Yêu Nữ Xin Tự Trọng - Chương 33: Nghĩa cử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Yêu Nữ Xin Tự Trọng


Chương 33: Nghĩa cử


Từ khi bước vào tòa thành này, Giang Vân Hạc vẫn luôn cảm thấy không khí nơi đây có chút ngột ngạt, u ám, phía xa xa nơi rừng cây thi thoảng lại vọng tới tiếng quạ kêu như một lời tạm biệt những linh hồn đang rời nơi dương thế. Bên ngoài, trời vừa chạng vạng tối, nhưng không hiểu sao hầu hết các cửa hàng đã chuẩn bị đóng cửa, nhiều người trên khuôn mặt còn mang theo lo lắng, sợ hãi, cũng có một số người vẫn còn đứng ven đường bàn tán xì xào.

Giang Vân Hạc vểnh tai lên nghe lỏm, đáng tiếc tai hắn không đủ lớn, cũng chẳng đủ dài, nên cũng chỉ nghe loáng thoáng được vài câu cuốn theo chiều gió.

“Trương gia… Thật thê thảm a… Toàn thây… ”

“Có lẽ thứ mấy quân sĩ nói tới là vật âm uế đang làm loạn. ” Giang Vân Hạc âm thầm suy nghĩ.

Ban đầu hắn có ý định đi huyện nha nhưng hiện tại lại thôi, thực lực của chính mình trong lòng mình phải nắm chắc. Bây giờ khí lực của hắn mới chỉ lớn hơn một chút, tốc độ nhanh hơn người bình thường một chút, ngoài ra hắn cũng có thể dựa vào số liệu hồng lưu để đưa mã hiệuvào một số thứ và biến nó thành đá. Nhưng muốn làm được như vậy thì chính hắn phải hiểu rõ mã hiệu của mục tiêu mới được, ví dụ như cái cây, hòn đá hay mấy con thú mà chính hắn khi còn ở trên núi thường hay gặp.

Nhưng nếu bây giờ gặp đối phương cầm dao thì phải làm thế nào?Chắc chắn vẫn phải xách dép lên mà chạy.

May mà hắn còn một chút vốn liếng sau khi kết hôn với Chấp Nguyệt, còn một đôi giày chạy nhanh như bay, một khối kim giáp to bằng nắm tay, Trường Sinh Thảo một gốc, hóa độc trong nước Lam Độc Châu một khỏa, giải bách độc châu một khỏa, Hoành Cốt chưa biết tên một khối, Thanh Lân có năm phiến, Nguyệt Lộ một bình.

Nếu xem trong này thì Nguyệt Lộ dùng để tu hành, không thể bán.

Giày chạy nhanh như bay thì là thứ không thể bán nhất lúc này. Chỉ cần chạy thật nhanh, đối phương không đuổi kịp mình thì bất kể cao thủ như thế nào thì mình đều có thể cùng hắn chia năm năm.

Còn lại những vật khác phần lớn là đồ người tu hành dùng, trong huyện này chỉ sợ có bán thỉ cũng chẳng ai mua, À! còn có có gốc Trường Sinh Thảo tăng ba mươi năm tuổi thọ, chỉ cần nhìn hiệu quả thôi liền biết đây là bảo vật.

Nghĩ cho cùng, Giang Vân Hạc phát hiện trên người mình vậy mà không có đồ vật gì có thể bán. May ra, còn có hai thỏi bạc, mặc dù trong đó một thỏi đã thiếu mất một góc.

“Chưởng quỹ mạnh khỏe!” Giang Vân Hạc đi tới chỗ bảng tên, ngắm nghía một chút rồi cười nói.

Không có một ai trong sảnh khách sạn lúc này ngoài một tên tiểu nhị nằm sấp ngủ gà ngủ gật cùng một chưởng quỹ đang ngồi tính toán.

“Chưởng quỹ, cho ta một gian thượng phòng, chuẩn bị thêm chút đồ ăn nữa!” Giang Vân Hạc cầm một thỏi bạc ném qua.

“Sao ở đây vắng vẻ như vậy?”

“Còn không phải do con yêu quái kia náo động sao, trong một tháng này ngay cả thương nhân cũng không dám đến nơi này. ” Chưởng quỹ mặt nhăn đầy khắc khổ.

“Có chuyện gì xảy ra?” Giang Vân Hạc hỏi. “Yêu quái trông như thế nào?”

“Trong thành đã chết tám gia đình, toàn thây đều không nguyên vẹn, ngay cả nội tạng cũng mất hết, họ chết thật thê thảm!! Đến bây giờ quan quân cũng vẫn chưa bắt được yêu quái, cũng chẳng ai biết nó là cái gì. ” Chưởng quỹ thở dài nói.

