bày tỏ mong muốn rời khỏi băng đảng trên đường trở về từ sự kiện xảy ra ở tòa cao nhà. Nói cách khác, những người họ đã mất đi sự dũng cảm của mình sau khi thực sự đối đầu với MS13 chứ không phải như chỉ nghe bên tai về những điều được lan truyền về MS13.
Và rồi, có một số thành viên đã phàn nàn rằng họ cảm thấy lo lắng và vào ban đêm thì khó ngủ. Theo như báo cáo, cũng có ít nhất mười người có thần kinh không ổn định. Vấn đề này không là gì cả.
Nathan muốn tăng thêm nhân lực, nhưng để đào tạo ra những thành viên có kỹ năng chuyên nghiệp thì chi phí là rất cao.
Tiền bạc chỉ là một phần. Thời gian rèn luyện cũng là một yếu tố cần thiết. Người ta không thể cứ dễ dàng chộp lấy một ai đó ngoài đường và nói: “Từ ngày mai trở đi, anh sẽ là thành viên chuyên nghiệp của băng đảng chúng tôi”.
Những cái đơn kiến nghị này, đến từ các thành viên không có vị trí cao như Khalid và Leo, bày tỏ mong muốn tránh một cuộc chiến với MS13. Việc này đối với một thành viên của băng đảng mafia thực sự rất hèn.
Nathan có thể hiểu chuyện đó ngay cả khi họ không nói nó ra.
Bất cứ ai dám đối mặt với MS13 đó trong một trận chiến quy mô lớn là một con lợn trong đám ngu ngốc; Zane là một kẻ hoàn toàn điên rồ. Thành viên của hắn gấp khoảng một trăm lần thành viên của Nathan, chưa kể MS13 rất giàu v ề công nghệ và vũ khí, không những vậy, MS13 còn làm việc ngầm với cả FBI…
Cho dù vậy, lí do mà bọn họ đề nghị một tờ đơn kiến nghị như vậy là bởi vì họ đã mất lòng tin vào Nathan. Và hầu như Nathan cũng chẳng mnuốn giữ lại bọn họ nữa.
Đại đa số những thành viên đều biết lí do vì sao Nathan lại trở thành mục tiêu của MS13, và họ đã đổ hết trách nhiệm cho Nathan về sự kiện ở tòa cao ốc đó. Nói cách khác, họ coi Nathan như một tấm bia đỡ đạn. Khi Nathan biết được điều này hắn đã vô cùng tức giận và thất vọng.
Tuy vậy, con số thành viên phản bội đó cũng không hề ảnh hưởng gì đến Camorra. Chỉ phiền phức một chút là phải xử chết ngần ấy người chỉ vì có lòng tin mỏng dính và thứ Nathan bận tâm bây giờ không phải là những kẻ sẵn lòng từ bỏ lời tuyên hệ trung thành của mình để rời khỏi Camorra. Việc này sẽ có những người như Khalid xử lí. Hiện tại việc hắn bận tâm là Zane Holtz.
Không khí ảm đạm vẫn cứ tiếp tục bao trùm căn phòng.
Một trong những người có cùng biểu hiện với bầu không khí này chính là Nathan. Khuôn mặt cau có, và vẻ mặt gắt gỏng, giống như hắn đang nhai rễ sen đắng chát.
Nathan – một người luôn mang một nụ cười lạnh giá trên mặt. Quả thật, nét mặt như được tập luyện kỹ lưỡng. Điều này là do sau khi có được địa vị, hắn đã phải tạo ra ấn tượng về một người pãnh đạo mạnh mẽ trong lòng các thành viên.. Nếu một người đứng trên cao như vậy lại không thể tạo ấn tượng nổi bật hơn tất cả những kẻ khác, nó sẽ tạo ra một sự bất ổn trong những người đi theo mình.
Tuy nhiên, có vẻ như ngay cả ba người này, những người biết Nathan rõ nhất, cũng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Nathan. Giờ thì mọi người có mặt đã biết được điều này, đó là lý do tại sao họ vẫn im lặng và ở yên một chỗ.
Ngay cả khi Nathan có cảm thấy họ đang nhìn mình, hắn cũng không có điều gì để nói.
Lý do cho điều đó đã quá rõ ràng. Hay đúng hơn, nếu có ai đó có ý tưởng trong đầu, Nathan sẽ là người phanh phui những điều trong đầu kẻ đó để xem. Rất có thể, hắn sẽ tìm thấy một bộ não bằng ngón tay út của mình.
Nathan dễ dàng dự đoán được những khó khăn mà Camorra sẽ vấp phải, khi đối đầu với một kẻ sở hữu sức mạnh quân sự và kinh tế cao, và nhiều thứ khác.
Nếu lãnh đạo của một băng đảng là một người mạnh mẽ, người đó sẽ cho các thành viên của mình một cảm giác an toàn. Nhưng bất kể thực lực của một băng đảng có ra sao nhưng nếu người lãnh đạo là một con cừu thì chỉ làm các thành viên cảm thấy bất an. May mắn thay, Camorra đã được dẫn dắt bởi một con sư tử. Và sau đó, mọi thứ thật đột ngột, một con rồng đã xuất hiện trước mặt họ.
Nathan nhìn vào đôi tay mình, chúng đã siết lại thật chặt như tất cả sắc màu đã mất đi. Nhưng Nathan không có ý định buông xuôi ở đây.
Nathan mỉm cười. Đó là một cười tương xứng với hắn.
Như đang chời đợi nụ nười lạnh lẽo này, một cảm giác nhẹ nhõm lan đến Khalid, Leo và Thomas. Nathan không thể không bật cười khi nhìn thấy cảnh này.
“Đừng có mở to mắt nhìn thế chứ. Sự tập trung đi đâu rồi hả?”
“Ngài Redmond” Ba tiếng nói chồng lên nhau. Có dấu hiệu vui mừng trong chúng, vui sướng vì sếp của họ đã quay trở lại. Nathan nhận ra những gì mình phải làm, hắn gật đầu mạnh mẽ.
“Trước tiên, tôi muốn xác nhận nếu tất cả mọi người đang cảm thấy mâu thuẫn về MS13. Nếu có ý kiến, cứ tự nhiên nói ra. Ai biết đâu được, tôi có thể là người đã hiểu sai một điều nào đó. Vậy thì… ta cho rằng chúng ta nên bắt đầu với điều quan trọng nhất— mọi người nghĩ gì về tên khốn Zane Holtz?” Nathan cố tình nói tên Zane nhịp chậm hơn bình thường.
“Thẳng thắn mà nói, tôi không nghĩ rằng chúng ta đủ khả năng đối mặt với MS13…”
Nathan đưa tay lên trước chặn lại.
“Hiện tại thì đúng là thế. Chúng ta đã chọc hổ dữ rồi, đối với Zane mà nói, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đến khi một mất một còn…”
Cả ba người còn lại làm vẻ mặt lo âu. Nathan cau mày khó chịu khi nhìn thấy biểu hiễn của bọn họ.
“Tôi đang suy nghĩ đến trường hợp tôi vô tình bị giết hại…” Nathan ngừng lại khi thấy khuôn mặt của cả ba người họ đều xám xịt xuống.
Cảm giác như thời gian đã dừng lại một lúc. Và sau đó
“Eh? Ngài đang nói gì vậy, ngài Redmond?! Làm sao chúng ta có thể để chuyện như vậy xảy ra được chứ?!”
Phản ứng đó đến từ Thomas, người vốn đã có khuôn mặt xanh xao nay lại càng xanh hơn. Đây có lẽ là lần đầu tiên Nathan thấy biểu hiện của một thành viên nào đó sụp đổ như thế này. Ít nhất, cái nhìn trên khuôn mặt Thomas khiến Nathan cảm thấy như vậy. Nhưng trước khi Nathan có thể giải thích ý định thực sự của hắn với Thomas, đến lượt Khalid lên tiếng.
“Thomas, vì ngài Redmond đã tính đến điều này, Ngài phải có một số mục đích trong đầu rằng chúng ta không thể tưởng tượng được. Anh không nghĩ rằng từ chối nó trên cơ sở cảm xúc là không thích hợp?”
“Leo, tôi có thể hỏi sự bình tĩnh của anh đến từ đâu không? Anh sẽ phản ứng giống như tôi nếu như người đã cưu mang tất cả thành viên chúng ta thực sự chết? Hay là…?”
Leo cười khẩy mỉa mai.
“Thomas, anh có thể cho tôi biết ý anh là gì không? Hay anh có gì muốn nói với tôi, hãy nói về vế sau nhé?”
Leo và Thomas nhìn nhau với ánh mắt bốc lửa trong khi sử dụng một không gian cực kỳ lạnh lùng, và một bầu không khí kỳ lạ bắt đầu pha trộn giữa hai người họ. Cảm giác nghẹt thở này giống như những gì Nathan cảm thấy khi hắn đấu khẩu với Zane. Có lẽ đó là căng thẳng, nhưng ngay cả những cô hầu cũng bắt đầu thở hổn hển.
“Đủ rồi”
Bầu không khí nguy hiểm ngay lập tức biến mất khi Khalid hét lên.
“Chúng ta đang ở trước mặt ngài Redmond đây mà hai anh chẳng ra thể thống gì cả”
Sự thay đổi đột ngột khiến Nathan băn khoăn liệu mọi thứ vừa nãy có phải là ảo tưởng hay không. Tuy nhiên, hơi thở nặng nề của những cô hầu đã chứng minh rằng nó không phải là ảo giác.
“Hãy bình tĩnh, cả ba người. Để đối phó với các tình huống khẩn cấp, hãy lập kế hoạch trước và chuẩn bị sẵn sàng. Trong trường hợp đó, các anh sẽ làm gì nếu tôi chết? Tôi sẽ bắt đầu với anh, Leo. Nói cho tôi biết những gì anh đang nghĩ”
“Vâng ngài Redmond, tôi sẽ ngay lập tức điều động các thành viên giết sạch những kẻ làm hại đến ngài.”
“Tôi hiểu rồi. Đến lượt anh, Khalid”
“Vâng, đầu tiên sẽ tăng cường phòng thủ những lãnh thổ thuộc Camorra và sau đó thu thập thông tin về kẻ đã xúc phạm ngài.”
Leo trừng mắt nhìn Khalid, đôi mắt như muốn rớt ra khỏi khóe mắt.
“Thu thập thông tin chỉ là quá nhẹ nhàng. Bất kể ai dám xúc phạm đến ngài Redmond, họ phải bị bắt với tất cả sức mạnh mà Camorra có và phải có một hình phạt đủ để làm cho kẻ đó tự hủy hoại chính mình.”
“Leo, tôi cảm thấy những gì anh nói rất hợp lý. Tuy nhiên, kẻ thù là kẻ có thể qua mắt sự trông chừng của chúng ta và giết ngài Redmond. Do đó, chúng ta không thể bất cẩn. Biết được thông tin về chuyển động của kẻ địch và điểm mạnh là rất quan trọng. Nếu kẻ thù mạnh hơn chúng ta có thể tưởng tượng, thì việc tiếp tục duy trì Camorra là việc rất khó”
Trước khi biểu hiện của Leo thậm chí còn trở nên dữ tợn hơn nữa, Nathan vỗ hai tay vào nhau một cái thật lớn. Tác động của âm thanh đó giống như bắn một xô nước lạnh lên hai người họ, và khuôn mặt của họ ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.
“Tôi không nói rằng tôi đã bị ai đó giết. Nếu mọi thứ trở nên tồi tệ… thậm chí có thể là do một số hoàn cảnh tự nhiên không lường trước được. Dĩ nhiên tôi không phải là người duy nhất mà điều này có thể xảy ra. Khalid, anh là người lo liệu việc phòng thủ của Camorra, nếu một tình huống bất ngờ xảy ra và anh bị giết, Camorra có thể tiếp tục hoạt động bình thường không?”
“Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng về khía cạnh đó thưa ngài.”
“Lý do tôi hỏi là vì tôi muốn biết liệu anh có kiểm tra xem liệu các hoạt động bình thường có thể được tiếp tục hay không.”
“Tôi thành thật xin lỗi! Tôi chưa làm điều đó! ”
Khalid cúi đầu, khuôn mặt của anh mang vẻ mặt của hối tiếc sâu sắc và giọng nói run rẩy.
“Tôi cũng xin lỗi sâu sắc, ngài Redmond! Tôi hoàn toàn ngu ngốc vì cũng chưa từng chuẩn bị những thứ như thế”
Leo có vẻ mặt giống Khalid khi anh cúi đầu.
“Gì? Gì đây?! Cái hành động trang trọng của họ là sao?!” Nathan nghĩ, bỗng trong người hắn tràn đầy cảm giác tội lỗi vô cùng. Có lỗi gì vậy? Câu trả lời là nó là của riêng hắn. Nếu hắn đáng tin cậy hơn, hai người họ sẽ không cần phải xin lỗi như thế này. Hắn không muốn phải là một ông chủ đáng sợ mặc dù hắn được người ta cho là đáng sợ.
Nathan thở dài phiền não. Hành động kính trọng của họ nếu sử dụng đúng nơi đúng thời điểm thì sẽ rất tốt, nhưng đôi khi nó lại gây phiền phức đến cho Nathan. Hắn chỉ từng là một gã tội phạm sống trong khu ổ chuột. Chẳng hề quen với những thứ như thế mày. Tuy đã nhiều năm trôi qua và cũng đã quen dần, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn khiến hắn cảm thấy thật khó chịu.
“Không cần hai người phải xin lỗi. Đó là lỗi của tôi vì không giải thích đúng vấn đề cho các anh”
Cả ba người, đặc biệt là Khalid đã bắt đầu hoảng sợ và trông có vẻ bối rối, Nathan nhanh chóng nhìn lên họ rồi hắn phẩy phẩy tay tha thứ. Sau đó, hắn nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của ba người họ.
“Tuy nhiên, có vẻ như ngay cả Leo và Khalid, người mà tôi tin tưởng nhất đều có những ý kiến khác nhau. Điều đó làm tôi đau đầu. Do đó chúng ta sẽ tính kỹ đến trường hợp này để sẽ không có vấn đề gì nếu kịch bản tưởng tượng này xảy ra.”
Cả ba người họ đều cuối đầu chấp thuận không nói thêm bất cứ điều gì. Hành động của họ dường như chấm dứt toàn bộ chủ đề.
“…Thật sự ổn không? Các anh dễ dàng chấp thuận như vậy khi tôi chưa nói rõ?”
Thomas ngẩng mặt lên tiếng.
“Làm sao mà có thành viên nào dám mâu thuẫn với quyết định của ngài. Nếu ngài nói nó là màu trắng, thì nó sẽ có màu trắng mặc dù nó có màu đen. Đó là tất cả, thưa ngài Redmond”
Có vẻ như cả Khalid và Leo cũng chẳng phản đối lời này của Thomas mặc dù Thomas và Leo không ưa nhau lắm.
Nathan đưa tay lên đập vào đôi mắt mình phiền não như thể anh chẳng muốn họ nhiền thấy đôi mắt hắn hiện tại. Nathan nuốt nước bọt. Dòng suy nghĩ đó làm hắn lo lắng.
“Tôi không thích cách suy nghĩ đó, Thomas. Điều đó cũng giống như từ bỏ mọi suy nghĩ, và thậm chí tôi chắc chắn sẽ phạm sai lầm tại một thời điểm nào đó. ”
Hắn chỉ nói “chắc chắn”, nhưng có vẻ như nó đã xảy ra mọi lúc. Hắn không phải thần thánh nên không thể luôn luôn khiến mọi thứ đều diễn ra theo tính toán của hắn. Cho dù tính toán có tỉ mỉ như thế nào nhưng luôn có lúc sự thật luôn khác một chút. Chung quy hắn không phải một cỗ máy được lập trình sẵn tất cả mọi thứ.
“Và trong trường hợp đó, mọi chuyện sẽ không kết thúc nếu tôi bị bắt? Còn một đống bọn bệnh hoạn khác như Zane Holtz nhởn nhơ ở ngoài đó, hiểu không? Trong khi không cần phải đặt câu hỏi cho mọi mục tiêu của tôi, nếu tôi đề nghị một cái gì đó và các anh nghĩ về một cái gì đó khác, hãy mang nó ra giải quyết”
“Chúng tôi đã hiểu” Cả ba người họ đều đồng thanh.
Khalid và Leo liếc nhìn nhau.
“Được rồi, tôi sẽ nói rõ ràng với các anh chuyện này sau. Hiện tại thì tôi cần tăng người phòng thủ và nhân lực, đồng thời xử lí sạch sẽ cái lũ đếch biết trung thành là gì cho tôi, tôi không muốn một tên nào còn sống cả. Khalid, Leo, hai anh biết phải làm gì rồi chứ?”
Khalid và Leo đứng dậy khỏi ghế và dùng một giọng điệu mạnh mẽ đáp trả.
“…và Thomas, anh tiếp tục việc thu thập thông tin cho tôi.”
Thomas ngoan ngoãn cúi đầu.
Nathan ra hiệu cho hai người họ rời đi. Khalid và Leo cũng nhanh chóng cuối chào rồi bắt tay vào công việc của mình. Riêng chỉ còn Thomas ở lại.
“Thomas, việc tôi giao cho anh lần trước đã xong rồi chứ?”
“Vâng.”
Thomas nhanh chóng tiến tới phía trước mặt Nathan và đặt một tập hồ sơ lên bàn.
“Đây là các thông tin gần đây của Brenna Harding thưa ngài”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!