Yêu Thần Trọng Sinh Về Đô Thị - Chương 6: Không, không có thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Yêu Thần Trọng Sinh Về Đô Thị


Chương 6: Không, không có thiếu


Ngươi không nói, chúng ta nhất thời đều sẽ làm như bị ngươi phát uy thành ra váng đầu không nhớ. Nhưng ngươi không biết xấu hổ còn dám nói, làm cho mọi người cảm giác tức nổ phổi. Chính ngươi thiếu tiền người ta ba năm không trả, bây giờ người ta đến kiếm chuyện ngươi lại làm như người vô tội. Ông trời a, mau thu phục hắn, bổ hắn một đạo thần lôi, tống hắn xuống a tỳ đi nha.

Thậm chí ngay cả Triệu Vũ Hinh sắc mặt cũng có chút trừng mắt nhìn hắn, hiển nhiên bởi vì hắn giả ngu mà cảm thấy tức giận.

Bất quá trong lòng dù tức giận, mọi người cũng không dám chửi hắn. Đều sợ hãi hắn lại sẽ biến hình, hủy diệt a, thiên chi địa diệt, hôi phi yên diệt, một mống không chừa.

Triệu Vũ Hinh nơi ngực chập chùng, vừa rồi bởi vì lo lắng cho Lý Thần Dương ngộ thương mà thở gấp gáp, lúc này hai tay ôm ngực thở gấp, trừng mắt nhìn hắn lạnh băng nói:

– Ngươi còn mặt mũi hỏi ta chuyện gì? Chính ngươi tự giải quyết lấy, ta đi vào.

Nàng thật cảm thấy tức giận, nói xong liền quay đầu trở về tiệm.

Không chỉ có nàng, mấy tên thanh thiếu niên trong tiệm net vừa chạy ra cũng lục tục bò trở vào, bởi vì tiền là sinh mạng, không thể để tiền net trôi đi. Bàn phím ghế chai, cũng mau chóng bị đưa về hiện trạng ban đầu. Đám người đều rời đi, chỉ còn lại đám lưu manh, hai tên giãy chết cùng Lý Thần Dương.

Lý Thần Dương nghi hoặc nhìn bóng lưng cao gầy của Triệu Vũ Hinh, không biết là nàng đang giận hắn cái gì, rõ ràng hắn và nàng đều là quen biết, đột nhiên hỏi thăm nàng lại bị chửi ngược, hắn lần đầu có cảm giác, nữ tử ngoại trừ đến kinh kỳ, đều sẽ luôn luôn khó hiểu.

Đúng a, nàng tới kinh nguyệt, đều là thành thật ngại ngùng, thật dễ nói chuyện.

“Ây, sau ta lại biết mấy cái này. Tỉnh, mỹ nhân như hổ, không tỉnh táo xương cốt không còn”

Lý Thần Dương xoa xoa bả vai, thân thể này thật là yếu ớt, chỉ tùy tiện vận động một chút đã cảm thấy hơi nhức mỏi. Về sau nhất định phải rèn luyện mới được.

Hắn lắc đầu một cái, mơ hồ kêu cái rắc, ôm cổ nhe răng, liền đi đến trước mặt đám lưu manh, cười lạnh nói:

– Tên nào là lão đại?

Đám lưu manh bị khí lực của hắn dọa cho sợ vỡ mật, nào còn dám hung hăng, nghe hắn hỏi lập tức run rẩy chỉ vào tên đầu trọc đang nằm rên rỉ, sau cùng dứt khoát bò lăn, kém chút là quỳ xuống vái hắn một chầu, gấp đến độ nước mũi chảy tèm nhem.

]

“A, ta sớm biết”

Lý Thần Dương không cảm thấy bất ngờ, nhìn tràng diện này, một đám tay chân đứng một bên, tiểu đệ mạnh mẽ nhất xông đầu, bị đánh, đại ca phẫn hận xông ra, móc dao bị đánh, đàn em đứng đằng xa nhìn liền bối rồi xin tha. Cái này mấy ngàn năm tu luyện ở Tu chấn giới đều gặp nhiều, cho nên vừa nhìn hắn liền biết tên đầu trọc chính là lão đại.

Lão đại, hay là lão sư phụ? Nhìn cái đầu trọc lóc của hắn, không nhịn được nhướng mày. Tu chân giới cao thủ cạo đầu không ít, nhưng đều là người Phật môn, mà một tên không phải Thiết Diện Kim Cang tự xưng Lão tổ nhà phật thì cũng là Bát Kiếm Cuồng Sư, tịnh thân đại sư danh tiếng lẫy lừng.

Về phần người trước mặt, xem chừng có thể coi như là tịnh thân đại sư, không làm lão tổ được.

Có lẽ quan niệm thời đại khác xa, Lý Thần Dương nhìn thấy đầu trọc mới sinh ra nghi hoặc. Quan sát kiểu áo người này không giống lão sư phụ, Lý Thần Dương rõ ràng đây là văn hóa khác nhau, người cũng sẽ chưng diện khác nhau. Bất quá hắn phục thẩm mỹ của thế giới này, đầu trọc cũng có thể cạo. Lại nói cạo đầu điểm lợi thật nhiều, tựa như đánh nhau không sợ người ta chụp đầu ngươi, vệ sinh không lo chảy vuốt, đánh nhau liền là dùng đầu đụng tới, mười mấy lỗ ầm ầm ầm đụng toái một cái núi to.

Lý Thần Dương đi đến bên cạnh tên đầu trọc, nhìn chằm chằm hắn, bất quá trong mắt lạnh tanh, hai tay xoa xoa cười lạnh nói:

– Nói, vì sao kiếm cô..à Triệu tỷ gây chuyện? Có phải các người muốn dùng vũ lực ép đoạt nàng theo các ngươi? Hoặc là muốn cướp nhà, trước cướp chủ nhân, sau vì là mỹ nữ, tiện thể làm trò đồi bại. Loại người các ngươi, thật đáng giết.

Đầu trọc hoảng sợ xua tay, nhìn hắn như nhìn ác quỷ, không ngừng ôm bụng ngồi dậy, mặt mày trắng bệch lắc đầu nói:

– Không, không phải. Bọn ta, bọn ta đến đòi tiền…

Còn chưa nói hết, đã bị Lý Thần Dương vung chân đá một cái, tức thì không biết răng môi lẫn lộn nơi nào, trong miệng đầy là máu tươi.

Đầu trọc gấp, gấp đến muốn kêu cha gọi mẹ, cha mẹ a, thay tả cho ta, ta con mẹ nó sắp ra quần rồi.

“Đòi nợ, Triệu tỷ thiếu tiền chúng mày? Bao vạn… à bao nhiêu… tiền?”

Lý Thần Dương không biết phải dùng từ thế nào, chỉ đành mượn lời đầu trọc hỏi lại. Nhìn đầu trọc một mồm máu, hắn cũng không thương tiếc cái gì, làm người không đủ hung hăng sẽ chịu thiệt thòi. Tu chân giới hắn gặp qua nhiều chuyện đau buồn, thần kinh sớm đã bại liệt à tê liệt, cho nên nhân tình thế thái, một câu trước ngươi không đụng ta ta sẽ không chạm ngươi, câu sau ngươi đụng ta ta liền đánh ngươi. Chính là khái niệm này.

Đầu trọc vừa lên đã cho tiểu đệ đánh hắn, lẽ thường hắn đã sớm ra tay lấy mạng bọn chúng rồi. Nếu không phải đây là thế giới khác hoàn toàn, đám lưu manh này từ lâu đã không còn một người có thể sống.

Đầu trọc khổ sở bụm miệng đầy máu tươi, trong lòng thật là hối hận, sớm biết tên tiểu tử này giả heo ăn thịt hổ, thì có cho hắn mười lá gan cũng không đến đòi tiền. Tiền không đòi được, trước tiên răng đã rơi đầy mất rồi a. Hơn nữa chưa hết, tên hung thần này con mẹ nó còn làm như quên hết mọi chuyện, đến đòi tiền hắn rốt cuộc hắn lại hung hăng hỏi ngược.

Ta thiếu tiền a? Không phải ta.

Thiếu ngươi bao nhiêu? Ta thật không biết.

Con mẹ nó đây là đạo lý gì.

Hắn mêu máo nói:

– Không, không có thiếu, không có thiếu. Ngươi cho ta đi, về sau bọn ta nhất định không dám đến nữa.

Đầu trọc hết cách, lúc này mà còn mở miệng ra đòi tiền, nói không chừng sẽ lại bị đánh đến người không nhận ra, sau này làm sao còn dám ra đường đây. Lui bước trước kẻ địch quá hung hãn, là anh hùng không phải chi tiểu nhân. Đầu trọc lập tức nhớ tới đạo lý này, hung hăng xóa nợ cho Lý Thần Dương.

Lý Thần Dương à một tiếng, liền cười vui vẻ, khoát tay chỉ chỉ đầu đường, cười nói:

– Vậy không tiễn a.

Đầu trọc cùng một đám lưu manh được đại xá, lập tức cúi đầu chạy vội. Cho đến lúc đi, bọn hắn cũng không rõ ràng, đến rốt cuộc là mình đi đòi tiền, hay là đi ăn đánh nữa. Nhưng mà đã có bài học, về sau khu vực này cũng không dám đến thêm một lần, sợ gặp phải hung thần, lại sẽ bị đánh.

Lý Thần Dương đối với đám lưu manh này cũng không để ý. Hắn quay đầu đi vào tiệm net, nhớ đến sắc mặt khó coi của Triệu Vũ Hinh, tâm trạng không hiểu sao cảm thấy nên là đi dỗ dành nàng một chút. Đúng là dỗ dành, một nam nhân phải dỗ dành nữ nhân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN