Yêu thôi sao phải cưới?
Chương 2: Truyện ngắn: Lời hẹn ước
“Em có thể đợi anh không?”
Thời gian như ngừng lại ở gian phút này. Họ cứ thế yên lặng thật lâu nhìn về đối phương như muốn nói một điều gì đó rồi lại thôi. Thời gian cứ như một cơn gió, lặng lẽ thôi đưa. Nhớ ngày nào cô và anh vẫn bên nhau nơi góc sân trường, nơi hàng bằng lăng tím quen thuộc, giờ đây hai người sắp phải chia xa. Cô cố ngăn mọi cảm xúc dâng lên trong lòng cô lúc này, giọng cô nghèn nghẹn đáp:
“Em sẽ đợi.”
“Mai Chi, ba năm thôi. Nhất định anh sẽ trở về, chúng ta sẽ đến Pháp, chúng ta sẽ đến dòng sông Seine, đó là hẹn ước của chúng ta có được không?”
Giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt bé nhỏ của cô, cô lặng lẽ gật đầu đồng ý. Cô biết, cô không thể giữ được bước chân anh nữa. Đã đến lúc cô không còn dùng cái tính trẻ con ngày nào mà thu mình trong sự ích kỷ của bản thân được. Đến Mỹ du học là ước mơ cả đời này của anh, cô không thể vì tình yêu của bản thân mình níu giữ anh ở lại bên cô.
Anh hôn nhẹ lên mái tóc đen tuyền của cô rồi mỉm cười nhẹ nhàng rời đi. Cô tin anh, cô tin tình yêu của họ và cô tin cả lời hứa kia. Cô nhìn theo hình bóng kia cứ mỗi lúc một xa, rồi khuất dần trong màn mưa vội vả.
Mai Chi choàng tỉnh trong căn phòng quen thuộc. Đã năm năm trôi qua kể từ ngày Quân và cô chia xa. Đã lâu lắm rồi cô không mơ về những tháng ngày xa xưa. Cô chợt nhớ về người con trai năm nào cô đã từng yêu kia.
Lời hẹn ước ba năm những tưởng sẽ chóng qua, nhưng khoảng thời gian ấy chính là nỗi đau của cuộc đời cô khi gia đình cô gặp phải sóng gió. Bố cô đầu tư làm ăn thua lỗ, mọi thứ phút chốc tiêu tan, mẹ cô lại trở bệnh không có tiền để chữa trị. Mai Chi đành chấp nhận cuộc hôn nhân mai mối với một người đàn ông người Pháp để có tiền chữa bệnh cho mẹ cô và trang trải cho đứa em còn đang học dang dở. Mối tình năm xưa kia cô đành chôn chặt trong kí ức của mình vĩnh viễn.
Có lẽ, cuộc đời này cho ta cái “duyên” để gặp gỡ nhưng chẳng cho ta đủ cái “phận” để được bên nhau, vậy thôi đành chấp nhận để tình yêu kia mãi mãi trở thành hồi ức tươi đẹp. Cô cười nhạt cho mọi thứ đã qua.
Mai Chi bước xuống giường rồi thay một chiếc váy đơn giản để ra khỏi nhà. Hoàng hôn chiều nay thật đẹp, cô dạo bước trên con phố nhỏ giữa lòng thành phố Paris nhộn nhịp. Cô cứ đi như thế cũng không biết tự khi nào mình đã đến bờ sông Seine.
Kỉ niệm lại ùa về như cơn mưa rào ngấm vào nỗi nhớ trong cô. Lời hẹn ba năm cô chưa bao giờ quên nhưng cô lại càng không dám nhớ. Là chính cô, cô đã nợ Quân một lời hẹn ước.
Blog Radio 561: Yêu thôi sao phải cưới?
Ngày cô rời Việt Nam theo chồng đến nơi xa xứ, cô không dám liên lạc với anh, cũng không dám nhắc về mối quan hệ giữa hai người thêm một lần nào nữa. Bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn luôn mong rằng anh sẽ quên cô, thậm chí quên đi lời hẹn năm nào. Bởi cô không dám đối diện với anh trong hoàn cảnh như thế này. Cô không thể quay đầu lại, càng không có tư cách nhớ về tình yêu của anh.
Hoàng hôn dần buông xuống phản chiếu một màu đỏ rực xuống mặt nước càng làm cho dòng sông thêm phần tuyệt đẹp. Cô mơ mộng nhìn xa xăm, bỗng một giọng nói từ phía sau vọng lại:
“Chi, có phải là em không?”
Cô giật mình quay đầu lại nhìn về người phía sau. Chính là ánh mắt đó, chính là gương mặt đó, là Quân.
Anh bước thật nhanh về cô, ôm chầm lấy cô thật chặt. Cảm giác thân quen ấy vẫn như mới vừa hôm qua. Nước mắt bất chợt lăn dài trên khóe mi.
“Em có biết anh đã tìm kiếm em rất lâu không? Anh đã tìm em ba năm rồi. Anh chợt nhớ đến hẹn ước năm xưa của chúng ta và anh đã đến đây đợi em, cuối cùng hôm nay anh cũng đã tìm thấy em.”
Hóa ra, có những thứ cảm xúc những tưởng sẽ chìm mãi trong quá khứ mãi mãi nhưng nó lại một lần nữa như cơn sóng cuộn trào trong tim. Vẫn là người đó, vẫn là tình cảm đó nhưng thời gian đã không thể trở lại được nữa.
Chi mỉm cười khẽ đặt tay lên vai anh rồi lui nhẹ về phía sau. Anh nhìn cô đầy ngạc nhiên. Bầu trời đã về khuya, màn sương lạnh lẽo đã bao trùm cả thành phố. Cơn gió nhẹ chợt thổi qua bên mái tóc cô. Một giọng nói thỏ thẻ cất lên:
“Xin lỗi anh.”
“Chi…Tại sao em không nói với anh chuyện gia đình em? Tại sao em lại ngốc nghếch chịu được một mình?”
“Mọi thứ đã qua cả rồi. Có lẽ định mệnh không thể trói buộc cho hai chúng ta mãi mãi bên nhau anh à. Lời hẹn ước năm xưa của chúng ta, anh hãy quên đi.”
“Anh xin lỗi vì đã bỏ em lại năm đó, anh thực sự rất hối hận.”
Cô cười nhạt nhìn anh khẽ lắc đầu:
“Anh không cần phải tự trách bản thân. Có lẽ giữa chúng ta cũng chỉ có thể trở thành hồi ức trong cuộc đời nhau. Sông Seine hẹn ước, chúng ta đã thực hiện được rồi nhưng chỉ là không đúng thời điểm mà thôi. Chúng ta đã có cuộc sống riêng của mình, vậy thôi hãy cho nhau trở thành hồi ức đẹp đẽ của tuổi thanh xuân, anh nhé!”
Yêu một người dù đến cuối cùng có thể cùng nhau đến cuối con được hay không, chúng ta cũng nên mỉm cười mãn nguyện cho những kí ức đẹp đẽ đã từng kia. Bởi có bao nhiêu người, dù bên nhau thật lâu nhưng cũng chỉ có thể cho nhau sự lừa gạt giả dối. Thế nên, hạnh phúc không phải là cần một kết thúc viên mãn cho một cuộc tình để cùng nhau đi đến lễ đường bao người chúc phúc, mà đôi khi chỉ cần cho nhau một hoài niệm ấm áp mỗi khi nhớ về.
Paris chiều nay thật bình yên đến lạ. Dòng người lướt qua nhau dưới cơn mưa phùn hối hả. Chi và Quân dù dòng đời này không thể cùng nhau đi chung lối, nhưng họ vẫn mãn nguyện với điểm giao nhau thanh xuân tươi đẹp kia. Kí ức sẽ mãi chỉ là kí ức, nhưng hạnh phúc họ đã từng có nhau kia sẽ là mãi mãi. Dù thời gian có quay trở lại, họ cũng sẽ bước về phía nhau và yêu thôi sao phải cưới?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!