Yêu nữ thả thính
Chương 19: Du học. Hứa hẹn.
Ninh Thuần ngẫm nghĩ. Cô nên chọn trường đại học mình muốn hay chọn trường theo lớp trưởng đây? Nan gian ghiaaaaa!!!!!
\”Lớp trưởng, cậu định thi trường nào vậy?\” Quyết định hỏi. Biết đâu lại có trùng hợp thì sao?
\”Công nghệ thông tin.\” Dịch Viêm đáp. Đúng là anh muốn thi vào trường đó, anh cũng biết cô muốn thi trường đó.
Oà~
\”Ngành gì vậy?\” Ninh Thuần háo hức, cô cũng muốn thi vào đó nha~
\”Lập trình phần mềm máy tính.\” Lớp trưởng Dịch đáp. Tùy tiện đi, đối với anh trường nào mà chẳng như nhau. Chủ yếu là do ba mẹ muốn anh thi trường đó mà thôi.
Ninh tiểu muội muốn cười. Không dễ gì nha~ Anh trai bảo khoa An toàn thông tin ngay cạnh khoa Lập trình phần mềm máy tính đó~ Vậy là sau này muốn theo đuổi anh cũng dễ dàng hơn nhiều rồi~ Vui ghiaaaaa~~~
Bạn nhỏ Ninh, bạn thật lo nghĩ quá xa rồi.
—————-
Trước khi thu lại nguyện vọng, thầy Đỗ Hạo xuất hiện, thông báo lại danh sách du học một lần nữa.
\”Thầy đọc lại danh sách đi du học một lần nữa. Nghiêm Mạch Hạo, Ngôn Hy, Nhạc Ưu Mỹ, Duẫn Kiệt, Mục Thần…….\”
Nghe từng người đọc tên, tâm trạng Ninh Thuần càng xuống dốc. Bọn họ đều ra nước ngoài, đều bỏ lại cô….. Bạn bè nhiều năm như vậy, giờ xa nhau thật khó.
\”Dịch Viêm.\” Thầy đọc người cuối cùng.
Ninh Thuần chợt trừng mắt không tin nổi nhìn Dịch Viêm. Anh đi du học. Anh không học đại học. Anh cũng đi……
Mọi cảm xúc bùng nổ đều cần một tác nhân, và hiển nhiên trong trường hợp của Ninh Thuần thì Dịch Viêm chính là tác nhân ấy. Cô oà khóc. Ai cũng đều bỏ cô đi. Từ những đứa bạn nối khố cho tới crush…. Không phải cô không thể đi theo bọn họ, nhưng cô muốn phát triển bản thân trong nước.
Không ai tới dỗ Ninh Thuần. Thậm chỉ có mấy đứa con gái cũng rơm rớm nước mắt. Học chung hơn hai năm rồi, đứa nào mà chẳng hiểu nhau. Rồi bọn nó còn ở cái tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết, gắn bó biết bao kỉ niệm… Thực ra chúng nó đều hiểu, một khi đã đi du học thì đa phần sẽ định cư luôn ở nước ngoài. Nhà bọn họ đều giàu có, tới Thánh Rozen chỉ vì danh tiếng…..
Thầy Đỗ Hạo cũng im lặng thở dài. Anh hiểu lựa chọn của đám học trò này. Tuy rằng là học trò, nhưng cũng chỉ ít hơn anh năm tuổi. Đừng nhìn chúng nó là thiên chi kiêu tử, thiên kim kiêu nữ mà nghĩ chúng nó có những suy nghĩ vượt tuổi. Đều là những đứa nhỏ mà thôi.
Tiếng khóc của Ninh Thuần vẫn văng vẳng trong lớp học. Dịch Viêm cũng không biết nói gì. Hình như anh vừa cho cô hy vọng, sau đó lại tự tay bóp nát hy vọng đó! Nhưng mà cũng tốt, có thể cô sẽ từ bỏ anh, tìm một người tốt hơn…..
Dịch Viêm sẽ không biết, tương lai, khi mà cô trở thành yêu nữ chính hiệu, anh đột nhiên vô cùng hối hận vì ngày đó đã đi du học, để lại cô với một đám lang sói.
Cảm xúc của Ninh Thuần cứ thế mà phát tiết. Cả một lớp ba mươi chín người thì tới hai mươi lăm người đi du học, hiu quạnh tới đang thương. Nhưng ngoại trừ Ninh Thuần, không đứa nào khóc nữa. Nếu chúng nó cũng khóc, vậy thì cơn mưa nước mắt này sẽ không thể dừng lại được đâu.
Chuyên Ninh Thuần nín khóc đã là chuyện của nửa tiếng sau đó. Hai mắt cô sưng đỏ, bộ dạng thảm thương vô cùng. Chỉ thấy Nhạc Ưu Mỹ vọt tới ôm cô, Ngôn Hy xoa đầu cô.
\”Em gái, chị đi bốn năm rồi nhất định sẽ trở về. Với trình độ của em, tin tưởng lúc đó sẽ có một đám nít ranh theo sau gọi chị là mẹ nuôi.\” Nhạc Ưu Mỹ cà chớn nói.
Ngôn Hy im lặng, một tay lau nước mắt cho Ninh Thuần, một tay xoa đầu cô.
\”Biến đi. Mình mới là chị, cậu sinh sau mình hai tháng!\” Ninh Thuần bĩu môi. \”Còn có, người nói câu đó là mình mới đúng.\”
Kỳ hạn du học của Nghiêm Mạch Hạo, Ngôn Hy, Mục Thần, Duẫn Kiệt, Nhạc Ưu Mỹ là bốn năm. Đôi Duẫn – Nhạc tới Phần Lan, còn ba người còn lại tới Pháp. Về phần Dịch Viêm, anh đi Anh quốc ba năm.
\”Hừ, tôi không cần biết mấy người đi đâu làm gì. Nhất định tới sinh nhật tôi, đều phải tới dự đầy đủ!\” Ninh Thuần khàn giọng.
\”Một lời đã định.\” Đám còn lại ai cũng cười, nhưng lòng thì đau lắm.
Một lời hứa này cứ kéo dài mãi, cho tới khi bọn họ chân mỏi tay run, cho tới khi thầy Đỗ Hạo không còn……
\”Thưa thầy, kỳ này em muốn làm lớp trưởng!\” Ninh Thuần hiểu. Quá nhiều người đi du học, bọn họ cần làm những việc khác, việc quản lý lớp cứ để cô làm là được rồi.
\”Không cần.\” Dịch Viêm không cần sự giúp đỡ của cô. Cô cũng cần học. Và anh là con trai, không thể để một cô gái như cô chịu áp lực thay mình.
Nói nhỏ, đừng anh có tư tâm. Các lớp trưởng khối 12 sẽ thường xuyên gặp mặt, anh chỉ muốn tên Cố Khinh Quân kia không vui khi gặp anh mà thôi. Tuyệt đối không phải do anh không muốn Ninh Thuần gặp tên đó!
(Tác giả khinh thường: Khẩu thị tâm phi!)
\”Lớp trưởng, cậu không cần lo cho tớ đâu.\” Cô hiểu mà.
\”Tôi vẫn đủ khả năng, cậu cứ lo tốt việc của mình đi.\” Lời này có chút phũ phàng.
Ninh tiểu muội im lặng. Cô thấy lớp trưởng là đang lo cho cô nha! Cưng quá hà~
Này, tâm trạng của Thuần cô nương lên dốc thật đáng nói!
Tâm trạng đã bớt u ám, bọn nhóc này lại kéo nhau đi ăn chè tập thể. Đám học sinh gương mẫu cũng bị kéo đi theo.
Dịch Viêm không để ý, trong lòng anh đang nảy nở một cảm xúc kỳ quái!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!