Yêu phải cô người hầu
Chương 12
“Quỳ đi, quỳ trước phòng tôi đến sáng”
Cô sửng sờ hỏi:
“Này, sao tôi phải quỳ trước phòng anh chứ?Ý…ý tôi là chủ nhân”
Anh nhíu mày lớn tiếng :
“Tôi bảo quỳ thì quỳ”
Nghe vậy cô đành cúi mặt vâng lời đáp:
“Tôi biết rồi”
Rồi cô quỳ trước phòng anh, anh lại tiếp lời:
“Hát đi”
Cô nhăn mặt nói
“Hát? Tôi đã quỳ rồi, sao lại còn phải hát?”
“Bởi vì cô bị phạt”
Anh thẳng thừng nói rồi nheo mày tiếp lời:
“Nếu tôi mà nghe thấy cô dừng hát, tôi sẽ trừng trị cô nặng hơn”
Rồi anh mở cửa phòng mình đi vào mất, cô khụ mặt thở dài lẩm bẩm
“Bây giờ mình chẳng có tâm trạng gì để hát cả”
Bỗng anh mở cửa ra nheo mày khó chịu hỏi
“Sao không hát? Cô muốn bị phạt nặng hơn à?”
Cô nhìn anh lấp mấp
“Tôi…tôi biết rồi”
Anh bất ngờ đi ra kéo tay cô vào phòng mình rồi nói
“Cô quỳ dưới sàn hát đi, để cô bên ngoài thì tôi không biết cô lại tự lẻn trốn về phòng mình”
Cô đành gật đầu,đêm hôm ấy cô vừa hát vừa quỳ cạnh giường anh.Khi màn đêm đã lặn xuống thì cổ họng cô bắt đầu khô hốc, vừa khô cả miệng vừa mỗi chân vì đã quỳ suốt mấy tiếng.Cô nhìn anh đang ngủ trên giường liền nhíp mắt, bóp nhẹ cổ họng mình.
( Hát từ nãy giờ làm cổ họng mình khát quá, làm sao đây)
Cô cố đứng dậy rồi lẩm bẩm
“Chắc anh ta ngủ rồi, sẵn cơ hội này mình sẽ trốn về phòng, anh ta biết mới lạ”
Rồi cô bước chân rón rén ra cửa, vặn nhẹ khóa cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì tiếng rên của anh vang lên
“Ưm…mẹ…đừng…”
Cô giật mình quay lại thì thấy anh đang nhắm mắt ngủ nhưng lại gặp cơn ác mộng gì đó. Mồ hôi nhễ nhãi trên trán và toàn thân anh run bần bật, cô tiến tới lẩm bẩm:
“Anh ta sao vậy?Gặp ác mông à?”
Anh lại mấp môi vài tiếng:
“Không…”
Giấc mơ ấy lại ám ảnh anh, lại là giấc mơ có một cậu bé đang đứng nhìn một người phụ nữ treo cổ tự xác trước mặt mình, gương mặt người phụ nữ đã chết ấy hiện lên một nụ cười đáng sợ dưới lớp tóc dài đen mượt bị phủ khuất,cậu bé sợ hãi tột độ và toàn thân đứng đờ đẫn, lấp mấp gọi:
“Mẹ…”
Lúc này Hiểu Nhiên bối rối không biết làm gì, đành chạy đi lấy khăn ướt tiến đến giường ngồi cạnh lau nhẹ mặt anh, anh vẫn bị cuốn theo giấc mơ đó nhưng lại có cảm giác mát lạnh trên mặt mình, cô lấp mấp lo lắng gọi
“Chủ nhân, anh không sao chứ?”
Anh mở dần mắt ra nhìn cô, tim vẫn đập thình thịch lồng ngực vì sợ hãi, cô lại hỏi
“Lúc nãy anh gặp ác mộng gì đó rất khủng khiếp, nên tôi đành lấy khăn lau nhẹ mặt anh”
Anh vẫn không thể bình tĩnh được sau khi mơ thấy giấc mơ đó, liền kéo mạnh người cô xuống người anh ôm chặt, nét mặt sợ hãi vẫn còn run run nói cạnh ven tai cô
“Cô…cô nằm cạnh tôi đi, tôi không muốn lại mơ thấy cơn ác mộng đó”
Cô ngạc nhiên rồi ngẩn đầu nhìn anh nói
“Khoan…khoan đã, sao tự dưng tôi phải nằm cạnh anh? Không được”
Cô cố ngồi dậy thì anh nghiêm mặt nói
“Làm đi, đây là lệnh”
Cô giật mình đành lấp mấp
“Nhưng mà…nhưng mà tôi muốn đi uống nước”
Một hồi sau dưới nhà bếp, sau khi uống nước xong thì Hiểu Nhiên quay sang nhìn Thuần Dương đứng bên cạnh nheo mày hỏi
“Sao anh lại đi theo tôi xuống đây?”
Anh tiếp lời
“Tôi bị ám ảnh giấc mơ đó nên…không thể ở lại phòng ngủ một mình”
Cô bắt đầu cười sặc sụa nói
“Á há giấc mơ đó có gì mà kinh hồn vậy? Không lẽ anh mơ thấy ma?”
Anh nheo mày nghiêm giọng nói
“Cô im ngay cho tôi, cười cái gì hả?”
Cô liền bịt miệng mình cố nhịn cười nói
“Anh mơ thấy gì vậy? Nói cho tôi biết với”
Anh không trả lời cô mà sờ đầu mình nghiếng răng tự hỏi
(Đã nhiều năm như vậy, sao lại còn thấy cơn ác mộng đó)
Rồi cô bước đi thì anh liền nắm tay cô lại hỏi
“Cô đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là lên phòng ngủ rồi”
Cô trả lời thì anh vẫn nắm tay cô lấp mấp giữa căn nhà tối om nói
“Không được đi trước, cô phải kéo tay tôi đi”
Cô ngạc nhiên thốt hai chữ:
“Cái gì?”
Trên bậc thang tối om, cô vừa bước đi thì anh cũng đi bên cạnh nắm tay cô, cô có thể cảm nhận được bàn tay anh đang rất run rẩy và đổ cả mồ hôi, cô nhíu mày hỏi:
“Này, tay anh nắm chặt quá khiến tay tôi ướt nhẹp theo luôn rồi”
Anh nhíu mày nghiếng răng
(Chết tiệt, mỗi lần mơ thấy giấc mơ đó thì mình liền cảm thấy sợ hãi, bây giờ bất đắc dĩ phải nắm tay con nhỏ người hầu này mà bước đi)
Rồi anh lên tiếng
“Cô cằn nhằn cái gì chứ?”
Cô tiếp lời
“Nếu mà anh sợ sao không bật tất cả các đèn lên, đúng là nhát gan”
Anh cắn răng hằn giọng nói
“Cô im ngay, tôi không muốn lãng phí tiền điện”
Cô to mắt ngạc nhiên nói
“Anh mà cũng sợ lãng phí tiền điện sao?Tôi có nghe nhầm không vậy?”
Anh thở dài
“Mẹ tôi đã từng dạy tôi, cho dù có giàu có thế nào cũng phải biết tiết kiệm, cô bớt lảm nhảm đi được không?”
Cô ngạc nhiên tò mò hỏi tiếp
“Vậy mẹ anh là người rất hà tiện nhỉ?”
Lúc này anh chợt khẽ nói, ánh mắt có chút buồn trong màn đêm
“Đương nhiên vì mẹ tôi có xuất thân không tốt, nên đã có tính tiết tiệm và sống khó khăn từ nhỏ”
Rồi anh cao mày hỏi
“Mà sao cô thích hỏi chuyện riêng tư của người khác quá vậy? Cô mà còn lép mép là tôi sẽ phạt cô nặng hơn”
Nghe vậy Hiểu Nhiên liền tiếp lời
“Không nói thì không nói, làm gì căng vậy? Mà…lúc nãy anh mơ thấy gì thế?”
Anh nheo mày khó chịu hơn
“Cô…”
Cô liền giật mình nói
“Tôi không hỏi nữa…không hỏi nữa”
Một lát sau trong phòng anh, anh nằm lên giường nhìn cô bên cạnh nói
“Cô nằm yên ngay đây, tuyệt đối không được đi đâu, nếu tôi gặp ác mộng thì cô nhanh đánh thức tôi dậy, nếu không tôi sẽ phạt cô thật nặng”
Rồi anh nhắm mắt lại còn cô nằm cạnh anh thở dài than vãn nghĩ
(Sao lại là mình chứ?)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!