Yêu Nữ Xin Tự Trọng
Chương 17: Xin chào! Ta là Giang Vân Hạc
“Tu hành đến trình độ của ngươi, tuổi thọ có thể đạt đến bao lâu?” Giang Vân Hạc đột nhiên hỏi lại.
“Khoảng trên dưới năm trăm tuổi.” Chấp Nguyệt nhíu mày.
“Có bao nhiêu người như vậy, trên lý luận những người có thể sống đến năm trăm tuổi, thật sự sống đến năm trăm tuổi sao?”
“Ngươi có ý gì?”
“Ở quê nhà của ta có câu nói, tướng quân khó tránh khỏi tử vong trong trận chiến, những người tập luyện võ nghệ dữ dội hung hăng đa phần đều chết trong tranh đấu. Trái lại người thường đa phần đều chết vì già và chết vì bệnh tật.” Giang Vân Hạc nói.
“Ngươi căn bản không hiểu.” Chấp Nguyệt nhìn Giang Vân Hạc bằng ánh mắt cổ quái.
“Ta hiểu. Nếu nói theo một cách khác, sở thích của ngươi không phải là tu hành và tranh đấu sao? Liệu trong cuộc đời ngươi có bao nhiêu thời gian đặt vào tu hành tranh đấu, ngươi dành bao nhiêu thời gian cho sở thích của chính mình?” Giang Vân Hạc lại hỏi.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Tuy rằng ta chưa hề tu luyện, nhưng ta đoán phần lớn thời gian các ngươi đều đặt ở tu luyện, trừ tu luyện ra có lẽ lại là các loại các dạng sự tình liên quan, năng lực lớn, chuyện cần làm cũng nhiều, có thể dành bao nhiêu thời gian làm điều mình thích? Sợ rằng lác đác không có mấy.”
“Ngươi xem, tuổi thọ bình quân còn xa mới đạt tới mong ước, nhưng đã tốn thời gian trong cuộc sống tu hành, tranh đấu, cùng với xử lý các loại sự vật, thời gian làm điều mình thật sự thích rất ít, mục tiêu chính là để cho mình cường đại hơn, tuổi thọ lâu, để đạt mục đích này lại không ngừng đi tu luyện, đi tranh đấu, nhiều lần như vậy liền rơi vào một vòng tròn luẩn quẩn.
Còn những người thường như ta, tuy rằng tuổi thọ ngắn hơn rất nhiều, nhưng ngoại trừ mỗi ngày đi ngủ 8 tiếng ra, thời gian khác đều có thể làm sự việc mà mình yêu thích, thời gian lãng phí rất ít, thời gian làm việc yêu thích càng nhiều.
Cuộc sống bọn họ có thể vui vẻ hơn các ngươi nhiều.
“Nếu đã như vậy, tại sao ta lại phải tu luyện?” Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
Chấp Nguyệt nghe Giang Vân Hạc nói xong những lời này, đôi mắt liền mở to, miệng không nói nên lời, nàng chưa từng nghĩ có người không muốn tu hành, càng không nghĩ qua có người sẽ có ý nghĩ như thế.
Suy nghĩ kỹ một chút, lời đối phương nói có vẻ rất có đạo lý.
Cuộc đời này của mình, liệu có bao nhiêu thời gian làm sự tình mà mình yêu thích?
Nhưng rất nhanh, Chấp Nguyệt đứng lên với sắc mặt lạnh lùng: “Ta dùng một ngón tay là có thể giết chết ngươi, ngươi thì như thế nào? Chỉ có lực lượng mới là duy nhất.”
“Ngươi bây giờ có thể giết chết ta sao? Ngươi chắc gì đánh thắng được ta?” Giang Vân Hạc khẽ cười một tiếng khinh thường.
Hắn không hề đùa cợt, nhưng lại làm cho Chấp Nguyệt cảm thấy cực kỳ chói tai.
Một người bình thường, chỉ cần một cái ý niệm trong đầu là có thể giết chết, ngày xưa nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, bây giờ lại ở trước mặt lại cùng mình đĩnh đạc nói chuyện.
Giang Vân Hạc nói chậm lại, giọng ôn hòa: “Ta biết ngươi rất mạnh mẽ, nhưng ngươi đồng dạng sẽ gặp phải người mạnh hơn, sẽ cùng bọn họ tranh đấu, cái này chính là vòng tròn luẩn quẩn của các ngươi. Mà người thường đang ở trong vòng tròn của người bình thường, cả đời cũng không nhất định có thể tiếp xúc với các ngươi, vẫn có thể sống rất tốt.”
“Nhưng ngươi bây giờ đã hiểu biết đến giới tu hành, đã ở nơi này. Ngươi tay trói gà không chặt, đừng nói Tô Tiểu Tiểu, ngay cả một con dã thú ở bên ngoài đều có thể lấy mạng của ngươi một cách dễ dàng.”
“Nếu như ngươi tu luyện thành công, sau khi chạy đi vẫn có thể làm người thường như ý ngươi muốn.”
Giang Vân Hạc ngẩn người, cười khổ: “Ta nghĩ ta nên làm người thường, nhưng cũng mong tiếp xúc được vòng tròn mà chính mình không nên tiếp xúc.”
Nhìn hai mắt Chấp Nguyệt sáng rực lên, Giang Vân Hạc trong lòng cười thầm.
Hoàn hảo, đối phương không ngu ngốc. Đúng là hắn có hơi sợ đối phương tu hành tu đến ngốc nghếch, rồi nghĩ biện pháp khác chạy đi.
Nếu mình chủ động muốn tu hành, đối phương sau khi suy xét nói không chừng cũng sẽ đáp ứng. Nhưng lúc đó mình điệu thấp một chút, nói không chừng đối phương lòng có nghi ngờ, khi dạy có thể lưu lại thủ đoạn không dạy hết.
Hiện giờ tình hình đã đảo ngược, biến thành đối phương cầu xin mình học, đối phương tốn tâm tư nghĩ mọi cách thuyết phục mình, như vậy đối phương sẽ cảm thấy mất rất nhiều sức lực thuyết phục, sẽ càng thêm tận tâm, ra sức càng nhiều.
Ở tài chính học, cái này gọi là làm Chi phí chìm(1)
Đã đầu nhập thành phẩm thì sẽ ảnh hưởng người kế tiếp quyết sách và phương thức hành động.
Ví dụ đơn giản nhất, ngươi đầu tư trên người một cô gái rất nhiều, nàng làm một việc cho ngươi mất hứng,
Ngươi muốn chia tay, sẽ phải suy xét có đáng giá hay không, dù sao mình đã đầu tư vào nhiều như vậy.
Tiền tài, cảm tình, thời gian đều ở trong đó.
Nếu như ngươi chưa từng đầu tư cái gì, như vậy tùy thời có thể buông tay, căn bản sẽ không quan tâm.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều nam nhân nữ nhân rõ ràng bị lừa dối, vẫn phải nghĩ biện pháp cho đối phương tìm lý do lừa gạt mình, chi phí chìm quá cao.
Đương nhiên, hiện tại điểm ấy còn xa xa không đủ, lúc này vẫn phải nghĩ biện pháp làm cho đối phương ra sức càng nhiều mới được.
Trừ điểm đó ra còn có một điểm khác, chính mình một hồi hồ lộng, liền có thể làm nội tâm Chấp Nguyệt phát sinh biến hóa, là một thí dụ của sự thắng lợi, vui sướng cùng cảm giác thỏa mãn.
Không cần dùng sức mạnh, mà là dùng lời nói để chiến thắng một người khác, cảm giác thỏa mãn này đối với người tu hành như Chấp Nguyệt am hiểu về vũ lực mà nói, khả năng so với dùng sức mạnh chiến thắng một người, cảm giác thỏa mãn còn lớn hơn.
Mà thắng lợi này để Chấp Nguyệt lầm tưởng là mình làm theo ý nghĩ của nàng, sẽ cảm thấy có thể nắm chính mình ở trong tay, dễ dàng đối với mình sản sinh tín nhiệm.
Đây hết thảy đều là trong tiềm thức, cho dù chỉ có một chút hiệu quả, nhưng mình có thể không ngừng ở phương diện này làm cho sâu sắc.
Giang Vân Hạc cười khổ trong chốc lát, hắn lại lắc đầu nói: “Nhưng ta còn chưa muốn học.”
Chấp Nguyệt vốn đang có chút vui vẻ, nghĩ thầm cuối cùng cũng thuyết phục được đồ đầu gỗ này, nghe vậy sắc mặt đột nhiên cứng đơ lại.
“Vì sao?”
“Nếu như ta học công pháp 《 Lưu Ly Chân Pháp 》, người của Vạn Giáp Tông sẽ không để yên ta không quản chứ?”
“Nếu như ta có thể rời khỏi nơi đây, sẽ viết phong thư cho chưởng môn, cho ngươi gia nhập Vạn Giáp Tông.”
“Nhưng ta không muốn gia nhập Vạn Giáp Tông, trước đó ngươi còn nói, ta có thể làm người bình thường.”
Chấp Nguyệt nhíu mày, bắt đầu cảm thấy đau đầu, nếu như không phải là hiện đang không có một tia linh khí, thật muốn đập tên này in lên vách tường.
Hắn quá khinh người!
Hít sâu vài hơi, kiềm chế cơn giận không muốn bộc phát.
Chấp Nguyệt mở miệng nói: “Nếu như không trốn thoát được, Tô Tiểu Tiểu kiên trì bao lâu thì ngươi sống được bấy lâu, không cần suy xét Vạn Giáp Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi nữa. Nếu có thể chạy đi, chỉ cần về sau ngươi không ở trước mặt người khác lộ ra, Vạn Giáp Tông sẽ không biết. Hơn nữa ta có thể đáp ứng ngươi một việc, về sau có thể giúp ngươi một lần.”
Giang Vân Hạc lâm vào trầm tư.
Xem ra không cần tiếp tục trêu chọc Chấp Nguyệt, hỏa sắp phát không sai biệt lắm.
Sau một thời gian suy nghĩ, Giang Vân Hạc mới gật đầu với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Được rồi. Nhưng mà sự việc cần nói trước tiên, đó là ta là từ chỗ rất xa tới, không biết chữ viết của các ngươi, ngươi còn phải dạy ta học chữ.”
Chấp Nguyệt thở dài một hơi:”Được!”
Nàng cảm giác cả đời này mình chưa từng vô lực như vậy.
Cầu xin đối phương tu luyện? Mất bao công sức suy nghĩ thuyết phục đối phương còn chưa đủ, còn phải đáp ứng đối phương một việc?
Nói chuyện này ra cũng chả ai tin.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng thấy cảm quan của Giang Vân Hạc không kém, ngược lại có phần bội phục.
Tuổi tác nhỏ như vậy, lại có thể hiểu rõ sự tình, có ý nghĩ riêng của mình, đồng thời cự tuyệt mê hoặc của tu hành, người bình thường sẽ không làm được.
Lời nói trước đó của đối phương còn rất có đạo lý.
“Không nên lãng phí thời gian, hiện tại bắt đầu đi.” Chấp Nguyệt liền nói ngay, tư thế phảng phất không kịp chờ đợi, dường như rất sợ Giang Vân Hạc đổi ý.
Về phần nghi ngờ trước đó đối với Giang Vân Hạc, trong lúc nghĩ mọi cách thuyết phục hắn, đã sớm ném ra ngoài chín tầng mây.
“Xin chào, xin tự giới thiệu, ta là Giang Vân Hạc, rất hân hạnh khi được biết ngươi.” Giang Vân Hạc ôm quyền đứng dậy hướng về phía Chấp Nguyệt.
Chấp Nguyệt trong mắt lóe lên một tia mê hoặc, không nghĩ tới Giang Vân Hạc sẽ nói như vậy.
Chưa có một ai tự giới thiệu ở trước mặt nàng như thế.
Nhìn thiếu niên trước mắt, còn cả nụ cười nhã nhặn trên khuôn mặt.
Chấp Nguyệt nhẹ giọng nói:”Chấp Nguyệt.”
—————
Chú thích:
(1)Trong ngôn ngữ tài chính, chi phí chìm (sunk cost) là khoản đầu tư thời gian và tiền bạc không thể lấy lại được do những quyết định sai lầm trong quá khứ. Mặc dù chi phí chìm thể hiện quá khứ, nhưng doanh nghiệp đôi khi vẫn để chi phí chìm ảnh hưởng đến các quyết định trong tương lai. Những người ra quyết định thường phạm phải sai lầm này vì đôi khi họ không nhận ra được sự thật rằng chi phí chìm không thể bù đắp được,. Theo nguyên tắc về quyết định khi cân nhắc, so sánh chi phí,chỉ có chi phí khác biệt là quan trọng trong việc ra quyết định nên chi phí chìm có thể bỏ qua. Chi phí chìm thuộc loại chi phí không kiểm soát được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!