“Nhị Trụ Tử!Khách tới rồi, mau đưa khách nhân lên Thiên Giáp phòng. Khách nhân, ngài muốn đưa cơm cùng đồ ăn lên phòng hay là ngài tự xuống ăn?”

“Đưa lên phòng đi. ” Giang Vân Hạc cũng mệt mỏi.

Dù là giày này chạy nhanh như bay nhưng vấn đề là nó cũng đâu phải tự động chạy!…

Phòng của hắn nằm ở lầu hai, đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy hậu viện cùng một ngõ nhỏ với vài nhà dân, bên ngoài viện có hai cái cây, một cây là cây táo, cây còn lại thì… vẫn là cây táo.

Ăn tối xong Giang Vân Hạc leo lên giường ngủ, trước lúc ngủ hắn còn cố ý mở ra Chân Thực Thị Giới nhìn, xem cái gối có phải yêu quái hay không. May quá, không phải!

Vậy là có thể ngủ ngon một giấc, không sợ bị đánh thức.

Kết quả là… đang chổng mông mơ màng ngủ thì lại có người tới gõ cửa.

Mất giấc mơ đẹp, nội tâm Giang Vân Hạc tràn đầy phẫn nộ.

“Ta không gọi phục vụ!”

Nghe vậy tiếng đập cửa liền im bặt, nhưng chỉ tầm mười mấy giây sau lại lần nữa uỳnh uỳnh vang lên. Bực mình, Giang Vân Hạc từ trên giường ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ hắn thấy cũng đã muộn.

“Ai vậy?”

“Đạo hữu, còn xin mở cửa một lát!”

“Hả?” Giang Vân Hạc sửng sốt một chút, đạo hữu à? Có vẻ đối phương là người tu hành, nhưng sao đối phương lại biết mình là người tu hành?. Nghĩ vậy, Giang Vân Hạc liền nhanh chóng mặc xong quần áo, đi tới trước bàn thắp lại ngọn đèn sau đó mới đi ra mở cửa.

Bên ngoài cửa là một ông lão mặc quần áo xám với mái tóc màu hoa râm, khuôn mặt lão hồng hào, da lại rất mịn màng, nếu cạo râu tỉa tóc lại một lượt, nói hắn là hai mươi tám chắc vẫn có người tin. Đi theo lão là một thiếu nữ mặc áo váy màu lam hoa, trên đầu nàng có cài một cây trâm bạc, nhìn bề ngoài có vẻ tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt khả ái, đặc biệt đôi mắt nàng rất lớn, mang một ít dáng vẻ của tiểu hài nhi bụ bẫm.

“Lão phu Lưu Thủ Thành, gặp qua đạo hữu, đây là tiểu nữ của ta Lưu Ngọc Nhi. ”

“Gặp qua hai vị. ” Giang Vân Hạc mặt lạnh nhạt.

“Lão phu thay mặt người dân Ngũ Đăng huyện cám ơn đạo hữu về việc làm hôm nay. ”

“Không cần khách khí… ủa mà việc làm gì?” Giang Vân Hạc mặt đầy dấu chấm hỏi.

“Chúng ta có thể vào phòng nói chuyện?”

“Vào đi”. Giang Vân Hạc vừa trở lại phòng vừa tự hỏi, rốt cuộc lão già này đang muốn nói cái gì? Không lẽ là mình không hiểu, hay vẫn là có khoảng cách thế hệ?…

Lưu Thủ Thành cùng Lưu Ngọc Nhi sau khi vào phòng Giang Vân Hạc, lão hướng về phía Lưu Ngọc Nhi gật đầu một cái, liền thấy Lưu Ngọc Nhi đem cây trâm bạc trên đầu tháo xuống, xong lại cắm vào đầu.

Nhưng là cắm thẳng vào thái dương huyệt…

Giang Vân Hạc vừa nhìn một màn này, hai mắt đều trừng lớn, nội tâm bên trong thầm nghĩ: “Thôi xong!”

“Lần này là đụng quỷ rồi!”

“Lại còn là lấy mạng đụng!”

Ngay sau đó hắn liền trông thấy thái dương của Lưu Ngọc Nhi bắt đầu có rễ cây lan rộng, hai mắt nàng trở nên trắng dã. Một vệt máu tươi từ đó bay quanh người hắn.

Đây không những là lấy mạng đụng phải quỷ sứ mà mình còn sắp bị chuyển thành lệ quỷ sao?

Đột nhiên Giang Vân Hạc cảm thấy mình cực kì oan uổng, hắn thở dài nói: “Hai vị, cần gì phải làm vậy chứ!”

“Lúc đầu lão già ta nghe nói có vị đạo hữu tới đây, còn muốn mời đạo hữu giúp ta một chút sức, không nghĩ tới đạo hữu lại một mình đến đây nơi đây đuổi bắt yêu vật, sự nhiệt tình cùng hào hùng của đạo hữu thực sự để ta bội phục.

Tuy nhiên yêu quái rất lợi hại, không bằng chúng ta cùng nhau xuất thủ?”

“Hả?” Giang Vân Hạc nghe mấy lời này, trong lòng liền bật ra một tiếng: cm nhà nó, hết hồn!

“Yêu quái giờ đang ở đâu?” Giang Vân Hạc cơ mặt đều giật giật hỏi.

Không lẽ lại trùng hợp như vậy sao?

“Có lẽ nó đang ở bên ngoài. Tuy nhiên ta còn muốn chờ một lát để khi yêu quái hành động có thể tìm ngay tới vị trí cụ thể. Ta đoán đạo hữu cũng nghĩ nó vì phía trong kia mới đến đây đúng không?” Lưu Thủ Thành chỉ vào khu dân cư ngoài cửa sổ nói.

“Nói đến đạo hữu đừng trách ta giờ lúc này mới đến gặp, thật sự con yêu quái này rất giảo hoạt, chúng ta phải mất rất nhiều sức lực mới có thể tìm được vị trí của nó. Nhưng không ngờ là đạo hữu vừa tới liền có thể tìm được vị trí, quả thực là để lão già ta thấy mặc cảm vô cùng. ”

Giang Vân Hạc ngồi nghe nửa ngày, cuối cùng xác nhận lão già này không phải đang đùa với mình thì rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Hiện tại mình lại chuẩn bị đi chiến quỷ!

Suy nghĩ một chút, chuyện này thật đúng là đủ phức tạp. Thử nghĩ lại xem, yêu quái này này thích ăn người, vậy mấy người tu hành sẽ đến chỗ cạnh nơi yêu quái hay ở, xong lại nhìn thấy mình, khó trách người ta vừa thấy mình xuất hiện là đã chắc chắn mình đến để trừ tà.

Còn làm sao người ta biết vị trí của mình, cũng đơn giản, giờ đây người trong thành đang hoảng sợ, khách sạn vắng vẻ thành dạng này, chỉ cần họ dừng chân hỏi sơ qua liền có thể biết.

Hiểu rõ tất cả sự việc, Giang Vân Hạc đang cân nhắc làm sao có thể từ chối thật ưu nhã mà không mất đi lễ phép tạm biệt thì Lưu Thủ Thành đột nhiên nói:

“Mấy vị đạo hữu khác đều ở mấy phương hướng khác mai phục, khi yêu quái kia xuất hiện, họ chắc chắn có thể mang nó bắt lại. Nói đến yêu vật này thì cũng không tính lợi hại, bằng không thì cũng sẽ không một mực trốn trốn tránh tránh, nhưng nó quá giảo hoạt, hết lần này tới lần khác chúng ta đều tốn không ít công sức mới tìm được chỗ ở của nó. ”

Giang Vân Hạc nghiêm sắc mặt, nếu nó không lợi hại… Làm sao có nhiều người mai phục như vậy..

Nhưng vì người dân Ngũ Đăng huyện, mình sẽ thử làm người trảm yêu trừ ma xem sao. Vừa lúc có thể mượn mấy vị này tìm hiểu một chút phạm vi của người tu hành.

Mấy người kia chắc hẳn không phải xuất thân từ các đại môn phái, nếu xuất thân từ đại môn phái thì khi tự mình giới thiệu chắc chắc họ sẽ nói ta là XXX này, của môn phái XXY kia, rất lằng nhằng… Còn nếu không phải đại môn phái, thì sẽ không quá lợi hại, nhưng tại địa phương này nhất định họ có thực lực và thế lực, hơn nữa họ kiến thức rộng rãi, nếu mình làm quen với những người này thì trăm lợi mà không có hại.

“Có dị động, có lẽ là là yêu quái xuất hiện. “Phía trước cửa sổ Lưu Ngọc Nhi trợn trắng mắt nói.

“Có mùi máu tanh! Yêu quái bắt đầu động thủ hành hung!”

Lưu Thủ Thành biến sắc: “Tìm được vị trí của nó hay không?”

Lưu Ngọc Nhi trầm mặc một lát rồi bất thình lình la lên: “Tìm được nó!”

Nàng đưa tay hướng về phía trước: “Một trăm hai mươi trượng!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN