Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1285


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 19


YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 19
Sắp xếp thời gian để làm mới lại bản thân là một cuộc cách mạng đối với phụ nữ.
Một sự thay đổi mà khi bước vào người ta mới nhận ra. Đáng ra mình phải thay đổi từ lâu lắm rồi.
Theo lũ bạn đi đến cửa hàng mua quần áo mới phát hiện ra giờ mình cổ lỗ lắm rồi. Bình thường bán hàng cũng bận rộn. Ăn mặc sao cho thoải mái nhất. Giờ kêu diện váy vóc. Quả thật thấy bất tiện vô cùng.
-Gái ơi.
-Ơi.
-Còn ơi nữa.
-Vâng.
-Hihi. Ngoan lắm. Đang làm gì đấy gái.
-Đi chọn đồ với tụi bạn.
–Nay rảnh ghê ha.
-Nhờ mẹ trông cửa hàng một lúc.
-Mua gì vậy.
-Mua quần áo. À. Chúng nó rủ mua váy.
-Mua váy gì rộng vào nhé.
-Làm gì.
-Úp gà. Úp người.
Cô phì cười.
-Gì mà cầm điện thoại cười đấy.
-Mẹ… Đang nhắn tin với phi công mày ạ.
-Đâu xem.
Mấy đứa bạn ngó dòng chữ cuối cùng hắn nhắn. Mặt giàn tà.
-Úp cái giề. Có mà rộng cho ông ý dễ vạch thì có.
-Bọn mày vớ vẩn nhỉ.
-Chả thế.
-Mẹ… Thằng nào chả thế. Thấy vợ mặc váy là vạch. Không có ai có khi nó chui mẹ vào.
-Chui vào làm gì
Cả bọn nhìn nhau hỏi trêu.
-Thì hái bưởi. Uống nước cam.
-Gớm. Giờ có mà hái mướp ý.
-Chúng mày quên đi… Tao vẫn to tròn đều.
-Thôi. Sờ là biết rồi. Đừng chém.
-Bưởi với cam rồi sẽ thành mướp.
-Chỉ có bánh dày là thành màn hình phẳng mà thôi.
Cô trêu.
-Ô thế Lan chắc vẫn còn là bưởi ý nhỉ.
-Bưởi này có vẻ ngon đấy hội mày ạ. Tên kia không biết đã sờ thử chưa hay để bọn mình kiểm tra hộ.
Cả lũ túm vào trêu cô rồi sờ. Xong thì mỗi đứa vác hai cái váy về nhà. Buổi tối xong việc cô mới lôi đồ ra mặc thử.
Ngắm mình trong gương. Tiếng tin nhắn lại vang lên.
-Làm gì đấy gái.
-Hì. Đang thử đồ.
Hắn không nhắn lại mà gọi video. Cô ngại ngùng mở máy.
-Gọi làm gì.
-Đâu… Mặc thử cho xem với.
-Vô duyên vừa thôi.
-Có duyên thì thoát ế lâu rồi.
-Giờ ế cho đến già đi.
-Còn lâu nhé. Đây cần phải duy trì nòi giống chứ.
-Ai rảnh mà sản xuất trẻ con cho nhà ông.
-Kệ, cứ gieo vào, nó mà nảy mầm thì người ta sẽ chịu trách nhiệm sinh con cho mình.
-Nói đơn giản thế.
-Cái đấy không không đơn giản thì còn cái gì đơn giản. Chẳng qua là mình có muốn hay không.
-Uh. Đấy… Mấy em xinh tươi… Người yêu cũ vẫn còn trong điện thoại đó.
Hắn cười.
-Quên không xóa đi. Nhưng kệ đi. Cho đấy trông thấy. Lần sau gặp nó còn chào nhau. Hihi.
-Thèm vào.
-Không thèm thì thôi. Quay ra đây xem váy nào.
Cô quay ra. Vái váy đuôi cá. Suông suông nhìn trẻ trung.
-Đẹp đấy. Có co giãn không.
-Co giãn làm gì.
-Thì sợ rách.
-Ai động vào mà rách.
-Không biết nhỡ ngồi xe máy. Hay lúc dạng chân nó rách thì sao.
Hắn gian tà còn cô ngại.
-Biến đi đồ biến thái.
-Hihi
-Còn cái nữa mặc đi.
Cô đi ra sau.
-Việc gì phải thế. Thay đây được mà.
Hắn trêu cô.
-Cho nhà bạn nhìn hết của tớ à.
-Tớ có nhìn thấy gì đâu. Tớ nhắm mắt.
-Hi hi
Cô đi lên cho hắn ngắm cái váy ôm sát. Dài chưa qua đầu gối. Thân hình có hơi tròn. Nhưng đường cong vẫn còn gợi cảm.
-Đẹp lắm.
Hắn dán mắt vào điện thoại rồi thủ thỉ.
-Hay anh bật tường về nhé.
-Về đâu.
-Về Hải Minh.
-Làm gì.
-Thì… Gặp…
-Gặp làm gì.
-Thì nhìn thôi. Nói chuyện.
-Có chuyện gì mà nói.
-Có… Người ta có nhiều điều để nói lắm. Và có nhiều thứ để làm.
-Vậy nói đi. Còn đừng làm.
-người ta bảo nói ít làm nhiều mới đúng.
-Thế thì nghỉ đi.
Cô dọa
-Thôi.
-Anh nhớ, anh muốn hôn em. Muốn thấy em mặc cái váy kia.
-đang thấy đây.
-muốn kéo. Khóa cho em.
-Không có khóa. Nó co giãn.
-vậy muốn ôm em. Muốn nhiều thứ khác.
Cô đỏ mặt ngại.
-Đừng có mà…
-Anh muốn… Anh nhớ lắm.
-Biết cái gì mà nhớ.
-Biết cái vừa tay, còn thơm và ngọt nữa.
Hắn cười gian.
-Thôi ngủ đi.
-Con ngủ rồi à.
-Uh.
Cô xúc động vì hắn xưng hô thân mật.
-Nay ai đón con.
-ông.
-dạo này trời se lạnh buổi tối. Nhớ để ý con.
Cô cúi xuống vừa hạnh phúc vì được quan tâm vừa ngại.
-Hôm nào đưa con lên đơn vị chơi.
-Không.
-Người ta lại xì xào.
-Kệ họ.
-Không. ngại lắm.
-Vậy hôm nào cho con đi chơi nhé. Cho hai bố con gặp nhau.
-Hâm à. Gì mà bố con. Đã có gì đâu.
-Yêu mẹ nó thì phải yêu cả con chứ.
-Ai cần yêu.
-Anh cần.
-Anh yêu em. Lấy em… Thì con gái cũng là con của anh. Em không cần để con cho ai hết. Chúng ta sẽ cùng chăm sóc những đứa trẻ của bọn mình.
Cô nhìn hắn. Nghe cái giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng qua điện thoại. Vài câu chia sẻ, vài phút trải lòng và một chút quan điểm của người đàn ông cô đang rung động lại kéo cô về thực tại.
Chẳng biết có ai có thể thương con người ta như con mình hay không.
Cũng chẳng biết có ai có thể cảm thông cho phụ nữ đã qua một lần đò.
Cô tự nhiên thấy tủi thân mà rơi nước mắt.
-Em sao đấy.
-Không
Cô tắt máy. Hắn gọi lại mà cô không nghe. Bởi tâm trạng đang xáo động vì chuyện quá khứ.
Đúng là câu chuyện quá khứ của quá khứ. Rằng cô đã từng phải sống trong dằn vặt vì bản thân đã không còn nguyên vẹn khi đến với anh ta. Mỗi lúc anh ta không hài lòng, những khi say, anh ta lại lôi nó ra như một lý do để chửi bới, lý do để đánh đập.
Cho tới giờ này, quá khứ vẫn còn hiện rõ trong tâm trí. Đàn bà đến với đàn ông phải còn nguyên vẹn, vậy đàn ông đến với đàn bà không còn nguyên vẹn ai chứng minh. Một điều bất công là có những người ban đầu thề hứa sẽ bao dung, nhưng cuối cùng chính họ cũng là kẻ phá tan sự bao dung ấy, biến nó thành nỗi sợ hãi. Thành địa ngục.
Hắn gọi lại rất nhiều lần mà cô không nghe. Cuối cùng mới nhắn tin.
-Anh nói gì sai à. Nói cho anh biết đi.
-Anh xin lỗi…đừng giận mà… Trả lời anh đi. Đừng im lặng . Anh chán lắm.
Cô tủi thân khóc. Lời hứa với bản thân rằng sẽ tránh xa đàn ông sao giờ lại quên.
Rồi cô lại mù quáng nếu như cứ ở gần cậu ta. Và rồi khi bước vào cuộc sống chung, liệu cậu ta có lôi lại chuyện quá khứ. Liệu có mang ra chì chiết nói đi nói lại về nó.
Trước đây chỉ là cô không còn con gái còn giờ cô đã cũ rồi. Mang theo một đứa con. Cô sẽ luôn giữ lời thề của mình. Dù có bất cứ chuyện gì, không bao giờ bỏ con lại. Cho nên… Nếu để chọn hạnh phúc riêng và con… Cô sẽ chọn con bé.
Người ta nói mấy đời bánh đúc có xương đâu. Cha đẻ ra nó còn không yêu thương được huống chi người ngoài.
Cô cúi xuống thút thít. Tiếng điện thoại rung lên liên hồi. Cuối cùng cô cũng cố bình tâm để mở máy.
-Em sao thế. Tôi nói gì sai sao.
-Không sai.
-Vậy có chuyện gì. Nói với với tôi đi.
-Chúng ta đừng quen nhau nữa được không.
-Không. Tôi không đồng ý. Tại sao em lại nói như vậy.
-Bởi vì tôi có con rồi. Tôi và Phong không hợp.
-Không hợp chỉ vì Lan có con. Còn tôi thì chưa.
-Đúng vậy, khi con bé không phải là con ruột của Phong nó sẽ trở thành một cái gì đó phiền phức trong cuộc sống của Phong.
-Em nghĩ vậy.
-Tôi không nghĩ vậy, mà cậu xem trên tivi xem… Có rất nhiều trường hợp…
-Vậy em có thấy trường hợp nào ngược lại không.
Cô im lặng.
-Em đánh đồng tất cả với nhau như vậy sao.
-Ai rồi cũng sẽ khác. Rồi cũng sẽ thay đổi, rồi cũng thấy mình là người chịu thiệt thòi trong câu chuyện của chúng ta. Ai rồi cũng sẽ đổ lỗi cho tôi. Tôi không lừa dối ai cả. Tôi đã nói trước rồi. Tại sao lại có thể nói tôi là kẻ dối trá.
Cô tủi thân tủi thân khóc.
-Tôi không nói em như vậy. Nếu ai nói vậy. Hắn ta là thằng khốn nạn. Bởi biết rồi mà vẫn chọn, thì là mình sai. Sao có thể đổ lỗi cho người khác được.
-Ai cũng nói thế cả thôi. Rồi cũng sẽ quay lưng lại khi cảm thấy mối quan hệ này không còn giá trị. Chi bằng đừng để nó bắt đầu… Thì không bao giờ có kết thúc.
-Tôi xin em… Đừng nói vậy. Đau lắm.
Hắn nghẹn ngào.
-Tôi đã hứa với bản thân với con rằng sẽ sống như thế này nốt quãng đời còn lại. Bởi tôi chẳng muốn sai lầm nối tiếp sai lầm. Cô đơn hạnh phúc hơn. Và tôi chọn.
-Xin lỗi Phong vì đã làm Phong phải bận lòng thời gian qua.
-Em giết tôi đi.
Hắn khóc, dù tiếng khóc chẳng rõ ràng. Mà chỉ có tiếng thút thít rất nhỏ.
-Tôi già, lại cũ, so với người Phong từng yêu chắc chắn không thể bằng. Phong còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Đừng làm tổn thương bản thân cũng như những người như tôi nữa.
-Em đang nghĩ gì vậy. Tôi có tội tình gì. Yêu một người cũng là có tội sao.
-Yêu ai thì yêu. Nhưng yêu tôi là có tội với cha mẹ phong với bạn bè Phong rồi.
-Tôi mặc kệ.
-Rồi sau này Phong sẽ nhận ra. Đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Rồi chúng ta sẽ không phải áy náy với nhau nữa.
-Thôi, xin Lan… Tôi sẽ im lặng. Lan đừng nói nữa. Nếu Lan thấy điều đó làn Lan vui vẻ. Lan cứ chọn
– Còn người khác có ra sao. Đừng quan tâm. Mặc kệ tôi.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN