Yêu nữ thả thính - Chương 3: Khăn trải bàn và cậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Yêu nữ thả thính


Chương 3: Khăn trải bàn và cậu


Ninh Thuần cô đang rất khó chịu!

Ninh Thuần cô đang rất không vui!

Ninh Thuần cô đang rất bực tức!

Ninh Thuần cô sắp phát điên!

\”Vân! Ánh! Nguyệt!\” Ninh Thuần lập tức tóm kẻ đầu sỏ: \”Rõ ràng đã nói toàn bộ đều là trang phục hầu gái, tại sao lại đem cả trang phục quản gia cho bọn họ hả
?!\”

\”Lớp phó, mình oan uổng lắm. Hôm đó cậu giao việc cho mình. Quan Đại Vũ, Định Tư với Lạc Mễ Mễ liền xung phong. Lúc tới chỗ thuê, Quan Đại Vũ và Định Tư nói rằng đó cho con trai bọn họ không vừa ở đây, để mình và Mễ Mễ lại bên đó. Hôm sau mình bảo Mễ Mễ kiểm tra lại đồ của bọn họ, Mễ Mễ nói đều không có vấn đề gì!\” Vân Ánh Nguyệt thanh minh, bộ dạng đáng thương không gì bằng.

\”!!!!!!!\” Ninh Thuần vỗ trán: \”Vân tiểu thư của tôi ơi, Mễ Mễ là vợ nuôi từ bé của Định Tư, bọn họ không bao che cho nhau mới là lạ đó.\”

Trong lòng Ninh Thuần khóc ròng.

\”Nhưng mà lớp phó à… Nhìn bọn họ cũng thật là đẹp trai!\” Vân Ánh Nguyệt không hiểu. Nhìn manly vậy mà, tại sao Tiểu Ninh lại không thích?

\”Đẹp chính là vấn đề. Cậu không biết mình đang theo đuổi lớp trưởng sao? Để cậu ấy mặc bộ đó, chẳng phải là gái theo hàng tá sao?! Ôi~ lớp trưởng của mình~\” Ninh Thuần bi ai.

Vân Ánh Nguyệt khóc trong lòng. Cô thật sự không biết!

Gương mặt bạn nhỏ Dịch Viêm đen lại. Cô ta theo đuổi anh á? Thật xin lỗi, không dám đâu. Nếu không phải cùng nằm trong ban cán sự, anh tình nguyện không tới gần cô ta!

\”Ồ, lớp phó Ninh, cậu theo đuổi lớp trưởng sao?\” Lớp phó lao động Mạc Du là một người điềm đạm, luôn ôn hoà với mọi người không ngờ cũng có tinh thần hóng hớt cao như vậy.

\”Đúng vậy. Từ nay mình sẽ theo đuổi lớp trưởng!\” Ninh Thuần khẳng định chắc như đinh đóng cột.

\”Nghe qua có vẻ không thực. Nào nào, Tiểu Ninh xinh đẹp, mau thể hiện tình cảm đi.\” Quần chúng bắt đầu làm phản.

\”Mấy kẻ thần kinh này. Mấy người có thấy là sắp đến giờ tổ chức rồi không?\” Ninh Thuần nheo mắt nguy hiểm. Lâu rồi cô không phát uy, lại cho rằng cô là quả hồng mềm sao?

\”Nào nào, chỉ tốn vài giây thôi mà. Chỉ cần cậu thể hiện, hôm nay tụi mình liền nghe lời cậu răm rắp luôn. Cậu nói đi đông, mình tuyệt đối không đi tây!\” (Ừ, chỉ đi nam đi bắc – vế còn lại quần chúng âm thầm nói trong lòng)

\”Đúng vậy. Tuyệt đồ nghe lời.\”

Ninh Thuần nhìn thấy trong nhóm người cổ động, Nhạc Ưu Mỹ và Ngôn Hy đứng đầu hàng, bất đắc dĩ vỗ trán. Bạn bè thân thiết, bạn bè tốt là cái gì? Chỉ là mây bay, chỉ là phù phiếm. Bát quái, dìm hàng mới là vương đạo!

\”Hừ, dám nuốt lời, các người đừng mong sống an ổn!\” Ninh Thuần thay đổi sắc mặt, tiến gần tới chỗ Dịch Viêm.

Dịch lớp trưởng cảm thấy phẫn nộ. Cái này gọi là nằm không cũng trúng đạn sao? Phẫn~

\”Lớp trưởng, mình có thể hỏi cậu một câu không?\” Ninh lớp phó cười hồn nhiên. Sát thương cực đại.

\”Không.\” Dịch đại gia đen mặt. Đừng làm như chúng ta thân thiết như vậy.

\”Cậu có biết cái khăn trải bàn này và cậu khác nhau điểm gì không?\” Bạn nhỏ Ninh chớp mắt tỏ vẻ dễ thương.

\”…….\” Dịch Viêm im lặng nhìn xuống khăn trải bàn đang cầm. Không liên quan lắm nhưng anh và nó có điểm gì giống nhau sao?

\”Nếu cậu không đáp, vậy thì mình cho cậu biết nhé. Khăn trải bàn trong tay cậu, còn cậu ở trong tim mình đó.\” Cười ngọt ngào. Ôi mẹ ơi, tim ngừng đập rồi. Thật dễ thương quá đi!

Quần chúng ồ lên. Ừ, tạm thời chấp nhận chuyện này vậy. Đương sự – bạn nhỏ Dịch Viêm thì hoàn toàn vô cảm. Con nhỏ này bị ma nhập rồi, không nên để ý tới nó thì hơn.

\”A Viêm, cậu không để ý tới mình sao? Cậu làm mình thương tâm quá!\” Ninh Thuần có chút xót xa, nhưng bộ dạng bên ngoài thì cô làm như thật giả tạo.

\”Thật xin lỗi, lớp phó Ninh tự trọng, chúng ta không quen thân.\” Dịch Viêm trải xong khăn trải bàn, liền ra ngoài.

Quần chúng: \”……\”

Ninh Thuần: \”……..\”

\”Ơ mấy cái đứa này, còn không chuẩn bị sao? Một tiếng nữa bắt đầu rồi, đến cả trang phục cũng chưa thay là sao? Còn không nhìn Dịch Viêm người ta kìa….\” Thầy chủ nhiệm Đỗ Hạo vừa thò đầu vào, thấy tình cảnh tan hoang của cái lớp, buồn bực lên tiếng.

\”Yes sir!\”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN