Yêu Nhầm Người Mẹ Yêu
Chương 7
CHƯƠNG 7
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc Hoàng sẽ xuất hiện ở đây,cũng không nghĩ đến việc Hoàng sẽ vì tôi mà vào trong này ở hẳn mặc cho sự cấm cản của bô mẹ cũng như thầy cô trong trường.Trong mắt bọn họ,Hoàng xuất sắc đến một chi tiết nhỏ cũng không thể nào bắt lỗi,trong mắt bọn họ,tương lai Hoàng là sự thành công,còn tôi chỉ là vật cản đường trên con đường họ đã vẽ sẵn ra cho cậu ấy.Cho đến tận mấy năm về sau,tôi mới biết được,trong suy nghĩ của Hoàng,tương lai mà cậu ấy hướng tới chẳng phải là sự nghiệp,mà chính là tôi…
Mặc cho trên người tôi dính đầy nước tiểu cùng với những cặn bẩn,Hoàng vẫn không ngần ngại mà ôm chặt lấy tôi sát vào người cậu ấy,ánh mắt hiện lên sự lo lắng,cất giọng.
-Ừ,là tôi đây…Đừng nói gì nữa,tôi đưa cậu lên phòng y tế đã..
Tôi không trả lời câu hỏi của Hoàng,khuôn mặt lúc này chỉ biết rúc vào lồng ngực rộng rãi ấy tránh đi những cái nhìn đầy soi mói lẫn chỉ trỏ giành cho mình,ngón tay siết chặt nơi vạt áo của cậu ấy cũng trở nên trắng bệch.Nhưng sự xuất hiện của Hoàng lúc này lại khiến cho đám con Như càng thêm tức tối,đỉnh điểm khi cậu ấy định bước chân đi liền bị mấy thằng lớp trên đứng ràn ra chặn lại,hất cằm hách dịch.
-Ê bạn học,định làm anh hùng cứu mỹ nhân à…Muốn yên ổn đi ra khỏi đây không
Con Trinh nghe thấy vậy liền vội vàng chen vô :” Anh hùng cứu CON Đĩ thì đúng hơn,mỹ nhân cái mẹ gì”
Hai từ “Con đĩ” từ miệng cái Trinh phun ra khiến toàn thân tôi run rẩy,đầu càng rúc sâu hơn vào lồng ngực của Hoàng,nỗi sợ hãi vừa nguôi đi chút lại lần nữa bị đẩy lên đến đỉnh điểm.Sau câu nói ấy,cánh tay đang ôm lấy tôi của Hoàng cũng siết chặt lại hơn,sau đó tôi nghe thấy cậu ấy quát lớn.
-Cút hết ra cho tao…
Bị Hoàng chửi,mấy thằng đi theo đám con Như định xông lên đánh up cậu ấy thì lúc này một giọng nói vang lên khiến mọi người tản ra,sau đó là hình ảnh của Viễn đang chậm rãi bước vào từ lối rẽ.Vẫn cái bộ dáng lười nhác hai tay đút túi quần ấy,Viễn nhìn Hoàng cất giọng.
-Vào bao giờ,sao không gọi điện…
Hoàng liếc nhìn Viễn ừ một tiếng trong cổ họng,đáp trả :”Đêm hôm qua,chưa kịp gọi….”
Viễn đưa mắt nhìn tôi đang nằm trong lồng ngực của Hoàng,lại đưa mắt nhìn sang đám con Như và con Trinh,đôi lông mày cau lại.Trước tình cảnh như vậy Hoàng cũng chả nán lại lâu hơn,cậu ấy bế tôi đi thẳng về hướng phòng y tế,cả một quãng đường dài chẳng hề nói với tôi với câu nào.
Ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng,trầm tĩnh như hoa dạ hương mà quen thuộc ấy,trái tim tôi bỗng dưng co rút lại đau đớn.Tôi biết Hoàng giận tôi,không những giận mà còn muốn đánh người,chính vì vậy đành ngập ngừng lên tiếng.
-Cậu sao lại vào đây,rồi việc học ngoài Hà Nội thì sao..Bố mẹ cậu đồng ý việc này sao.
-Để cậu ở đây một mình tôi không yên tâm..Với cả tôi muốn đi đâu là việc của tôi,cần gì phải hỏi ý kiến của ai
Tôi bặm môi :” Cậu còn cuộc thi hóa học toàn thành phố..”
-Cậu nghĩ với tôi cái cuộc thi ấy quan trọng vậy à
Nghe Hoàng nói vậy,tôi bặm môi rủ mắt nhìn xuống,cũng không nói thêm câu gì nữa,cho dù có nói lại thì cũng bị cậu ta vặn vẹo cho chẳng thể cãi lí được. Tôi học muộn một năm nên Hoàng kém tôi một tuổi, tuy mới mười bảy nhưng cậu ấy lại có suy nghĩ trưởng thành hơn những bạn đồng trang lứa rất nhiều,nếu không phải lớn lên cùng nhau,thì nhìn cậu ấy tôi cũng không tin là học sinh lớp 11.Tuy vậy cuộc sống của Hoàng lại luôn phải sống trong sự gò bó không được thoải mái khi bố của cậu ấy là người dấn thân vào trong giang hồ và được mọi người tôn sùng lên làm ông trùm.Và cũng chính vì điều này đã khiến Hoàng thay đổi từ một người thanh khiết tao nhã trở thành như bây giờ,trầm tĩnh đến lạnh lùng.
Đến phòng y tế,Hoàng đặt tôi ngồi xuống chiếc giường cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài sân thể dục,sau đó lấy gói thuốc mà cô giáo vừa đưa cho bôi lên những vết xước bầm tím,cất giọng.
-Rốt cuộc cậu đắc tội gì với bọn nó mà để xảy ra nông nỗi như thế này.Nếu như hôm nay không có tôi,có phải cậu sẽ bị đánh đến bầm dập đúng không.
Tôi im lặng không trả lời câu hỏi của Hoàng,mắt nhìn ra bên ngoài trời nắng gắt,đầu óc mông lung chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.Không gian cứ im lặng diễn ra như vậy,cho tới lúc tôi cảm nhận được cổ mình bị những ngón tay chạm vào mới giật mình ngồi lùi lại,ánh mắt nhìn Hoàng mang theo phần hốt hoảng,lắp bắp.
-Không cần đâu…tôi..tôi tự làm được…
Thấy tôi phản ứng như vậy Hoàng cũng nghe lời mà đưa tay xuống,sau đó dúi vào tay tôi gói thuốc rồi đứng dậy đi ra ngoài,không quên nói vọng lại.
-Cậu tự bôi đi,tôi ra ngoài xin phép cô giáo cho cậu nghỉ buổi hôm nay,dù sao với tình trạng này cậu cũng không thể học được đâu
Hoàng đi rồi,còn lại một mình trong phòng vắng,tôi thẫn thờ ngồi đấy với gói thuốc trên tay,mắt cứ trân trân nhìn lên trần nhà hi vọng nước mắt sẽ không rơi xuống.Nhưng thật tệ,cho dù tôi cố gắng bao nhiêu lệ vẫn tràn như đê vỡ,tèm lem đầy trên khuôn mặt trông đến thật là thảm hại.Trống vào học đã vang lên từ lâu,bài kiểm tra một tiết tôi cũng phải bỏ dở,lúc này tự dưng tôi lại nhớ đến cái cảnh con Liên ôm bụng ăn vạ dưới đất ở nhà tôi ngày hôm đó,nỗi hận thù lại càng dâng cao,hận không thể giết chết nó ngay lập tức.Nếu không phải vì nó,thì tôi cùng mẹ cũng không phải đi biệt xứ xa như vậy,tôi cũng không bị nhơ nháp bẩn thỉu như ngày hôm nay.
Khoảng chừng 10 phút sau đó,Hoàng quay lại,trên tay cậu ấy còn cầm theo một chiếc áo chống nắng chẳng biết là mượn được của ai đưa cho tôi,nói.
-Mặc vào đi,tôi đưa cậu về nhà
Nhắc đến từ “nhà” đôi đồng tử tôi co rút lại,đưa tay nhận lấy chiếc áo mặc vào,tôi nhìn Hoàng ngập ngừng .
-Tôi..tôi không muốn mẹ tôi nhìn thấy tôi như thế này..Hay là thôi đi,tôi ở đây cũng được
Hoàng thở dài,ngồi xổm quay lưng về phía tôi,giọng khàn khàn cất lên.
-Ai nói tôi đưa cậu về nhà cậu..Nào,leo lên đi
-Tôi…thôi đi,tôi vẫn đi được mà
Thấy tôi nhì nhằng như vậy,Hoàng trở nên mất kiên nhẫn,cậu ấy quay ngoắt người lại nhìn tôi,sâu trong ánh mắt đã hiện lên những tia tức giận,hạ thấp giọng kìm nén sự bùng nổ của mình.
-Cậu càng ngày càng bướng đấy Vũ,tôi không thích nói lại lần thứ 2 đâu,cậu chơi với tôi bao nhiêu năm cậu còn không hiểu tính tôi à.
Trước những lời này của Hoàng,tôi biết chẳng thể nào nói lại được nữa nên biết điều vòng hai tay qua cổ cậu ấy ôm lấy,sau đó cả người được xốc lên yên vị trên lưng rồi chúng tôi rời khỏi căn phòng .Tôi vẫn như in cái ngày đó,Hoàng cõng tôi đi dưới bầu trời nắng gắt,mồ hôi trên người cả hai lấm tấm toát ra cũng với mùi nước tiểu bốc lên vừa khai vừa chua,thế nhưng lại chẳng hề thấy cậu ấy kêu than đến một lời.Khi đó,tôi vô tình không chú ý đến những chi tiết như vậy,căn bản tôi vẫn nghĩ chúng tôi là bạn thân thì mấy cái hành động như thế chẳng có gì phải suy ngẫm.Nhưng mãi cho đến sau này khi nhìn lại,tôi mới biết hóa ra giữa nam và nữ,chẳng bao giờ thật sự tồn tại hai từ “bạn thân”,mà có thật sự tồn tại thì cũng là do người kia che dấu quá giỏi mà thôi.
**** ***** *****
Hoàng đưa tôi trở về căn nhà của cậu ấy ở hướng đi ngược lại với con đường nhà tôi,đó là một căn nhà bốn tầng rất đẹp với nước sơn màu xám tro cùng với giàn hoa giấy màu đỏ hồng trên giàn mưa.Mắt liếc nhìn thấy cánh cửa được đóng kín,tôi lên tiếng hỏi cậu.
-Cậu thuê căn nhà này à..
Hoàng lắc đầu,một tay cho vào túi quần lấy chìa khóa tra vào ổ,đáp trả tôi.
-Không,là nhà cậu tôi,cậu ấy làm bên thanh tra trên Trung Ương,nhưng vì công việc bận rộn nên rất ít khi về nhà.
-Vậy tức là cậu ở đây một mình sao,thật không ngờ đại gia đình nhà cậu lại giàu như vậy ấy,đúng là vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng mà.
Hoàng đẩy cửa đi vào,cậu ấy đưa thẳng tôi lên phòng của mình vừa đi vừa giải thích.
-Không,tôi ở cùng với con trai cậu ấy và mợ tôi…(đưa tôi vào trong phòng tắm,Hoàng nói tiếp)..Được rồi,cậu đi tắm đi,tôi xuống dưới phòng tầng dưới.
Đóng chặt cánh cửa lại,tôi tiến về về phía vòi hoa sen bật nước xối xả,đôi mắt nhắm lại cố gắng xua tan đi hết những suy nghĩ không vui.Nhớ lại những sự việc liên tục xảy ra với mình trong hai ngày hôm qua và hôm nay,tinh thần tôi chẳng thể nào bình tĩnh nổi,tận sâu trong tâm trí đều là sợ hãi.Tôi sợ đám con Như lần nữa sẽ dùng đến cái Clip ấy để đe dọa tôi,bắt tôi làm cái nọ cái kia,đánh đập tôi như hôm nay,tôi sợ bất chợt một ngày nào đó tôi tỉnh giấc,cái clip đáng sợ ấy tràn lan trên những trang mạng xã hội,lúc ấy tôi phải làm sao đây.
Bên cạnh mọi người,tôi cố tỏ ra vui vẻ,cố tỏ ra bình tĩnh nhất để che dấu đi những gì bản thân đang chịu đựng,nhưng khi đêm xuống,chỉ còn một mình với màn đêm cô quạnh,tôi đều mông lung nơm nớp.Rạng sáng hôm qua tôi đã có ý định chạy sang nói ra với mẹ,nhưng rồi từng câu từng chữ tôi nghe được về gia đình con Như liền dội lại đánh tan đi cái suy nghĩ vừa mới nhen nhóm ấy.Nhà nó bề thế giàu có,lại quen biết rộng,nhà tôi chỉ có hai mẹ con bán xứ nơi đất người,tiền một đồng còn phải chắt bóp,kiện nó liệu có thành công hay không,hay lại chuốc thêm rắc rối vào người.
Tôi cứ chìm trong suy nghĩ như vậy cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của Hoàng,mới bừng tỉnh lau người khoác áo choàng đi ra ngoài,quần áo cũ thì bỏ vào chiếc túi ni lông màu đen để tí mang ra thùng rác.
Đưa cho tôi cốc sữa nóng,Hoàng ấn tôi ngồi xuống giường,sau đó lấy máy sấy từ hộc tủ ra sấy tóc cho tôi,suốt quá trình chẳng hề nói thêm một câu nào,mà tôi cũng chẳng lên tiếng hỏi gì thêm.Đến khi mái tóc đã dần khô,Hoàng mới cất giọng.
-Được rồi,ngồi im nhé,tôi giúp cậu sửa lại
Tôi khựng người,đưa tay lên sờ vào mái tóc với những sợi cao sợi thấp,hốc mắt không tự chủ lại đỏ lên lần nữa,khó khăn lắm mới có thể gật đầu lên tiếng,giọng có chút nghẹn.
-Ừ,cắt ngắn đi,dù sao Sài Gòn cũng nóng bức,để dài càng thêm bí bích.
Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra tôi đau lòng lắm,mái tóc này đã theo tôi mấy năm nay,tôi luôn tự hào vì nó,đùng một cái phải xén đi gần hết,sao tôi có thể thích ứng ngay được.Nhìn từng sợi từng sợi dài rơi xuống,tôi bất giác nhắm mắt lại,bên tai vẫn vang lên tiếng xoẹt xoẹt đều đều.
Cũng không phải chờ đợi quá lâu,mái tóc nham nhở trước đó qua tay của Hoàng lúc này đã trở thành mái tóc bấm đến ngang vai ôm trọn mặt.Tôi nhìn chằm chằm vào gương một lúc thật lâu,sau đó mới chậm rãi lên tiếng.
-Cảm ơn cậu,đẹp lắm.
Hoàng bật cười,đưa tay lên xoa đầu tôi đáp .
-Ừ,là do cậu đẹp thôi,cậu đẹp thì để cái gì cũng đẹp.
Nếu là tôi của trước kia,nghe Hoàng khen vậy tôi nhất định sẽ quay lại mà hùa theo những lời trêu trọc ấy,nhưng tôi của hiện tại chẳng còn tâm trí nào hết,nên cũng chỉ biết cười nhạt để kết thúc câu chuyện.Hoàng thấy tôi như vậy cũng không nói về vấn đề ấy nữa,cậu ấy tiến lại về tủ lấy ra bộ quần áo Adias đưa cho tôi,sau đó rồi nói.
-Mặc tạm đi,rồi tôi đưa cậu đi mua quần áo khác.
Nhận lấy quần áo từ tay của Hoàng,tôi lần nữa lại đi vào nhà tắm mặc vào,đến khi ra thì đã không còn thấy cậu ấy nữa,những sợi tóc vừa cắt cũng được thu gọn sạch sẽ.Đẩy cửa đi xuống dưới tầng,mắt tôi dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của Hoàng,thế nhưng vẫn không thấy,nên chỉ có thể ngồi xuống ghế sopha chờ,trong lòng thấp thỏm chỉ sợ gặp phải em trai hay mợ của cậu ấy bất chợt đi về,lúc ấy chắc tôi chẳng biết ăn nói như thế nào.
-Xin lỗi nhé,tôi vừa phải chạy theo bác chở rác nên đi hơi lâu..(liếc nhìn tôi Hoàng nói tiếp)..Nhìn cậu mặc bộ này cũng không có rộng lắm đâu
-Ừ,đúng rồi,đây là quần áo cũ cậu mặc từ mấy năm trước rồi nên chả vậy
Hoàng lắc đầu cười nhẹ,cậu ấy lấy chiếc xe SH trong lán đèo tôi đi vào một shop quần áo nữ khá lớn,chỉ là lúc chúng tôi đến thì chị ấy đang đóng cửa dường như có việc bận đi đâu đó.Hoàng vội vàng lên tiếng.
-Chị ơi,em muốn mua chút đồ,shop mình đóng cửa sao chị
-Đúng rồi em,em muốn mua thì tầm chiều tối quay lại nhé,bây giờ chị phải đi có việc rồi
Hoàng vâng một tiếng thật nhẹ đáp trả,cậu ấy quay xe lại định đưa tôi đi tìm shop khác,thì đúng lúc này,tôi liền nghe thấy ai đó gọi tên mình.
-Vũ…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!