Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau - Chương 14: Chúng ta đều quá ngây thơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau


Chương 14: Chúng ta đều quá ngây thơ



Định thoát khỏi họ thì, “Mặc Tô”, lại bị anh ta gọi lại.

Cô quay đầu, nở nụ cười với anh ta: “À còn nữa, luật sư Viên, trong phòng anh có vài thứ đã cũ rồi. Nhớ vứt đi mới tốt.”

Nói dứt, cô nhấc chân rời đi, cho dù đau buồn, khó chịu đến mấy, giây phút này chí ít cô vẫn cao quý.

Xuống lầu, một chiếc xe đua mới toanh đã chờ sẵn.

Nhìn thấy bóng cô, cửa xe hạ xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp, “Tô Tô, mau lại đây, tớ ở đây.”

Mặc Tô lại gần, Lý Dao đã mở trước cửa xe bên ghế phụ, cô vừa ngồi vào thì cô nàng đã hỏi ngay: “Cậu cuống cuồng gọi tớ đến đây chính là vì cái tên Viên Mộ Tây kia hả?” Vừa lái xe, cô nàng vừa hỏi: “Lẽ nào là vì hai người sắp làm lành?”

“Tớ nhìn thấy cô ta rồi.” Trong xe rõ là ấm áp, nhưng không hiểu sao cơ thể cô vẫn run run.

“Hả?” Không ngờ là câu trả lời đó, Lý Dao ngớ người, lúc hoàn hồn thì buột miệng: “Shit! Họ Viên kia rốt cuộc muốn gì? Nói người ta tội nghiệp mà? Tội nghiệp tới mức muốn đưa cô ta về nhà? Còn trước mặt cậu á?”

“Cô gái kia tự chạy tới.” Mặc Tô vòng tay ôm người, buồn bực nói: “Chúng ta quá ngây thơ rồi, nếu chỉ là đáng thương thì sao họ lại ở cạnh nhau, nếu chỉ là yêu đơn phương thì cô gái kia dù theo đuổi thế nào cũng không ăn thua đâu.”

“Nên… giữa hai cậu cứ thế thôi à? Vì cái cô Vu gì đó, cậu không định giành lại Viên Mộ Tây?”

“Ngay từ đầu đã là tớ theo đuổi, lâu như vậy rồi, mệt lắm.” Mặc Tô cười giễu: “Huống hồ người chủ động dâng hiến mãi mãi không được trân trọng, rồi sẽ có ngày bị đá, tớ không muốn ngu ngốc nữa.”

Biết bạn thân không vui, bây giờ an ủi thế nào cũng là phù vân, cô căn bản không nghe, Lý Dao nghĩ ngợi rồi dè dặt hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu? Nhà cậu? Hay là…”

“Không muốn về nhà, đi uống rượu với tớ.” Cô quay mặt nhìn ra ngoài, giọng dứt khoát, mặt vô cảm.

Người thất tình hình như đều thích dùng rượu giải sầu, nhưng Mặc Tô cảm thấy tại sao cô không thể có được chút chút niềm vui từ hơi men chứ?

Nhìn ly bia trước mặt, đã uống nửa thùng bia rồi, Mặc Tô càng uống sắc mặt càng lạnh, Lý Dao bắt đầu thấy bất an. Từ đại học tới nay chưa từng thấy bộ dạng này của bạn, cho dù trước đây dù bị Viên Mộ Tây chọc giận, bị anh ta làm tổn thương, cũng chưa từng nghiêm trọng như vậy.

Tình cảm bạn thân dành cho Viên Mộ Tây, cô đã chứng kiến từ đầu đến cuối, chỉ có thể nói là, nếu Viên Mộ Tây đánh mất một người yêu anh ta đến thế, là việc ngu ngốc duy nhất anh ta từng làm trong cuộc đời này.

Cúi xuống nhìn giờ, cô dè dặt nói: “Tô Tô, đã mười hai giờ rồi, chúng ta về nhà được không?”

Người đẹp đang say có vẻ không vui, bĩu môi, nhíu mày: “Dao Dao, cậu biến thành cô bé lọ lem từ lúc nào vậy? Mười hai giờ đối với cậu chỉ mới bắt đầu thôi mà?”

“Hừm…” Bị nắm thóp, Lý Dao câm nín. Đó là trước khi cô có bạn trai, từ sau khi có người yêu thì cô đã ngoan ngoãn là cô gái nhà lành, đúng mười giờ không ra khỏi cửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN