Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau
Chương 17: Anh nghĩ chúng ta còn quay lại ngày xưa được không?
Nhưng thực tế thì nếu quá yêu một người, làm sao có thể chịu đựng sự phản bội của anh ta?
Mặc Tô dần nguội lạnh. Đàn ông đều như thế sao? Tưởng mình yêu anh ta thì có thể tùy nghi làm mọi thứ, tưởng rằng dù làm bao chuyện sai trái, chỉ cần ngọt ngào hoặc bá đạo một chút, phụ nữ sẽ quay lại, giả vờ xem như chẳng có gì xảy ra?
Cô thừa nhận trước đây có lẽ vẫn còn chút ảo tưởng về Viên Mộ Tây, nhưng khi cô rời khỏi nhà anh ta mà anh ta không đuổi theo, đã khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Dựa vào đâu mà anh ta nghĩ rằng chỉ cần anh ta kiên trì là cô sẽ quay đầu?
“Dừng xe.” Cô ngồi lên, giọng trầm thấp nhưng lạnh lùng băng giá: “Tôi muốn xuống xe.”
Tuy đã khuya nhưng đây là trung tâm, những người không ngủ còn quá nhiều. Đoạn đường chiếc xe đua dừng lại chính là bên ngoài một quán bar nổi tiếng nhất thành phố.
Đèn neon lấp lánh, tiếng nhạc phong tình lạ lùng, tiếng người ồn ào từ quán bar vẳng ra, trước cửa là một loạt những chiếc xe sang hiếm thấy, mỗi chiếc đều tỏa ra ánh sáng độc nhất vô nhị dưới ánh đèn.
Mặc Tô bảo Lý Dao lái xe về trước, Lý Dao vốn không yên tâm nhưng nhìn Viên Mộ Tây cũng xuống xe theo thì suy nghĩ, tuy tên này đã phản bội Mặc Tô, nhưng vẫn nhận ra anh ta có tình cảm rất sâu đậm với cô bạn.
Tình cảm là thứ cho dù sắp kết thúc thật thì cũng cần hai người bình tĩnh nói chuyện với nhau mới có kết quả. Nghĩ thế nên cô cũng yên tâm rời đi.
Nhìn Lý Dao lái xe về, Mặc Tô mới quay lại nhìn Viên Mộ Tây theo sau cô, “Anh có chuyện gì thì bây giờ nói đi.” Cô vốn định một mình đi bộ về, không ngờ anh ta lại xuống xe theo.
Viên Mộ Tây không nói gì mà đến cạnh cô, “Khoác áo vào đã, buổi tối rất lạnh.”
Anh ta theo thói quen đưa tay ôm cô, nhưng vì Mặc Tô lùi lại một bước mà hụt hẫng.
Vòng tay ấy là thứ cô quá quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy mùi vị đặc biệt chỉ thuộc về anh ta. Anh ta vẫn đang mặc áo gió cô tặng, lúc đó cô như một cô bé, mắt lấp lánh vui mừng nhìn anh ta và tán thưởng: “Mộ Tây, anh đúng là cái mắc áo bẩm sinh, mặc gì cũng đẹp.”
Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông đẹp trai đa phần cũng chỉ là đẹp trai mà thôi.
“Bé con…” Chỉ lúc anh ta bó tay với cô, anh ta mới gọi như vậy. Khi đưa tay ra, trên cổ tay lóe lên một cái, cô nhìn rõ, là đồng hồ đeo tay quá quen thuộc, Santosde-Cartier, món quà sinh nhật mà cô mất cả tháng lương để tặng cho anh ta.
Lúc ở sân bay, cũng nhìn thấy Hà Niệm Sâm đeo loại đồng hồ này, cô mới chú ý đến người đàn ông đó, mới thầm nhủ, thế gian này không phải chỉ có một mình Viên Mộ Tây là có thể yêu.
“Bé con, đừng thế mà, theo anh về nhà, chúng ta sống vui vẻ như trước được không?” Anh ta dịu dàng nói, ánh mắt sâu thẳm và quyến rũ, nếu là trước kia chắc cô sẽ lại mềm lòng mà lao vào lòng? Dù sao, “theo anh về nhà” là bốn chữ cám dỗ biết bao.
“Viên Mộ Tây, anh nghĩ chúng ta còn quay lại như trước kia được không?”
Cô ương bướng nhìn anh ta, thấy ánh mắt anh ta từ ấm áp dần chuyển sang lạnh lẽo: “Bé con, anh biết tính cách cố chấp của em, em cần thời gian bình tĩnh, nên lúc em rời đi anh đã không đi tìm. Nhưng ngày nào anh cũng nhớ em, nhớ đến quá khứ, hiện tại và tương lai của chúng ta. Chúng ta đều đã là người lớn, có vấn đề gì cũng đừng giải quyết bằng việc chia tay, huống hồ, em là người phụ nữ thông minh, tại sao nhất định phải vì một người qua đường mà nghi ngờ tình cảm của anh?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!