Yêu Nhầm Người Thứ Ba - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Yêu Nhầm Người Thứ Ba


Chương 10


Khác với cặp “thuần nữ hiền nam” vừa vào tràng thì cặp đôi mới vừa quen thuộc vừa xa lạ này, càng hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Từ khi bước vào giới giải trí, Đỗ Nam Phong luôn là một hình tượng ấm nam dịu dàng. Với nụ cười ấm áp và cách cư xử hào hoa, lịch thiệp, Đỗ Nam Phong đã trở thành vị “bạch mã hoàng tử” lí tưởng trong lòng các thiếu nữ.

Nhưng hôm nay, dưới tuyệt chiêu “nhõng nhẽo” của Kiều Duy Ảnh, Đỗ Nam Phong lại trở về thời niên thiếu nhiệt tình và bồng bột.

Chiếc sơ mi trắng không chỉ mất đi vẻ lịch thiệp thường ngày mà thay vào đó là sự cuốn hút gợi cảm khi được mở hai cúc áo phía trên, làm lộ lồng ngực săn chắc.

Bỏ đi vẻ ngoài chững chạc của mái tóc đen luôn vuốt ngược, khuôn mặt dài với mái xéo cắt tỉa gọn gàng đã đưa một Đỗ Nam Phong trên đỉnh thành công trở về quá khứ.

Một Đỗ Nam Phong như vậy, càng thêm gần gũi và thu hút các cô gái trẻ.

Bởi vậy, cô gái may mắn được sánh bước bên hoàng tử, lúc này, đã trở thành tình địch của tất cả các thiếu nữ ở đây.

Một loạt ánh mắt dao gắm cắm về phía Kiều Duy Ảnh và cánh tay đang khoát lên tay của Đỗ Nam Phong. Nhưng khi nhìn rõ trang dung của cô gái, các cô gái càng thêm đố kị, ghen ghét. Còn các chàng trai, như một lũ sói đói nhìn con mồi, tất cả đều muốn kéo Đỗ Nam Phong ra quần ẩu một trận rồi thay thế vị trí của hắn.

Kiều Duy Ảnh đã quen với những ánh mắt như vậy nên thản nhiên không thèm để ý. Trên gương mặt xinh xắn vẫn giữ nụ cười động lòng người.

Chỉ có những người quen thuộc và hiểu biết cô như Đỗ Nam Phong ở bên cạnh, mới thấy được cái cau mày nhẹ và sự bài xích của cô với mọi người.

Mặc dù Đỗ Nam Phong cũng không thích những ánh mắt này, nhưng nhìn cách trang điểm của Duy Ảnh hôm nay, hắn chỉ có thể nói “tự làm tự chịu“.

Kiều Duy Ảnh vốn là một điểm sáng, dù cô ăn mặc bình thường đứng giữa đám đông cũng có thể trở thành tiêu điểm của mọi người. Huống chi là khi tận tình ăn mặc.

Hôm nay, Kiều Duy Ảnh mặc một bộ váy ngắn màu đỏ tươi làm tôn lên làn da trắng bóng mịn màng. Đôi cánh tay nõn nà cùng đôi chân thon dài, thẳng tắp ẩn hiện dưới làn váy mỏng. Ngay cả gương mặt thiên thần mọi khi cũng không thể áp chế sự quyến rũ ma mị. Quả thực là một “thiên thần sa đọa” khiến người ta muốn ngừng mà không được.

“Chị dâu tương lai… có vẻ không được tốt.”

Kiều Duy Ảnh nhìn sắc mặt Hạ Hân Di tái nhợt, vui sướng ghé sát tai Đỗ Nam Phong thì thầm. Quả nhiên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia lại trắng thêm hai phần, cả người cũng lung lay như sắp ngã.

Hạ Hân Di không thể tin được Đỗ Nam Phong nói có việc bận không thể đón cô, lại có thể đi cùng người con gái khác. Người đó, còn là “vị hôn thê” của anh, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, cũng đủ khiến cô ghen tị.

Nhưng đó cũng không phải là điều khiến cô khó chịu nhất.

Từ khi quen nhau, cô liền biết, Đỗ Nam Phong cố chấp với vẻ ngoài của mình như thế nào. Anh luôn nói muốn làm một người đàn ông chân chính cho cô dựa vào, mà không phải là một thanh niên trẻ tuổi, ngông cuồng tự đại, đặt tình yêu lên trên hết.

Nhưng hôm nay, anh lại vì người con gái khác mà chấp nhận thay đổi. Nhìn ánh mắt bất đắc dĩ, cưng chiều của anh dành cho Kiều tiểu thư, giống như một mồi lửa muốn thiêu đốt toàn thân tâm cô vậy.

Hai người họ như vậy, thực sự chỉ là anh em sao? Lần đầu tiên, Hạ Hân Di nghi ngờ lời nói của Đỗ Nam Phong…

Đỗ Nam Phong trừng Duy Ảnh một chút, cảnh cáo cô không nên đùa quá chớn. Nếu khi ở nhà, hắn còn không rõ mục đích Duy Ảnh đòi đi theo làm gì, nhưng bây giờ, dù là người mù, hắn cũng biết mục đích của cô. Nếu không phải Duy Ảnh dùng tới yêu cầu thứ hai, hắn cũng không đáp ứng mặc như vậy.

Lúc này, Kiều Duy Ảnh thật muốn khen bản thân định liệu trước bắt Đỗ Nam Phong đáp ứng mình ba yêu cầu. Nếu không bây giờ làm sao có trò vui?

Không để ý đến cảnh cáo của hắn, Kiều Duy Ảnh bĩu môi: “phát hiện sớm như vậy thật không tốt chơi đùa”. Nhưng nghĩ tới mục đích của mình, cô lại vui vẻ trở lại. Hôm nay Duy Ảnh cô đến cũng không chỉ vì trêu tức ai đó, muốn chơi phải chơi lớn mới đã, mà cô luôn vui chuẩn bị hậu trường cho những cuộc chơi.

Đỗ Nam Phong nhìn cô như vậy cũng không nói gì thêm, trong lòng tự giác lí giải vì Duy Ảnh đã tiếp thu ý kiến. Bởi vì trước kia, Duy Ảnh đều rất giữ chừng mực, nên Đỗ Nam Phong vẫn không biết, lần này, Duy Ảnh là thật giận, cũng không định ngoan ngoãn như bình thường.

Bởi vì Đỗ Nam Phong muốn xử lí Duy Ảnh trước khi tìm tới Hạ Hân Di, nên bỏ lỡ ánh mắt thất vọng của ai kia. Khi quay lại thì bóng dáng người kia đã biến mất trong biển người.

“Anh ra đi một chút.”

Đỗ Nam Phong nhíu nhíu mày, nhìn vị trí người nào đó vừa đứng, lúc này đã không một bóng người.

Nhìn hắn thật sự lo lắng, Duy Ảnh cũng không ngăn cản, gật gật đầu. Mọi chuyện đều phải từ từ, cô không vội mà bức con mồi nóng nảy.

“Ồ, Phong, cậu thực sự làm mình cảm động quá. Dù hôm nay cậu tới tay không, mình cũng cảm thấy món quà của cậu là đặc biệt nhất. Nhìn xem gương mặt, cách trang điểm này này, quả thực so với mình còn hấp dẫn. Cậu thực sự là anh em tốt của mình nha…”

Kiều Duy Ảnh kinh ngạc nhìn anh chàng Playboy trước mặt. Gương mặt đẹp trai, tính cách phóng đãng, cơ bản là rất có tiền. Đúng là có tiềm chất của nhị thế tổ.

Lê Khánh Hưng gặp người đẹp quan sát mình, hào phóng bày ra bộ dáng đẹp nhất, còn không quên nháy mắt phóng điện.

“Người đẹp này thật là…”

Không để hắn nói hết câu, Đỗ Nam Phong đã tức giận đập hắn một phát.

“Nói chuyện đàng hoàng.”

“Phong, cậu thật vô tình.”

Lê Khánh Hưng đưa cho Đỗ Nam Phong một đôi mắt ai oán, nhưng vẫn biết điều mà nghiêm túc trở lại. Mặc dù hắn nguyện ý vì người đẹp mà “thành quỷ cũng phong lưu”, nhưng nếu không được phong lưu mà vẫn thành quỷ, vậy thì nhất quyết không cần. Rất rõ ràng, mỹ nữ này rất được Đỗ Nam Phong trân trọng, hắn chỉ có thể bỏ qua hoặc tìm cơ hội khác.

“Duy Ảnh, bọn họ là bạn của anh, Nguyễn Quốc Huy, Trần Minh Quân, Lê Khánh Hưng.”

Rõ ràng là Lê Khánh Hưng đứng gần hơn, nhưng Đỗ Nam Phong lại cố tình giới thiệu hai người mới tới trước, khi nói tới Lê Khánh Hưng cũng là giọng điệu không tình nguyện. Không phải hắn ghét bỏ Khánh Hưng, là bạn bè, đó thật sự là người bạn tốt, nhưng là bạn khác giới… Hắn thật lo lắng Duy Ảnh bị Hưng lừa gạt, bởi vậy hắn mới cố ý bày ra bộ dáng này, hi vọng Duy Ảnh hiểu được ý hắn mà tránh ra.

Còn Nguyễn Quốc Huy, Trần Minh Quân, khi Đỗ Nam Phong vừa tới, hai người cũng đã bước xuống hội trường, vừa kịp lúc lại đây cho Đỗ Nam Phong giới thiệu.

“Còn đây là em gái của mình, Duy Ảnh.”

Tuy biết Đỗ Nam Phong là con một, nhưng ai mà chẳng có vài người anh em họ hàng. Bởi vậy, Đỗ Nam Phong giới thiệu Duy Ảnh là em gái, cũng bị mọi người tự động lí giải thành em họ hay anh em con chú con bác.

“Chào mọi người.”

Duy Ảnh lễ phép cùng ba người chào hỏi.

“Chào em. Anh với Phong là bạn rất thân, nên sau này nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho anh. Dù không có việc gì cũng có thể gọi…”

Lê Khánh Hưng nhiệt tình đón tiếp đổi lấy cũng là ánh mắt cảnh cáo của thằng bạn.

“Em gái của bạn không thể chơi đùa.”

Lí giải ý nghĩa trong đôi mắt kia, Lê Khánh Hưng vội vàng đáp trả.

“Mình nghiêm túc thì được không?”

“Không thể. Tôi không tin cậu.”

Đỗ Nam Phong thẳng thừng từ chối. Mặc dù hắn biết trên đời khó tìm được cô gái tốt hơn Duy Ảnh. Nhưng “bản tính khó dời”, hắn không tin Hưng có thể vì Duy Ảnh mà từ bỏ những thói hư tật xấu này. Có lẽ thời gian ngắn thì được, nhưng lâu dài… khó mà nói.

Nếu đã biết trước không nên, vậy thì tốt nhất là đừng thử!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN