Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 27: Ái phi tức giận
Hoàng đế bệ hạ khiêng cây gậy trúc chạy ra khỏi tử thần điện, liền bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Lý công công.
Hoàng đế bệ hạ ánh mắt trầm xuống, không chút do dự chỉ vào Lý công công nói: ” Người tới, đem thằng nhãi này nhốt vào đại lao, chờ xử lý.”
“Bệ hạ!” Lý công công kinh sợ, vội vàng quỳ xuống xin tha, lại không biết đến tột cùng là mình sai ở chỗ nào.
Chẳng lẽ bản thân đã hiểu lầm ý tứ của bệ hạ? Chẳng lẽ bệ hạ không trở về phi loan cung, không phải là để lâm hạnh vũ cơ kia? Chẳng lẽ hắn đã đoán sai, nhưng rõ ràng là trong yến hội, bệ hạ đã nhìn chằm chằm vũ cơ kia mà!
Không đợi Lý công công suy nghĩ cẩn thận, hắn đã bị một đám thị vệ kéo xuống.
Sau khi giải quyết tên nô tài ngu ngốc, hoàng đế bệ hạ cầm theo cây gậy trúc giương cao lên, đem bộ vũ ý ném tới trên tay của một tên nội thị.
” Mang xiêm y này đến thượng phục cục, cho người nhanh chóng làm ra một bộ giống y hệt.” Nội thị kia vội vàng vâng dạ, lại nghe bệ hạ nói: ” Còn nữa, cái tay của ngươi đã chạm qua bộ xiêm y này rồi, không cho phép ngươi chạm vào bộ mới làm.”
Bệ hạ yêu sạch sẽ, người trong cung từ trên xuống dưới đều biết, cho nên nhìn thấy bệ hạ dùng gậy trúc khều vũ y, cũng không ai cảm thấy kinh dị. Tên nội thị nghe bệ hạ yêu cầu như vậy, lập tức nhận lời, vội vàng đi thượng phục cục, tìm người làm quần áo.
Bệ hạ lúc này mới buông cây gậy trúc, cho người lại chuẩn bị một cây mới, lau sạch sẽ rồi để lại tử thần điện.
Tử thần điện hôm nay bị một nữ nhân kì kì quái quái đi vào, giường còn bị nữ nhân kia nằm qua, hoàng đế bệ hạ cảm thấy dị ứng cực kì, hắn cảm thấy trên giường đã dính thứ gì đó rất dơ bẩn, chỉ mới tưởng tượng thôi, lông tơ cả người đều dựng đứng lên, cho người ném chăn ra ngoài còn chưa đủ, hắn phải gọi người tới ném lên cả cái giường ra ngoài.
Tận mắt nhìn chằm chằm cung nhân đem đốt cả chiếc long sàng có giá trị lớn, trong lòng hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng thoải mái.
Hắn đêm nay, dù thế nào đi chăng nữa cũng không muốn ngủ lại tử thần điện, vì thế lại hướng về phía Phi Loan cung mà đi, vừa đi vừa hỏi cung nhân, quý phi đã trở về hay chưa?
Cung nhân kia trả lời: ” Vừa rồi, nô tài đã cho người hỏi, Quý phi nương nương còn vẫn đang bận chút việc vẫn chưa có xử lý xong, phải đợi thêm một chút, thỉnh bệ hạ nghỉ ngơi trước.”
Làm gì mà muộn đến như vậy còn chưa xong? Giờ Tý cũng qua rồi!
Hoàng đế bệ hạ trong lòng rối bời, chẳng lẽ là ái phi không muốn? Nhưng hắn vì ái phi đã chịu đựng trong một khoảng thời gian dài tới tận năm mười tám tuổi, thật sự không nhịn nổi nữa rồi.
Hoàng đế bệ hạ trong lòng hạ quyết tâm: Trẫm hôm nay nhất định phải động phòng thành công!
Nhưng mà khi ngồi trên kiệu hướng phi loan cung mà đi, trong lòng hoàng đế bệ hạ lại dao động, nếu như ái phi thật sự không muốn thì phải làm sao bây giờ? Kỳ thật hắn còn có thể thương lượng cùng dụ dỗ, nói cho cùng thì cũng chỉ là nhịn thêm mấy ngày nữa thôi, nhưng mà chỉ ba ngày thôi, nhất định không thể nhiều hơn ba ngày được.
Thời điểm hoàng đế bệ hạ trên đường đến phi loan cung, Diêu Yến Yến đang siết chặt tay công kích một cái gối đầu, đem nó thành hoàng đế bệ hạ, một tay đấm, một chân đá. Đánh mệt rồi nàng liền muốn tha thứ cho bệ hạ, nhưng tưởng tượng đến ánh mắt bệ hạ nhìn vũ cơ kia, nàng lại cảm thấy lửa giận công tâm, giận đến muốn nổ banh.
Thanh Hồ bước chân vội vã từ bên ngoài tiến vào, vui vẻ nói: ” Nương nương, vũ cơ kia bị bệ hạ ném ra khỏi tử thần điện, hiện tại bệ hạ đang trên đường đến phi loan cung.”
” Cái gì? Tiện nhân kia vào tử thần điện!” Mày liễu dựng ngược, Diêu Yến Yến từ trên giường bò xuống: ” Đi tìm cho bổn cung một thanh đao, bổn cung muốn chém chết ả tiện nhân dám câu dẫn bệ hạ!”
Thanh Hồ vội vàng khuyên nhủ: ” Nương nương đừng xúc động, người yên tâm, bệ hạ không có lâm hạnh nàng ta, còn nữa, vũ cơ kia đã bị bắt nhốt vào đại lao, bệ hạ cũng trở lại đây, nếu người cứ vậy mà đi qua, sợ rằng không ổn.”
Diêu Yến Yến chẳng qua cũng chỉ nói miệng, nàng sao có thể thật sự khiêng đao mà đi, vạn nhất dọa sợ bệ hạ thì phải làm sao bây giờ?
Cho dù nàng có tức giận đến mấy, cũng chỉ trút giận lên gối đầu, làm sao dám nói nặng nửa câu với bệ hạ đây?
Nhưng mà cứ như vậy mau chóng nhẹ nhàng tha thứ cho bệ hạ, trong lòng nàng lại cảm thấy ủy khuất. Từ khi cùng bệ hạ bên nhau, nàng cũng chưa từng nhòm ngó đến nam nhân khác, nhưng còn bệ hạ thì sao? Chẳng những hậu cung có nhiều phi tần như vậy, hôm này còn nhìn chằm chằm một vũ cơ….
Diêu Yến Yến càng nghĩ càng giận, nghe thấy tiếng hô báo loan giá của bệ hạ đã tới, cũng không thèm đi nghênh đón, liền ngồi bất động trên giường.
Hoàng đế bệ hạ cũng không để bụng, sau khi hạ kiều liền lập tức đi vào trong tẩm điện, nhìn thấy ái phi ngồi trên giường, còn tưởng rằng nàng hôm nay quá mệt mỏi, còn tự trách vào câu: ” Trẫm sai rồi, đáng lẽ ra hôm nay trẫm nên phụ giúp ái phi mới phải.”
Nàng nghe thấy âm thanh trầm ấm, dịu dàng của hoàng đế, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của hắn chuyên chú nhìn nàng, lập tức liền mềm lòng. Trong lòng nàng thở dài, rúc vào trong ngực bệ hạ, nhẹ giọng nói: ” Thần thiếp chỉ cần tưởng tượng đến những việc thần thiếp làm đều vì tương lai của chúng ta, thì không còn cảm thấy vất vả chút nào cả.”
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy nhớ tới thời gian này, nàng luôn phải thức khuya dậy sớm để xử lý yến trừ tịch, đều là vì mong lấy được quyền thống lĩnh Vũ Lâm Quân từ tay thái hậu, mà hắn chẳng những không cảm thông cho sự vất vả của ái phi, còn một lòng chỉ nghĩ đến việc động phòng, thật sự là quá cầm thú!
Hoàng đế bệ hạ đầu ngập tràn nhiệt hỏa liền bị cổ áy náy này tẩy rửa sạch sẽ, đang muốn vỗ vỗ bờ vai ái phi, an ủi nàng thật tốt, lại đột nhiên bị nàng đẩy ra.
Hoàng đế bệ hạ ngẩn người, liền nghe thấy ái phi nói: ” Bệ hạ, thần thiếp mệt rồi, buồn ngủ nữa, vậy người cứ tự nhiên đi!”
Nói xong, nàng liền xốc chăn đắp lên người rồi nằm xuống.
Hoàng đế bệ hạ một chút cũng không phát hiện ra trong giọng nói của nàng tràn ngập bất mãn, hắn chỉ cho rằng nàng thực sự mệt mỏi, cũng cứ thế mà nằm xuống đi ngủ theo, hắn còn ý thức được rằng tư thế ngủ của mình không tốt, vì sợ nửa đêm không cẩn thận mà đá phải nàng, còn cố ý dịch ra xa ngủ, vậy là lại chọc cho Diêu Yến Yến giận đế ngứa răng.
Mới vừa nãy, nàng dựa vào trong lòng bệ hạ, ngửi thấy một cổ mùi hương nồng đậm trên người hắn, bệ hạ cùng nàng đều không thích dùng huân hương, mùi hương này từ đâu mà tới, nháy mắt cũng có thể nghĩ ra! Ôm nữ nhân khác rồi, vậy mà còn muốn đến ngủ với nàng? Cửa cũng không có!
Mà hiện tại nàng phát hiện, nàng không cho hắn ngủ cùng, hắn thế nhưng còn chạy trốn rất xa! Tức chết nàng rồi, tức chết nàng rồi, tức chết rồi!
Diêu Yến Yến nắm chặt chăn, nghiến răng nghiến lợi vò vò, chỉ chốc lát liền thiếp đi. ( Có phải các cậu đang mong đợi có chuyện gì xảy ra hay không?? Hí hí, không có đâu ạ, hai người này cứ vậy mà ngủ đó, thấy có tức ko! J)
Trong mộng, nàng mơ thấy bản thân biến thành một yêu quái to lớn, đuổi theo hoàng đế bệ hạ chạy khắp thế giới, hoàng đế bệ hạ thể lực cạn kiệt, không chống đỡ nổi nữa liền té ngã trên đất, bị nàng một ngụm nuốt vào bụng, nàng còn cảm thấy ngon lành mà liếm miệng một cái.
Hả?
Hả hả hả?
Người kia chính là bệ hạ! Sao nàng lại đem bệ hạ mà nuốt mất! Diêu Yến Yến sợ hãi, vội vàng thủ sẵn tư thế, muốn đem bệ hạ nhổ ra, nhưng mà bệ hạ trong bụng nàng đã bị nàng tiêu hóa mất rồi, phun không ra nữa.
Tâm của nàng loạn đến muốn hỏng luôn rồi, khóc lóc tỉnh lại.
Lúc nàng giật mình mở to mắt lên nhìn thấy chiếc màn xanh lá quen thuộc, liền ngẩn ngơ, rồi ý thức dần trở về, nhớ tới cái kia chỉ là một giấc mộng, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
May mắn may mắn, may mắn chỉ là một giấc mộng.
Nhớ lại cảm giác thống khổ cùng tuyệt vọng khi mất đi bệ hạ trong mộng, tâm Diêu Yến Yến liền mềm nhũn.
Nàng nghĩ nghĩ, bệ hạ cũng chỉ nhìn nữ nhân kia có vài lần, cùng lắm thì về sau nàng cũng nhìn nam nhân khác vài lần là được. Nghĩ như vậy, nàng liền ôn nhu nhìn về phía bệ hạ.
Lại thấy dưới ánh nến mông lung, bệ hạ vẫn tư thế hình chữ X quen thuộc ngủ ở đầu khác, cách nàng cự kỳ xa, nàng nhìn không tới mặt hắn, chỉ thấy trước mặt nàng là một cái chân to…
Diêu Yến Yến:…
~~~
Năm mới tuy nói là được nghỉ, nhưng từ mùng một đến mùng ba, vẫn cực kì bận rộn như cũ, bất quá, người bận rộn lại đổi thành bệ hạ.
Mùng một, khi thần cổ gõ đủ ba trăm cái, hoàng đế bệ hạ liền phải xuất hiện ở đại minh cung, tiếp thu lời chúc tết của bá quan văn võ, còn phải tự tay viết chữ ” Phúc” ban tặng cho triều thần.
Nghe nói khi tiên đế còn sống, mỗi chữ phúc đều tự mình hạ bút, viết hết cả ngày, mệt đến mông cũng không nhấc nổi. Hoàng đế bệ hạ của chúng ta đương nhiên sẽ không làm ba cái việc ngớ ngẩn như vậy, hắn tự tay viết một chữ ” Phúc”, rồi đưa đến cho thợ thủ công điêu khắc ra thành một con dấu, sau đó sau khi triều thần làm lễ bái xong, liền đi đến bên người thợ thủ công, lãnh ngay một chữ ” Phúc” vừa mới ra lò trở về.
Nếu mà tiên đế làm như vậy, dùng cái biện pháp lười biếng này để đối phó, nói không chừng đầu năm sẽ thu lại một đống lời can gián của đám triều thần, nhưng đổi lại thành hoàng đế bệ hạ hiện tại…
Bởi vì năm ngoái, hoàng đế bệ hạ ăn tết vui vẻ, lười đến nỗi không thèm tới, luôn luôn để cho các triều thần phải chờ đợi, chờ đến thời điểm bọn hắn có thể trở về thì cũng không còn sớm, bởi vậy lúc này đây, khi thấy hoàng đế bệ hạ tự mình xuất hiện, bọn họ thế nhưng lại cảm thấy hoàng đế bệ hạ thay đổi rồi, trở nên siêng năng hơn, cũng không hời hợt như trước nữa. Chuyển biến này lại làm một đám triều thần lòng mang tạp niệm hoảng hốt một trận.
Mà mùng hai cùng mùng ba, mới tờ mờ sáng, hoàng đế bệ hạ phải bò đậy, dẫn dắt tôn thất đi đến tổ miếu tế bái tiên đế cùng các vị tổ tiên, bái xong rồi còn phải đi đến chùa Hộ Quốc cầu phúc.
Quỳ gối trên đệm hương bồ, hoàng đế bệ hạ chắp tay trước ngực, đầu cúi xuống, nhìn từ phía sau, trông thật sự thành kính.
Diêu Yến Yến quỳ gối bên người hắn, nương theo tay áo to rộng che lấp, thường trộm đỡ lấy bệ hạ, miễn cho hắn vì ngủ gật mà ngã xuống thì cũng quá mất mặt.
Bất quá, hoàng đế bệ hạ tuy ban ngày ngủ gật, nhưng chỉ cần đêm xuống liền nhanh chóng tỉnh táo gấp trăm lần, mỗi khi dùng xong cơm tối, liền đỏ mặt nhìn nàng, lắp bắp nói: ” Ái phi, trẫm đã mười tám tuổi.”
” Ái phi, trẫm là tiểu lang quân, năm nay vừa tròn mười tám, ngày tốt cảnh đẹp như vậy, chớ nên cô phụ.”
” Ái phi, trẫm cảm thấy có chút trống rỗng.”
” Ái phi…”
” Ái phi…”
Những lúc như vậy, Diêu Yến Yến đều làm bộ nghe không hiểu, ngồi một bên khảy khảy bàn tính nói với bệ hạ: ” Bệ hạ, thần thiếp còn phải lo liệu yến tiệc nguyên tiêu đây, thật sự rất bận, bệ hạ có mệt mỏi, thì mau nghỉ ngơi trước đi.”
Vì thế, sáng sớm mỗi ngày đều lập lời thề hùng tâm tráng trí nhất định phải động phòng thành công của hoàng đế bệ hạ, thì tối tối mỗi ngày đều thất vọng ê chề mà bò lên giường, tràn ngập oán niệm mà nhìn ái phi ngồi bên đó gảy gảy bàn tính, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm một hồi liền ngủ mất.
Cứ như vậy tới ngày mùng bốn năm mới, Diêu Yến Yến nhận được một kiện vũ y.
Nghe nói là kiện vũ y này do thượng phục cục gấp gáp làm ra, so với kiện vũ y ban đầu đã tân trang rất nhiều, thậm chí đẹp hơn gấp trăm lần, Diêu Yến Yến nháy mắt hiểu được ngày đó hoàng đế bệ hạ nhìn chằm chằm vũ y là vì cớ gì.
Nàng thế nhưng lại vì ăn giấm, mà để bệ hạ đợi lâu như vậy. Nhớ tới ánh mắt thất vọng của bệ hạ mỗi lần cầu hoan (><) thất bại, trong lòng nàng liền tràn ngập áy náy.
Vì thế buổi tối hôm nay, sau khi tắm gội xong chuẩn bị đi ngủ thì hoàng đế bệ hạ liền thấy ái phi bọc chăn kín mít nằm ở trên giường, cười khanh khách mà nhìn hắn, hai mắt nhìn về phía hắn chớp chớp không ngừng, rõ ràng là Diêu Yến Yến mị nhãn như tơ, nhưng mà hoàng đế bệ hạ đối với việc thành công động phòng đã không còn ôm hi vọng gì nhiều, lại nhìn thấy ái phi liên tục chớp mắt, hắn cũng chớp chớp mắt theo, ngốc nghếch nói: ” Ái phi, mắt nàng bị chuột rút à?”
Diêu Yến Yến:….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!