Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 37
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 37
Đàn bà hi sinh nhiều cũng chỉ cần đàn ông thấu hiểu, vốn dĩ chân tình ở đời chỉ dành cho người có tâm.
Hạt mưa rơi xuống là bởi bầu trời không thể chịu được trọng lực của nó. Còn nước mắt đàn bà rơi xuống là vì trái tim không còn đủ sức để chịu đựng được nỗi đau.
Nếu đã thốt ra lời yêu thì xin đàn ông hãy có trách nhiệm với người phụ nữ ấy đến cùng.
Hạnh phúc là gì?
Đó chính là lúc người phụ nữ và người đàn ông dù giận dỗi nhau, cuộc chiến giữa hai bên không khoan nhượng. Thế nhưng tự tâm của cả hai biết rằng hoàn toàn sẽ không có cái chuyện rời xa nhau.
Cũng giống như việc đàn bà chẳng quản ngại hi sinh, chịu cực chịu khổ, miễn sao người đàn ông biết và thấu hiểu tâm ý của họ thế là được. Thế mới thấy đôi khi đàn ông mà không biết nhìn lại người phụ nữ bên cạnh mình chính là một thiệt thòi.
Xa cách là gì?
Tình yêu lúc nào cũng vậy, nếu đã không biết trân trọng thì tại sao đàn ông còn muốn giữ cho riêng mình. Nếu đã không thể vì nhau nữa thì còn ở bên nhau làm gì nữa đây? Đàn bà càng trưởng thành, họ càng hi vọng có thể ở bên cạnh một người cho mình cảm giác yên bình và thoải mái.
Hạt mưa rơi xuống là bởi bầu trời không thể chịu được trọng lực của nó. Còn nước mắt đàn bà rơi xuống là vì trái tim không còn đủ sức để chịu đựng được nỗi đau. Nếu đã mong nắm tay người ta đến cuối đời thì xin đàn ông hãy có trách nhiệm với người phụ nữ ấy.
Đàn bà đơn giản lắm. Họ chẳng sợ khổ, chỉ sợ nhất là đàn ông không nhìn ra được sự hi sinh và cố gắng của mình.
Vốn dĩ đàn bà thà độc thân mà hạnh phúc, còn hơn chen chúc giữa mớ hỗn độn của tình yêu mà chẳng xác định nổi vị thế của mình.
Khi yêu đàn bà cần sự trân trọng, còn khi đã đặt bút ký vào giấy kết hôn thì đàn bà họ cần sự ghi nhận của người bạn đời.
Chỉ cần đàn ông thấu hiểu và bao dung, yêu thương đủ lớn thì đàn bà có hi sinh đến mấy cũng là không nhiều. Thế nên đàn ông tại sao không thấu hiểu cho đàn bà một chút. Ít nhất để họ hiểu rằng dù mình có lôi cả tâm can ra thì điều đó cũng không hề vô nghĩa.
Ở đời này chân tình khó tìm kiếm lắm, một khi đã có thì đàn ông nên biết trân trọng.
Nếu đến một ngày phụ nữ rời đi có bao giờ họ tự hỏi lý do gì là gì? Những mong muốn của người ta nói cùng anh liệu anh có lắng nghe. Liệu anh có cùng thực hiện.
Đàn bà thật ra chẳng cần đàn ông phải hứa hẹn nhiều, chỉ cần anh vì cô ấy mà làm được bao nhiêu.
Lời hứa suy cho cùng cũng chỉ là lời hứa. Một người phụ nữ có thể dùng nhiều năm để chờ đợi lời hứa nhưng vĩnh viễn không dành cả thanh xuân để ở bên một người chỉ hứa hẹn mà chẳng chịu làm.
Nếu đàn ông biết dùng chân tình để đối đãi thì bất kể nơi đâu cũng là chốn bình yên. Chỉ cần là người thấu hiểu thì chân trời góc biển đàn bà đều có thể vì họ mà đi đến cùng.
Cô đứng trước bàn thờ của Thuận. Tất cả những điều trên, đề là mong ước của một người vợ như cô. Nhưng tiếc thay sao anh không hiểu. Tiếc thay sao anh cứ sống như thể thế giới này tất cả thuộc về anh. Như thể anh có quyền định đoạt thế giới mà không quan tâm đến người khác nghĩ gì. Để rồi những giọt mưa rơi xuống, cuộc tình này cũng vỡ tan. Để rồi mỗi người đi một ngả. Giờ đây hai người hai đầu thế giới. Anh nằm xuống, nhưng người ở lại day dứt vô cùng. Ai cũng giữ cho mình cái tôi to lớn. Chia tay có thể khiến cả hai được giải thoát. Nhưng khiến gia đình, khiến những đứa trẻ trở thành tội nghiệp. và chia tay, còn khiến cô trở nên như thế này đây, thành miếng mồi, thành trò đùa của cuộc đời. để cô rơi vào hoàn cảnh chớ chêu như thế này đây.
Cô bật khóc nức nở. thấy cô như vậy, mẹ chồng tiến lại phía cô.
-Lan, mẹ biết con thương thằng Thuận lắm. Nhưng số nó, chỉ được đến vậy.
-mẹ không trách ông trời , không trách ai. coi như là mẹ làm sai kiếp trước, kiếp này nó gánh tội cho mẹ.
-mẹ… mẹ đừng nói vậy.
-mẹ có lỗi với nó, có lỗi với con. Có lỗi với cả tổ tiên nhà mình.
-mẹ đừng suy nghĩ nhiều ạ.
-không, mẹ không thể không nghĩ. Thằng Thuận ngày xưa lúc nào nó cũng chỉ ước mong có thằng con trai nối dõi. Đến lúc nó bệnh, vì ngại con mà nó không dám nói. Nhưng giờ nó mất rồi. Mẹ và nó cũng chỉ có tâm nguyện như vậy.
-mẹ xin con…
Bà ấy vẫn không từ bỏ ý định. Vẫn muốn níu kéo lại tâm nguyện cho đứa con tội nghiệp của mình. còn cô… giờ rơi vào trạng thái khó xử. giờ bà ấy đang hy vọng, có nên nói cho bà ấy biết, rằng điều bà ấy nghĩ là đơn giản. Lại ảnh hưởng đến tương lại của cả đời cô không?
Cô quay đi xin phép ra về. Nhưng vừa về đến cửa hàng thì có hai người đang ngồi đó chờ . Là bố Phong và cô gái kia… Thư.
-cháu chào bác ạ. Chào bạn.
Thấy cô, cô ta đứng lên.
-chào chị…
-bác và bạn đến tìm tôi có việc gì?
-nói chuyện trong này không tiện, chúng ta ra ngoài kia được không?
-vâng ạ.
Hai người trước mặt nhìn cô rồi đưa ra tờ giấy. cô nhìn chăm chú vào đó.
-Biên bản kỷ luật. Lê Xuân Phong…
-Từ ngày gặp chị, anh Phong anh ấy thay đổi hoàn toàn, nóng tính hơn, hay nổi cáu, và không chịu nghe lời ai hết.
-dạo này còn uống rượu, hay gây sự. trong khi cả đơn vị đặt niềm tin vào anh ấy, thì giờ anh ấy phá hết lòng tin của mọi người. chấp nhận đánh mất cả tương lai… chỉ vì chị đó.
Thư vừa nói vừa khóc. Bố phong nhìn cả hai người rồi thở dài.
-Bác nói với cháu rồi.
-cháu cũng nói với Phong rồi.
Cô lạnh lùng cắt ngang.
-quan trọng vẫn là cách nói.
-vẫn cứ là mong Phong trở về là Phong khi chưa gặp cháu.
-giờ đây nó còn tệ hại hơn.
-cháu không thể gặp Phong, và cũng không muốn gặp. Mong mọi người hãy ở bên động viên Phong. Rồi cậu ấy sẽ hiểu tâm ý của mọi người và thay đổi.
-bác hiểu.
-giờ cháu sẽ tránh mặt Phong. Nhất định không để Phong có bất cứ hy vọng nào về cháu nữa. Bác và em cứ về đi ạ.
-cảm ơn cháu.
-nhưng mà…
Cô dừng lại, cúi xuống không nhìn vào mặt họ.
-mong Thư hãy ở bên Phong. Coi như đây chỉ là phút nhất thời của đàn ông. Chứ thực chất, Phong không hề có tình cảm gì với tôi cả. cậu ấy đến với tôi cũng chỉ vì thách thức của bạn bè. Chỉ vì cảm giác chinh phục của đàn ông thôi.
-Phong là người đàn ông tốt, mong Thư hãy giúp cậu ấy qua vụ này, tôi tin, Phong sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt.
-chúc hai người hạnh phúc.
Cô đứng dậy. giờ nước mắt chẳng thể rơi nữa. đầu óc cũng ù đặc. không nghĩ được gì. Bước chân đờ đẫn bước về nhà. Trước cửa. mẹ chồng cô cùng mẹ đẻ cô đang đứng với nhau. Hai bà đang trông đứa cháu tội nghiệp của mình. Thấy hai người phụ nữ càng ngày càng tiều tụy như vậy. cô thấy mình có lỗi. trong đầu nảy sinh suy nghĩ về tương lai. Nếu tình yêu làm người ta đau khổ thế này. Chi bằng cô sẽ sống cô đơn, chăm sóc cho những người phụ nữ đáng thương này. Thay Thuận làm những điều mà anh chưa làm được.
-mẹ… mai con đến bệnh viện khám. Nếu ổn, con sẽ hỏi bác sĩ về chuyện đứa con.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!