Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau
Chương 20: Cô muốn về nhà, muốn thoát khỏi người đàn ông kỳ quặc này
Mặc Tô giương đôi mắt đỏ hoe sưng húp lên nhìn anh, miệng hơi há ra, mãi không khép lại được.
Người đàn ông này đã từng xuất hiện trên tạp chí kinh tế nổi tiếng quốc tế, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc lạnh lùng, ít khi nói cười. Tuy ngoại hình vô cùng tuấn tú nhưng Mặc Tô lần đầu tiên cũng chưa nhận ra ngay.
Có lẽ khi quá yêu một người, người đàn ông khác dù đẹp cách mấy cũng chỉ là phù vân trong mắt cô chăng.
Mặc Tô hành nghề luật sư cũng tiếp xúc qua vài người nổi tiếng, nhưng nổi tiếng đến thế thì là lần đầu, đặc biệt là ngồi trong xe anh, cự ly gần thế này thì càng là chuyện khó tin được. Điều khiến cô không ngờ là người như anh mà nở nụ cười, trong mắt lại có sự ấm áp khó tả.
Không biết là do nụ cười của anh quá quyến rũ hay thế nào mà Mặc Tô ngồi đờ ra, mãi vẫn trong trạng thái hóa thạch.
Vẻ biểu cảm quá tự nhiên và phản ứng của cô anh thấy hết, Hà Niệm Sâm vốn định nói gì đó chợt ngưng bặt, khóe mắt cong cong, bật cười.
Bỗng dưng cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt sinh động đáng yêu lạ thường. Giống như lần đầu gặp nhau ở quán cafe sân bay, từ lúc cô bước vào, anh đã bắt đầu chú ý.
Hoàn toàn không phải vì dung nhan của cô khiến người ta bị tiếng sét ái tình, mà là dáng vẻ thất tình đó, rõ ràng nhìn thấy người đàn ông mình yêu bị một cô gái khác khoác tay tình tứ, mà còn giả vờ mạnh mẽ làm ra vẻ xa lạ. Lẽ nào cô không biết sao? Cái thìa đáng thương trên tay cô sắp bị cô cắn gãy rồi.
Lần thứ hai gặp nhau càng khiến anh ấn tượng sâu sắc, khỏi nghĩ cũng biết tính cách bình thường của cô ương ngạnh cứng đầu thế nào, ngay cả lúc van xin người khác cũng không hạ thấp bản thân, như lúc này đây, giống như đã biết mình bị người ta nhìn thấu, gương mặt lại hồi phục vẻ ương ngạnh, khiến anh bất giác nói khéo: “Luật sư Đổng, phụ nữ có lúc cần nhu mì hơn mới khiến người ta thấy đáng yêu.”
Mặc Tô ngớ người, chỉ thấy một cơn giận từ trong bốc lên, không biết là giận mình vô dụng, hay là giận nụ cười vô tư trên gương mặt anh nữa.
Đầu nóng lên, cô liều bồng bột buột miệng: “Tôi nhu mì hay không liên quan gì đến anh? Chúng ta hình như không thân cho lắm nhỉ? Hà tiên sinh?”
“Không thân.” Khóe mắt anh lại cong lên, “Tôi tưởng luật sư Đổng là người thông minh, khi cô cần người khác giúp đỡ nên biết cúi đầu đúng lúc. Chứ không phải giữ trạng thái này, như thế dễ khiến người ta hoảng sợ bỏ chạy.”
“Hừm…” Lời anh nói hoàn toàn vượt khỏi suy nghĩ của Mặc Tô, cô lại ngớ người rồi dè dặt hỏi: “Nhưng mà, không phải anh đã từ chối làm chứng rồi sao?”
“Là tổng giám đốc ANI, tôi nghĩ tôi nên từ chối, dù sao vụ án nhỏ như thế nếu tôi nhận lời thì bản tin đầu các mục giải trí ngày mai sẽ không thiếu tôi được. Nhưng…” Anh nói gọn: “Nếu là bạn của luật sư Đổng thì tôi nghĩ tôi nên nghĩ cách giúp cô.”
Mặc Tô lạ lùng nhìn anh, như thể anh là con khủng long bỗng dưng nhảy ra khỏi trứng vậy.
Có nhầm không, tổng giám đốc công ty địa ốc đẳng cấp thế giới lại muốn làm bạn với luật sư bé nhỏ như cô? Mà câu trả lời của chính cô càng bất ngờ, cũng không biết vì khóc quá mệt hay thế nào, mà trả lời như thể đầu óc cô bị trúng gió: “Xin lỗi, chủ tịch Hà, bây giờ tôi muốn về nhà, được không?”
Cô muốn về nhà, muốn thoát khỏi người đàn ông kỳ quặc này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!