Yêu phải cô người hầu - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Yêu phải cô người hầu


Chương 16


Bên trong nhà vệ sinh, Hiểu Nhiên vừa đứng rửa tay vừa thở dài

(Căng thẳng quá, lần đầu mình tới buổi tiệc lớn thế này, mọi người xung quanh toàn ăn mặc lộng lẫy haizzz)

Bỗng có tiếng nói chuyện cười hi hí thấp thoáng bên ngoài khiến cô ngạc nhiên nghĩ

( Là ai đang nói chuyện vậy?)

Cô bước đến vừa mở cửa thì liền ngạc nhiên khi thấy bóng lưng Tư Diệp đang cầm điện thoại chống nạnh, nét mặt vui cười hớn hở khi đang nói chuyện với ai đó.Hiểu Nhiên đứng một hồi bối rối nghĩ

(Là Lạc tiểu thư, sao cô ấy lại đứng trước cửa nhà vệ sinh nhỉ? Mà cô ấy nói chuyện với ai sao dịu dàng quá vậy?)

Tư Diệp lúc này tay cầm chiếc điện thoại kề tai dịu giọng nói:

“Em biết rồi, bây giờ em đang đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn, ngày mai em sẽ đến gặp anh ở quán bar”

Tiếng điện thoại vọng ra một giọng đàn ông đáp lại

“Được, anh chờ em tiểu mỹ nhân”

Tư Diệp mỉm cười rồi ấn tắt máy mất, cô quay lại chợt thấy Hiểu Nhiên đứng nhìn thì cô giật mình tột độ. Hiểu Nhiên bước ra cười gượng nói:

“A…Lạc tiểu thư, tôi không cố ý nghe lén cuộc trò chuyện của cô đâu, tôi chỉ là vô tình bước ra thì thấy cô thôi”

Tư Diệp nheo mày ngập ngừng hỏi

“Thế…cô nghe thấy hết rồi à?”

Hiểu Nhiên gãy má cười gượng

“À không, tôi chỉ vừa mới đi ra thì thấy cô đứng ở đây”

Tư Diệp nheo mày không khỏi lo lắng

“Vậy sao?”

(Cô ta thật sự không nghe cuộc trò chuyện của mình với tên kia chứ, nếu không cô ta mách lại với Thuần Dương thì mình sẽ không tránh khỏi sự nghi ngờ của anh ấy)

Hiểu Nhiên cúi đầu nói

“Cũng không còn gì nữa tôi phải đi đây”

Cô nói xong lướt ngang qua Tư Diệp thì cô ta lên tiếng

“Khoan đã”

Hiểu Nhiên khựng chân quay lại thì Tư Diệp tiếp lời

“Cô đến cùng Lăng thiếu à? Cô là bạn gái anh ta?”

Hiểu Nhiên lắc đầu xua tay đỏ mặt lấp mấp nói

“A…không, bọn tôi chỉ là bạn bè, chẳng qua anh ấy không có người đi cùng nên đưa tôi theo”

Tư Diệp bật cười nhạt nghĩ

(Biết ngay mà, vịt ghẻ thì làm sao ngang tầm với thiên nga được, mà trông nét mặt ngượng ngùng của cô ta vậy là sao?)

Rồi Tư Diệp tiếp lời

“Vậy à, tôi muốn hỏi cô chuyện này?”

Hiểu Nhiên ngạc nhiên rồi hỏi:

“Chuyện gì? Cô cứ nói”

Tư Diệp lại ngập ngừng,ánh mắt chăm chú quan sát nét mặt Hiểu Nhiên rồi nói:

“Thuần Dương anh ấy…có bao giờ bắt người hầu ngủ cùng mình không?”

Hiểu Nhiên ngạc nhiên trước câu hỏi của Tư Diệp, rồi mỉm cười nhẹ lắc đầu

“Không, chủ nhân trước giờ ngoài việc bảo người hầu lên phòng dọn dẹp, chứ chưa bao giờ bắt ai ngủ cùng mình cả”

Tư Diệp lại hơi nghi ngờ nghĩ

(Kì lạ, nếu vậy thì sợi tóc dài đó là thế nào?)

Hiểu Nhiên lại nói tiếp

“Vậy không còn gì nữa thì tôi đi a”

Dứt lời cô liền nghoảnh lưng đi mất, Tư Diệp nhíu mày lo lắng tự hỏi

(Mà lúc nãy cô ta thật sự không nghe gì đúng không?)

Trên dãy hành lang hướng đến sảnh tiệc.Hiểu Nhiên vừa đi vừa ngẫm nghĩ nghi ngờ

(Kì lạ, Lạc tiểu thư sao lại hỏi mình chuyện đó? Lẽ nào cô ấy nghi ngờ tên Dương đần độn kia ngủ cùng người phụ nữ khác, cũng may mình nhanh trí nói không, xem như lần này tôi giúp anh đấy Dương đần độn)

Rồi Hiểu Nhiên lại tiếp tục thắc mắc ngẫm nghĩ

(Mà lúc nãy Lạc tiểu thư đang nói chuyện với ai? Sao lại ngọt ngào như vậy còn nói dối là đi dự sinh nhật bạn trong khi cô ấy đi vũ hội cùng Phó Thuần Dương chứ)

Rồi cô vả vào hai má mình lắc lư đầu lẩm bẩm:

“Mà sao mình phải quan tâm chứ? Chắc Lạc tiểu thư có lí do nên mới nói là đi dự sinh nhật bạn, chắc là vậy rồi”

Cô đi ra sảnh tiệc thì chợt thấy Thuần Dương và Diệc Thiên đang đứng nói chuyện với nhau, cô giật mình nấp vào cạnh tường nghĩ

( A…tên Dương đần độn kia đang đứng với anh Diệc Thiên, sao mình dám đi ra đây?)

Rồi cô trấn an mình

(Mà khoan đã, mình được anh Diệc Thiên mời đến đây đàng hoàng, việc gì phải sợ anh ta chỉ trích, việc làm ở nhà mình cũng đã làm xong cả rồi, vậy đây là thời gian mình được tự do)

Rồi cô bước ra tới gần chỗ Diệc Thiên và Thuần Dương đang đứng gọi lớn

“Anh Diệc Thiên, tôi xong rồi”

Diệc Thiên và Thuần Dương chợt quay lại nhìn cô, Thuần Dương bất giác ngạc nhiên bỡ ngỡ không tin vào mắt mình nhìn bộ dạng xinh đẹp của cô trước mặt ngẫm nghĩ

(Không ngờ cô ta ăn diện lên cũng khác thật)

Diệc Thiên đi lại gần Hiểu Nhiên rồi nói

“Hiểu Nhiên, một lát nữa cô làm bạn nhảy với tôi nhé”

Cô ngạc nhiên lấp mấp bối rối:

“Hả…a…ơ…nhưng tôi…”

“Cô không biết nhảy phải không?Không sao, tôi dạy cô”

Diệc Thiên vừa nói vừa mỉm cười thì Hiểu Nhiên gật nhẹ đầu, bỗng Thuần Dương bật cười nhạo lên tiếng

“Diệc Thiên, cậu định mời cô ta nhảy thì chắc đầu óc có vấn đề phải không?”

Bỗng Hiểu Nhiên nhăn mặt nói lớn

“Anh nói gì thế hả? Đầu óc anh mới có vấn đề đấy”

Cô vừa mắng xong liền giật mình

(Ôi không, khi nghe anh ta cười nhạo anh Diệc Thiên thì mình liền không tự chủ được bản thân mà mắng lại anh ta rồi)

Lúc này Thuần Dương nheo mày hằn giọng nói

“Bạch Hiểu Nhiên, cô dám mắng tôi? Cô có biết thân phận của mình không vậy?”

Hiểu Nhiên bật cười nhẹ

“Tôi biết nhưng đó chỉ là ở nhà anh, còn bây giờ hãy tỏ ra không quen biết tôi đi”

Thuần Dương cười nhạt

“Dựa vào đâu mà cô đòi lên mặt với tôi, ngoan ngoãn quay về làm người hầu của Phó Thuần Dương này đi”

Nghe lời nói đó, mọi người xung quanh bỗng nhìn về hướng ba người trầm trồ bàn tán:

“Người hầu? Cô gái đó là người hầu á?”

“Là người hầu của Phó Tổng à? Nhưng sao cô ta lại đi với Lăng thiếu?”

“Thân phận người hầu thấp kém như vậy mà cũng dám vác mặt đến đây dự tiệc đúng là không biết xấu hổ”

“Tôi cứ tưởng cô ta là thiên kim của nhà nào chứ?”

Lời bàn tán đó không ngừng to nhỏ xung quanh, Diệc Thiên tức giận lên tiếng

“Thuần Dương, cậu có cần nhắc đến thân phận của Hiểu Nhiên như vậy không?”

Thuần Dương cười nhạt

“Đó là sự thật, tại sao tôi không được nhắc?”

Hiểu Nhiên nhìn xung quanh mọi người đang nhìn cô, cô nheo mày nhìn Thuần Dương chửi thầm

(Tên đần độn chết tiệt, thật uổng công lúc nãy tôi nói giúp anh với Lạc tiểu thư mà)

Rồi cô bật cười nói

“Vậy thì sao? Tôi tuy là người hầu của Phó Thuần Dương anh, nhưng đó chỉ là hợp đồng trả nợ, tôi chỉ trả nợ khi ở nhà Phó Gia, còn ở đây là bên ngoài thì anh không quyền chế giễu tôi đâu”

Thuần Dương nhăn mặt tức giận thì Tư Diệp đã quan sát mọi chuyện từ nãy giờ, cô đi đến giả vờ không hiểu chuyện gì rồi mỉm cười hỏi

“Chuyện gì vậy? Có cải nhau sao?”

Tư Diệp đi đến ôm lấy cánh tay Thuần Dương thì Diệc Thiên cũng kéo tay Hiểu Nhiên nói

“Hiểu Nhiên, chúng ta đi thôi”

Cô gật đầu rồi đi với Diệc Thiên qua chỗ khác thì Thuần Dương nheo mày mặt hầm hực tức giận

(Bạch Hiểu Nhiên,cô dám nghoảnh lưng đi,còn dám lên mặt với tôi thì lát nữa về nhà tôi nhất định không bỏ qua cho cô đâu)

Tư Diệp nhìn nét mặt Thuần Dương rồi nghi ngờ nghĩ

(Chỉ là một con người hầu, sao anh ấy lại tức giận như vậy?)

Rồi cô lên tiếng hỏi

“Thuần Dương, anh đang tức giận sao?”

Thuần Dương ngạc nhiên rồi nhìn Tư Diệp lắc đầu

“À không, anh chỉ có hơi khó chịu trong người, chúng ta qua kia ngồi đi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN