Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em
Phần 64
YÊU THÊM LẦN NỮA ĐI EM 64
Hắn cáu lên, quát cô khiến cho cô tủi thân đi thẳng ra cửa. Nước mắt cứ thế ngắn dài trên mặt.
-Lan….sao đấy.
-Em về đây.
Cô sụt sùi.
-Hai đứa lại cãi nhau à.
-Ai thèm cãi nhau với nhà anh ta.
-Ơ kìa.
Cô tự ái đi về thẳng. Tối đến anh Lại nhắn tin.
-Phong nó đang buồn chuyện gia đình. Em đừng chấp.
Cô không nói gì. Kệ anh ý trình bày.
-Nó uống say rồi ,đang khóc đây này.
Anh Lại chụp tấm hình hắn ngồi vật vờ bên chai rượu. Cô nhìn mà thương. Ai từng chia tay mới hiểu. Cho dù đối phương không phải là người họ hết lòng yêu thương nhưng thời gian gắn bó, sự ràng buộc, cùng với những hi vọng từng đặt vào đó. Cũng khiến người ta không khỏi hụt hẫng. Khiến người ta buồn và chơi với. Không biết mất bao nhiêu thời gian để có thể bắt đầu lại cuộc sống.
-Anh đừng nói gì cả. Cứ canh hắn giúp em. Vài hôm là hắn sẽ ổn.
-Vậy em không hỏi thăm nó à.
-Không.
-Em điên rồi. Thế anh cũng mặc kệ nó đấy.
-Anh kệ được không? Em bán hàng đây.
Cô tắt máy dù giờ này khách cũng không còn nhiều nhưng mà giờ chưa muốn nói về hắn. Cô còn băn khoăn chuyện gia đình hắn. Giờ tiếp cận lại mang tiếng cô với hắn quay lại nên khiến gia đình hắn ly hôn.
Rắc rối lắm các bác ạ.
Kể từ hôm đó hai đứa cũng chẳng có động tĩnh gì về việc hỏi thăm nhau.
Thông tin duy nhất có thể biết được về nhau là do Cu Sóc. Mỗi lần đi chơi ở đơn vị về là cu cậu véo von kể chuyện.
-Bác Lại bảo con, phải gọi chú Phong, là bố.
-Thế con bảo gì.
-Con bảo… mẹ con nói… bố con đi… chiến đấu… bảo vệ tổ quốc rồi.
Cái giọng nói vẫn còn ngọng khiến cô buồn cười.
-Bác Lại bảo… bố con về rồi.
-Bố là chú Phong…
-Có phải không… hả mẹ?
Cô nhìn nó cười buồn. Nói phải cũng không được mà không phải thì là nói dối.
-Thế chú nói gì với con.
-Chú không nói gì.
-Vậy bao giờ chú bảo con là con chú rồi tính nhé.
-Thế hả mẹ.
-Uh… Thì lúc đấy mình sẽ gọi chú là bố.
-Chú không… gật đầu… Thì sao ạ.
-Thì thôi.
Cu cậu cúi xuống mặt buồn so. Cô nhìn con như vậy thì cúi xuống hỏi.
-Thế con thích chú Phong là bố con à.
-Các bạn con… có bố đón. Bố đi chơi. Con không có.
-Chị Mít bảo là. Ngoan… Bố mới về.
Cô cười giấu nỗi buồn sau đôi mắt khô. Thuận đã mất nhiều năm rồi. Không có bố, ông ngoại vừa làm ông ngoại. Vừa nghiêm khắc như một người cha. Tuy vậy vẫn không thể bằng một người cha thực sự. Cô có lỗi với bé Mít khi không cho con một gia đình hoàn hảo. Nhưng thực tế. Nếu sống trong một gia đình mà vợ chồng suốt ngày cãi vã. Lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân thì đứa trẻ cũng tổn thương không kém.
Hậu quả thì có thể cũng như những đứa học sinh mà cô từng biết. Dần dần nó chẳng còn muốn ở lại bên gia đình mà tụ tập với hội trẻ con hư hỏng chơi bời và trốn học.
Còn Cu Sóc… nó còn ngây thơ đến nỗi không hiểu hết những gì đang xảy ra. Cho nên… Cô cũng không muốn làm mất đi sự ngây thơ trong suy nghĩ của nó.
-Chú Phong bảo con… Hôm nào sửa được… cái chân. Chú đưa con… Đi học.
-Chú, đóng vai bố, con đóng vai… con. Còn mẹ…
Nó ngẩng lên nhìn cô suy nghĩ. Mày nhăn lại như người lớn. Cô chờ đợi nó rủ đi với hai bố con để đóng vai gia đình nhưng mà.
-Mẹ… Ở nhà.
Cô bật cười.
-Sao mẹ lại phải ở nhà.
-Mẹ bán hàng. Nuôi con.
-Thế mẹ nuôi con thì ai nuôi mẹ.
-Thì lớn, con nuôi.
Cô cười Thơm má nó.
-Cho mẹ đi với. Mẹ nhờ bà trông.
-Không… Chú bảo… Hai người đàn ông…
Chả biết hắn nói cái gì mà thằng bé càng dễ thương lại rất nghe lời. Đúng là cha con nhà nó, giống lại càng giống.
Sáng hôm ấy, hắn đến cửa hàng trên chiếc xe ga… Đừng ai nói một chân không đi được xe máy nhé. Chân bên kia cũng đi giày y như chân thật. Nhìn hắn mặc bộ quần áo bộ đội đi đôi giày kín cái chân kia. Giờ ai nói hắn khuyết tật nào. Bóng dáng cao lớn ngồi trên chiếc xe cao ngồng. Cu Sóc thấy hắn chạy ra cửa reo to.
-Con Chào chú.
-Chú đi đâu đấy.
-Chú đưa Sóc đi học nhé.
-Vâng.
-Con ăn sáng chưa.
-Con ăn rồi.
-Vậy vào Chào mẹ đi. Lên chú chở.
Hắn không cần mẹ. Quay vào cửa nói to.
-Chào mẹ… Con đi học…
-Chiều…
Định nói câu mọi khi thì nhớ ra hỏi Phong.
-Chiều… Chú đón con… Sớm nhé…
Phong nhìn nó, còn nó chờ đợi.
-Uh… Chiều chú đón.
Cu cậu reo lên sung sướng. Cô thấy vậy đi lên lấy bao lô mang đi ra. Thấy hắn thì ngại. Hai đứa nhìn nhau cái rồi cùng cúi xuống ngại ngùng.
-Bao lô của con đây. Chiều mẹ đón.
-Không…
Cái mặt cu cậu dài ra. Cô đưa cái bao lô cho hắn rồi dặn.
-Chiều bận để con Mít đón.
-Không cần đâu. Đón được.
Hắn nổ máy phóng đi. Cô chỉ biết nhìn theo. Hắn giờ gầy đi, trên mặt đã hằn nhiều nếp nhăn vì suy nghĩ. Tính cách cũng càng ngày càng ít nói. Nụ cười hồn nhiên năm xưa giờ cũng chẳng còn. Phải công nhận. Trưởng thành khiến người ta thay đổi nhiều lắm. Và phải trả giá không ít.
Tuần này, hắn không đến đón cu Sóc vào đơn vị chơi. Cu cậu tủi thân, đi ra đi vào trông ngóng bố tới. Rồi cuối cùng là ra cửa ngồi chờ đợi trong nỗi thất vọng.
Thương con, nhớ hắn mà không dám nói. Đành lấy lý do để gọi điện cho anh Lại hỏi thăm.
-Anh nghe.
-Em có thể hỏi anh chút chuyện được không ạ.
-Em nói đi.
-Phong phải đi công tác hả anh.
-Nó thì giờ ưu tiên làm văn phòng chứ sao đi được.
-Sao nhớ rồi à.
Cô phì cười.
-Là cu Sóc…
-Cu Sóc hay mẹ nó.
-Em thì…
Cô định chối nhưng nghĩ nói ra cũng không cần thiết nên thôi.
-Vậy thôi, em cúp máy.
-Thế em không hỏi nay Phong nó đi đâu à.
-Em biết thì làm gì đâu.
-Sao không làm gì. Hình như nó về giải quyết chuyện với Thư.
-Anh khuyên hắn đừng có giũ ra như thế. Con cái khổ lắm anh à.
-Nhưng giờ chúng nó cũng không có tình cảm nữa. Cái Thư nó không muốn ở lại thì giữ sao được.
-Vậy họ ly hôn sao.
-Chắc vậy. Mà Ly hôn cũng tốt, hai cô chú còn thương thì về với nhau.
-Thương gì đâu ạ.
-Vậy là nó què cô cũng chê nó sao.
-Em nào có dám.
-Sao vừa nói đã chối rồi.
-Em già rồi. Giờ cũng chỉ muốn ở lại nuôi hai đứa này không muốn lấy ai nữa. Rắc rối lắm.
-Em nói thế thì sau này thằng Phong nó tìm được người khác. Đừng có tiếc đấy.
-Em xác định rồi mà.
-Anh thấy nó… Càng ngày càng đáng thương. Giờ bố mẹ nó cũng không hợp, nhà cũng chả muốn về, vợ thì bỏ, chân thì què. Công việc suốt ngày loanh quanh trong văn phòng. Giờ có em cũng không cần nó nữa.
-Nhiều đêm nó thức trắng suy nghĩ. Muốn nói nó mà sợ nó lại nghĩ mình thương hại.
Anh Lại thở dài. Cô cũng buồn theo.
Bao nhiêu quyết tâm vì vài câu nói mà lung lay. Nhưng sụp đổ sau cuộc điện thoại gọi đến vào buổi tối.
-Con nghe ạ.
-Ăn cơm chưa con.
-Con ăn rồi ạ.
-Hai đứa bé đâu.
-Chúng nó đi học bài ạ.
-Thế hả. Nay con biết chuyện gì chưa.
-Con chưa ạ.
-Phong nó không kể con nghe à.
-Không ạ.
-Nay nó về giải quyết ly hôn với cái Thư xong rồi.
-Sao nhanh thế ạ.
-Con Thư nó không muốn sống cùng nữa. Nó giũ ra thì giữ làm gì.
-Làm thế trẻ con tội lắm bác ạ.
-Biết là vậy. Nhưng nó muốn tự do sống cuộc đời của nó. Con cái nó cũng bỏ lại cho thằng Phong và ông bà.
-Tội thế ạ. Nó còn bé mà.
-Đâu phải ai cũng như ai. Nhiều khi nó không thương con, không có tình cảm, muốn bỏ đi để sống nhàn thân.
Cô im lặng.
-Giờ Phong nó độc thân rồi. Có gì con giúp bác động viên nó.
-Bác ơi. Chúng con không…
-Không là không thế nào… Trai không có vợ, gái không có chồng. Ai dám nói.
-Nhưng mà chúng con không còn…
-Sao lại không còn. Có cu Sóc con rồi còn gì.
-Đàn ông vẻ bề ngoài thì bình thản nhưng bên trong nhiều tâm sự lắm.
-Nhất là thằng Phong. Mấy năm sống ở đất khách quê người chữa bệnh. Với một thằng đàn ông khỏe mạnh. Mất đi một phần cơ thể là việc khó chấp nhận. Nhiều lúc nó mặc cảm. Nó chán đời muốn chết mà không biết phải giúp nó như thế nào.
-Giờ vợ bỏ gia đình tan vỡ, con cái bơ vơ. Nó càng suy sụp.
-Con cũng không phải ngại, giờ tuổi tác không quan trọng, hoàn cảnh cũng như nhau.
-Gặp nhau yêu nhau là có duyên, có con với nhau là cái nợ. Mà mỗi lần nhìn thấy con sẽ nhớ. Nếu người ta khổ liệu có ai không day dứt. Rồi sẽ nói với con cái thế nào khi hết lần này đến lần khác đánh mất cơ hội cho nó được đoàn viên.
Cô im lặng lắng nghe.
-Có nhiều người ao ước được có chả có mẹ quây quần bên mâm cơm. Dù phải ăn rau ăn cháo họ cũng cam lòng đấy con à.
Cô nghe vậy thì rơi nước mắt. Bác biết vậy thì động viên cô.
-Thôi con ạ. Đời không cho mình nhiều cơ hội sửa sai đâu con.
Vì các con, vì thằng Phong. Vì hạnh phúc của mình. Mở lòng, yêu thêm lần nữa đi con.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!