Nửa tháng sau đó.
Tôi và Tiêu Việt rất ngọt ngào.
Sau khi tôi nhận ra tôi chưa từng tặng quà cho Tiêu Việt.
Từ đó, tôi bắt đầu mua rất nhiều quần áo, giày dép, thắt lưng, bật lửa… cho anh. Thậm chí khi anh chuẩn bị đi thực tập, tôi cũng mua tặng anh thêm những bộ vest cao cấp, cà vạt, khuy áo,… đến cả xe cũng mua luôn.
Tôi còn muốn giới thiệu anh cho công ty của bố tôi.
Nói công bằng thì thành tích của Tiêu Việt đứng đầu toàn khóa, năng lực tuyệt đối không có vấn đề.
Nhưng Tiêu Việt lại từ chối.
Anh nói bây giờ tôi nuôi anh, về sau anh sẽ nuôi tôi.
Tôi không biết lời anh nói có phải chỉ để dỗ dành tôi không, nhưng tôi thật sự rất vui vẻ.
Nhưng tôi cảm thấy khó hiểu nhất là ở điểm Tiêu Việt không bao giờ đòi tiền, anh cần gì sẽ nói với tôi để tôi mua.
Càng khó hiểu hơn chính là, anh ấy cũng luôn tặng quà cho tôi, tất cả đều là những món quà rất quý giá.
Tôi hỏi anh ấy lấy tiền ở đâu để mua, anh ấy chỉ nói rằng đó là quà của người khác tặng, không cần dùng tiền mua.
Tôi không từ chối, bởi vì tôi không thích anh đặt quà nữ sinh khác tặng ở nhà anh.
Tôi tịch thu, để ở nhà tôi là được.
Nửa tháng nữa, tôi và Tiêu Việt đều phải đi thực tập.
Tôi chỉ muốn dính lấy anh từng giây từng phút.
Hôm nay tôi và anh ra ngoài ăn cơm.
Còn chưa bước ra khỏi trường.
Một đôi nam nữ đi tới, dừng chân trước mặt chúng tôi.
Người phụ nữ đó chính là hoa khôi mà trước kia Tiêu Việt theo đuổi, Kiều Duyệt.
Vừa đi tới, cô ấy đã chỉ vào chàng trai cao lớn bên cạnh.
Giới thiệu với Tiêu Việt, “Đây là bạn trai tôi, ba anh ấy là người giàu nhất thành phố J. Tôi đã có bạn trai rồi, sau này anh đừng gửi tin nhắn làm phiền tôi nữa có được hay không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tiêu Việt.
Tiêu Việt đang không hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó không biết anh nghĩ đến cái gì.
Anh nhíu mày, “Cô không biết block sao? Cô để người ta tùy ý nhắn tin cho mình vậy à?”
Sắc mặt Kiều Duyệt lập tức trở nên khó coi.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải block, Tiêu Việt, anh phải biết bản thân mình ở đâu. Tôi không sẽ bao giờ thích anh!”
Tiêu Việt bất mãn nói, “Cô có thích hay không thì liên quan quái gì đến tôi!?”
Kiều Duyệt không trả lời, cô ta dùng ánh mắt thương hại và mỉa mai nhìn tôi.
“Khúc Tiêu Tiêu, cô để mắt đến bạn trai của cô một chút, đừng để anh ta quấy rối người khác.”
Nếu là chuyện khác, tôi chắc chắn sẽ phản bác.
Nhưng Tiêu Việt từng thích Kiều Duyệt là sự thật.
Tôi không phản bác được gì.
Tôi chỉ có thể mặc kệ Kiều Duyệt khinh bỉ va vào vai tôi.
Cô ta hếch cằm lên, ngạo mạn nói với tôi.
“Người khác nói cô mới là hoa khôi, buồn cười thật, hoa khôi mà phải bỏ tiền ra mới có bạn trai sao?”