Yêu Qua Mạng - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Yêu Qua Mạng


Chương 5


Mức độ chán ghét của Hạ Hoài không thua gì Chu Chu, anh vốn dĩ không thích con trai, hôm qua phải cúi mình trước pheromone, lên giường cùng một Omega xa lạ. Quan trọng hơn là anh không gặp được người mình muốn gặp, điều này làm cho anh càng phiền lòng.

Chu Chu trở về ký túc xá, Phó Thần vô cùng lo lắng nhào tới, ngửi hương vị trên người Chu Chu, xong rồi, có mùi của đàn ông, lại vén cổ áo Chu Chu lên, quả nhiên có một vết cắn.

Phó Thần lo lắng hỏi cậu, “Sao thế này! Gửi tin cho cậu không được, cũng không tìm thấy người, tớ lo muốn chết!” Chu Chu mơ hồ kể lại câu chuyện xảy ra tối hôm qua, Phó Thần há miệng, khoa tay múa chân nói, “Chu Chu cậu có tình một đêm rồi.”

Chu Chu nghe nói tới ba từ này có chút nhụt chí, vốn rất hưng phấn muốn gặp H, không nghĩ tới đã không gặp được người còn lên giường với người lạ. Phó Thần cả đêm không ngủ, đợi được Chu Chu về rồi mới yên tâm nghỉ ngơi.

Chu Chu ngồi xuống, lấy sạc điện thoại, vừa mới mở máy, trên màn hình nhảy ra rất nhiều tin của H. Đều là hỏi cậu ở đâu, còn có vài tin nhắn âm thanh chưa nhận.

Chu Chu cầm điện thoại không dám trả lời, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cả người không thoải mái. Vô thức gục đầu vào cánh tay, ngẩn người nhìn màn hình điện thoại dần tắt.

Màn hình đột nhiên sáng lên, làm cho Chu Chu giật nảy mình, bình tĩnh lại nhìn thì ra là tin của H. Đối phương khẳng định tìm cậu rất lâu, có thể giống như Phó Thần hay không, lo lắng cả buổi tối.

Mở tin nhắn của H ra, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Chu Chu không dám nói thẳng, đành nói dối, “Không có gì, hôm qua đi về quên sạc điện thoại.”

Nhận được tin trả lời của Chu Chu, Hạ Hoài mới yên tâm một chút. Ngay sau đó Chu Chu lại gửi tới một tin, “Ngại quá, cậu đã lo lắng cả buổi rồi?”

Nếu như không gặp phải Omega kia, đích thực có thể làm cho Hạ Hoài lo lắng cả buổi tối, nửa đêm về sau trong đầu Hạ Hoài chỉ tồn tại ý nghĩ làm tình cùng Omega mà thôi. Sáng sớm về ký túc xá mới nhớ đến gửi tin nhắn cho Chu Chu, nhìn thấy Chu Chu hỏi thế, nhất thời cảm thấy áy náy khó chịu, không trả lời được câu hỏi của Chu Chu.

Nhận được tin nhắn của H, Chu Chu không có tâm tình chủ động nói chuyện, quăng điện thoại qua một bên. Sau gáy cậu vẫn còn đau âm ỉ.

Vuốt dấu răng đằng sau gáy, Chu Chu nhớ tới đối tượng tình một đêm đã nói, phải tìm một Alpha nếu không khi ký hiệu đánh dấu tạm thời mất đi cậu sẽ lại phát tình.

Tìm Alpha cho mình, trước đêm qua, Chu Chu vẫn còn muốn tìm H, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng thì đã xảy ra chuyện rồi, bây giờ Chu Chu thực sự không có dũng khí tỏ tình với H. Đầu óc như đi vào cõi thần tiên, cậu nghĩ ngợi rồi gục lên bàn thiếp đi.

Hạ Hoài nghĩ ngợi rất lâu mới nghĩ ra được tin nhắn trả lời Chu Chu, anh không dám thừa nhận chính mình đã lo lắng cả đêm, chỉ có thể hỏi, “Chúng ta tìm một cơ hội nữa gặp mặt đi, cuối tuần này được không?”

Buổi chiều Chu Chu tỉnh dậy mới nhìn thấy tin nhắn của H, cuối tuần này! Đương nhiên là không được, trên người cậu vẫn còn mùi của Alpha đánh dấu tạm thời, mang theo mùi hương của Alpha khác gặp mặt H, sao có thể giải thích rõ ràng.

Cậu vô thức từ chối, “Để một thời gian nữa nhé, gần đây tớ hơi bận.” Đợi cho ký hiệu tạm thời biến mất đã, Chu Chu lại gặp phải một vấn đề nữa. Ký hiệu tạm thời biến mất rất có thể sẽ lại xảy ra chuyện như hôm trước, tại sao muốn gặp mặt H lại khó như thế.

Chu Chu lại sợ H cảm thấy mình không muốn gặp anh, bổ sung thêm một câu, “Đợi tớ có thời gian, lần sau để tớ hẹn cậu.” Nhìn thấy câu này của Chu Chu, Hạ Hoài cảm thấy an tâm một chút, hai người vẫn còn có cơ hội gặp mặt.

Trên tay cậu đang cầm tờ giấy ghi tài khoản xã giao hôm nay Alpha viết, Chu Chu nhìn thoáng qua, do dự một lúc không muốn thêm bạn. Cậu cảm thấy một khi đã thêm bạn rồi, mối quan hệ của hai người sẽ không chỉ đơn giản là tình một đêm nữa. Đột nhiên cậu nghĩ tới, hôm qua Alpha kia có nói anh ta có thể lấy được thuốc ức chế, Chu Chu nghĩ mình có thể nhờ anh ta giúp đỡ.

Chu Chu thêm bạn tốt, nhưng mãi không thấy anh ta chấp nhận yêu cầu kết bạn, cậu cũng không quan tâm nữa, đi theo Phó Thần xuống lầu ăn cơm. Nhưng Chu Chu không nghĩ tới, người nam sinh hôm qua lại đang đứng dưới lầu chờ Phó Thần.

Phó Thần giải thích nói, “Triệu Kha cùng tớ tìm cậu rất lâu, hôm nay coi như là cảm ơn anh ấy.” Nam sinh tên là Triệu Kha, là sinh viên khoa Tranh sơn dầu của đại học C, là một Alpha khi đứng cạnh không tạo cho người ta cảm giác áp lực.

Tuy nói là muốn cảm ơn Triệu Kha, nhưng cuối cùng vẫn là Triệu Kha giành thanh toán. Chu Chu không ngốc, cũng nhìn ra được điểm đặc biệt, Triệu Kha thích Phó Thần, cho nên khi ăn xong cậu vội vàng nói với hai người mình có việc muốn về ký túc xá, không muốn làm bóng đèn.

Buổi tối Hạ Hoài về đến nhà mới nhớ đến việc đổi sang tài khoản xã giao khác của mình nhìn xem, tài khoản xã giao này là tài khoản cá nhân của Hạ Hoài, chủ yếu là dùng cho người thân, là tài khoản tương đối bí mật. Bời vì chuyện anh cùng Omega kia có chút riêng tư cho nên lúc đó Hạ Hoài mới viết tài khoản này cho cậu.

Nhưng mà khi nhìn thấy ID yêu cầu kết bạn anh sững sờ, tại sao người này cũng tên Chu Chu, avatar cũng giống nhau như vậy. Hạ Hoài đổi qua đổi lại hai tài khoản của mình để xem, hai tài khoản giống y hệt nhau, tình huống gì đây, Hạ Hoài không dám nghĩ thêm nữa.

Ngay lúc này, Chu Chu gửi tin nhắn đến, “Chuyện hôm qua cảm ơn anh, tôi vốn cũng không định làm phiền anh đâu, nhưng mà tôi không còn cách nào khác, thuốc ức chế là thuốc giới hạn, bản thân tôi không lấy được, anh có thể giúp tôi được không?”

Tay Hạ Hoài run lên, Omega tối qua là Chu Chu, anh luống cuống tay chân đánh chữ, đầu ngón tay ra mồ hôi làm cho màn hình bám một lớp sương mờ, “Chu Chu?”

Chu Chu sững sờ một chút mới nhớ ra tên tài khoản cũng chính là tên mình, “Đúng, xin chào, đây là tên của tôi.” Tay chân Hạ Hoài luống cuống, “Tôi tên là Hạ Hoài.”

Trong lòng không kìm nổi sự hưng phấn cùng kích động nhưng cũng mang theo chút phiền não, giờ phải làm sao nói cho Chu Chu biết mình là đối tượng trò chuyện của cậu ấy đây.

Hạ Hoài vẫn còn nhớ dáng vẻ của Chu Chu, không hề giống như cậu ấy nói bản thân rất bình thường, rõ ràng là cậu ấy rất dễ thương, gầy gầy nho nhỏ, có lẽ lại chịu ảnh hưởng của pheromone, cũng có lẽ là do lâu ngày nói chuyện nên anh nhìn Chu Chu bằng con mắt không giống bình thường, tóm lại Hạ Hoài vẫn chưa ý thức được mình bắt đầu có hứng thú với một người con trai.

Chu Chu cảm thấy cái tên Hạ Hoài rất quen mắt, bỗng nhiên nhớ ra, đây không phải là giáo thảo của trường C sao, là người mà Phó Thần vẫn luôn ồn ào muốn xem mặt. Trong nháy mắt, Chu Chu lại càng đau đầu, sao lại có thể trùng hợp như vậy, đối tượng tình một đêm của cậu là giáo thảo trường C.

Lần này Chu Chu trả lời rất nhanh, cậu không muốn thêm phiền toái cho Hạ Hoài, chỉ cần Hạ Hoài có thể giúp cậu lấy thuốc ức chế là được rồi, sau này cậu tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. “Anh có thể lấy thuốc ức chế giúp tôi hay không? Xin anh đấy, về sau tôi tuyệt đối sễ không gây thêm phiền phức cho anh.”

Chu Chu nói chuyện phiền phức chính là chỉ việc phát tình muốn Hạ Hoài ký hiệu tạm thời. Trong lòng Hạ Hoài có chút không vui, tại sao Chu Chu lại cần thuốc ức chế đến như vậy, cậu ấy không phải có thể trực tiếp tìm mình sao? Lấy thuốc ức chế đối với Hạ Hoài là việc khá dễ dàng, nhưng anh lại không muốn đưa cho Chu Chu, “Thuốc ức chế rất khó lấy, cậu có thể đến tìm tôi.”

Chu Chu biết thuốc chức chế được quản lý rất nghiêm, nhưng vẫn có chút thất vọng, “Không cần đâu, dù sao cũng cảm ơn anh.” Hạ Hoài sửng sốt, tại sao lại không cần, đợi ký hiệu tạm thời biến mất, cậu ấy phải làm thế nào? “Cậu nhất định cần thuốc ức chế à?”

Đây là một câu hỏi rất ngu ngốc, không có Alpha, lại không có thuốc ức chế, Omega phát tình nhất định là khổ hình. Chu Chu vẫn thành thật trả lời Hạ Hoài, “Tôi đã có người mình thích rồi, cho nên đợi khi nào ký hiệu tạm thời biết mất sẽ đi tỏ tình.”

Mấy từ có người mình thích này làm cho Hạ Hoài đau đầu. Chu Chu có người cậu ấy thích rồi! Hạ Hoài vốn dĩ muốn nói rõ ràng chuyện hôm qua với Chu Chu nhưng lời đến miệng lại bị nuốt vào trong.

Chu Chu dường như cũng không muốn nói chuyện với anh, chưa đợi Hạ Hoài trả lời đã gửi tiếp một tin, “Nếu như thực sự không lấy được, tôi sẽ tự mình nghĩ cách khác, đã làm phiền anh rồi, vẫn muốn nói với anh một câu cảm ơn.”

Mấy câu ngắn ngủi, làm cho những lời Hạ Hoài định nói đều không kịp nói. Trước đây Chu Chu nói chuyện với mình không phải như vậy, cậu rất cẩn thận, thậm chí còn ngốc ngốc. Sao đột nhiên lại có thể ăn nói rõ ràng như vậy, quyết đoán bỏ dở nói chuyện với mình.

Hạ Hoài đổi về tài khoản H, muốn tìm đề tài thăm dò Chu Chu, “Đã ăn cơm chưa?” Chu Chu trả lời rất nhanh, khẳng định vẫn cầm điện thoại không buông, “Tớ ăn rồi nè, vừa về đến ký túc.”

“Cậu ăn bên ngoài hả?” Khi nói chuyện với tài khoản này của anh, Chu Chu còn thêm vài từ ngữ khí, đọc lên giống như đang nói chuyện với trẻ con, không cứng rắn như ban nãy.

“Ừ ừ, tớ cảm thấy bạn tớ muốn yêu đương rồi.” Cũng sẽ chủ động nói với anh những chuyện sinh hoạt vặt vãnh, Hạ Hoài trả lời, “Vậy sao?” Chu Chu gửi tới một biểu tình ngưỡng mộ, “Đúng vậy.”

Nhìn tới biểu tình mà Chu Chu gửi tới, lại nhớ đến Chu Chu nói cậu ấy đang thích một người Hạ Hoài giả vờ thuận tiện hỏi, “Cậu cũng muốn yêu đương sao?”

Đột nhiên bị H hỏi, Chu Chu không biết nên trả lời thế nào, “Cũng hơi hơi muốn.” “Cậu có người mình thích rồi?” Chu Chu không dám thừa nhận, trực tiếp nói có, có phải là rõ ràng quá hay không, H nhất định sẽ đoán ra, cậu nói dối, “Không có.”

Hạ Hoài không nghĩ ra, rốt cuộc là Chu Chu có người trong lòng hay không có. Nếu như Chu Chu luôn nói thật với H, vậy những lời ban nãy nói có người mình thích là lừa anh rồi, chẳng qua không muốn liên hệ với Hạ Hoài – đối tượng tình một đêm. Nếu Chu Chu nói không có người mình thích, cho nên anh cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của đối phương.

Phó Thần gần đến lúc đóng cửa mới về, vừa về đã lôi kéo Chu Chu ra ban công. Hoa tay múa chân vô cùng hưng phấn, “Làm sao đây, Triệu Kha muốn theo đuổi tớ.” Chu Chu biết Phó Thần lo lắng điều gì, cậu cũng có tâm tình như vậy, được người khác tỏ tình là một việc rất hạnh phúc, nhưng mà là một người tàn tật như Chu Chu, bọn họ sẽ suy nghĩ rất nhiều, sợ đối phương chỉ hưng phấn nhất thời, sau khi ở cùng nhau sẽ vì không thể giao lưu bình thường mà mất đi hứng thú ban đầu.

Khát vọng có được lại sợ hãi mất đi.

Phó Thần tiếp tục làm động tác, “Triệu Kha không biết thủ ngữ, tớ với anh ấy đều gõ chữ giao tiếp, sau này nhất định sẽ rất phiền phức.” Chu Chu hỏi, “Triệu Kha nói thế nào?”

“Triệu Kha nói anh ấy có thể đi học, anh ấy không thấy phiền, nhưng mà tớ vẫn lo.” Chu Chu có thể cảm thấy Phó Thần thực sự sợ hãi, trong sợ hãi lại có chút chờ mong, bàn tay nắm tay Chu Chu đều run rẩy. Chu Chu nói, “Trước hết cứ thử một thời gian đi, làm bạn bè đã.”

Chu Chu rất hâm mộ Phó Thần, ít nhất Triệu Kha là một người thật, có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của anh ta. Không giống như H, cách cái màn hình, văn tự lạnh như băng cũng không thể hoàn toàn biểu đạt tâm tình của mình, những chuyện khó thể nói ra được.

Một mình Hạ Hoài nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, anh mở điện thoại xem giờ, đã mười một giờ rồi. Sau khi nói chuyện với Chu Chu về người mà cậu thích, hai người cũng không nói thêm chuyện gì khác.

Hạ Hoài ngây ngốc nhìn khung trò chuyện, ma xui quỷ khiến làm anh gọi đi. Chu Chu vốn dĩ đang cầm điện thoại ưu tư, không biết có nên gửi tin chúc ngủ ngon cho H hay không, màn hình chợt hiện ra yêu cầu trò chuyện làm cậu trực tiếp bật dậy.

Di động rung một lúc lâu, Chu Chu mới dám nhấc máy lên nghe. Cậu cầm điện thoại không biết mình có nên nói chuyện hay không, may thay Hạ Hoài gửi tin nhắn đến trước, “Chu Chu, tôi muốn nghe cậu nói chuyện.”

Chu Chu đột nhiên phát hiện mình không biết phải gọi H là gì, tận lực đè thấp âm thanh nói, “Tớ vẫn chưa biết tên của cậu mà.” Chu Chu khi bật hơi có dùng sức, giống như đứa trẻ vừa mới học nói, có vẻ rất đáng yêu.

Hạ Hoài không dám nói tên mình, “Gọi là anh ơi.” Nhìn thấy hai từ “anh ơi” này, mặt Chu Chu nóng bừng lên, “Không công bằng, cậu biết tên của tớ rồi còn tới chỉ có thể gọi cậu là anh.

Hạ Hoài giống như đang dỗ dành trẻ con, “Gọi tôi là anh có được không? Đợi khi chúng ta gặp mặt, tôi sẽ nói cho cậu biết tôi tên là gì.” Chu Chu không gọi được ra miệng, chỉ khi còn nhỏ ở cô nhi viện cậu mới đuổi theo người khác gọi anh mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN