Yêu phải cô người hầu - Chương 75
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Yêu phải cô người hầu


Chương 75


Tại bàn ăn sáng, khi những người hầu bếp vừa đặt các đĩa thức ăn nóng hổi lên bàn, Thuần Dương cố cầm đôi đũa gấp lấy những gì có thể gấp được trên các đĩa thức ăn trước mặt, anh không thể thấy rõ những gì phía trước, nhưng có thể thấy một hình ảnh vô cùng mờ nhạt, hai mắt vừa nheo lại gắng gượng nhìn cho kĩ, cuối cùng cũng mần nhọc gấp được miếng thịt bò lên miệng mình nhai đi.

Hiểu Nhiên ngồi đối diện, cô đưa tay xua qua lại trước mặt anh nhưng anh chẳng có phản ứng gì, vẫn tiếp tục ăn chén cơm của mình như một thói quen không để ý đến. Bất chợt, cô lại nghĩ ra nhiều trò nghịch ngợm nhân lúc anh không nhìn thấy, đưa tay lên kéo mi mắt mình xuống rồi thè lưỡi nhìn anh một cách tinh nghịch, tự dưng lại thấy thích thú nên ngồi ôm bụng cười một mình. Nghe thấy các tiếng cười thỏ thẻ cứ khúc khích trước mặt, anh cao mày hỏi

“Cô đang cười sao?”

Cô ngồi yên lại trên ghế, nghiêm túc bóp mũi mình đáp

“Không…không có”

Anh lại tiếp tục ăn, không can tâm, cô lại nghĩ thêm trò thứ hai mà bước chân nhẹ nhàng tới bên cạnh Thuần Dương đang ngồi, bỏ hẳn một quả ớt to vào chén cơm của anh, nét mặt cô chiếm hẳn hết phần gian tà không ai bằng sau đó lại che miệng cười thầm nghĩ

(Lần này cho anh cay chết luôn, ai bảo hôm đó dám nổi giận đuổi tôi về cơ chứ)

Bỗng anh nheo mày vì các tiếng động bên cạnh mình, dù thị lực không tốt nhưng về mặt thính giác thì anh không thể không cảm nhận được

(Cô bác sĩ này không lẽ tiếp xúc với mấy bên nhân thần kinh khác nên nhiễm bệnh luôn rồi sao? Sao cô ta cứ cười khúc khích mãi vậy?)

Anh vẫn tỏa ra vẻ vô tư, gấp đũa vào chén cơm tiếp tục ăn như không nhận biết gì, cô lại đứng bên cạnh đưa mắt nhìn anh sắp ăn phải trái ớt đó nên vô cùng thích thú quan sát. Khi thấy anh đã gấp trái ớt đưa lên miệng, trong phút giây ấy cô đã mong chờ một màn cảnh của một núi lửa phun trào nên hứng thú đưa mắt nhìn chầm chầm quan sát một cách không chớp mắt. Tuy nhiên bất chợt thay, Tiểu Mễ từ đó đâu đó bên ngoài đi vào nhà, hai tay đang cầm một túi đựng trái cây và các túi thực phẩm vừa mua ở siêu thị. Vừa nhìn thấy Hiểu Nhiên đứng bên cạnh Thuần Dương quan sát anh ăn cơm, cô đã ngạc nhiên lên tiếng gọi lớn

“A…Hiểu Nhiên”

Hiểu Nhiên bỗng giật bắn người, nghe thấy cái tên thân quen được gọi lên bất chợt, đương nhiên anh cũng không khỏi kinh ngạc mà dừng ngay việc ăn cơm của mình. Thấy anh có biểu hiện bắt đầu nghi hoặc, cô lúng túng vội kéo tay Tiểu Mễ chạy vào trong bếp với một tốc độ vượt bậc mất dạng.

Tại nhà bếp, sau một hồi giải thích Tiểu Mễ cũng hiểu ra, cô chớp mắt nhìn Hiểu Nhiên hỏi

“Vậy ra cô đang định giả mạo làm bác sĩ tâm lí à? Như vậy là phạm pháp đó, với lại chủ nhân mà biết được tôi không dám chắc cô sẽ được tha đâu”

Hiểu Nhiên che miệng nhỏ giọng

“Nhưng biết làm thế nào được, tôi bất đắc dĩ vì anh Diệc Thiên nên mới đến đây kề cạnh bên anh ta, chỉ cần tâm trạng anh ta ổn định và chịu đến công ty trở lại thì tôi mừng lắm rồi”

Lúc này bên ngoài bàn ăn, Thuần Dương bật đứng dậy khỏi ghế, anh loay hoay lên tiếng gọi

“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ”

Nghe thấy anh gọi tên mình, Tiểu Mễ sực ngạc nhiên thì Hiểu Nhiên đã vội chấp hai tay nhìn cô với ánh mắt đáng thương nói

“Xin cô hãy giúp tôi, tôi không thể bị lộ dễ dàng như vậy được”

Hết cách, Tiểu Mễ đành khoanh hai tay trong giận dỗi

“Nhưng tôi không thể thông đồng với cô lừa ngài ấy được, với lại cô có biết nếu ngài ấy biết cô thật sự ở đây thì sẽ rất vui mừng không?”

Hiểu Nhiên không quan tâm, hai tay lắc lư vai Tiểu Mễ liên tục nài nỉ

“Tiểu Mễ cô phải giúp tôi, nếu lần này anh ta chịu đến công ty thì Bạch Hiểu Nhiên tôi sẽ đồng ý với cô một điều kiện, cô muốn tôi làm gì cũng được, làm ơn”

Nhìn thấy nét mặt đáng thương của Hiểu Nhiên, Tiểu Mễ đành thở dài gật đầu.

“Được rồi, được rồi, giúp thì giúp, nhưng nhớ những gì cô nói đấy”

Vài phút sau, Tiểu Mễ bước đến bàn ăn của Thuần Dương đang ngồi lên tiếng hỏi

“Chủ nhân, ngài gọi tôi sao?”

Anh nheo mắt nghi hoặc

“Vừa rồi tôi nghe cô gọi tên Hiểu Nhiên, cô ấy đang ở đây à?”

“A…không…không có, tôi đang…đang gọi một cô người hầu trong nhà, trùng hợp thay cô ấy cũng tên Hiểu Nhiên ạ”

Tiểu Mễ lấp mấp, anh nheo mày trong khó chịu

“Vậy ra không phải cô ấy tới đây, cô không đùa chứ?”

Tiểu Mễ đổ mồ hôi đáp

“Cô ấy không tới đây, chẳng phải tháng trước ngài đã đuổi cô ấy đi sao? Làm sao cô ấy có thể tới đây được nữa chứ?”

Anh sực buồn bèn nghĩ

(Cũng phải)

Rồi anh nhăn trán không vui tiếp lời

“Tóm lại mau bảo cô người hầu tên Hiểu Nhiên đó đổi lại tên đi, trong nhà này tôi không muốn có bất kì ai gọi cái tên này một lần nữa”

Tiểu Mễ ngạc nhiên thì Hiểu Nhiên đứng bên cạnh cô nhăn đỏ mặt tức tối

(Thật không ngờ anh ta lại ghét mình như vậy? Vậy mà nói là yêu mình, tất cả chỉ là nói dối)

Tiểu Mễ gãy má cười gượng đáp

“Vậy tôi sẽ bảo cô ấy đổi lại tên ạ”

Anh lại tiếp lời hỏi

“Còn cô bác sĩ tên Bạch An đâu rồi? Tôi đang thắc mắc nãy giờ sao không nghe thấy giọng cô ấy, không phải là bỏ về rồi chứ?”

“A…ơ cô ấy….”

Tiểu Mễ lúng túng rồi chuyển mắt sang Hiểu Nhiên đang đứng bên cạnh vì không biết trả lời như nào, chưa gì Hiểu Nhiên đã nắn giọng không vui đáp

“Tôi đây”

Thuần Dương bật ngạc nhiên, nhưng lại đặt hai tay lên bàn ăn rồi hòa quyện vào nhau hỏi

“Cô nãy giờ vẫn ở đây sao?”

“Ờ”

Hiểu Nhiên cục súc đáp, anh lại nheo mày nghĩ

(Kiểu nói chuyện và thái độ này là sao? Mình còn chưa làm gì cô ta mà)

“Tôi vừa quyết định rồi, tôi sẽ chấp nhận cô theo dõi khám bệnh cho tôi, tôi tên Phó Thuần Dương”

“Ờ”

Anh vừa nói, cô cũng trả lời thì anh cao mày hỏi

“Cô có chuyện gì sao? Nói chuyện có vẻ không được vui cho lắm”

Cô liếc mắt phồng má gượng giọng

“Tôi rất ổn”

Anh bật đứng dậy tiếp lời

“Bây giờ tôi muốn lên sân thượng, cô đưa tôi đi được không?”

“Đ…Được thôi”

Hiểu Nhiên hơi ngạc nhiên, bắt đầu bước chân đi tới, tay nắm lấy vai anh định dìu đi thì anh tiếp lời

“Ở đây có một thang máy lên tầng thượng rất nhanh, cô có thể hỏi người hầu nó ở đâu”

“À ừ”

Cô gật đầu rồi nghĩ

(Mình thừa biết vị trí trong nhà này mà, cần gì đi hỏi người hầu chứ)

Khi cô dìu anh từng bước đi vào bên trong thang máy, anh thì đứng một góc bên cạnh còn cô thì khoanh hai tay ngẫm nghĩ

(Nếu mình không hoàn thành kế hoạch mà bị bại lộ thì không biết sẽ ra sao nữa, có khi anh ta sẽ kiện mình vì tội giả mạo rồi bắt mình lên đồn cảnh sát mất)

Lên tới tầng thượng, anh bước chân đi ra một chỗ bàn ghế gần đó rồi ngồi xuống, cô cũng đi lại kéo chiếc ghế dựa gỗ ở đó, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh với tâm trạng lân la kì lạ, cũng phải vì đây là lần đầu tiên, cô được ngồi riêng cùng anh ở sân thượng thế này, cũng chẳng biết phải làm gì khác ngoài việc chiều theo mọi ý anh muốn. Tại đây cô có thể nhận thấy một luồn gió mát thổi ập qua mái tóc mình, không khí vô cùng mát mẻ và dễ chịu chưa bao giờ hết. Nhìn bộ dạng Thuần Dương đang ngồi điềm tĩnh trước mặt, đôi mắt anh như bị lắp mờ đi bởi những điều mệt mỏi phiền muộn và chỉ biết nhìn chầm chầm đến hướng gió thổi đến một cách vô thức, vô hồn thật kì lạ.

“Những lúc rảnh rỗi anh thường lên tầng thượng ngồi thế này à?”

Cô lên tiếng hỏi, anh quay sang đáp

“Ừ”

Chợt thấy bóng dáng người phụ nữ trước mặt thật mờ nhạt hư ảo, tuy hình ảnh có vẻ không rõ ràng, từ tóc tai đến cả hình bóng đang ngồi sờ sờ ngay trước mặt, nhưng vì lí gì cảm giác trong thâm tâm anh lại sôi sục đến thế

(Kì lạ, dù mới gặp cô bác sĩ này chỉ 2 ngày mà mình có cảm giác cô ta rất giống Hiểu Nhiên, có khi nào mình đang nhầm lẫn quá rồi không?)

Hiểu Nhiên chợt ngẫm nghĩ

(Thường thì các bác sĩ tâm lí sẽ hỏi về cuộc sống, suy nghĩ, áp lực của bệnh nhân, mình nên hỏi câu gì cho chính đáng đây?)

Chợt cô nắn giọng mình lên tiếng

“Khi anh đã chấp nhận tôi khám bệnh cho anh thì anh cũng đã chọn việc kể hết đời tư của mình cho tôi nghe, vậy tôi có một số câu hỏi muốn biết rõ về anh hơn một chút, anh phải trả lời thành thật”

Anh dựa lưng ra ghế, bật chấp thuận trả lời

“Hỏi đi”

Cô ho lên một tiếng “khụ khụ” rồi nhắm mắt nghiêm nghị hỏi

“Trước tiên tôi muốn biết áp lực của anh là gì? Nó cũng là nguyên nhân chính khiến anh mất bình tĩnh và bất ổn tâm lí”

“Tôi không biết”

Anh thản nhiên trả lời trong một giây, cô bật cao mày

“Sao lại không biết được? Bản thân anh chắc chắn phải hiểu rõ điều gì khiến anh ra như vậy chứ?”

“Có quá nhiều thứ trong đầu tôi, tôi chẳng biết cái nào là áp lực thật sự, nếu tôi biết điều gì khiến tôi ra nông nổi như vậy thì cần gì tới cô chứ? Cô có phải là bác sĩ không vậy?”

Anh bắt đầu khó chịu, cô thì nhăn mặt tức tối, anh lại tiếp lời

“Tôi đã mong mình sẽ ngồi ở sân thượng để nghe ai đó hát, cô làm được không?”

Cô ngạc nhiên, bộ mặt lo lắng nghĩ

(Hát? Nhưng với cái giọng giả này của mình sao mà hát được chứ?)

Cô trả lời

“Rất xin lỗi nhưng tôi hát không hay, với lại tôi cũng không biết hát”

Anh lại tiếp lời

“Hay cô kể cho tôi nghe về cô, rồi tôi mới có hứng kể về chuyện của mình”

Cô cao mày dần, rõ là cô đến đây để tìm hiểu và cố gắng động viên cho tâm trạng anh vui vẻ, sau đó sẽ tìm cách thuyết phục anh đến công ty giải quyết mọi chuyện. Bây giờ không lẽ sẽ phải kể cho anh nghe về bản thân mình ư. Bỗng cô ho lên một tiếng rồi hỏi

“Nhưng anh muốn hỏi tôi về chuyện gì?”

Anh đáp

“Gia đình, tình yêu, sở thích, cô muốn kể cái nào cũng được”

Cô mấp môi

“Được…được thôi, tôi sẽ kể về…”

Cô vừa nghĩ, lại vừa ngẫm một hồi dài khiến anh cao mày hỏi

“Về cái gì chứ?”

Đột nhiên điện thoại cô bất chợt reo lên trong túi xách, cô bất giác lấy ra xem thì ngạc nhiên đó là số của Diệc Thiên đang sờ sờ trên màn hình, bèn cắn răng nghĩ

(Sao tự dưng anh Diệc Thiên lại gọi mình ngay lúc này chứ?)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN