Yêu Phải Đại Ma Vương - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


Yêu Phải Đại Ma Vương


Chương 13


Thời điểm gần cuối tuần.

Bình thường giữa trưa, tại phòng nghỉ ngơi của công ty luôn có cảm giác thanh nhàn, mội người ăn cơm, nên cũng ít người ở lại trong văn phòng, một trong số ít người đó có Hoàng Nguyên Cần.

Sau khi tổng giám đốc tới hội nghị đã dặn dò cô phải đăng tải nội dung cuộc họp lên mạng, cô đành phải tận dụng thời gian nghỉ ngơi đẩy nhanh tốc độ, đành ăn bánh bao cho tiện.

“Tôi là Hoàng Nguyên Cần.” Di động vừa vang lên, Hoàng Nguyên Cần lập tức nhận máy.

“Tiểu Cần? Anh là Tân Khải.”

Vừa mới cắn một miếng bánh, Hoàng Nguyên Cần không khỏi ngạc nhiên, lập tức kêu lên kinh ngạc:

“Là đàn anh Tân Khải sao, sao anh lại gọi cho em, không phải anh đang ở Anh sao?”

Tân Khải là đàn anh khóa trên của Hoàng Nguyên Cần thời đại học, vài năm gần đây thường liên hệ qua lại.

Từ mirophone truyền đến tiếng cười. “Anh đã về nước quyết đấu một trận.”

“Anh về lấy bằng học vị nghiên cứu à?” Hoàng Nguyên Cần cười vui vẻ. “Chúc mừng anh.”

“Buổi tối rảnh không?”

“Mời em ăn cơm à?” Hoàng Nguyên Cần nói không ngừng. “Hễ là anh mời thì em sẽ rảnh rỗi tùy thời điểm anh mời.”

Tân Khải nhịn không được cười to. “Hơ, hẳn là em mời anh mới đúng chứ.”

“Cũng có thể!” Hoàng Nguyên Cần cười hì hì. “Nhưng mà hiện tại đã là cuối tháng, em chỉ có thể mời anh ở mấy quán ven đường, nếu anh không ngại, đương nhiên có thể lúc nào cũng được! Đến lúc đó, chúng ta vừa ăn cơm, vừa tận hưởng gió cát trên đường thổi vù vù tro bụi hoặc giấy rác vào bát của anh nha!”

“Rất khoa trương, nghe thật là vô cùng thê lương.” Tân Khải cười.

“Cho nên, cuối cùng vẫn là anh nên mời cơm em đi!” Hoàng Nguyên Cần dày mặt nói. “Nhưng mà, em cũng không phải là kẻ chỉ biết ăn của người khác. Chờ tháng sau em lĩnh lương, anh muốn ăn tiệc buffer khách sạn cao cấp 5 sao em cũng chiêu đãi, được không?”

“Tiệc buffer cơ à, có cần khoa trương thế không?” Hoàng Nguyên Cần tặc lưỡi cười. “Đương nhiên, đến lúc đó em sẽ để anh tới một cái bàn thật to trên đường cái, nhưng đến lúc đó sợ là sẽ có rất nhiều người lang thang chạy thới ăn cùng với anh nha, anh cũng nên thông cảm.

“Hình như anh đã gặp nhằm thương tặc?”

“Đây có, chỉ là chọn nhầm đàn em thôi.” Cô nói giọng dễ nghe.

Tân Khải cười ha ha ở bên kia. “Xem ra, em uy hiếp rồi dụ dỗ như vậy, anh không mời em ăn cơm thì thật uổng phí.”

“Biết là tốt rồi.”

“Vậy được rồi!” Tân Khải luôn không đối phó được với cô đàn em này. “Em muốn ăn cái gì thì quyết định đi!”

“Vậy… chúng ta đi ăn đồ ăn Nhật Bản đi!”

Tân Khải không thể không cười. “Xem ra túi tiền của anh sẽ tổn thất không ít.”

Hoàng Nguyên Cần cười ha ha, mãi tới lúc ngắt máy, cô mới cắn tiếp một miếng bánh ba, tiếp tục cố gắng ngồi trước máy tính hoàn thành tư liệu cho tổng giám đốc.

Màn đêm buông xuống, khắp nơi trong thành phố phồn hoa là xe cộ nườm nượp.

Hoàng Nguyên Cần từ lúc giữa trưa nhận được điện thoại của đàn anh đã rất mong chờ lúc tân tầm, bởi vì buổi trưa cô chỉ ăn có một cái bánh bao, được vài giờ đã đói tới mức bụng muốn dính vào lưng, may mắn là hôm nay không tặng ca, cho nên tới giờ tan tầm, cô lập tức đi đến nhà hàng Nhật Bản như đã hẹn.

Nhà hàng Nhật Bản yên tĩnh, từng gian trong nhà hàng đều có nhiều chủ đề đặc sắc khác nhau, hiện tại cả hai ngồi trong một gian phòng không những hòa nhập truyền thống và hiện đại mà còn pha thêm vẻ đẹp Đông Phương qua các bài trí theo nguyên tố lưu hành, tạo nên một phong cách tao nhã.

Hoàng Nguyên Cần như là quỷ đói đầu thai nhồm nhoàm ăn món tôm chiêm giòn, lộ ra biểu tình thỏa mãn, khiến cho Tân Khải ngồi ở phía đối diện nhịn không được hỏi:

“Bộ mấy ngày mấy đêm rồi em không ăn à?”

“Người ăn nhiều thì mới có thể lực.” Cô vừa ăn vừa nói, dù sao cô và Tân Khải quen biết cũng đã lâu, ở trước mặt anh không hề thấy ngại hay xấu hổ.

“Cũng nên ăn thêm mấy món này.” Tân Khải gắp cho cô thêm vài món, nhưng bản thân lại không ăn mấy.

Đến lúc “xử” xong món tôm, cô mới nâng cốc nước trái cây lên chúc mừng Tân Khải.

“Đàn anh, chúc mừng anh mới về nước.”

“Cám ơn.” Anh uống một ngụm hết rượn trong cái chén nhỏ.

“Tuy rằng em nói muốn ăn đồ ăn Nhật Bản, nhưng anh lại dẫn tới cái chỗ cao cấp thế này, xem ra giá cả không thấp, ngại quá, khiến anh tốn kém rồi.”

“Có gì đâu.” Tân Khải tỏ vẻ thú vị cốc đầu cô.

“Em luôn rất hiểu biết đó.” Cô cười hì hì nói. “Em biết anh vẫn luôn thích ăn ngon, những món bình dân không vừa miệng anh, cho lên lần sau anh đói bụng muốn tìm người ăn cùng có thể thuận tiện mời em.”

“Em không thấy mình quá ranh ma sao?” Anh cười mắng.

“Không không không. Là em đang kích thích chi tiêu.” Cô nhìn hai đĩa trống trên bàn, rất đắc ý mình đã ăn sạch đồ trong đó.

“Em cứ ăn như vậy, anh sẽ phá sản.” Anh làm bộ lo lắng mà nói.

Tâm tình của cô tốt nên đấu võ mồm với anh. “Không ăn sống trên đời còn có ý nghĩa gì?”

Anh nở nụ cười. “Thật nhiều cớ.”

“Đúng rồi, đàn anh, sau khi anh về nước có kế hoạch gì chưa?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Kế thừa gia nghiệp.” Anh lạnh nhạt nói.

“Ồ!” cô trợn to mắt. “Vậy cũng có một ngày anh sẽ trở thành chủ tịch à? Thật tốt, không ngờ trong xã hội này em cũng quen được một vị chủ tịch thật sự.” Lúc ở đại học cô cũng không rõ lắm về gia cảnh của Tân Khải.

“Cái gì mà thật giả?” Tân Khải nhịn không được cảm thấy buồn cười.

“Nhưng vậy chứng tỏ là em được thơm lây.” Cô cười tới vui vẻ. “Tốt xấu gì em cũng là bạn của chủ tịch Tân Khải tương lai, cũng sẽ được tiếng sau này!”

“Miệng thật là ngọt.” Anh nhìn cô vui vẻ. “Em còn muốn ăn gì không? Cứ tự nhiên.”

“Yên tâm, vừa nãy khi anh đi WC, em đã gọi rất nhiều món, đợi lát nữa mới có thể mang lên.” Cô cười vui hì hì nheo mắt mấy cái. “Như vậy anh sẽ phát hiện anh bị em ăn đến suy sụp.” Chỉ chốc lát sau, cửa gian phòng mở ra.

“Chúng tôi mang đồ ăn tới.” Một nữ phục vụ xinh đẹp mang hai bàn đồ ăn vào, ngay sau đó lại có ba cô gái khác bưng thêm món ăn vào.

“Rốt cục em gọi bao nhiêu món?” Tân Khải nhìn bàn đầy đồ ăn, không nhịn được bật cười, chỉ có cô bé đàn em này là luôn thẳng tính, chưa bao giờ quanh co lòng vòng với anh, nói muốn ăn sạt nghiệp anh thì thật sự kêu thức ăn đủ cho một bàn năm người.

“Vừa đủ thôi!” Cô ân cần rót rượu cho Tân Khải, cũng rót cho mình một ly nước trái cây. “Đàn anh, chúc mừng anh về nước, đàn em đây kính anh một ly. Ngoài ra, em đã gọi thật nhiều đồ ăn, nghe nói thịt bò này rốt ngon và bổ, chẳng những ướp dầu đều, còn tươi ngon, chỉ cần ăn một miếng nhỏ cũng rất ngon… Ăn nhiều một chút, đừng khách khí.”

Anh sửng sốt không nhịn được bật cười. “Hóa ra, mượn hoa dâng phật là chỉ người như thế.”

“Thứ tốt sẽ giới thiệu cho bạn bè tốt cùng chia sẻ.” Cô cười hì hì, nháy mắt mấy cái.

Cùng lúc này, trong một gian khác vì trong gian không còn đủ chỗ, ngoại trừ dụng cụ phục vụ cho bữa ăn còn lại mọi thứ phải bị dọn đi, ngay cả cửa cũng không thể khép, khiến cho tiếng trò chuyện ồn ào vang ra. Những thức ăn nổi tiếng trong quá như thịt đông, cua hấp, vịt quay, tôm hấp lá trà, những món đạm thuộc loại ngon nhất đang được dọn đầy các bàn, khiến cho mọi người chưa ăn đã cảm thấy no mắt. Tầm chín giờ, sau khi dùng cơm xong, Khang Trọng Lâm và phó tổng của Sở Duyên Vũ và một vài chỉ quản của công ty cùng nhau ra về.

Hôm nay vì chúc mừng công ty ký được một hợp đồng tốt, cho nên Khang Trọng Lâm muốn mời khách, dưới sự chuẩn bị tỉ mỉ của anh, bữa tiệc tràn ngập mỹ vị, khiến cho người thưởng thức đánh giá rất cao, cả khách lẫn chủ đều vui mừng.

Sau khi tạm biệt đồng nghiệp, Khang Trọng Lâm và Sở Duyên Vũ đi về phía bãi đỗ xe, chuẩn bị đưa Sở Duyên Vũ về nhà. Bởi vì xe của Sở Duyên Vũ gần đây phải đi bão dương, cho nên đều phải bắt taxi đi làm, nhưng vì hôm nay người làm chủ là Khang Trọng Lâm, nên anh quyết định làm người tốt chở Sở Duyên Vũ về nhà.

“Cậu về thẳng nhà à?” Khang Trọng Lâm tùy ý hỏi Sở Duyên Vũ. “Không tới chỗ bạn gái sao?” Chuyện tình yêu của Sở Duyên Vũ như câu chuyện mở, đại khái cứ mỗi quý lại đổi một người bạn gái, có thể cho là kẻ đa tình, hay lưu luyến nơi bụi hoa.

“Đúng vậy! Gần đây ngày nào cũng gặp mặt, không chịu nổi.”

Anh liếc mắt nhìn Sở Duyên Vũ đầy gian tà, sau đó lại chuyển xuống nhìn hạ thân của anh ta. “Cậu bị yếu à, sao lại không chịu nổi? Thế thì sao có thể như lời người ta từng nói một đêm bảy lần chứ?”

“Cậu đừng có hiểu sai.” Sở Duyên Vũ kiêu ngạo nhưng lại bắt đắc dĩ mà thở dài. “Chỉ là gần đây bạn gái suốt ngày hỏi tôi có yêu cô ấy không, tôi nói yêu thì cô ấy lại tiếp tục truy vấn là yêu bao nhiêu, tôi nói tôi yêu cô ấy sâu như biển, cô ấy lại mắt ngân ngấn nước lên án tôi gạt cô ấy, mỗi ngày náo loạn như vậy thật sự không chịu nổi.”

Khang Trọng Lâm nhịn không được cười ha ha.

“Phụ nữ thật sự rất kỳ quái, vừa mới bắt đầu thì cô ấy nói yêu chúng ta không cần đáp trả cho nên mới ở bên chúng ta, nhưng ở chung một thời gian, lại bắt đầu muốn chiếm hữu chúng ta… Tôi là nhân vật thế nào, có thể để cho một người phụ nữ trói mình sao.”

“Ai bảo trêu vào các cô ấy, nếu lòng cậu trong sạch như nước, sẽ không có việc này.”

“Tâm trong như nước? Đối với đàn ông chỉ là chuyện nhảm nhí.” Sở Duyên Vũ lại nhìn anh không có ý tốt. “Đúng rồi, dạo này cậu và thư ký Hoàng có vẻ rất ngọt ngào nhỉ? Ngày nào tôi cũng thấy cậu cười khoái trá, ngay cả thư ký Hoàng cũng nhìn rất có tinh thần.”

“Mỗi ngày cô ấy đều khiến cho tôi cảm thấy lạc thú vô hạn.” Khang Trọng Lâm mỉm cười. Cứ nghĩ tới người trong lòng, lòng anh lại cảm thấy ngọt ngào.

“Tôi nhớ từng hỏi qua cậu, để thư ký Hoàng bên cạnh có ý gì không, khi đó cậu còn mơ mơ hồ hồ, ai ngờ cậu lại nhanh như vậy, mới vài ngày đã dính lấy cô ấy.” Sở Duyên Vũ bày ra vẻ mặt chiêm nghiệm.

Khang Trọng Lâm vừa mở miệng kêu bạn câm miệng, bản thân ngay lập tức cũng ngậm miệng lại, còn rất kinh ngạc nhìn về phía bên kia bãi đỗ xe.

Lúc này, từ xa có hai người đi tới, một nam một nữ nhìn rất quen mắt, cô gái cầm trên tay một bó hoa hướng dương, có vẻ rất vui vẻ, vừa nhìn đóa hoa màu vàng xinh đẹp, vừa tỏ ra rất thưởng thức.

Về phần người đàn ông đi bên cạnh, cũng vừa cười nhìn cô gái đi cạnh, vừa trò chuyện rất vui vẻ. Cả hai cùng sóng vai đi tới, không để ý tới mọi thứ xung quanh. Khang Trọng Lâm kinh ngạc nhìn cặp đôi trước mặt, anh há hốc miệng muốn gọi cô lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình trước.

“Anh Trọng Lâm, sao anh lại ở đây?” Người đầu tiên phát hiện Khang Trọng Lâm là Tân Khải, anh ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy Khang Trọng Lâm đứng ở bên đường, mỉm cười.

“Gì?” Hoàng Nguyên Cần đang cúi đầu nghe thấy cái tên quên thuộc, cũng ngẩng đầu kinh ngạc kêu lên. “Tổng giám đốc? Ồ, phó giám đốc Sở cũng ở đây.”

“Hà.” Có chút ý cười trong đáy mắt Sở Duyên Vũ, vẻ mặt của anh tỏ ra đứng đắn nhưng lại là đang chờ xem chuyện náo nhiệt.

“Mọi người quen biết?” Tân Khải kinh ngạc nhìn qua nhìn lại Khang Trọng Lâm và Hoàng Nguyên Cần.

“Đúng rồi! Em không nói cho anh biết à? Chỗ em đang làm việc, là công ty quảng cáo, tổng giám đốc là Khang Trọng Lâm, em là bí thư của ngài ấy, còn phó giám đốc Sở là người thực hiện nghiệp vụ từ rất lâu của công ty.”

“Khéo như vậy sao?” Tân Khải cũng bị sự trùng hợp này làm cho kinh ngạc.

“Đàn anh, anh và tổng giám đốc có quen biết?” Cô hỏi Tân Khải, cũng rất kinh ngạc hai người đàn ông khác nhau như vậy cũng có thể quen biết.

“Bọn anh quen nhau từ nhỏ, anh là em họ anh ấy.” Tân Khải thân thiện khoác vai Khang Trọng Lâm. “Bọn anh là anh em tốt, tình cảm tốt đến mức có thể tự do ra vào nhà của nhau.”

“Vậy hai người có quan hệ gì?” Khang Trọng Lâm nhìn chằm chằm bó hoa trên tay Hoàng Nguyên Cần, anh đút tay vào túi quần, vẻ mặt nhàn nhã như đang nói chuyện phiếm, nhưng giọng điệu thì lại không được tự nhiên cho lắm.

“Tiểu Cần là đàn em dưới khóa dưới được em trực tiếp hướng dẫn.” Tân Khải giải thích. “Trước kia cũng có giao tình tốt, cho nên hôm nay em đặc biệt mời cô ấy đi ăn cơm tối.”

Tiểu Cần? Gọi thân thiết vậy sao? Khang Trọng Lâm liếc mắt nhìn Tân Khải, híp đôi mắt đẹp. Anh phát hiện Tân Khải nhìn Hoàng Nguyên Cần bằng ánh mắt yêu chiều dịu dàng yêu thích, điều này làm cho anh không tránh khỏi phát ghen.

Sở Duyên Vũ đứng một bên nhìn thấy Khang Trọng Lâm đang cực lực che dấu sự ghen tỵ, không khỏi hưng phấn mà huýt sáo, rất có vẻ thủ hưởng của người xem kịch hay.

“Em mua hoa?” Khang Trọng Lâm không để ý tới Sở Duyên Vũ đang mượn gió thổi lửa, chỉ nhìn chằm chằm bó hoa trên tay cô.

“Không phải, là anh Tân Khải đưa.” Không được sao? Cô cũng là hàng tốt có giá trên thị trường.

“Vì sao?” Vẻ mặt anh âm trầm, có ý ghen tỵ hơi hơi nổi lên trong đầu. Chẳng lẽ Tân Khải cũng có tình cảm với Hoàng Nguyên Cần, cho nên mới tặng cô ấy hoa?

“Sao?” Cô ngây người, tròn mắt nhìn anh đột niên trầm mặt.

Ngay cả Tân Khải cũng tò mò đối với sự biến sắc của Khang Trọng Lâm, nhưng anh ta không phát hiện được tâm tư của Khang Trọng Lâm, chỉ thẳng thắn nói:

“Anh sao thế, anh họ? Hoa này là do em tặng Tiểu Cần, có gì đâu!”

“Vừa mới nãy bọn em ăn cơm xong thì đi ngang qua cửa hàng hoa, đàn anh Tân Khải hỏi em thích hoa gì, em nói thích hoa hướng dương, kết quả là anh ấy mua tặng em một bó, làm em từ chối cũng không kịp… Haiz, người được hoan nghênh cũng nhiều khi gặp chuyện phức tạp.”

Cô tự biên tự diễn nói hết, hồn nhiên không để ý tới cái người đang trợn mắt nhìn cô hoa chân múa tay. Khiến cho Khang Trọng Lâm ghen tị trừng mắt nhìn bó hoa tên tay cô, mãi cho đến khi Tân Khải trở về sau khi tránh đi một bên nghe điện thoại.

“Anh họ, anh giúp em đưa Tiểu Cần về nhà được không? Ba em hiện tại cần tìm em có việc gấp.” Tân Khải vốn muốn đưa cô về nhà, nhưng hiện tại lại nhận được cuộc gọi khẩn của ba, đành phải nhờ Khang Trọng Lâm đưa Hoàng Nguyên Cần về nhà. Sau đó anh ta vội vàng tạm biệt.

Ngay sau khi Tân Khải vừa đi khuất bóng, Khang Trọng Lâm lập tức thốt lên câu hỏi về vấn đề nãy giờ anh vẫn để ý.

“Tân Khải đang theo đuổi em à?” Anh nhíu mày, đăm chiêu.

Hoàng Nguyên Cần sửng sốt, sau đó lại nghiêng đầu tự hỏi. “Chắc không phải đâu! Em không có cảm giác kiểu đó với anh ấy, chỉ coi anh ấy là đàn anh…”

Sát khí của Khang Trọng Lâm lại bừng bừng, trừng mắt nhìn cô. “Vậy em nhận hoa làm gì? Nếu là để lựa chọn người, anh tin là Tân Khải có cả đống lựa chọn để tặng hoa.”

“Anh…” Cô nhướn cao chân mày, càng lúc càng không hiểu nổi sự tức giận của anh, cũng càng lúc càng cảm lấy đang bị anh làm mất mặt, theo quán tính muốn bác bỏ. “Không phải như vậy, đàn anh rất thật lòng tặng hoa cho em, tuy rằng em không có cảm giác gì đặc biệt đối với hành động này của anh ấy, nhưng không phải như anh nói.”

“Cậu ta mới tặng hoa cho em đã lấy được lòng của em rồi à?” Anh bĩu môi, lạnh lùng nói. “Giá thật rẻ.”

Cô bị giọng điệu khinh thường của anh làm cho tức giận, trong lòng tổn thương nghiêm trọng, nhịn không được thốt lên:

“Đúng vậy! Đàn anh còn hẹn em tuần sau dùng cơm tối với anh ấy, em cũng rất vui vẻ nhận lời, thế nào?” Thật ra là cô nói bậy.

“Em thật sự nhận lời?” Anh oán hận nói nhỏ.

“Đúng vậy!” Cô hoàn toàn mất đi lý trí, ý niệm bảo vệ lòng tự trọng đã chiếm cứ toàn bộ ý nghĩ của cô. “Em muốn cùng ăn ấy dùng cơm ở khách sạn Tây Hoa, nói không chừng nếu hợp ý với nhau có thể trực tiếp đi lên thuê phòng.”

“Thuê phòng?” Ánh mắt anh dị thường hung ác, trừng mắt nhìn cô.

“Đúng vậy!” Cô gắt lại một cách dễ dàng.

“Thư ký Hoàng?” Có người nắm lấy cánh tay cô.

“Có chuyện gì?” Cô quay đầu lại phát hiện là Sở Duyên Vũ đang kéo tay mình, khiến cô ngạc nhiên hạ giọng. “Phó giám đốc Sở, anh kéo tay tôi làm gì?”

“Bớt tranh cãi.” Sở Duyên Vũ có ý tốt đề nghị.

Anh ta buồn cười phát hiện vẻ mặt Khang Trọng Lâm cực kỳ khó coi, trông xơ xác tiêu điều lại có chút hung ác, vì tranh cho việc trở thành tiêu đề trong tin tức xã hội ngày mai, anh đành nhanh chóng tìm cách giảm xóc cho hai kẻ trước mắt nếu không dám nói họ sẽ ở ven đường mà nổi cơn chém giết nhau thì sao?

“Cái gì?” Cô không hiểu vì sao mình lại phải bớt tranh cãi? Sở Duyên Vũ nhìn cô ngán ngẫm, không ngờ Hoàng Nguyên Cần lại là người không biết để ý tới vẻ mặt người khác, làm anh còn từng nghĩ cô là người thông minh khéo léo, hiện tại thực tiễn lại có thể chứng minh không có ai hoàn mỹ.

“Không có gì… Không phải cô phải về nhà sao? Để tôi đưa cô về.” Sở Duyên Vũ phát hiện sắc mặt Khang Trọng Lâm ngày càng khó coi, thầm nhủ nên đem hai kẻ cứng đầu này tách ra.

“Không cần đâu.” Hoàng Nguyên Cần khách khí nói.

“Không cần khác khí, về cùng đi.” Sở Duyên Vũ bắt lấy tay cô đi tới trước, quay lại nói với Khang Trọng Lâm đang đứng một bên mặt mày khó coi. “Trọng Lâm, tôi đưa cô ấy về nhà…” Nói được một nửa, anh bỗng im bặt, nhìn chằm chằm cái chìa khóa đang lay động trên tay Khang Trọng Lâm. Chết tiệt! Xe của anh đang đi bảo dưỡng, lại quên mất.

“Cậu không cần đặc biệt đưa ‘bạn gái của tôi’ về nhà.” Khang Trọng Lâm cười quỷ dị. “Tôi sẽ ‘tốt bụng’ đưa cô ấy về nhà. Rốt cục Hoàng Nguyên Cần cũng ngây người, lúc này mới phát hiện bản thân mình đã mất đi ly trí dám nói ngang với Khang Trọng Lâm, còn nói hưu nói vượn sẽ cùng Tân Khải đi thuê phòng, cô xong đời rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN