Yêu phải cô người hầu - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Yêu phải cô người hầu


Chương 21


Buổi tối hôm ấy, Tư Diệp bước ra từ phòng tắm của Thuần Dương, cô lau nhẹ mái tóc ướt của mình, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo tắm ngắn củn cỡ ấy, Thuần Dương bước vào phòng liền ngạc nhiên hỏi:

“Tư Diệp, em định ở phòng anh sao?”

Tư Diệp tiến tới cười nhẹ nói:

“Đúng vậy, chúng ta sau này cũng sẽ kết hôn mà đúng không? Vậy nên tối nay…”

Cô nói đến đây, tay giơ lên khẽ vuốt mặt anh với ánh mắt khiêu gợi thì anh gỡ tay cô ra hỏi:

“Em định làm gì? Hay anh nhường phòng này cho em, anh sẽ sang phòng khác ngủ”

Cô ngạc nhiên rồi nheo mày

“Không ý em là…tối nay chúng ta ngủ cùng đi”

Anh cười nhẹ đáp

“Được thôi”

Sau khi màn đêm dần buông xuống, anh liền lên giường nhìn Tư Diệp nằm bên cạnh nói”

“Em ngủ ngon, anh cảm thấy mệt nên ngủ trước đây”

Nói xong anh liền chợp mắt ngay lập tức, Tư Diệp nằm bên cạnh nheo mày khó chịu nghĩ:

(Sao anh ấy lại ngủ liền chứ? Đây không phải điều mình muốn)

Rồi cô nhếch môi choàng tay lên ôm lấy người anh, cố gắng dùng sự quyến rũ của mình mà làm anh phải khuất phục. Anh vừa nhắm mắt vừa cảm nhận bàn tay cô đang sờ soạng vùng ngực anh, liền nheo mày khó chịu ngồi dậy hỏi:

“Tư Diệp, em đang làm gì vậy?”

Tư Diệp ngồi dậy tiếp lời:

“Anh không định làm chuyện gì ngoài việc nhắm mắt ngủ sao?”

Anh nheo mày đỡ trán mình

“Anh chỉ muốn làm điều đó sau khi chúng ta kết hôn, vì anh muốn tôn trọng em”

Tư Diệp liền nói:

“Không cần đợi đến kết hôn cũng được mà, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, lẽ nào anh không có hứng thú?”

Thuần Dương nhìn cô rồi nhấn giọng có chút tức giận

“Dù cho có hứng thú thì anh sẽ là người chủ động chứ không phải là em, nếu em làm vậy…anh liền cảm thấy…”

Tư Diệp ngạc nhiên rồi bật cười

“Ha, anh cảm thấy gì chứ? Em chỉ là…muốn tự mình chủ động hơn thôi”

Bỗng anh nắm lấy tay Tư Diệp nghiêm mặt nói:

“Đừng làm vậy nữa, em không thấy ngại ngùng khi lần đầu tiên làm việc này à?”

Tư Diệp bỗng giật mình rồi cười nhẹ nghĩ:

( Lần đầu? Anh tưởng em thật sự đây là lần đầu với anh sao?)

Cô trả lời

“Em…không ngại ngùng vì đó là anh”

Thuần Dương liền đứng phắc dậy lấy gối mình nói:

“Em ngủ ở phòng anh đi, anh sẽ sang phòng khác”

Anh nói xong liền đi đến cửa thì Tư Diệp bật sửng sờ gọi tên anh

“Thuần Dương”

Cô vừa gọi nhưng anh đã trầm mặc mà mở cửa đi ra ngoài mất khiến cô nghiếng răng tức tối

( Em còn lâu mới tin anh không có hứng thú với em)

Khuya đến, Hiểu Nhiên bước xuống lầu nghoáp một hơi dài tìm nước uống thì cô bước đến ghế phòng khách ngạc nhiên khi thấy anh đang ôm gối ngủ trên ghế.

Cô thắc mắc nghĩ

(Sao anh ta lại ngủ ở phòng khách, thế còn phòng anh ta thì sao?)

Cô lại gác tay lên cằm ngẫm nghĩ

(Mà phải rồi, Lạc tiểu thư có lẽ đang ngủ ở phòng anh ta nên anh ta xuống đây chăng?)

Rồi cô nheo mày

(Mà chẳng phải hai người họ đang quen nhau sao? Thế thì việc gì phải ngủ riêng chứ?)

Sau một hồi cô lắc đầu

(Thôi không quan tâm, không quan tâm)

Cô bật nghoảnh lưng đi thì chợt thấy anh đang nằm co rút bất giác nghĩ:

(Anh ta ngủ ở phòng khách lạnh như vậy mà cũng ngủ được)

Rồi cô đi lấy chăn, bước tới nhẹ nhàng đắp lên người anh đang ngủ trên ghế sofa, quay mặt nghoáp dài lẩm bẩm:

“Mình cũng phải về phòng ngủ rồi a”

Cô vừa đi, anh cũng vừa mở mắt tự hỏi:

(Cô ta đắp chăn cho mình thật à?)

Sáng hôm sau, Hiểu Nhiên bước xuống phòng khách liền ngạc nhiên khi thấy anh vẫn chưa dậy nên lẩm bẩm nói:

“Đúng là ngủ như heo”

Rồi cô ôm người nhíp mắt nhăn răng

(Cũng vì nhường anh ta cái chăn nên tối qua mình lạnh đến phát run luôn)

Bỗng cô đi đến gần anh nghĩ tiếp:

(Quan trọng là bây giờ mình phải lấy lại cái chăn, nếu khi anh ta ngủ dậy liền hỏi là của ai thì mình nhục chết mất, anh ta sẽ cười phá lên vì biết mình đắp chăn cho anh ta mà trở nên ngạo mạn chăng?)

Vừa dứt suy nghĩ cô liền kéo nhẹ cái chăn của mình ra khỏi người anh, cái chăn dần tuột ra thì anh lại mở mắt nhìn cô hỏi:

“Cô làm gì vậy?”

Cô giật mình ôm lấy cái chăn của mình lấp mấp:

“A…tôi…tôi đem chăn đi giặt a”

Nói xong cô liền nghoảnh lưng đi thì anh ngồi dậy hỏi:

“Mấy giờ rồi?”

Cô nghoảnh nét mặt ngượng ngạo lại trả lời

“6 giờ sáng thôi, nếu anh muốn ngủ tiếp thì cứ ngủ đi, tôi đi làm việc a”

Cô đi mất, anh chợt buồn ngẫm nghĩ:

(Tư Diệp không lẽ đang giận mình? Cô ấy thậm chí còn không quan tâm mình ngủ ở đâu?)

Rồi anh đứng dậy đi lên phòng mình, mở cửa ra liền thấy Tư Diệp đang nhắm mắt ngủ ngon trên chiếc giường anh, anh nhẹ nhàng tiến lại ngồi xuống nệm, vuốt nhẹ lọn tóc cô lẩm bẩm:

“Anh xin lỗi”

Tư Diệp chợt mở mắt ra, cô lẩm bẩm gọi tên anh

“Thuần Dương”

Anh mỉm cười hỏi

“Anh làm em thức giấc à?”

Tư Diệp ngồi dậy bật cười nhẹ trả lời

“Không có”

Rồi cô ngập ngừng tiếp lời

“Chuyện tối hôm qua…em thật sự xin lỗi, lẽ ra em phải để ý cảm nhận của anh, nếu anh không muốn thì em sẽ không làm như thế nữa”

Anh gật nhẹ đầu rồi nói

“Không sao, chúng ta cùng nhau đi đánh răng, rồi ăn sáng nào”

Tư Diệp gật đầu nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu

(Rõ ràng lần trước có sợi tóc dài nằm trên nệm giường của anh ấy, chắc chắn anh ấy đã ngủ cùng người phụ nữ khác vậy mà anh ấy lại từ chối khi ngủ cùng mình, rốt cuộc là vì sao?)

Một lúc sau Tư Diệp và anh bước xuống lầu, cô ngồi vào bàn ăn rồi liếc mắt nhìn Tiểu Mễ đang đứng đặt các thức ăn lên bàn trước mặt, cô lên tiếng hỏi:

“Thức ăn trên bàn…là của cô nấu sao?”

Tiểu Mễ ngạc nhiên nhìn Tư Diệp rồi mỉm cười lắc đầu nhẹ

“A…không, toàn bộ thức ăn trên bàn đều là do Hiểu Nhiên phụ trách, tôi chỉ mang ra giúp cô ấy thôi”

Tư Diệp nheo mày

“Hiểu Nhiên? Là cô gái tên Bạch Hiểu Nhiên đó”

Bỗng Thuần Dương ngồi cạnh ngạc nhiên hỏi

“Tư Diệp, em làm sao khó chịu vậy? Cô ta chỉ là người hầu phụ trách thức ăn cho anh mỗi ngày thôi”

Tư Diệp quay sang anh bật cười nhẹ trả lời:

“Em chỉ hỏi vậy thôi mà, em biết anh sẽ không phản bội em, với lại anh làm sao có thể…để tâm tới một đứa hầu nữ được chứ”

Thuần Dương ngac nhiên rồi tiếp lời

“Em ăn đi, nếu không đồ ăn nguội hết đấy”

Tư Diệp bật cười đáp

“Vâng”

Rồi cô liếc mắt nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn rồi ngẩn đầu nhìn Tiểu Mễ lên tiếng gọi

“Này”

Tiểu Mễ giật mình nhìn cô đáp:

“Vâng…Lạc…tiểu thư gọi tôi sao?’

Tư Diệp cầm hai đĩa thức ăn đưa cho Tiểu Mễ nói

“Mau đem vào rồi bảo cô gái Hiểu Nhiên gì đó hầm lại cho nóng đi”

Tiểu Mễ ngạc nhiên trong khi tất cả thức chỉ vừa mới mang ra, vẫn còn nóng nhưng Tư Diệp lại bảo đem vào hầm tiếp. Thuần Dương thấy vậy thắc mắc lên tiếng:

“Tư Diệp, anh thấy thức ăn vẫn còn nóng, em muốn hầm lại làm gì?”

Tư Diệp quay sang nhìn anh cười nói:

“Là vì bụng em không khỏe, nên phải ăn đồ được hầm nóng rất lâu mới được”

Rồi Tư Diệp liếc mắt nhìn Tiểu Mễ nói:

“Mau mau hai đĩa này vào trong đi”

Tiểu Mễ lật đật gật đầu rồi mang vào trong mất, Thuần Dương lo lắng hỏi

“Em nói bụng em không khỏe sao? Em bị từ lúc nào?”

Tư Diệp cười gượng trả lời

“À…chỉ mới vài ngày gần đây”

Anh lại nói

“Thế thì anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé”

Cô lắc đầu

“Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà anh đừng lo lắng quá”

Bên trong nhà bếp, Tiểu Mễ mang hai đĩa thức ăn đưa cho Hiểu Nhiên khiến cô ngạc nhiên hỏi:

“Tiểu Mễ, cô làm gì mang ngược lại vào trong bếp vậy? Không phải là đặt trên bàn cho chủ nhân ăn sao?”

Tiểu Mễ chao mày nói

“Tôi đã đặt lên bàn nhưng Lạc tiểu thư lại bảo đem vào cho cô hầm lại nóng hơn, vì cô ấy nói là bụng không khỏe nên chỉ ăn được thức ăn mềm”

Hiểu Nhiên ngạc nhiên rồi nói

“Nhưng như thế này đã là mềm rồi mà, nếu hầm tiếp thì những món này sẽ mềm nhũn ra, ăn không ngon đâu”

Tiểu Mễ tiếp lời

“Cô cứ làm theo lời cô ấy nói đi, Lạc tiểu thư đã bảo vậy mà”

Hiểu Nhiên đành gật đầu

“Được rồi, tôi sẽ đi hầm lại”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN